Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nặc Đinh Thành.

Trên băng ghế đá trước sân viện nhỏ có một đứa nhỏ, bị trang điểm thành búp bê Tây Dương giống nhau, Ngọc Tảo Tiền yên lặng ngồi ở trên ghế, hai bàn tay chống má ngóng trông nhìn về phía cửa viện.

“Thực xin lỗi, trên đường trở về gặp phải chút chuyện, Tiểu Tiền chờ cha về có lâu không?”

Cảm giác được thuộc về phụ thân tay mơn trớn đỉnh đầu, Ngọc Tảo Tiền vui sướng nhảy bật dậy, vòng tay ôm lấy cổ ông hôn hôn một cái: “Không quan hệ, miễn cha mang theo quà cùng về là được.”

Đối với tiểu hài tử làm nũng bán manh nam nhân có chút thói quen, hơi hơi cong lên khóe môi cương cứng lộ ra một nụ cười nhạt, bộ dáng lạnh lùng cũng thoáng rút đi một chút.

Ngọc Tảo Tiền ngoan ngoãn ngồi trong lồng nam nhân chơi chơi ngón tay. Cha cũng không phải không yêu y mà ngày thường thật sự rất bận, luôn phải đi đi về về, Ngọc Tảo Tiền tỏ vẻ không thèm để ý.

Hồi tưởng lại chuyện sáu năm trước khi y vừa mới chuyển sinh qua Đấu La Đại Lục, hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng y gần như sụp đổ, từ một âm dương sư đại yêu quái cấp độ SSR siêu thần biến trở thành mười vạn năm hồn thú, Tamamo nắm cọng cỏ khóc không ra nước mắt.

Y cái này xem như chuyển thế sống lại sang kiếp khác đi, ở kiếp này y không kêu bằng Tamamo No Mae mà là kêu bằng một cái tên khác “Ngọc Tảo Tiền”, có được hồn thú truyền thừa ký ức y rất nhanh liền hiểu biết pháp tắc trật tự mà thế giới này vận hành, cũng biết bản thân nguy hiểm tới dường nào. Mười vạn năm hồn thú một khi chọn lựa hóa hình bắt buộc phải tìm đủ mọi cách ẩn dấu hơi thở tránh cho đám ti tiện nhân loại săn giết đem bản thân biến thành hồn hoàn cho người ta dùng.

Theo lý thuyết Ngọc Tảo Tiền đã hiểu, y trước đây còn là một con đại quỷ vương thuộc hàng SP đâu, dăm ba cái chuyện cỏn con đối phó với nhân loại thấp hèn kỹ năng y có thừa, chỉ bằng một ngọn lửa đã đủ thiêu sạch cả một tòa thành, âm dương sư còn bị y cho ăn hành, y việc gì phải sợ hãi bọn chúng.

Nhưng mà đời không như mơ, chẳng đợi y đắc ý được bao lâu liền phát hiện bản thân đã xảy ra vấn đề.

Ủa, thân cao 1m8 đâu?

Yêu khí cường đại đâu?

Tại sao y lại trong hình hài một đứa trẻ sơ sinh còn chưa có mọc răng vậy nè.

Ngọc Tảo Tiền không tin tà thử vận dụng yêu lực trong người.

Thử hết lần này đến lần khác, hai bàn tay nhỏ bóp chặt y cơ hồ dùng hết sức bú sữa mẹ chỉ để lấy ra một tia yêu lực nhưng sau cùng toàn nhận về kết quả thất bại.

Gió lạnh căm căm thổi.

Ngọc Tảo Tiền đầu oai sang một bên, hai mắt vô thần vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, u thương mà bất lực nằm yên bất động trên mặt đất lạnh chờ người đến bắt.

Vốn tưởng rằng bản thân sẽ nghoẻo lại không biết có phải hay không do tiếng khóc quá mức thương tâm của mình làm cảm động trời xanh, y bị một vị đại sư mới đến Nặc Đinh Thành làm khách cấp nhặt được, sau đó cũng nhận đại sư làm nghĩa phụ.

Đại sư nhìn qua bộ dáng ước chừng bốn, năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần hòa hoãn dễ gần.

Tuy võ hồn của ông quả thật không xong mãi mấy chục năm cũng không vượt qua được 29 cấp, nhưng như thế thì đã làm sao?

Người ngoài mắng ông vô dụng lại cùng Ngọc Tảo Tiền ta có quan hệ gì?

Với y, Đại Sư là ân nhân cứu mạng, là người thân duy nhất ở thế giới này, là thứ liên kết y cùng với thế giới này, có thêm mục tiêu để tồn tại, chỉ bao nhiêu đó thôi vậy là đủ rồi.

Y có tự tin cho dù ông vô dụng thật, y vẫn sẽ vì ông mà kiêu ngạo!

Nam nhân Ngọc Tảo Tiền tuyệt đối có cái này kiêu ngạo.

Hôm nay nghĩa phụ vốn là vì đi mua sắm điểm đồ dùng sinh hoạt, chính là khi trở về lại mang thêm một cái nam hài tử. Nghĩa phụ cùng chính y nói đây là ông vừa mới tân thu đồ đệ.

Cái kia nam sinh vươn tay nói: “Xin chào, ta kêu Đường Tam.”

Ngọc Tảo Tiền ngẩng đầu nhìn đến, là một cái cùng chính mình không sai biệt lắm đại hài tử, khuôn mặt bình thường không có nhiều điểm nổi bật nhưng quanh thân lại tản ra một loại khí chất rất đặc biệt. Đặc biệt tới nỗi làm y có chút do dự, chẳng biết vì cái gì, nam sinh trước mặt này cho y cảm giác có một loại không giống như những tiểu hài tử bình thường cần nên có. Ngọc Tảo Tiền bất động Đường Tam cũng rất có kiên nhẫn đứng chờ, ngay cả nụ cười trên môi cũng bất biến.

Cẩn thận đánh giá đối phương cuối cùng dưới sự thúc giục của Đại Sư, Ngọc Tảo Tiền hơi rụt rè duỗi tay cầm lấy Đường Tam bàn tay, nhẹ giọng cười nói: “Xin Chào, ta kêu Ngọc Tảo Tiền.”

Mặt mày như họa, ôn nhuận như ngọc thanh tuyến làm người nghe xong như tắm mình trong gió xuân, Đường Tam thoáng ngẩng người, ánh vào mi mắt chính là giống như tử đằng hoa giống nhau nhu mỹ đầu tóc, thiếu niên thủy quang liễm diễm trong ánh mắt ảnh ngược ra bản thân gương mặt, thuần khiết mà trong trẻo.

Bất giác đôi gò má nổi lên hai đám mây đỏ.

Đại sư cười nói: “Tiểu Tiền, con mang tiểu tam đi trước ký túc xá đi. Hắn đệm chăn ta sẽ nhờ người đưa qua sau.”

“Vâng đã biết.” Ngọc Tảo Tiền cười cười rồi nắm tay Đường Tam đi hướng ký túc xá bên công độc sinh.

“Tiểu Tiền cũng ở công độc sinh?” Vừa đi được một đoạn Đường Tam liền bắt chuyện hỏi.

Ngọc Tảo Tiền: “Đúng vậy.”

Đường tam: “Ta tưởng tiểu Tiền là ở cùng một chỗ với sư phụ...”

“À cái này có gì đâu mà bất ngờ, cha ta dụng ý rất đơn giản, chính là muốn cho ta hiểu, không phải chỉ dựa vào quan hệ ở những người khác bên kia chiếm tiện nghi. Đám học sinh bên 7 xá hơi ồn ào ầm ĩ một chút nhưng ở chung cũng tốt chơi lắm, tiểu tam vào đó sinh hoạt một thời gian là sẽ quen nhanh thôi.”

Ngọc Tảo Tiền đem Đường Tam đưa tới bảy xá thời điểm, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng ầm ĩ cười đùa huyên náo, cửa mở ra, hai người đi tới cửa chỗ hướng vào phía trong nhìn lại.

Đây là một phòng rất rộng, chừng gần ba trăm thước vuông (300 square meters – 300 m2), bên trong đặt tổng cộng năm mươi cái giường, nhưng cũng chỉ có giường, chỉ có mười một giường có bị nhục (bedding – bộ đồ giường “chăn, ga, gối, đệm”), lúc này, bên trong đang có bảy tám đứa nhỏ tuổi từ tám đến mười hai đang huyên náo.

Đường Tam gõ cửa, ánh mắt của bọn nhỏ đang nói chuyện nhất thời vòng vo hướng ra hai người nhìn lại, trong đó một đứa nhỏ tuổi có vẻ lớn nhất nhìn trang phục đầy mảnh vá của Đường Tam, hướng hai người bọn họ đi tới.

Đứa nhỏ này cao hơn so với Đường Tam đến gần hai cái đầu, vóc người của hắn coi như tương đối khôi ngô với tuổi của hắn, đi tới trước mặt Đường Tam, có chút cư cao lâm hạ nhìn hắn nói: “Công độc sinh mới tới?”

Trên mặt Đường Tam toát ra một tia mỉm cười thiện ý: “Ngươi hảo, ta là công độc sinh từ Thánh Hồn thôn tới.”

“Ta gọi là Vương Thánh, võ hồn là chiến hổ, là Chiến hồn sư tương lai. Cũng là người đứng đầu ở nơi này, tiểu tử, ngươi tên là gì? Võ hồn là cái gì?”

“Ta gọi là Đường Tam, võ hồn là Lam ngân thảo.”

“Lam ngân thảo? Lúc nào Lam ngân thảo võ hồn cũng có thể tu luyện vậy?” Vương Thánh bày ra một bộ dạng giật mình cực độ, những đứa trẻ trong gian túc xá đều cười rộ lên, nhìn Đường Tam bằng ánh mắt giống như là nhìn ngu ngốc.

“Nè người ta mới tới đừng có mà làm quá quắc.” Bình thường đám học sinh đánh nháo khóc la như thế nào Ngọc Tảo Tiền không quản nhưng hôm nay người là do y đưa vào, thân phận lại là đệ tử của cha, dù tình dù lý y cũng phải ra mặt giải vây.

Vương Thánh bình thường cùng Ngọc Tảo Tiền quan hệ cũng không tệ lắm, vả lại xét thấy thực lực của Ngọc Tảo Tiền, Vương Thánh căn bản đấu không lại.

“Dô, tiểu bá vương nay lại nói giúp người khác, A Tiền ngươi nay uống lộn thuốc.”

Ngọc Tảo Tiền lạnh mặt: “Không có, ngươi tốt nhất đừng khi dễ tiểu tam, hắn là cha ta đồ đệ.”

Vương thánh bộ dáng cổ quái nói: “Không thể nào. Hắn bái đại sư vi sư? Đại sư thực lực nhưng chẳng ra gì. Ở chúng ta học viện, Đại sư chỉ là một nhân vật khách khanh mà thôi. Nghe nói là bởi vì cùng viện trưởng quan hệ hảo mới lưu tại trong học viện.”

Ngọc Tảo Tiền không thích người khác nói nghĩa phụ như vậy lời nói, nếu không phải vương thánh làm người bình thường cũng không tệ lắm, bằng không khẳng định đã bị y một quyền cấp đánh bay, nhưng không ra tay không có nghĩa là y không tức giận.

“Câm miệng, còn mở miệng nói thêm một câu nữa coi chừng ta không khánh khí đánh người.”

“Ách... Được rồi không nói thì không nói, có điều quy củ không thể phá, ngươi vẫn là làm hắn cùng ta đánh một trận đi.” Vương Thánh có điểm bất đắc dĩ giơ hai tay đầu hàng nói.

Ngọc Tảo Tiền nhìn đường tam: “Ngươi muốn cùng hắn đánh nhau sao?”

Đường tam mỉm cười: “Đánh nhau không có hứng thú nhưng luận bàn một trận thì cũng không thành vấn đề, huống hồ người này vừa mới xúc phạm ta sư phụ.”

Ngọc Tảo Tiền mặt mày tức khác rạng rỡ vô cùng hài lòng mà hướng Đường Tam lộ ra cái thật lớn tươi cười, thân thể theo sau nhoáng lên một cái liền nhảy tới trên giường, bắt chéo chân một bộ rung đùi đắc ý chờ xem kịch hay.

Vương thánh không để ý đến Ngọc Tảo Tiền, đưa mắt nhìn Đường Tam nói: “Tiểu tam tử, ta là nơi này lão đại, về sau ngươi muốn nghe lời ta, có biết không?”

Đường tam cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cầm trong tay giáo phục đưa tới chỗ Ngọc Tảo Tiền nhờ giữ hộ giúp mình, trong khi Vương Thánh có chút buồn bực hắn đang làm gì, đột nhiên hắn phát hiện Đường Tam trước mắt đã biến mất.

Những đệ tử khác thấy rõ ràng, Đường Tam tốc độ cực nhanh đạp xuất một bước cũng đã đi tới sau lưng Vương Thánh, cũng không quay đầu lại, nhấc cánh tay phải lên, một trỏ đánh vào bên hông Vương Thánh, đồng thời chân phải của hắn cũng đang hoàn hảo dừng lại trước chân phải của Vương Thánh.

Vương Thánh thậm chí còn không có phản ứng kịp, cả người đã ngả ra ngoài, lảo đảo lao ra ngoài cửa, may mắn là lực lượng hạ bàn của hắn không tồi, cũng không có ngã xuống, nếu không kết cục chính là cẩu cật thỉ.
(cái tư thế này nghĩa đen hình như là: chó ăn ph…)

Nhìn đến tình huống như vậy, Ngọc Tảo Tiền động tác cực kỳ nhã nhặn cầm lấy cây quạt che lại nửa gương mặt chỉ để lộ ra một đôi mắt trong trẻo, chẳng chút thân sĩ mà cười lén.

“Xú tiểu tử, ngươi dám đánh ta?” Vương Thánh giận dữ, vừa chuyển thân giống như mãnh hổ hạ sơn, hướng về phía Đường Tam đánh tới.

Đường Tam chỉ là hy vọng trong tương lai, cuộc sống tại học viện không nên gặp nhiều phiền toái, ít nhất cuộc sống bình thường không nên bị quấy nhiễu, cho nên, hắn dám chắc cho rằng, hẳn là cấp cho vị lão đại trước mắt này một chút giáo huấn. Đây chính là giết gà dọa khỉ.

Mắt nhìn Vương Thánh đánh tới, một quyền hướng về ngực mình đánh tới, Đường Tam không lùi mà tiến lên trước một bước đón Vương Thánh. Hắn một bước tới trước người Vương Thánh, đồng thời tả thủ nhất dẫn, hữu thủ nhất đái (cái chiêu thức này không dịch!!!). Hoàn thành một cái động tác đơn giản mà hữu hiệu.

Vương Thánh chỉ cảm thấy hữu quyền của mình chém ra hình như bị một cỗ lực lượng đặc thù kéo đi, phương hướng cũng thay đổi, đồng thời, một cỗ đại lực từ tay phải Đường Tam truyền đến, dưới chân lại vừa lúc bị bán đáo, thân thể nhất thời lại bay ra ngoài. Bình hành lần này khả không nắm giữ tốt như vậy. Động tác đơn giản trong hai tay Đường Tam đã dùng tới Đường môn tuyệt học là phương pháp Khống Hạc Cầm Long, mượn lực lượng của Vương thánh, hơn nữa lực lượng của chính mình, Vương Thánh “phốc thông” một tiếng, nhất thời ngã trên một cái giường.

“Ui, cẩn thận chút chứ Vương lão đại, xém tí nữa là đụng phải nhân gia rồi, hư ghê.” Ngọc Tảo Tiền may chóng xoay người tránh né, giả vờ hai tay ôm lấy ngực làm bộ như thật sự bị Vương Thánh dọa tới, giọng nói đầy mị hoặc đôi mắt ươn ướt, hồng hồng mềm mềm trông vừa yếu đuối lại tràn ngập phong tình vạn chủng.

Vương Thánh vừa nhìn thấy y bộ dáng này nhịn không được đỏ mặt.

Đường tam cắn răng thầm mắng: “Hồ ly tinh!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro