c47:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47Ha Jae Kyung nhìn bộ dáng Goo Jun Pyo như được giải thoát, trong lòng rất chua sót, cuộc đời này đây là lần đầu tiên cô thích một người nam sinh, nhưng kết cục lại thành ra thế này. Ha Jae Kyung làm như không có việc gì, nhìn Goo Jun Pyo nói: “Goo Jun Pyo! Bản tiểu thư rốt cục có thể không cần cùng ngươi ở cùng một chỗ, thật là đáng mừng mà!” Trời biết, khi cô nói những lời này, trong lòng có bao nhiêu đau khổ.

“Cái gì đó! Những lời này phải là do tôi nói mới đúng!” Goo Jun Pyo lột bỏ biểu tình phiền chán, cười đến thật thõa mãn nhìn Ha Jae Kyung nói, không cần nghĩ cũng biết, tâm tình hắn lúc này là vui sướng cỡ nào, vui đến mức không có cảm giác được tươi cười của Ha Jae Kyung có bao nhiêu là miễn cưỡng, nhưng cũng không thể trách người có thần kinh đơn bào như hắn có thể lĩnh hội ra được, nếu mà để hắn nghĩ lăn xăn vòng vèo như vậy, thật là làm khó hắn.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, mặc dù việc này đã được giải quyết, nhưng người bị thương tổn lớn nhất vẫn là Ha Jae Kyung, nhất thời trong lòng mọi người tràn ngập cảm giác tội lỗi, ánh mắt nhìn Ha Jae Kyung cũng biến thành áy náy. Khi bày ra chuyện này, từ đầu tới cuối bọn họ đều không nghĩ đến suy nghĩ của cô ấy, chỉ một lòng nghĩ làm sao để mau chóng ngăn chặn hôn lễ này thôi. Không ai hỏi qua ý kiến của cô ấy, cũng không có ai để ý đến suy nghĩ của cô ấy, thật sự bọn họ chỉ là vì tư lợi .

Với những biểu tình áy náy của bọn họ, Ha Jae Kyung chỉ lắc đầu cười, bất đắc dĩ nói: “Không có gì phải áy náy, chuyện này, không ai đúng cũng không ai sai cả, muốn nói sai, cũng là tôi sai, tôi không nên chen vào giữa Goo Jun Pyo và Jan Di, làm cho bọn họ đau khổ như vậy, việc này là tôi không đúng.” Ngay từ đầu, cô đáng nhẽ không nên ôm ảo tưởng, cảm thấy Goo Jun Pyo sẽ thay đổi tâm ý của mình, đúng là thật không ngờ, hắn lại kiên định như vậy.

Đến lúc này Goo Jun Pyo mới từ trong sung sướng phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng nhìn về phía Ha Jae Kyung, không được tự nhiên nói: “Monkey, trên đời này không chỉ có tôi là một người đàn ông tốt, còn có rất nhiều, tôi tin cô nhất định có thể tìm được một người, tất nhiên so ra luôn kém tôi.” Mặc dù Goo Jun Pyo đang an ủi Ha Jae Kyung, nhưng mà lời nói ra cũng mang theo thái độ cuồng vọng tự đại, làm cho người ta dở khóc dở cười.

“Đừng quá tự cho mình là đúng, tôi tìm, chắc chắn sẽ ăn đứt anh!” Ha Jae Kyung miễn cưỡng cười nói, tuy cô rất vui khi thấy hắn an ủi cô, nhưng mà, thời điểm tình cảm của cô với hắn mà chưa buông xuống được, cô sẽ không có khả năng đi tìm người khác, trừ phi đoạn tình cảm này của cô chặt chẽ buông ra, bằng không vĩnh viễn cô cũng không có khả năng tìm hạnh phúc cho mình. Bây giờ đối với cô quan trọng nhất chính là, cô phải tìm một chỗ thật tốt, yên tĩnh mà từ từ liếm miệng vết thương .

Tử Nghiên tâm tình có chút mất mát, không thể phủ nhận, ở trong lòng cô, cô cũng thích chị Ha Jae Kyung, thích tính tình cô ấy, thích phong cách lớn mật của cô ấy. Mà cô lại vì hạnh phúc của chị, mà lại đi phá hủy hạnh phúc của cô ấy, cô như vậy, thật sự rất đê tiện, ngay cả chính cô cũng khó có thể chấp nhận như vậy.

“Cô muốn đi sao?” Yoon Ji Hoo cảm giác được trong giọng của Ha Jae Kyung có chút sầu não, nghĩ đến có lẽ cô ta muốn rời đi, vì thế liền mở miệng hỏi. Trong chuyện này, là hắn sơ sót, lại để xảy ra sai lầm như vậy, nếu hắn có thể lấy đại cục làm trọng, có lẽ sự tình cũng sẽ không biến thành như vậy. Nhưng là, lấy đại cục làm trọng như thế nào, hắn cũng không thể nghĩ ra chủ ý nào. Bởi vì, trong chuyện này, tất sẽ có một người bị thương, đây là chuyện không thể tránh được.

Ha Jae Kyung cúi đầu cười, sau đó ngẩng đầu lên trấn định đối mặt với bọn họ nói: “Ngốc ở đây cũng đã lâu rồi, tôi thật là chán, với lại, tôi từ trước đến nay tự do đã quen, không có khả năng sẽ yên yên ổn ổn mà ở lại một chỗ. Sau khi tôi trở lại, chắc hai người đã kết hôn đi, mong nhận được tin tốt của hai người.” Cô – Ha Jae Kyung là người cầm được mà buông cũng được, làm sao có thể chỉ vì cái này mà suy sụp lụi bại được chứ.

“Chị Jae Kyung, chị thật sự phải đi sao? Em rất luyến tiếc a!” Ga Eul rầu rĩ nói, tuy cô hi vọng Jan Di có thể hạnh phúc, có thể ở bên Jun Pyo tiền bối, nhưng cô cũng không muốn chị Ha Jae Kyung đau khổ, cô cũng mong chị Ha Jae Kyung có thể hạnh phúc, chị Ha Jae Kyung mà đi, cô cảm thấy thật thương cảm, dù sao ở chung đã lâu, tình cảm cũng đã ăn sâu vào, thành thử có bao nhiêu luyến tiếc .

Ha Jae Kyung mỉm cười, nói: “Chị cũng luyến tiếc, nhưng trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn, nhất định sẽ có một ngày chúng ta gặp lại nhau. Ga Eul, khi tìm được bạn trai, nhớ phải gọi cho chị một tiếng đó, người làm chị này chắc chắn sẽ bay về giúp em nắm chặt.” Nói xong, Ha Jae Kyung nắm lấy bả vai Ga Eul, trêu cợt nói.

Ga Eul bị nói đến mức đỏ bừng cả mặt, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: ” Chị Ha Jae Kyung toàn nói nhảm!” Chị này, cái gì cũng dám nói, sau này cô làm sao dám ngẩng đầu lên đây, trời ơi, mắc cỡ quá đi.

“Chị nói là sự thật, bộ dáng Ga Eul của chúng ta xinh đẹp như vậy, khẳng định sẽ có người theo đuổi.” Ha Jae Kyung cười ha hả nói, “Chị nói cho em biết, có người theo đuổi, em nhất định phải thí nghiệm, càng nhiều càng tốt, thế mới có thể kiếm được người tốt. Nhưng ngàn vạn lần nên nhớ kỹ, mấu chốt là phải biết giữ lấy. Biết chưa?” Ha Jae Kyung giống như trưởng bối cận lực khuyên nhủ giáo dục Ga Eul.

Tử Nghiên buồn cười nhìn hai người này, khóe mắt dư quang lại thấy So Yi Jung mặt mày nhíu cả lại, Tử Nghiên không khỏi nhíu mày, sau đó tròng mắt luân chuyển, cười nói: “Ga Eul đích xác có rất nhiều người theo đuổi, nhưng mà Ga Eul đều chưa có đồng ý đâu, thật sự là đáng tiếc mà, đàn ông theo đuổi Ga Eul, quả thật đều rất không sai, tin tưởng Ga Eul nhất định sẽ từ giữa bọn họ mà tìm ra được một người chồng đi.” Cô cũng không tin So Yi Jung sẽ không vội, loại nam nhân yêu sĩ diện này, nếu mà không kích thích,, còn lâu hắn mới chủ động.

“Nói đến việc này, lúc trước tôi làm sao mà ngốc như vậy chứ, thế nhưng lại thay Ga Eul mà chắn bọn họ! Thật sự là vớ vẩn mà.” Geum Jan Di sớm đã thấy tròng mắt em gái vòng vo luân chuyển, chỉ cần động tác này vừa xuất hiện, cô liền biết em gái lại sắp bắt nạt người, làm chị, đương nhiên cô phải biết thời biết thế, với lại, cô cũng hi vọng Ga Eul có thể hạnh phúc, mặc dù cô không có thích So Yi Jung lắm, nhưng từ khi nghe xong em gái nói, F4 đều có một đoạn thời gian không muốn ai biết, mặt ngoài không nhất định là thật, không thể tin lời đồn được.

Ga Eul bị nói liên tiếp, xém chút nữa là muốn tìm một cái động mà chui xuống rồi, cô không hiểu, tại sao đang nói chuyện của chị Ha Jae Kyung, làm sao lại vô duyên vô cớ xả qua chuyện của cô rồi, chuyện xấu hổ như vậy, bảo cô làm sao đáp lời đây, Jan Di cùng Tử Nghiên cũng thật là, thế nào lại đi theo chị Ha Jae Kyung hồ nháo như vậy chứ.

So Yi Jung hai tay nắm thật chặt, móng tay cơ hồ đã hãm sâu vào trong thịt, nhưng hắn một chút cũng không cảm thấy gì. Cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu, ngữ khí không thân thiện nói: “Ga Eul tìm bạn trai, các ngươi mù hay sao vậy?” Thôn cô này, lại muốn tìm bạn trai, lần trước giáo huấn còn chưa đủ sao?

Có lẽ đến bản thân So Yi Jung cũng không nhận thấy được, hắn đang quan tâm cho Ga Eul, đã vượt qua cả mức bạn bè, hơn nữa họ cũng không tính là bằng hữu chân chính.

“Kì quái! Tôi quan tâm chuyện của Ga Eul, anh lắm miệng như vậy làm gì!” Ha Jae Kyung tà tà liếc mắt, nhìn So Yi Jung một chút, dùng giọng nói nghi hoặc hỏi. Nói xong, Ha Jae Kyung nhìn lại Ga Eul cùng So Yi Jung, không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng cô khẽ nhếch, giảo hoạt cười nói: “Hóa ra là như vậy a!”

Ga Eul bị Ha Jae Kyung nói cho một câu cuối cùng khiến cô mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì hết), không rõ ý chị Ha Jae Kyung là gì, hóa ra cái gì chứ! Ga Eul nghi hoặc, Ha Jae Kyung chỉ cười mà không trả lời, loại chuyện này, chỉ có thể để đương sự bọn họ giải quyết, cô mới không thèm xen vào, chẳng qua, cái đôi tình nhân này, không biết đến đời nào mới tu thành chính quả đây, có lẽ, phải đợi thật lâu đi.

So Yi Jung làm sao mà không hiểu ý Ha Jae Kyung, nhưng hắn cũng chỉ là im lặng, không nói cái gì nữa, chỉ là khuôn mặt nháy mắt lạnh xuống, giống như người khác thiếu tiền hắn vậy, một khuôn mặt thối không còn gì để nói, chọc mọi người không hiểu ra làm sao, thấy hắn so với con gái còn thay đổi thất thường hơn.

Mà Ha Jae Kyung thì nhìn So Yi Jung liếc mắt một cái, kinh ngạc một lát, nỗi băn khoăn trong lòng càng đặc, nhưng loại chuyện này không thể nóng vội, chờ cô đi rồi, lại gọi người điều tra là được. Lúc này, không nên tiếp tục đề tài này nữa, bằng không, không khí sẽ chỉ trở nên càng kỳ quái.

“Tốt lắm, tôi phải đi rồi! Có thể gặp được mọi người là chuyện hạnh phúc nhất đời tôi, tôi ta tin tưởng, lần nữa gặp lại nhau, tôi sẽ không còn là một người nữa.” Ha Jae Kyung cười nhìn về phía bọn họ, nụ cười tràn đầy tự tin, làm cho mọi người không khỏi bộ phục cô, đây quả là một người tiêu sái (phóng khoáng, thanh cao, thảnh thơi không vướn mắc sự đời).

Tử Nghiên tựa lưng vào ghế ngồi, ai thán nói: “Thực xin lỗi! Nhưng mà, em không hối hận! Bất quá, chúc chị thuận buồm xuôi gió! Hi vọng thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa vết thương cho chị!” Tử Nghiên tuy rằng cảm thấy nói lời này có chút không ổn, tuy nhiên cô chính là muốn đem ý tứ bản thân biểu đạt hết ra, tin tưởng chị ấy có thể hiểu.

“Không cần nói xin lỗi, nếu đổi lại là chị, chị cũng sẽ làm như vậy.” Ha Jae Kyung khoát tay, cô cho tới bây giờ đều không trách bọn họ, ngược lại lại cảm thấy tình bạn giữa bọn họ thật cảm động, bọn họ giống như một gia đình vậy, để có được nghĩa khí bạn bè như thế, là khó khăn cỡ nào đây.

Yoon Ji Hoo đi lên phía trước, nhìn Ha Jae Kyung cười nói: “Có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi Yoon Ji Hoo khẳng định nghĩa bất dung từ (không từ chối), coi như là tôi nợ cô đi .” Chỉ có như vậy, lương tâm bản thân hắn mới có thể nhẹ nhõm được.

“Còn có bọn tớ nữa!” Song Woo Bin, So Yi Jung cùng Goo Jun Pyo trăm miệng một lời nói, chỉ cần có thể giảm bớt bất ổn trong lòng, muốn bọn họ làm như thế nào đều có thể. Dù sao, Ha Jae Kyung cũng là vô tội, ở chuyện này, cô ấy đã chịu ảnh hưởng biết bao nhiêu, có bọn họ làm hậu thuẫn, chắc hẳn, sẽ không nghiêm trọng lắm.

Người luôn luôn đứng ở một bên không hề hé răng – Goo Jun Hi, lúc này cũng đi lên phía trước, nhìn Ha Jae Kyung nói: “Có gì cần, tùy thời đều có thể tìm chị, em giúp em trai chị một cái ân lớn, nếu có thể, chuyện gì chị cũng có thể giúp em.” Cô đối nữ sinh này rất tán thưởng, dám làm dám chịu, nữ sinh như vậy có rất ít .

Ha Jae Kyung nghe xong, rất là cảm động, hốc mắt nhất thời đỏ ửng, cô cảm động nói: “Cám ơn! Sau này còn gặp lại!” Nói xong, xoay người bỏ chạy, cô không hy vọng ở trước mặt bọn họ mà rơi nước mắt, chỉ cần lưu lại cho bọn họ hình ảnh tốt đẹp nhất là được rồi.

Mọi người nhìn bóng dáng cô đơn của cô, trong lòng có chút mất mát, nhưng lúc này cũng chỉ có thể yên lặng chúc phúc cho cô, cho con người dám làm dám chịu, tự do tự tại nữ sinh, được hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro