Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi tôi tỉnh lại thì chỉ có một mình. Người mà tôi quyết định sẽ coi là Thư Niệm để yêu cũng đã sớm rời đi. Tôi nằm trên giường thật lâu nhìn trần nhà, nếu như không phải là trên giường đơn có dấu vết, tôi nhất định sẽ cho là mình lại nằm mộng rồi. Người này thật là có tồn tại hay sao? Tôi thật là không phải vì quá nhớ Thư Niệm,đến mức kẻ nào cũng làm thành Thư Niệm chứ? "LEE", "Lý Mạc Diên", 2 cái tên này cũng có thể không phải là thật.

Nằm ngửa cảm thấy trần nhà tựa hồ cũng có thể rớt xuống dập trên người. Tôi thật ngốc nghếch, ngày hôm qua cả số điện thoại cũng không hỏi người kia. Bất quá cũng chưa chắc là thật đi. Trong lòng tôi tự lẩm bẩm "xa xỉ phẩm", cảm giác mình có chút bi thương đi về trường học, giáo sư gọi tôi đến phòng thí nghiệm.

Thời điểm Thư Niệm gọi điện đến, nói với anh về phong tình ở LA đều tụ họp ở gay bar, bên kia có vẻ ấp úng "Thật ra thì tôi nghe nói ở gay bar, thỉnh thoảng cũng có thể gặp người thích hợp với mình. Bạn bè của Tạ Viêm, hơn một nửa đều quen nhau ở pub, hiện tại còn sắp kết hôn nữa."

Đúng vậy, chẳng qua nếu như quên xin số điện thoại, liền sẽ khó có thể gặp lại người kia đi? Thư Niệm cảm giác được tôi chần chờ, hỏi: "Tiểu Lạc cậu thường đi gay bar sao?"

Không biết tại sao tôi liền nói với Thư Niệm "Đúng vậy, gặp một người"

"A, thật tốt quá, là người như thế nào vậy?"

Thì ra là tôi gặp người khác, anh ấy sẽ cảm thấy "Thật tốt quá". Tôi bật thốt lên "Người rất giống anh"

Thư Niệm rõ ràng thấy ngượng ngùng, bên kia nhu nhu hồi lâu, nói "Cậu đứa nhỏ này, yêu phụ tình kết (yêu thương cha) như thế sâu"

Yêu phụ? Thư Niệm chẳng lẽ trong lòng chỉ coi tôi là con, nghĩ đến đây tôi liền phát điên.

Gần đến ngày nộp luận văn, giáo sư ở đây cũng phát điên, liên tiếp mấy ngày khóa sinh viên ở phòng thí nghiệm, cất chìa khóa đi, tịch thu toàn bộ di động. Simon nghẹn đến muốn phát điên, cậu ta ngày đó ở bar quen một người tên Paul bụng bự qua đêm, không nghĩ đến đối phương lại toàn tâm toàn ý muốn mang cậu đến làm việc tại công ty, đang muốn sấn nhiệt đả thiết đem lý lịch đến.

Tôi bảo cậu ta có thể gửi email, phòng thí nghiệm vẫn có internet. Simon than thở, "Người nào cả đêm có thể trao đổi email địa chỉ? Thật ra thì ai biết được số điện thoại anh ta cho tôi liệu có phải giả hay không? Nam nhân cùng nam nhân, lên liền lên, cùng nhau đều là tìm hoan lạc, chưa từng nghĩ đến có thể cùng ai một chỗ."

Trong lòng tôi buồn cực kỳ, vùi đầu vào viết, đem bàn gỗ phát kêu. Bên kia Simon lại lầm bầm làu bàu nhất định phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài, đến gay bar tìm Paul. Bọn họ nói cuối tuần đều ở đó tụ hội, nói không chừng có thể tìm được. Cuối tuần nửa đêm cuối cùng giáo sư cũng nhớ ra còn có bầy sinh viên hắn nhốt ở phòng thí nhiệm, lúc đi ra tôi cơ hồ không nghĩ ngợi, bắt một chiếc taxi đến trung tâm chợ. Quả nhiên lại thấy tắc nghẽn giao thông, lòng tôi như lửa đốt. Trả tiền xuống xe chạy, dọc đường chạy qua không ít người. Tôi vốn cũng không chạy nhanh, nhưng khi vào đến quán rượu tim cũng đập như muốn phá ra.

Lý Mạc Diên quả nhiên ở cùng một người nam nhân tóc đỏ da trắng, họ đang nói chuyện với nhau. Anh ta mặc một bộ sơ mi trắng đơn giản, cực kỳ phong lưu. Ở giữa những nam nhân khác cực kỳ bắt mắt.

Thời điểm tôi chào hỏi, anh ta thất thố muốn phun cả rượu ra. Có lẽ sẽ không mong đợi xảy ra lần nữa chuyện đêm đó. Cũng may, xem ra Lý Mạc Diên cái tên này là thật. Lý Mạc Diên dùng tiếng Trung nói chuyện với tôi, khẩu khí hàn huyên, không giống như đối thoại của 2 người đã từng xảy ra chuyện giường chiếu. Trong lòng tôi buồn buồn, đem chai nước suối trong tay bóp méo mó.

Cuối cùng tôi vẫn không nhịn được hỏi anh ta "Ngày đó tại sao anh không nói một tiếng liền rời đi?" Anh ta qua loa trả lời tôi: "A, tôi có việc gấp ..."

"Anh có thể đánh thức tôi."

"Xin lỗi..."

Nhất định phải khách sáo như thế sao? Tôi làm thế nào để có thể nói cho anh ta biết tôi như thế không phải chỉ muốn cùng anh ta chuyện một đêm? Còn chưa mở miệng, người tóc đỏ lúc trước nói chuyện cùng anh ta đã nói "Các người đang nói cái gì?"

Sách, anh ta không lẽ không phải độc thân? Tôi hỏi "Là người yêu anh?"

"Không phải, mới quen."

"Vậy tối nay anh sẽ cùng anh ta?"

"Chắc vậy." Anh ta nhún nhún vai, vẻ mặt vừa tiếc nuối vừa có ý trêu đùa, hàm ý tôi đã tới chậm.

Phải không? Bởi vì đến trước cho nên cũng không cần biết cảm tình chân thành tha thiết của tôi? Thư Niệm quen Tạ Viêm trước, Lý Mạc Diên biết trước cũng không phải là tôi sao?

Người này sao có thể như vậy? Rõ ràng là tôi biết anh ta trước, tôi không được sao? Trong lòng tôi vừa nghĩ thế, ngoài miệng cư nhiên nói ra. Lý Mạc Diên há hốc mồm, tựa hồ bị lời nói của tôi làm cho bất ngờ. Người tóc đó đi lên ngăn tôi: "Uy, tiểu tử thúi, mày đây là làm gì?"

Người này cử chỉ thô lỗ, trên người đầy mùi thuốc, Lý Mạc Diên vẫn muốn cùng hắn sao?

Tôi chỉ hướng Lý Mạc Diên, nghiêm túc nói "Người này của tôi"

Muốn đánh nhau sao, đến đây đi tôi thích nhất đánh nhau. Thanh niên tóc đỏ quơ quơ cánh tay: "Mày có thể thắng được tao rồi hãy nói"

Nguyên lai là biết đánh đấm, người này da trắng, tên Adam nhìn qua rất khỏe mạnh vạm vỡ. Chẳng qua người càng như vậy, sức càng khó kéo dài ổn định. Tôi có thể nắm chắc thắng hắn.

Tôi liếc mắt nhìn Lý Mạc Diên, anh ta đứng trong đám người, cúi đầu, cũng không biết là vui mừng hay bị tôi làm cho lúng túng. Tôi cùng Adam giằng co, Lý Mạc Diên gương mặt còn ở trong bóng tối, nhìn không ra vẻ mặt gì.

Tôi nhẹ nhàng yếu thế, Adam quả nhiên khí lực gia tăng gây áp lực cho tôi. Như vậy anh ta cũng không nhìn tôi sao? Tôi có chút lo lắng, lại thấy Lý Mạc Diên thân thể khẽ động, đi ra phía ánh sáng, ngẩng đầu nhìn tôi một cái. Trong lòng tôi kêu lên một tiếng, trên tay phát lực, đem cổ tay Adam nặng nề đè xuống.

Lý Mạc Diên căn bản không thể tin tôi có thể áp đảo nam nhân như thế. Thời điểm tôi ôm bả vai anh ta, anh ta vẫn còn mờ mịt "WOW" "WOW" cảm thán không ngừng.

Trong lòng tôi hưng phấn cực kỳ, đánh ngã tình địch đem Lý Mạc Diên đoạt lấy tựa hồ giống như đối với Tạ Viêm cảm xúc đều phát tiết. Lý Mạc Diên vóc dáng thật ra so với tôi còn cao hơn, nhưng bị tôi ôm ở trong ngực mang về nhà, không biết tại sao trong mắt cũng có chút hơi nước mờ mịt, hấp dẫn cực kỳ.

Thời điểm tôi chạm đến hôn anh ta, anh ta đã hoàn toàn quấn ở trên người tôi, nhiệt tình đến mức lạ lùng, tựa hồ luôn là phải đem tôi đè phía dưới. Có thể lần trước tôi nóng vội như vậy làm anh ta thấy sợ, thời điểm bị tôi dùng sức ngăn chặn, anh ta đỏ bừng cả khuôn mặt. Tôi nhìn ánh mắt anh ta, nói "Tôi rất nhớ anh."

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, tay chân giãy giụa cũng ngừng lại. Tôi nhìn xuống, đen trán tựa vào trán anh ta. Không biết tại sao, anh ta ở bên dưới tôi bộ dạng mềm yếu, khiến tôi không thể nào khống chế bản thân, không ngừng đem toàn bộ tâm tư với Thư Niệm thổ lộ hết "Tôi rất nhớ anh"

Đúng vậy, tôi muốn anh, Thư Niệm, mỗi ngày đều muốn gặp anh. Nằm mơ cũng sẽ mơ tới. Nếu có thể ngày ngày gặp anh là tốt rồi, tôi cọ lấy bờ môi anh ta, không ngừng đem những lời ấp ủ trong lòng những ngày tháng qua nói cho anh ta nghe.

Thân thể anh ta dần trở nên nóng bỏng, hạ thân thô sáp đỉnh trên đùi tôi, hai tay sờ eo mông tôi. Tôi cúi đầu nhìn hạ thân của anh ta, đây là lần đầu tiên tôi ở khoảng cách gần như vậy mà quan sát tính khí của một người đàn ông khác. Nó màu sắc rất đẹp, hình dáng rất ưu tú, đang trong trạng thái bộc phát nhất, ỗ nhỏ đã chảy ra chất lỏng trong suốt.

Tôi chưa từng thấy qua bộ dạng hạ thân bộc phát như vậy của Thư Niệm, tình yêu của tôi đối với anh mà nói chính là thống khổ. Song ở trong mộng, tôi không chỉ một lần mơ thấy tính khí của Thư Niệm bộc phát như vậy, giống như vậy cứng rắn, lại run rẩy. Tôi giống như trong mộng, tách ra hai chân của anh, hôn lên giữa 2 chân anh. Da tay anh mềm mại có co dãn, mang theo nhàn nhạt mùi hương, tôi không nhịn được lưu luyến hôn, gặm cắn, nhìn thân thể ấy nhiệt tình đáp lại.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi làm khẩu giao, nhưng là trong mộng tôi đã sớm không chỉ một lần làm như vậy với Thư Niệm, lần lượt lấy tay, dùng miệng hầu hạ ah, vuốt ve anh, hai người nhiệt tình dây dưa chung một chỗ.

Thân thể của anh tư vị ngọt ngáo, tôi ngậm lấy anh nhẹ nhàng dây dưa. Mơ hồ không rõ hỏi anh "Anh thích sao?"

Cho đến xuất tinh anh ta cũng chưa từng phát ra âm thanh, chỉ có hơi thở thô trọng mới nói cho tôi biết động tác của tôi làm cho anh ta sung sướng. Thời điểm anh ta bắn trong miệng tôi, tôi không hề nghĩ ngợi liền nuốt xuống, có chút ấm áp chất lỏng giống như trực tiếp truyền từ đầu lưỡi đến hạ thể.

Anh ta nhìn tôi, hầu kết trên dưới chuyển động, ánh mắt ướt át, gương mặt ửng đỏ. Tôi không cách nào có thể nhẫn nại nữa, đưa anh lật qua, chen qua đống lớn bôi trơn, đem phân thân từ từ vùi sâu vào thân thể anh. Thân thể anh ta vẫn như vậy nóng bỏng, chặt chẽ bọc lấy, tôi cơ hồ còn có chút đau đớn. Nhưng phân thân bộc phát đến phát đau, càng thêm khó nhịn.

Tôi động eo, đem mình đâm vào sâu hơn. Ván giường kẽo kẹt kêu. Tôi thật chặt chế trụ hông anh ta, không để anh ta thoát, cho đến khi tôi trong cơ thể ấy đạt đến cao trào.

Vừa từ thân thể Lý Mạc Diên rút ra, anh ta liền ngồi dậy, sắc mặt xanh mét. Tôi lại làm sai sao? Tôi tiến vào anh ta cũng đạt tới cao trào mà. Anh ta không cho tôi gọi tên, bảo tôi gọi là LEE, vẻ mặt có chút hung dữ.

Anh ta rất không cao hứng, tôi ôm chặt lấy anh ta, khẩn cầu anh ta không được rời khỏi, không cần đi, không ngừng hôn lên thân thể anh ta, cho đến khi thân thể căng thẳng của anh ta dần trở nên mềm mại, mới vội vàng ôm lấy anh ta ngủ.

Lý Mạc Diên thở dài, tựa hồ rất bất đắc dĩ mặc dù nằm ở trong ngực tôi. Nghe thấy nhịp tim của anh ta tôi không cách nào ngủ, nghiêm túc nói: "Chớ thừa dịp lúc tôi ngủ mà chạy mất, không nói tiếng nào lại bỏ lại tôi một mình."

Anh ta nhăn mi nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, vô cùng thâm thúy. Rất không giống Thư Niệm.

Tôi không nhịn được thật chặt chẽ hôn, cho đến khi anh ta lộ ra vẻ mặt mờ mịt, lần nữa đem hai chân của anh ta mở ra, đem lửa nóng dục vọng của mình vùi vào trong.

Tôi nghĩ muốn anh ta, chỉ sợ anh ta không phải là Thư Niệm. Nhưng trong lòng tôi đều tràn đầy kích thích cùng dục vọng, tình yêu đã tích góp từng chút một đã rất rất lâu, Thư Niệm không muốn, tôi liền toàn bộ đều cho anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro