Dong Kich

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đóng kịch? Thì tôi cũng đã từng được mệnh danh, hay đơn giản hơn, là được gán cho cái mỹ từ kịch sĩ, hay về sau, cao hơn nữa, là nhà biên kịch đại tài. Từ kịch sĩ đã được thốt ra với tất cả nhờm tởm kinh khiếp và khinh thị đối với sự giả trá. Quả thật không ai chịu nổi sự giả trá, và họ đã gán cho nó bất kỳ cái cảm xúc nào mang dáng dấp của những điều tội lỗi nhất và đen tối nhất mà họ có thể thu nhặt được từ trong những giấc mơ sâu lắng và hoang vu về cõi địa ngục thâm u. Mỗi một kịch sĩ khi bước lên sân khấu, họ đã không còn là họ, không còn mặc lấy thân phận họ, không còn hình thể họ, mà họ đã thực sự hóa thân vào nhân vật, thực sự sống và cảm xúc trong bối cảnh của câu chuyện, thực sự mang lấy cái kiếp đời của nhân vật. Và thay vì buồn vui hờn giận căm thù yêu thương cái kiếp đời chìm nổi đó theo nhân vật, người ta đã khen sự diễn xuất của kịch sĩ, như tát thẳng vào mặt người một cú trời giáng, như hắt một gáo nước lạnh vào người một cách vô cảm, cho sự diễn xuất, hay đúng hơn, cho sự khâm phục và coi khinh cái giả trá điêu luyện của người kịch sĩ. Đời là một vở kịch, và mỗi chúng ta đều là những kịch sĩ trong vở tuồng của mình. Chúng ta đã nhìn nhau, không phải bằng sự cảm thông, không phải bằng lòng bao dung và yêu thương, mà bằng những thứ vũ khí của đức hạnh, của luân lý, của lẽ phải, của lý trí, để khen chê vở kịch đời nhau, để bàng quan đứng bên ngoài và gọi nhau bằng hai tiếng kịch sĩ đầy khinh rẻ và tàn nhẫn. Chúng ta, những con người trong cùng một vở bi hài kịch cuộc đời, đã lại vừa đóng vai trò khán giả để thưởng ngoạn cuộc đời nhau rồi buông ra hai tiếng tàn khốc : kịch sĩ. Tôi đã từng được gián tiếp hay trực tiếp phán rằng tôi là một nhà kịch sĩ tài ba. Ấy có phải vì tất cả những thống khoái và thống khổ đã cùng lúc đồng hiện trong tôi? Ấy có phải vì tất cả những yêu thương hờn giận hối hận tha thứ và căm thù đã cùng lúc cuồn cuộn trong tôi, đã cùng lúc nổi lên như bão táp giật phăng tất cả trên con đường tàn phá của nó, đã cùng lúc như những làn xanh xám khói sầu quấn quít quyện chặt vào nhau không thể tách rời, không thể biện biệt, không thể lý giải hay tỏ bày? Ấy có phải vì trong tôi có đầy đủ tất cả những cảm xúc mà người đời từng có trong từng gian đoạn, vì trong tôi tích chứa toàn bộ cái thời gian của dòng sinh diệt liên miên, vì trong tôi vô vàn những trái ngang mâu thuẫn đã sống chung, đã dung nạp, đã nương nhau mà tồn tại cùng lúc? Đã nhiều lúc tôi cũng không còn có thể nào hiểu nổi tại sao cơ thể nhỏ bé này, chưa bùng nổ, chưa thoát ra, chưa xé toạc cái lớp vỏ ngoài để bộc lộ ra hết những mẫu thuẫn: độc ác - khoan dung, ích kỷ - nhân từ, yêu thương - thù hận. Hay chính bởi vì sự mâu thuẫn trong tâm tưởng đó đã không xuất hiện ở cái thể xác bé nhỏ hèn mọn này, mà theo dòng sầu tuôn trào trong từng con chữ, trong từng luồng cảm xúc, trong từng trang viết đẫm những ưu tư và sầu muộn, thương yêu và hằn học, hân hoan và cô lẻ lạ lùng. Những cảm xúc trái ngược luôn luôn xuất hiện và được thăng hoa cực độ, để rồi không biết phải thoát đi như thế nào, đành như những âm ba gào thét vang dội trong thế giới ngút ngàn, thăm thẳm, và trầm mặc của những niềm riêng u uẩn. Những thinh âm đó, tôi không mong nhận được hồi đáp, cũng không hy vọng nhận được sẻ chia, bởi đó là một định mệnh mà mỗi một kẻ lạc loài bị đánh dấu nào cũng phải mang lấy, đó là cây thập giá mà bất kỳ một kẻ tội lỗi nào cũng phải gánh lấy, tự một mình mình, không được giúp đỡ, không được thông cảm, không được ủi an hay khuyến khích động viên. Đó là chén đắng mà tôi phải uống lấy cho đến giọt cuối cùng, cho đến khi bức màn nhung đời tôi hạ xuống khép lại một vai kịch trong tấn trò đời.

nghệ sĩ. tại sao nói tới nghệ sĩ mọi người cứ nghĩ ngay tới chuyện ong bướm trái hoa ?

thằng đó làm nghề gì ?

nó làm nghề này này...

nó làm nghệ thuật, thế cũng là 1 nghệ sĩ. thế thì ai yêu nó sẽ khổ vì ghen.

trời ơi. nghệ sĩ thì cũng có 3 7 kiểu nghệ sĩ. còn cái chuyện ong bướm quá đáng, đâu phải có thể ác cảm chỉ mỗi giới nghệ thuật đâu. ai cũng thế, nếu mà đem ra làm ví dụ thì trước hết phải nói tới giới đại gia, ông chủ, các nhà đầu tư... vua chúa mới hay có những trò thăng hoa. tớ làm nghề nghệ thuật, nghề có văn hóa. tính cách của tớ khiến tớ phù hợp với công việc này. trong công việc và cách sống có thể luôn có gì đó "lãng mạn quá" nhưng dù sao đi nữa tớ vẫn là 1 người có văn hóa, có nghệ thuật. chắc chắn vẫn biết sống thế nào đúng đắn và trọn vẹn với gia đình, tình yêu. mà nghệ sĩ bây giờ cũng khổ bỏ mẹ. đâu có giống cụ Tú nằm gác chân ngoáy bút, có người tự nguyện "nuôi đủ 5 con với 1 chồng" như ngày xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro