Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở LA tôi cũng không ở trong bất động sản của Kha gia mà thuê một phòng trọ nhỏ gần trường. Mỗi ngày từ trường học đi qua 1 cái chợ tới sân bóng để vắt hết tinh lực. Bởi nếu không vậy, tôi sẽ mỗi sớm tỉnh dậy trong giấc mơ về hình ảnh của Thư Niệm, sau đó phải rửa sạch sàng đan, thay quần lót.

Thư Niệm có lúc sẽ viết email hỏi thăm tôi có bạn mới không, có gặp khó khăn trong tập quán sinh hoạt hay không, đôi khi còn mịt mờ ám hiệu tôi, người trẻ tuổi trải nghiệm là tốt, bất quá phải chú ý an toàn. Tôi thở dài, không phải là không muốn tìm người khác, mà bởi vì thiên hạ sẽ có người tốt so với Thư Niệm hay sao. Tuyệt đối không cũng là chuyện không thể, thời đại học tôi cũng có từng nếm qua, nhưng nếu đối phương không phải là Thư Niệm, hăng hái liền không có, cắm vào cả trừu động hứng thú cũng tan biến.

Tôi và Thư Niệm nói chuyện với nhau, rằng rất nhiều người tìm bạn, cũng là đến bar, hộp đêm, cũng có rất nhiều người. Cuối tuần, chợ ở LA đông nghẹt người, bởi ở nơi khác phát sinh tai nạn, cho nên thời gian nửa đêm cư nhiên xe cứ hàng dài tập trung ở khu chợ. Tôi và bạn bè chầm chậm bước đi pub, nhìn bên cạnh từng chiếc xe một ngọ nguậy, giống như táo bón vậy.

Đột nhiên, vừa quay đầu lại tôi cảm giác như thấy ảo giác, điện quang hỏa thạch giống nhau, trong chiếc xe bên cạnh có thân ảnh một nam nhân khiến cho da cổ tôi đều nổi da gà. Xe phía trước rời đi, nam nhân kia đang nghe điện thoại, cười không biết đang nói gì. Ánh đèn ne-on chiếu vào trong xe, sống mũi thẳng, đường nét lưu loát. Xe cuối cùng cũng động được, người nọ hoan hô một tiếng, lái xe hướng bên phải đường.

Trong lòng tôi nhảy lên, biết rõ người kia không phải Thư Niệm, Thư Niệm mũi có hơi lệch, cằm cũng có vết sẹo, nhưng là bộ dáng rũ mắt cười kia, đối với tôi mà nói giống như có tảng đã đè nặng lên ngực. Tôi phát lực chạy, bạn bè phía sau gọi, cười mắng đuổi theo. Mà người kia, đang đi đến hướng hàng dài các quán rượu, cỗ xe kia đang từ từ đỗ tại bãi đỗ xe của 1 pub. Bạn bè tôi cười mắng chen chúc theo tôi vào pub, nam nhân kia cũng thế. Pub này là 1 gay bar, nhưng cũng không phải ai trong đây cũng là gay, đến của gay bar, cũng không hẳn là muốn tới uống rượu.

Tôi có chút thất vọng, thật ra thì trong nháy mắt đó mà thôi, tôi chỉ sợ nhớ Thư Niệm đến điên rồi, nhìn người đi đường cũng ra anh. Tôi cũng không biết mình có phải là gay hay không, trừ Thư Niệm ra tôi không có thích người đàn ông nào khác, nhưng xung quanh bất tri bất giác cũng quen rất nhiều người là đồng chí* (gay) mà ngay cả ở phòng tắm của sân bóng cũng thấy nam nhân trần truồng mà cương. Ở nước ngoài mọi người đều rất trực sảng, có thể hay thì có thể, không cũng thôi. Ngay cả ở phòng rửa tay cũng đều có thể nghe thấy tiếng rên rỉ thở dốc, đụng vào cánh cửa thùng thùng vang, tôi vừa rửa tay vừa nhẹ nhàng đóng cửa lại, đối với phòng kế bên huýt huýt sáo. Toàn bộ thế giới đều ân ái, chỉ có tôi mỗi ngày đều nghĩ đến Thư Niệm mà rời giường giặt đồ lót.

Bên kia đột nhiên dừng lại, nam nhân thở dốc: "Bảo bối cậu thật giỏi, tên cậu là gì?" Âm thanh nam nhân sửa lại trang phục: "Jack". Ngay cả tên cũng không biết mà chuyện như vậy cũng đều làm, hơn nữa Jack cũng hẳn không phải tên thật. Tôi nhìn vào gương trước bồn rửa mặt, khó trách Trương Nhã nói "Đối với chúng ta tình yêu là xa xỉ phẩm". Tôi yêu Thư Niệm như vậy, Thư Niệm cũng chưa từng cảm động. Huống chi nam nhân với nam nhân lại không cần phụ trách, hai người cùng nhau tiêu sái, ai có thể trông cậy vào ai mà sinh ra tình cảm?

Nam nhân bên kia đã sửa soạn xong quần áo bước ra ngoài, cũng là một bộ dáng tướng mạo tốt. Tôi đối với cậu ta cười cười, cậu ta hỏi: Anh tên gì? Tôi nhún nhún vai, nói "Jack". Suy nghĩ một chút tôi nói thêm "Tôi đã có người yêu."

Quay lại bàn thấy chỗ của tôi đã có người ngồi, từ phía sau nhìn thấy là một người đàn ông bộ dáng eo gầy nhỏ mà vai cũng đồng dạng không quá rộng. Trong lòng có một tia kích động, tôi đến bên cạnh anh ta, từ gò má nhìn qua là mắt mày rõ nét, lông mi rất dài. Cái bàn cũng đã chật người, ngay cả thân đều không thể di chuyển. Tôi tiến tới bên tai anh ta nói: "Phiền anh để cho tôi một chỗ được không?" Người nọ quả nhiên quay đầu lại, tôi thất vọng tới cực điểm. Hắn gương mặt thanh tú, thậm chí có nét nhu hòa cùng anh tuấn. Lông mày đậm, lông mi dài, ánh mắt chu đáo phong lưu, cười tà tà nhìn tôi. Vóc người vô cùng giống Thư Niệm nhưng ở trên người anh ta toát ra cái khí chất chức vị cao nhàn tản, không phải là cái khí chất mà Thư Niệm có thể có. (Đoạn này do Kha Lạc chưa biết tuổi của Lee nên mình vẫn để xưng hô là anh ta.)

Tôi đối với anh ta cười cười, ngồi xuống cạnh anh ta, nói với anh ta mình tên Jack. Anh ta không phải Thư Niệm, nhưng tôi cũng không thể nhịn được nhìn ngắm. Khi uống rượu từ miệng chén nhìn lên, ánh mắt thâm thúy tới cực điểm. Khi bốn mắt nhìn nhau, anh ta nhìn tôi cười cười, trong lòng tôi nhảy lên một cái. Kiểu cười kia, trong nháy mắt đột nhiên nhảy ra chút khiếp ý, rồi lông mi rủ xuống rời ánh mắt đi nơi khác, cư nhiên để cho tôi hạ thân đều nóng lên.

Hai người ngồi thật sát nhau, bắp đùi anh ta dán lấy tôi, chỉ ngăn cách bởi lớp vải quần thật mỏng, tôi có thể cảm nhận được da thịt săn chắc của anh ta. Anh ta so với Thư Niệm thì nhìn trẻ tuổi hơn nhiều, có lẽ không tới 30 tuổi nhưng lại cùng những người 40 tuổi một đám. Simon cùng đội bóng với tôi cũng thích những người lớn tuổi, thậm chỉ hói đầu. Anh ta không phải dạng đó nhưng tôi cảm thấy hứng thú.

Tôi nhìn gò má anh ta, tình huống này cũng không biết phải mở lời ra sao, không lẽ lại nói "Anh trông thật giống người tôi yêu, tôi nhìn anh liền muốn lên."

Anh ta cũng tựa hồ cảm giác được tôi đang nhìn, khẽ nghiêng mặt qua, nhướn mày nhìn tôi cười. Góc này nhìn sang, khóe mắt anh ta có chút ướt, từ cằm đường cong lưu loát dọc theo người xuống. Đầu tóc cũng được chăm chút cực kỳ, lộ ra cái trán cao. Tôi không nhịn được đưa tay, cẩn thận gẩy dưới tóc của anh ta.

"Anh nên để tóc che xuống..." nếu như che kín cái trán, phủ trên lông mày, mặt của anh ta có lẽ đến 9 phần giống với Thư Niệm. Anh ta tựa hồ có nét kinh ngạc, mà lại cũng như không có.

Hạ thân tôi chậm rãi nóng lên, gương mặt trong giấc mộng những ngày qua cùng những ý niệm đó nhất thời cùng nhau tụ tập ở bụng. Tôi hỏi anh ta "Chúng ta đi nơi nào?"

Ngồi trên xe, dọc đường anh ta đều quan sát tôi, hỏi tôi bao nhiêu vấn đề đều cẩn thận, tôi nhìn ra được là anh ta thường ra ngoài chơi. Quần áo đắt tiền, xe cũng tốt, ở LA người còn trẻ như vậy lại có chút hoa thật sự không ít. Khí chất trên người anh ta, đích xác là Thư Niệm sẽ không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro