Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến phòng tôi, Tiểu Hi nhìn thấy bộ đồ chơi trong phòng khách liền lập tức phấn chấn nhào tới. Thư Niệm cười, cởi áo khoác quan sát 4 phía. Anh ấy cư nhiên lại không mang theo hành lý.

"Đói bụng chưa?" Tôi đi vào phòng bếp, "Em đã mua thức ăn, có thể hâm nóng lại cho anh. À, nếu không, đến phòng trà ăn điểm tâm cũng được, mùi vị không tệ."

Thư Niệm kéo tôi đến xoa đầu, bây giờ tôi đã cao hơn anh ấy rất nhiều, anh ngửa đầu nhìn tôi, ánh mắt ẩm ướt, nói với tôi: "Kha Lạc em đã trưởng thành."

Em trưởng thành, sẽ bảo vệ anh thật tốt. Tôi kéo anh ngồi xuống sofa, chỉ mới mấy tháng không gặp thôi, trông anh càng thêm tiều tụy, cũng may là vết sẹo trên mặt đã mờ đi. Anh thấy tôi quan sát, liền lấy tay che đi vết sẹo "Còn rất khó coi đi."

Không, tuyệt đối không khó coi. Tôi cuối cùng không nhịn được nhào tới ôm chặt lấy anh, chôn mặt anh tại hõm vai của mình, mè nheo: "Em thật là nhớ anh."

"Anh, anh cũng nhớ em a, Kha Lạc." Anh vỗ lưng tôi.

Tiểu Hi bị dọa đến ngừng chơi, hỏi: "Ba ba cùng anh Tiểu Lạc tại sao khóc?"

Tôi mới phát hiện thì ra là trên mặt đều là lệ nóng. Thư Niệm rời khỏi lồng ngực của tôi, ôm Tiểu Hi nói: "Ba ba không khóc, anh Tiểu Lạc cũng không có khóc. Anh ấy cùng ba ba quá lâu không gặp, thật cao hứng."

"Đúng, anh thật cao hứng." Tôi lau mặt, nói với Tiểu Hi. "Tiểu Hi, em cùng ba ba ở lại Mỹ với anh được không? Chúng ta sống cùng nhau, anh sẽ đưa em đi chơi nhiều chỗ rất vui."

"Tốt" Tiểu Hi cười "Em muốn cả em trai đi cùng."

"Em trai?"

"Vâng, em trai của cha sinh."

Thư Niệm ôm lấy Tiểu Hi, "Tiểu Hi chớ nói nhảm."

"Không phải a, là cha cùng chị sinh, em trai nhỏ nhỏ hồng hồng vô cùng khả ái. Em mới được sinh ra ở đảo H, khi sinh ba ba với cha đều ở đó."

Cái gì mà đi nghỉ ở đảo H? Nguyên lai là người một nhà đi xem người ta sinh con? Tôi cầm tay Thư Niệm "Tiểu Niệm, Tạ Viêm có người ở ngoài?"

Anh lắc đầu liên tục "Sao có thể. Dĩ nhiên là không, chẳng qua là mang thai hộ thôi."

"Vậy anh cũng đáp ứng?" tôi tức giận, cắn răng "Tạ Viêm tên khốn khiếp này"

Anh gấp gáp giải thích thuyết phục tôi rằng Tạ gia không thể không có đời sau, anh lại là nam chẳng thể sinh con nên để cho Tạ Viêm có đứa bé kia Tạ gia mới có thể chấp nhận sự tồn tại của anh.

"Tại sao cần Tạ gia cho phép? Tạ Viêm có phải đàn ông hay không?" Thư Niệm càng hấp tấp giải vây cho Tạ Viêm càng khiến tôi tức giận.

"Không phải vậy đâu Tiểu Lạc, có đi có lại, anh có thể ở cùng Tạ Viêm như bây giờ đã là rất thỏa mãn rồi."

"Thỏa mãn? Thỏa mãn thì anh tới LA làm gì? Đừng nói là đem Tiểu Hi đi nghỉ hè."

"Anh, anh tới thăm em, xem em ở LA có được hay không. Trong email em nói muốn định cư ở đây, anh nghĩ là nhất định phải có lý do. Anh chỉ là muốn xác định em đang vui vẻ sống ở LA." Anh nhanh chóng giải thích, nước mắt rơi xuống, hai tay lại lau đi, đỏ bừng cả khuôn mặt.

Lòng tôi đột nhiên mềm nhũn, nam nhân gầy yếu như vậy lại đem theo một tiểu hài tử chạy trốn tới LA, vô luận là nguyên nhân gì tôi đều chẳng có tư cách nói nặng lời với anh.

Tôi ôm chặt lấy anh, nói "Tiểu Niệm, em sẽ bảo vệ anh, sẽ bảo vệ anh thật tốt."

Thư Niệm và Tiểu Hi ăn đơn giản một bữa rồi đi ngủ.

Tôi mở cửa, ngồi ở bàn ăn trước cửa chờ Tạ Viêm tới. Không cần biết kế tiếp là gì, tôi đều sẽ trực tiếp mà đối mặt hắn.

Chẳng qua, Tạ Viêm đối với nghênh đón này của tôi không quan tâm, hắn vào cửa nhìn qua một chút liền trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Tôi một bước đi qua chặn hắn lại ở cửa "Thư Niệm đang nghỉ ngơi, anh có gì cứ nói với tôi."

Hắn nheo mắt quan sát tôi, tôi thẳng lưng trừng lại "Thư Niệm là người trưởng thành, anh ấy muốn đi đâu, muốn ở nơi nào là quyền tự do của anh ấy." Tôi thời gian này đã cao lên, đứng thẳng lên cũng không nhỏ thấp so với hắn.

"Vậy hả?" Hắn cười lạnh chế nhạo tôi "Cho nên cậu ở lại LA trốn Lục gia cũng là quyền tự do của cậu?"

"Tôi chưa từng trốn Lục gia. Cũng chưa từng thiếu cổ phần của Kha gia" Tôi nắm chặt quả đấm nói.

Tạ Viêm hít sâu một hơi, lui một bước nói với tôi: "Phần lớn xí nghiệp của Kha thị đều đã bị Lục gia thâu tóm, bây giờ Lục gia muốn cậu, Kha Lạc."

"Tại sao?"

"Khó mà nói" hắn lắc đầu một cái " Lục Phong làm việc luôn luôn khó nắm bắt."

"Tôi ở LA ai cũng biết, tại sao hắn không đến tìm?"

"Bởi vì Thư Niệm không đồng ý." Hắn ho nhẹ một cái "Tiểu Niệm không đồng ý tôi đương nhiên sẽ không giúp hắn. Bây giờ Tạ gia Lục gia như nước với lửa, tôi nhập hàng đường Thủy cũng bị mắc kẹt, Tiểu Niệm đáng chết lại đúng lúc này cãi nhau với tôi, bỏ nhà đi."

Tôi vạch trần hắn "Anh sao không nói là vì anh sinh con trai nên Tiểu Niệm mới rời đi?"

"Đừng có gọi cậu ấy là Tiểu Niệm!" Hắn nổi giận, trên trán nối lên gân xanh "Nếu không vì bảo vệ cậu, Tiểu Niệm lần này có thể được Tạ gia chấp nhận! Lục gia gây áp lực cho Tạ gia, Tiểu Niệm sẽ mất đi quyền nuôi Tiểu Hi. Chúng tôi đồng ý sinh son trai, chí là vì Tiểu Niệm sợ rằng ngay cả nhìn thấy Tiểu Hi cũng còn không được!"

Hắn chỉ tay vào tôi "Kha Lạc nếu cậu còn là đàn ông thì hãy quay về tìm Lục Phong, đừng có rụt cổ lại rồi cho rằng thiên hạ thái bình rồi."

"Anh đừng nói Tiểu Lạc như thế" cửa phòng ngủ mở ra, Thư Niệm đứng ngay ở khung cửa "Tạ Viêm anh, anh không nên nói Tiểu Lạc như vậy. Tiểu Hi là con trai em, nhưng Tiểu Lạc cũng vậy. Em không thể đổi một đứa con trai lấy một đứa con trai."

Tạ Viêm kéo Thư Niệm từ cửa vào trong ngực, ôm thật chặt, hôn lên trán Thư Niệm, nghẹn ngào:"Nhưng chúng ta đã nỗ lực lâu như thế, thật sự như vậy buông tay sao? Em không nói tiếng nào rời đi, có biết anh lo lắng nhiều như thế nào không?"

Thư Niệm ở trong ngực hắn khóc không thành tiếng "Nhưng em là người thừa a, anh với Tiểu Hi, còn có cả mẹ của Tiểu Hi ở cùng một chỗ chính là một gia đình. Em có cố gắng sao cũng là một nam nhân, không thể sinh con."

Tạ Viêm hôn lên ánh mắt của anh, khẩn cầu: "Đừng rời xa anh, Tiểu Niệm. Dù bất kể chuyện gì xảy ra, cũng đừng rời xa anh."

"Em không phải là rời bỏ anh, mà em cần chút thời gian. Tạ Viêm, em sẽ không rời khỏi anh, vĩnh viễn cũng không muốn rời khỏi, em yêu anh a, Tạ Viêm."

Tôi đứng một bên nhìn hai người ôm nhau hồi lâu, cho đến khi Tiểu Hi cũng lao ra ôm lấy Tạ Viêm khóc rống mới ý thức được thì ra đây mới là một nhà 3 người, không có chỗ cho tôi.

Cái gì hùng tâm vạn trượng phải bảo vệ thật tốt cho Thư Niệm, anh ấy là yêu Tạ Viêm, vĩnh viễn cũng không muốn rời khỏi Tạ Viêm.

Lúc tôi ra cửa trời cũng đã tối, đang mưa. Hai chân tự động bước tới khu Đông, trong lòng lạnh như băng, đến cả nước mắt cũng không rơi nổi.

Thư Niệm là như thế, đối với ai cũng ôn nhu. Cho dù tôi như thế, anh cũng hi sinh bản thân để chiếu cố, bảo vệ. Trong sinh mệnh anh, người anh yêu nhất chính là Tạ Viêm, mà tôi vĩnh viễn cũng chỉ là một tiểu quỷ.

Ở trước cửa đứng hồi lâu tôi mới phát hiện mình cư nhiên lại tới nhà Lý Mạc Diên.

Khi cửa mở ra, Lý Mạc Diên đang mặc áo choàng tắm, tóc rũ trước trán. Dưới ánh đèn mờ, tôi tâm tâm niệm chính là anh ấy.

"Sao lại để ướt như vậy?" Anh đem tôi kéo nhanh vào cửa, vừa càu nhàu vừa tìm cái khăn lông cho tôi lau khô tóc.

Trên người anh có mùi thơm thật ấm áp, chính là thân thiết như vậy.

Là Thư Niệm, là Thư Niệm của tôi. Tôi cúi đầu, tay vòng quanh hông anh, vùi vào trong ngực anh. Anh cũng dùng lực ôm tôi, đưa tôi lên lầu.

Tôi vội vàng tìm bờ môi của anh, chạm vào liền chẳng thể buông. Dùng toàn bộ khí lực để ôm anh, vuốt ve anh, chỉ hận không thể dung nhập anh vào trong xương cốt. Anh thật chặt mút lấy môi lưỡi tôi, bị tôi áp đến trên giường.

Em muốn anh, Thư Niệm, em muốn toàn bộ anh, cầu anh hãy tiếp nhận em, để đem đem toàn bộ thế giới này cho anh.

Anh ấy rất hợp tác, tách hai chân để cho tôi tiến vào, nắm chặt hai bả vai tôi. Hạ thân anh thật ấm áp, tôi ngạo mạn vùi vào, đem tâm tình thổ lộ hết ra: "Em muốn anh.", "..thích anh", "chỉ thích anh...", "đừng rời khỏi em.."

Thư Niệm, em yêu anh, đừng rời khỏi em. Tôi hôn lên thân thể anh, dùng lực rút ra đâm vào. Anh chỉ ôm lấy tôi, không nói lời nào, thân thể ấm áp.

Em yêu anh, Thư Niệm, yêu đến không thể khống chế, đừng rời khỏi em. Cảm xúc ùa tới, ta nhắm mắt ngâm nga thành tiếng.

Phía dưới thân đột nhiên trở nên cứng ngắc, ngón tay anh bấm vào bả vai tôi thật chặt, đến đau nhức, tôi bị đau ngẩng đầu nhìn anh gọi theo bản năng "Tiểu Niệm?"

Lý Mạc Diên sắc mặt tái nhợt, hung dữ trừng mắt với tôi: "Cậu đang ở đây gọi tên tiện nhân nào?!"

Tôi phản xạ có điều kiện phản bác: "Anh không được nói anh ấy như thế."

Hai người giằng co hồi lâu, anh ấy mặt vặn vẹo nói với tôi "Cút ra ngoài". Tôi còn ở trong cơ thể anh, anh lại đuổi tôi đi. Tôi nhìn anh, anh cắn răng thật chặt, quai hàm đều như nổi cả gân xanh.

Tôi yên lặng hồi lâu, đem phân thân từ trong thân thể anh rút ra, rời đi luôn. Anh vẫn ngồi trên giường không nói gì, ngay cả nhìn cũng không nhìn tôi một cái.

Bên ngoài mưa đã tạnh, gió thổi vào quần áo ướt sũng lạnh đến tận xương tủy. Tôi cũng không hẳn là lạnh, nhưng hai hàm răng cũng đã đập vào nhau.

Một lần nữa, sau khi thất vọng bởi Thư Niệm tôi lại cư nhiên tìm tới giường của Lý Mạc Diên. Thật là thất vọng đối với chính bản thân mình.

Tạm thời chẳng thể trở về nhà, tôi đi tới sân bóng, ngồi dán lấy tấm lưới sắt. Trong lòng vẫn không dứt nhớ đến Thư Niệm, anh chỉ bởi một câu nói muốn định cư tại LA của tôi mà bỏ đi cơ hội được Tạ gia thừa nhận, anh ôn nhu xoa đầu tôi, xem tôi như con trai, anh lần lượt cự tuyệt tôi, một chút tình yêu cũng không chịu bố thí cho người nam nhân ấy.

Tôi cái gì cũng không có, cũng chẳng sợ mất đi. Chỉ cần Thư Niệm vui vẻ, muốn tôi làm gì cũng được. Tôi cũng không muốn Thư Niệm rời bỏ Tạ Viêm, cũng không cần anh yêu tôi, tôi chỉ muốn bên cạnh anh, bảo vệ anh, chiếu cố anh.

Có lẽ tôi cần về thành T, đi tìm Lục Phong ác ma để đối mặt. Ít nhất, cũng có thể vì Thư Niệm làm điều gì.

Vừa về nhà, Thư Niệm đã từ trên ghế salon bắn tới trước mặt "Tiểu Lạc!" Anh nhào tới, đôi môi run rẩy. Tôi cầm tay anh thật chặt, giương mắt nhìn Tạ Viêm vừa từ phòng ngủ đi ra "Tôi muốn về thành T, giúp tôi liên lạc với Lục Phong."

Thư Niệm vội vàng lắc đầu "Đừng mà Tiểu Lạc, em còn chưa tốt nghiệp đại học, cũng đâu quen ai.. Lục thị nghe nói còn giao dịch với xã hội đen. Kha thị nhiều người như thế hắn lại chỉ đích danh em. Em, em không thể đi a, Tiểu LẠc.. Em ít nhất cũng phải tốt nghiệp đã..."

Tôi nhìn ánh mắt anh: "Tiểu Niệm, em không phải là trẻ con nữa. Trốn không được cả đời. Anh sẽ giúp em mà, không phải sao?"

Tạ Viêm bước đến nắm lấy bả vai Thư Niệm: " Chúng tôi xế chiều sẽ trở về, cậu khi nào thì bắt đầu?"

*

Tôi tiễn Thư Niệm và mọi người đi xong, liền bấm số điện thoại Tạ Viêm cho.

"Xin chào ngài, tôi là Kha Lạc. Nghe nói ngài đang tìm tôi?" Tôi bình tĩnh, lễ phép thăm hỏi.

"A~ Cậu là Kha Lạc? Cậu đang ở LA?" Đối phương giọng nói có chút chậm lại, không phải là chần chờ cũng không phải khinh vị.

"Vâng, nhưng tôi sẽ sớm trở về thành T."

"Rất tốt, khi nào trở về nói với tôi một tiếng, chúng ta gặp mặt từ từ nói chuyện."

Tôi cúp điện thoại, cầm điện thoại ngồi ở phòng khách cả đêm. Trong lòng không biết tại sao có chút hưng phấn, không biết tương lai phải đối mặt là gì nhưng vừa nghĩ việc mình làm có thể giúp được Thư Niệm, tôi liền nhịn không được vui mừng. Cuối cùng tôi đã không còn là tên tiểu quỷ vô dụng. Tôi muốn vì Thư Niệm đánh một trận, dù thế nào vẫn sẽ chiến đấu, tuyệt không lùi bước.

Vì yêu anh mà tôi tìm người khác yêu cũng làm, còn có cái gì khó hơn?

Lý Mạc Diên có lẽ hận tôi chết đi. Anh như vậy anh tuấn kiêu ngạo, tôi lại làm vậy chẳng khác nào làm nhục anh, chỉ sợ anh sẽ vĩnh viễn không tha thứ tôi.

Mà tôi không mong anh tha thứ, chỉ biết mình cần nói lời xin lỗi với anh.

Anh không nhận điện thoại của tôi nữa, vô luận tôi gọi bao nhiêu cuộc, gửi email xin lỗi cũng không thấy hồi âm. Nói không chừng anh chỉ chơi qua đường mà thôi, quan hệ ngắn ngủi như vậy có lẽ với anh không khác nào một cuộc gặp gỡ mùa hè đẹp. Mặc dù kết thúc không tốt đẹp, có lẽ với anh cũng không tạo thành đả kích gì.
Anh không nghe điện thoại, thể hiện rất rõ ràng rằng không muốn tiếp tục liên lạc. Có lẽ, tôi với anh sẽ chẳng thể còn quan hệ gì nữa.

Việc bảo lưu kết quả học tập và trả phòng... đều rất thuận lợi, tôi đem đồ điện trong nhà và mấy thứ đồ Lý Mạc Diên đưa tới tản ra tặng người xung quanh. Sau một vòng, lên máy bay về thành T.

Từ trên cửa sổ máy bay nhìn xuống, lòng tôi tràn đầy ý chí: Lục Phong, để cho tôi hảo hảo tới gặp ông đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro