c64: Ha Jae Kyung ra mưu ma chước quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày hôm sau, Ji Hoo rất sớm đã tỉnh dậy, từ lần đó, hai người liền bắt đầu ngủ cùng phòng, bởi vì sợ cô lại lén hắn mà tự mình luyện tập, sau đó lại đem bản thân khối xanh khối tím đầy chân thì khốn. Ji Hoo nhìn cô còn đang ngủ, ánh mắt sủng nịnh cười cười, sau đó xoay tay xem thời gian, cũng gần đến 8h rồi, có thể dậy rồi, vì thế nhẹ giọng kêu lên: "Nghiên Nhi, đã đến giờ, nên đứng dậy luyện tập thôi."

Còn đang trong giấc mộng - Tử Nghiên, không khỏi nhíu nhíu mày, giống như là để tránh né cái gì quấy nhiễu, cơ thể toàn bộ đều hướng vào chăn, đem bản thân củng(vây) thành một quả cầu. Ji Hoo bên cười bên nhìn động tác của cô, thấy cô còn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, vì thế liền kéo chăn ra, uy hiếp nói: "Em còn không đứng dậy, anh sẽ hôn đó, nếu mà có phát sinh chuyện gì, đứng có mà oán anh."

"Một chút nữa thôi, em sẽ dậy." Tử Nghiên mơ màng nghe thấy Ji Hoo nói, không cam lòng chu miệng lên, nhưng ánh mắt vẫn còn chưa mở ra, thân mình hướng nơi ấm áp dụi vào, bất tri bất giác đã dựa vào trên người Ji Hoo, cảm giác được ấm áp, Tử Nghiên mới lộ ra nụ cười, thỏa mãn tiếp tục ngủ.

Trong lòng đột nhiên nhiều hơn một cơ thể mềm mại, hơn nữa còn là cái nữ tính, khiến Ji Hoo không khỏi căng thẳng, ánh mắt u ám nhìn người còn chưa biết nguy hiểm đã đến Nghiên Nhi, hít sâu vài hơi, bình phục rục rịch trong lòng, hơi kéo ra khoảng cách với cô. Nhưng là, cô giống như còn chưa biết hắn vì cô mà 'tốt' rồi, còn hướng bên này mà tiến lại, vừa tiến vừa bất mãn nói: "Đừng nhúc nhích !" Nói xong, ôm lấy thắt lưng Ji Hoo , làm hắn không thể nào động đậy.

Bất chợt bị hành động của cô như vậy, Ji Hoo sợ tới mức ngây ngẩn cả người, nhìn cô một hồi lâu, mới bất đắc dĩ nói: "Nghiên Nhi, đứng lên, chúng ta hôm nay còn phải đi xem diễn đó, bỏ lỡ trò hay, cũng đừng có oán anh a." Vừa nói vừa kéo cái chăn, sau đó cũng chầm chậm kéo ra khoảng cách giữa bọn họ, đợi đến khi thoát khỏi cô, Ji Hoo liền nhanh chóng đi xuống giường, miễn cho bản thân thật sự không cầm giữ được.

Tử Nghiên mông lung mở to mắt, bất mãn oán giận nói: "Em rất buồn ngủ a, làm cái gì gọi em sớm như vậy chứ, aii!" Nói xong, còn ách xì 1 cái, đến chứng minh mình thật sự không nói dối, nhìn xem Ji Hoo không khỏi buồn cười lại bất đắc dĩ, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt .

Sau đó Tử Nghiên như là nhớ đến cái gì, Ji Hoo vừa rồi hình như nói cái gì xem diễn, đột nhiên, cô liền bừng tỉnh đại ngộ, lập tức ngồi dậy, nói: "Chết rồi! Hôm nay phải đi đến trường, xem ba người kia diễn mà, làm sao lại muộn chứ." Nói xong, chậm rãi đi ra ngoài.

Ji Hoo vòng qua giường, đi đến trước mặt cô, ôm lấy cô để vào xe lăn, đẩy cô vào trong phóng tắm xong, hắn mới lui ra, hiện tại những việc nhỏ vậy, đối với Nghiên Nhi mà nói đã không còn là vấn đề gì lớn, hắn cũng yên tâm để cô ở bên trong, bất quá, cũng không dám rời khỏi, sợ cô bé ngốc này lại mơ mơ hồ hồ mà làm ngã mình.

Chốc lát sau, cửa phòng tắm mở ra, Tử Nghiên chậm rãi đẩy bánh xe đi ra, thấy Ji Hoo còn đứng bên ngoài chờ mình, liền cười nói: "Anh cứ chuyện bé xé ra to, việc nhỏ này không làm khó được em, nhanh một chút cũng đi vệ sinh đi, chúng ta còn phải nhanh đến trường nữa." Nói xong, liền đẩy bánh xe, đi đến trước tủ quần áo, mở ra, chọn lấy một kiện.

Ji Hoo nhìn, thật tự giác vào phòng tắm, đem cửa kéo lại. Tử Nghiên thế này mới bắt đầu thay quần áo, cô chính là cái người bảo thủ, không có lớn mật đến mức ở trước mặt hắn thay quần áo, một hồi lâu sau, khi cô thay xong, yên tĩnh chờ Ji Hoo đi ra, mà Ji Hoo cũng đem thời gian tính không sai biệt lắm, lúc cô vừa xong một giây sau liền đi ra.

Nhất tưởng đến buổi sáng nhuyễn ngọc ôn hương, Ji Hoo trượt trượt yết hầu, sau đó nhấc chân đi đến trước mặt cô, cúi người, không cho cô cơ hội nói chuyện, liền hôn lên môi cô, trằn trọc triền miên, thẳng đến khi Tử Nghiên thở không nổi nữa, mới buông cô ra, cười nói: "Đã nhiều lần như vậy, còn thở không được sao?" Nói xong, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thân thủ sờ sờ đầu cô.

"Do anh kinh nghiệm phong phú thì có!" Tử Nghiên thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn hắn, cộng thêm ánh mắt xem thường, thần thái như vậy, ở trong mắt Ji Hoo rất là có mị lực.

Ji Hoo thân thủ ôm cô, đi hướng bên giường, đem cô đặt lên giường, người cũng đè ép lên trên, tựa tiếu phi tiếu nói: "Vậy em muốn nhìn xem anh kinh nghiệm phong phú đến độ nào, muốn thử sao." Cô gái nhỏ này, hoàn toàn còn không biết lời của mình, giống như lời mời, đem chính mình rơi vào hiểm cảnh.

Tử Nghiên không được tự nhiên muốn cựa quậy, nhưng hắn rất nặng, căn bản là không thể nào thoát ra, hơi động một chút, có thể cảm giác được hắn rục rich, sợ tới mức cô không dám dịch chuyện một chút nào. Chỉ có thể dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, hi vọng hắn không nên có động tác tiếp theo.

Nhìn thấy cái dạng này của cô, Ji Hoo cảm thấy có điểm thất bại, lại có điểm bất đắc dĩ, lắc đầu, đứng lên ngồi ở mép giường, bất đắc dĩ nói: "Em chính là ăn định anh rồi!" Mỗi một lần nhìn thấy biểu tình này của cô, mọi chuyện tình đều có thể cứu vãn lại, làm bản thân cũng thấy ảo não một trận.

Nghe vậy, Tử Nghiên ngượng ngùng thè lưỡi, ngồi dậy, kéo cánh tay hắn làm nũng: "Em biết Ji Hoo là tốt nhất, sẽ không bắt buộc em, có phải không!" Nói thật, cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý, một chút cũng không có, cho nên mới sợ hãi thành như vậy.

"Được rồi, chúng ta hiện tại đến trường học thôi, lại còn không đi, em không có cái gì để nhìn rồi." Ji Hoo lắc đầu, ôm lấy cô để lại vào xe lăn, đẩy ra ngoài.

Đến trường học, bọn họ đi thẳng đến phòng nghỉ, nếu bọn họ không đoán sai, hiện tại bọn Jun Pyo đều đã ở bên trong, hơn nữa Ha Jae Kyung và Ga Eul khẳng định đã ở, Jan Di thì không cần nói, ở trong là cái chắc.

Geum Jan Di nhìn thấy bọn họ, vẫy vẫy tay: "Nhanh chút đi, trò hay vừa mới bắt đầu, may mắn em không có đến muộn đó." Geum Jan Di vừa cười vừa nói. Nhớ tới lúc vừa mới bắt đầu, cô cũng là người bị hại, hiện tại thế nhưng thản nhiên nhìn loại diễn như thế này ở trên người người khác, mà cô cũng không có cảm giác gì, coi như là kịch thôi, xem ra vài năm nay, cô cũng đã trở nên kiệt suất hơn.

Bọn họ ngồi xuống xong, liền nhìn chăm chú vào trước mắt, thấy ba người bộ dạng chật vật không chịu nổi, Ji Hoo trong lòng liền cảm thấy thoải mái, mà Tử Nghiên lại cảm thấy bọn họ hơi đáng thương, tình cảnh như vậy, thật giống vừa mới phát sinh hôm qua, mà nhân vật cũng là chị của cô, hiện thời, nhân vật đã đổi, thật là vật đổi sao dời a.

"Đây là tất cả tuyệt chiêu sao? Thật là tiểu thủ đoạn, Goo Jun Pyo, anh chỉ có nhiêu vậy thôi sao?" Ha Jae Kyung nhìn thôi cũng cảm thấy thật lãng phí lương thực, quả thật là tức mà, đây đều là sản phẩm vất vả của nông dân, làm vậy mà không sợ trời phạt sao?

So Yi Jung nghe xong, cười hỏi: "Vậy, Ha Jae Kyung tiểu thư, xin hỏi cô có biện pháp gì hay sao?" Cái loại xiếc này, mỗi ngày đều dùng, quả thật là nhìn đến phát ngấy, đổi khẩu vị khác, có lẽ sẽ có hiệu quả hơn đi.

Ha Jae Kyung mỉm cười, nghịch ngợm chớp chớp mắt, nói: "Ba nữ sinh này, mỗi ngày đều chú trọng trang điểm, anh nói xem, nếu trên mặt bọn họ thêm vài cái hoa, bọn họ sẽ thế nào đây? Tôi có biết đến một người dịch dung rất giỏi, chỉ cần hắn ra tay, mặt bọn họ, cũng đừng nghĩ có thể khôi phục nếu không có thuốc của hắn, các anh có cảm thấy chiêu này, rất tốt để đùa không."

Ha Jae Kyung vừa nói xong, mấy người đều dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô, nhất trí đồng ý, trò đùa như thế, quả thật có thể hù người, bọn họ rất khẩn cấp muốn xem a.

"Các cậu đừng có vội, bây giờ đem bọn họ đánh mê đi, tốt nhất là ngủ lâu lên, như vậy mới có đủ thời gian, khiến bọn họ hoàn toàn biến sắc mặt." Ha Jae Kyung vừa nói vừa đi ra ngoài, lấy điện thoại ra, thuần thục đánh cái dãy số, xem ra thường ngày cô cùng người này rất hay liên hệ, bằng không, cũng không ấn số nhanh vậy. Ha Jae Kyung cùng đầu bên kia hàn huyên thật lâu, sau đó mới chậm rãi cất điện thoại, đối với bọn họ làm cái dấu OK, liền ngồi xuống bên người Woo Bin, nói: "Kế tiếp đến anh."

Song Woo Bin cũng lấy điện thoại ra, phân phó thủ hạ đi bắt ba nữ sinh kia, hơn nữa còn làm hôn mê bọn họ, đem đến nơi bí mật nhất trường, dù sao, loại chuyện này, cũng không nên truyền ra, miễn cho đàm tiếu thì phiền toái rồi.

"Tôi nghĩ, chỉ cần một giờ nữa, chúng ta có thể nhìn một màn phấn khích rồi, không biết bọn họ sẽ có bộ dạng gì đây." Ha Jae Kyung vừa nói vừa mong chờ, trên mặt mang theo nụ cười thật quỷ dị, làm người ta nhìn không khỏi đánh cái rùng mình.

"Em cảm thấy thế nào cũng có chút bất an, cảm thấy hình như sẽ có chuyện gì xảy ra." Ga Eul nhìn Ha Jae Kyung cười, có chút sợ sợ nói, sẽ không đem mọi chuyện náo loạn lớn đi, ước nguyện ban đầu của bọn họ, cũng chỉ là muốn báo thù cho Tử Nghiên thôi, cũng không nên náo đến chết người, vậy thì không tốt rồi.

Jan Di cùng Tử Nghiên không khỏi đồng ý gật đầu, các cô hiện tại đã muốn chạy nạn, chờ một chút có chuyện khủng bố xảy ra, trong lòng càng bất an. Ha Jae Kyung buồn cười nói: "Lá gan các em sao nhỏ vậy? Luyện tập một chút cũng tốt đó." Nghĩ đến trò sắp xảy ra, mỗi lần hắn xuất hiện, đều có thể làm cho người khác dọa chết, mà cô đã chết lặng rồi, chuyện này, phải có trái tim đủ lực thừa nhận thì mới chịu được a. Đột nhiên nhớ tới Tử Nghiên thân thể không tốt, người như vậy khẳng định sẽ dọa đến em ấy, nếu bệnh tim tái phát, Ji Hoo không trách tội cô mới là lạ.

"Tử Nghiên à, một chút nữa em vẫn không nên nhìn, miễn cho bệnh tim của em tái phát, chị sẽ trở thành tội nhân đó." Ha Jae Kyung nhanh chóng nhắc nhở, cô xém chút nữa đã quên chuyện này rồi, hoàn hảo cô còn nhớ tới.

Tử Nghiên nghe xong, tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn gật gật đầu, không xem cũng tốt, vừa rồi cô còn có chút bất an, sợ ba người kia lại biến thành bộ dáng gì đả kích tinh thần của cô, dọa cô sợ chết khiếp, thành ra không có lời rồi . Vì thế, đối với lời Jae Kyung nói, cô tin tưởng vô điều kiện.

Đến tột cùng bọn họ sẽ biến thành cái gì đây, hãy cùng chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro