Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Yên tâm, xấu lão hổ toàn thân bốc mùi xú uế nồng nặc, ta mới chán ghét cùng hắn chơi chung đâu.”

Vả lại y là hồ ly, là hồ ly nha, như thế nào có thể yên vui hòa bình ở chung cùng với một con dâm hổ, bộ không sợ bị hắn một ngụm cắn chết!

Đường Tam thì ngược lại không hề gì, mỉm cười, đồng dạng đang nhìn phương hướng Đái Mộc Bạch rời đi: “Tại sao? Ta cảm giác người này cũng không tệ lắm. Mặc dù bề ngoài lạnh một chút, nhưng rất thẳng thắn.”

Tiểu Vũ không tức giận ngược lại còn nói ra lời thật: “Không sai? Ta xem ra là sai đến không thể sai thêm. Ngươi nói, hắn dẫn hai người nữ hài tử tới khách sạn thuê phòng, còn có thể làm gì chuyện tốt? Ban ngày giở trò dâm đãng, vẫn còn người tốt? Còn cái gì tà mâu bạch hổ đây, ta xem ra là dâm hổ thì đúng hơn.”

Đường Tam lại không cho là đúng, bắt đầu cùng Tiểu Vũ tới một hồi tranh luận nhỏ, nói chung bản tính của Đái Mộc Bạch cũng không xấu, có điều sở thích cá nhân quá hỗn loạn, chỉ cần Đường Tam đừng theo hắn học bậy, vậy đến khi nhập học bọn họ cùng hắn kết thân thành bằng hữu cũng không thành vấn đề.

Quay đầu nhìn khách sạn một mớ hỗn độn, Đường Tam ngỏ ý với Vương quản lý muốn bồi thường phí sửa chữa, nhưng Vương quản lý lắc đầu từ chối, đưa cho hắn chìa khóa rồi mời bọn họ lên phòng nghỉ ngơi.

Trải qua một đường trắc trở, Đường Tam cũng thấy có chút mệt mỏi, xoay người mang theo Ngọc Tảo Tiền và Tiểu Vũ hướng lầu trên đi đến.

Trang hoàng của khách sạn Hoa hồng làm người ta rất dễ sinh hảo cảm, cách phối màu đơn giản mà thoải mái, bên trong khách sạn còn nhàn nhạt mùi hương của hoa hồng làm mọi người đều cảm thấy vui vẻ.

Trên tầng cao nhất, Đường Tam đã tìm ra được môn bài của màu đỏ Hải Dương. Tầng đỉnh này chỉ có mấy gian phòng mà thôi, môn bài phía trước có màu lam Yêu Cơ, màu phấn Nhu Tình, màu vàng Chân Chí, màu trắng Thuần Chân, màu xanh biếc Biệt Ly v.v... Tận cùng bên trong mới là gian màu đỏ Hải Dương. Sau này hắn mới biết, tên của mỗi môn bài cũng là đại biểu cho màu sắc vài loại hoa hồng.

Cửa cùng với danh tự trên môn bài đều có màu sắc giống nhau, trên cửa lớn màu đỏ, trang hoàng mấy bông hoa hồng màu đỏ sậm bằng thủy tinh, bên cạnh hoa hồng bằng thủy tinh còn có một dòng chữ nhỏ, màu đỏ Hải Dương, Hải Dương của tình yêu.

Cho dù Đường Tam có trì độn hơn nữa, lúc này cũng cảm giác được vài phần quái dị.

Nhớ tới nụ cười mờ ám của người phục vụ và cái nhìn hết sức khó hiểu trong mắt Đái Mộc Bạch, Đường Tam không khỏi hối hận muốn chết, có chút xấu hổ nói: “Khách sạn này sẽ không là nơi chuyên dành cho các đôi tình lữ ước hẹn chứ?”

Ngọc Tảo Tiền nhấp nháy đôi mắt hồ ly xinh đẹp nhìn hắn hỏi: “Đúng rồi thì sao.”

“Ta... Ta cảm thấy... cả ba chúng ta cùng vào đó... không tốt lắm.”

Tiểu Vũ trợn trắng mắt, không chút kiên nhẫn một tay giật lấy chiếc chìa khóa từ trong tay Đường Tam: “Mặc kệ nó, suy nghĩ nhiều làm chi cho mệt não, có chỗ ở là tốt rồi. Tiểu Tiền chúng ta vào phòng nghỉ ngơi thôi.”

Nói rồi kéo lấy Ngọc Tảo Tiền bay nhanh vào bên trong phòng.

Đường Tam trầm mặc đi theo phía sau, nhưng ai biết, Tiểu Vũ phía trước hắn đột nhiên ngừng lại.

“Như thế nào không đi nữa.”

“Vào phòng rồi ta giao trước, hôm nay ta cùng Tiểu Tiền ngủ chung một chiếc giường.”

Đường Tam cười: “Không được, nam nữ thụ thụ bất thân.”

Bất con bà nó thân, toàn là những lời ngụy biện, Đường Tiểu Tam đừng tưởng ta không biết trong đầu ngươi đang nghĩ gì?

6 năm trời ở chung bên nhau, Ngọc Tảo Tiền coi hai người bọn họ tranh chấp riết thành thói quen, khe khẽ thở dài rồi vô tình đẩy mỗi người sang một bên, vứt lại một câu “Ấu trĩ!” Rồi hướng ghế sofa đi đến.

Đường Tam quay đầu hướng Tiểu Vũ nói: “Ta phát hiện, nghe lời ngươi tới đây thật là một sai lầm. Nhường phòng trong kia cho ngươi, ta ra ghế cùng Tiểu Tiền.”

Tiểu Vũ làm mặt quỷ cũng không ngăn cản Đường Tam, hoan hô một tiếng, một con thỏ nhỏ nhảy ngay lên trên chiếc giường hình trái tim tràn ngập co dãn, nằm ở trên lật qua lật lại, hưng phấn nói không nên lời.

Ngọc Tảo Tiền nằm trên ghế thoải mái duỗi thẳng người, ở những lúc không có người ngoài chỉ có hắn và Tiểu Vũ, y càng thích để lộ ra chính mình bản thể hồ ly, dưới sự phụ trợ của đôi tai hồ phấn nộn cộng với cặp đuôi da lông màu trắng mượt mà, cả người y càng tôn thêm vài phần ngọc tuyết đáng yêu.

“Mệt mỏi sao?”

“Ừm có chút chút.”

Đường Tam cười cười đem y hướng trên chân mình nằm xuống: “Vậy đệ ngủ trước đi, đợi tới khi thức dậy chúng ta cùng đi dùng bữa.”

Ngọc Tảo Tiền âm tiết a một tiếng, vốn thói quen được hắn ôn nhu chăm sóc, cảm giác mái tóc bị người dịu dàng đụng chạm, động tác hết sức nhẹ nhàng nhưng cực kỳ thoải mái khiến y cấm không được từ từ nhắm mắt lại.

Thấy bộ dạng y lúc này, trên mặt Đường Tam cũng không khỏi toát ra một tia mỉm cười, bắt chước y, hắn cũng nhắm hai mắt lại nhưng không phải vì đi vào giấc ngủ mà chuyên tâm bắt đầu vận công điều tức.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Vũ chán muốn chết lăn lộn trên giường trông thấy Ngọc Tảo Tiền đang dùng điểm tâm nhịn không được than phiền: “Tiểu Tiền đi với ta ra ngoài chơi đi, chúng ta ba người cứ suốt ngày nhốt mình trong phòng hoài, bộ ngươi không cảm thấy chán sao?”

“Chán chứ, mà giờ này đường phố rất đông người đi lại, nếu ra cửa bị người dòm ngó ta thà ở tại trong phòng tịnh tâm tu luyện.”

“A a a... Tu luyện, tu luyện, các ngươi suốt ngày chỉ biết tu luyện, ta chán tới sắp chết héo khô rồi nè. Năn nỉ đó Tiểu Tiền đi ra ngoài dạo phố với ta đi.”

Ngọc Tảo Tiền buồn cười nói: “Thôi đi, ta và ngươi không giống nhau, ngươi thiên phú dị bẩm, không cần tu luyện thực lực cũng có thể không ngừng tăng lên, còn ta tư chất ngu dốt nếu không biết cố gắng, chẳng lẽ chờ đến một ngày liền bị ngươi bỏ xa.”

Đường Tam đồng ý nói: “Đúng đó, Tiểu Vũ thiên phú là nhất lưu, chúng ta thì bổn điểu tiên phi*. Mới hôm qua ngươi chẳng lẽ không thấy được, Đái Mộc Bạch cũng là đệ tử của Sử Lai Khắc học viện, thực lực hắn như thế nào? Đã có một người có thực lực như vậy, nói không chừng cũng sẽ có người thứ hai, người thứ ba. Mà Sử Lai Khắc học viện này nguyên lai vốn bất đồng với Nặc Đinh học viện, mọi người sẽ không lại nghe lời một mình ngươi. Không nhanh tăng lên thực lực, sau này ta làm sao có thể giữ lời hứa bảo vệ các ngươi được?”

*Bổn điểu tiên phi: Chim ngu phi trước (nghĩa đen)

Tiểu Vũ bĩu môi bất mãn, cũng không nói lời nào, cứ như vậy lôi tay Ngọc Tảo Tiền, trong đôi mắt tràn ngập u oán nhìn Đường Tam chằm chằm. Tỏ ý nếu ngươi không đáp ứng theo ta ra ngoài, ta nhất định trộm mang Tiểu Tiền bỏ nhà trốn đi.

Ngọc Tảo Tiền đối với nàng thực sự không có chút biện pháp nào, đành hướng Đường Tam xin giúp đỡ.

Đường Tam dở khóc dở cười, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, dù sao thì ngày mai mới đến Sử lai khắc học viện báo danh. Để ta đi cùng các ngươi ra ngoài, nhưng bất quá giữa trưa là phải quay về, buổi chiều càng không được quấy rầy ta và Tiểu Tiền tu luyện.”

“Hảo” thanh âm thanh thúy của Tiểu Vũ tràn ngập khoái ý, sự u oán trong mắt tựa như có ma thuật làm biến mất, diễn xuất của nàng này thực đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh.

Ra khỏi khách sạn hoa hồng, Đường Tam hỏi TIểu Vũ: “Ngươi muốn đi đâu?”

Tiểu Vũ làm ra một cái vẻ mặt tỉnh bơ nói: “Tùy tiện thôi, đi đâu cũng được. Chỉ cần không ở trong phòng buồn chán đó là tốt rồi.”

Trước kia tại Nặc Đinh, bình thường bên cạnh nàng đều có một đoàn tiểu đệ vây quanh, thực sự là một tiểu bá vương, vị tiền nhiệm đệ tử lão đại là Tiêu Trần Vũ kia mặc dù đã sớm tốt nghiệp đi trung cấp hồn sư học viện, nhưng thế lực của nhà hắn tại Nặc Đinh thành cũng không nhỏ, hắn đối với Tiểu Vũ rất khâm phục, tự nhiên cũng để gia đình chiếu cố một chút, bởi vậy, cuộc sống tại Nặc Đinh của Tiểu Vũ có thể xem như cá gặp nước

Nàng quen sống náo nhiệt rồi, bây giờ bên cạnh chỉ có Đường Tam và Ngọc Tảo Tiền, nàng tự nhiên có chút không thích ứng.

Ba người tùy tiện dạo phố, Tác Thác thành không hổ là thành thị cấp chủ thành, mặc dù vẫn còn buổi sáng nhưng đã hiện ra một cảnh tượng phồn hoa vô cùng.

Tiết tấu cuộc sống trong thành rõ ràng so với Nặc Đinh thành thì nhanh hơn nhiều, người qua lại trên đường đều có một bộ dáng vội vàng.

Các loại, các dạng cửa hàng nhìn hoa cả mắt.

May là Tiểu Vũ phát huy đầy đủ nghĩa của từ đi dạo, chỉ nhìn chứ không mua, lúc này mới không để cho tiền chung của ba người bị giảm xuống đi một phân nào.

“Di, các ngươi mau nhìn sang chỗ đó.” Tiểu Vũ đột nhiên kêu lên ngạc nhiên.

“Lại là cửa hàng trang phục nữa a? Đại tiểu thư, chúng ta có đúng là nên tìm chỗ nào ăn trưa, sau đó trở về không?” Ngọc Tảo Tiền chỉ chỉ mặt trời đang ngay chính ngọ.

“Xem kỹ lại đi. Nơi này hình như cùng Hồn sư có liên quan.”

“Hử thật sự là hồn sư sao.”

Đứng ở bên cạnh y, Đường Tam lúc này mới nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, chỉ thấy một cửa hàng cách đó không xa, mặt tiền cũng không lớn, nhưng biển quảng cáo của hàng này lại bất đồng với những cửa hiệu chung quanh.

Trên biển có khắc một dấu hiệu hình tròn, trên đó có mấy ký hiệu đặc thù. Người thường có thể không hiểu hàm nghĩa mấy dấu hiệu này, nhưng ba người bọn họ đều biết. Bởi bì dấu hiệu này cùng với lệnh bài của Vũ Hồn điện là giống nhau.

Phân biệt là một thanh kiếm, một thanh chuy tử cùng một lam điện phách vương long. Ba dấu hiệu này hợp cùng một chỗ, cùng lệnh bài của Đại sư mà Vũ Hồn điện cấp cho thật giống nhau. Không biết tại sao lại có thể bắt gặp ký hiệu này tại chiêu bài của một cửa hàng.

“Vào trong đó xem thử.”

Cửa hàng đang mở cửa, nhìn qua bên trong có chút hôn ám, đợi ba người đi vào, một cổ năng lượng đặc thù dao động nhất thời lập tức hấp dẫn chú ý của bọn họ, loại năng lượng dao động này rất giống với Võ hồn điện, nhưng yếu hơn một chút. Trải qua Đại sư dạy dỗ, Đường Tam biết, lý do là vì đây có hồn đạo khí.

Trong hồn đạo khí đều là hồn lực của chính nó ba động, nếu không bị người sử dụng và liên kết chặt chẽ với hồn lực của bản thân, thì sẽ xuất hiện tình huống hồn lực phóng thích ra ngoài.

Đa phần hồn đạo khí không có tác dụng công kích, chỉ có thể làm một ít phụ trợ đơn giản, mặc dù như thế, hồn đạo khí cũng cực kỳ hiếm thấy. Tất cả hồn đạo khí truyền xuống tới giờ có thể nói là rất cổ, bởi vì phương pháp chế tác chúng đã bị thất truyền rồi.

Bên trong cửa hàng chỉ có một người, cũng không thấy quầy hàng, trên ba vách tường treo một ít vật phẩm, nhìn qua đều đã rất cũ rồi, bộ dáng một chút cũng không giống là có giá trị cả.

Người duy nhất nọ ngồi trên một cái ghế tựa bằng gỗ, mắt nhắm lại đu đưa theo nhịp chiếc ghế.

Bộ dáng người này nhìn qua ước chừng khoảng năm mươi tuổi, mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng vóc người khá to lớn, chiếc ghế nhìn có vẻ vững chắc theo nhịp lay động, dưới tác dụng thể trọng của y phát ra tiếng dát dát.

Người này có khuôn mặt dài khá đặc biệt, cằm nhô ra phía trước, xương gò má rất rộng, khuôn mặt rất phẳng, còn có điểm mũi ưng. Nếu cần một thứ để hình dung thì chỉ có thể nói khuôn mặt hắn giống như cái đế giày. Mặc dù nhắm mắt lại nhưng thoạt nhìn lại cảm giác có vài phần gian hoạt.

Trên mặt mang theo một bộ kính mắt thủy tinh gọng đen, gọng kính này là loại gọng vuông bình thường, nhưng nhìn thế nào cũng có loại cảm giác quái dị.

Tiểu Vũ tò mò nhìn mọi phía: “Tiểu Tam, những cái này đều là hồn đạo khí sao?”

Đường Tam ánh mắt chuyển dần từ trung niên nhân sang các vật phẩm treo trên tường, thành thực nói: “Này ta cũng không biết, trừ phi mỗi cái đều phải dùng hồn lực thí nghiệm, nếu chỉ dùng mắt nhìn thì không nhìn ra.”

Hắn vừa nói vừa đi tới cạnh tường, ánh mắt dồn vào một khối đầu người lớn nhỏ bằng thủy tinh treo bên trên. Ánh mắt nhất thời có chút đọng lại.

Khối thủy tinh nọ nhìn qua cũng rất bình thường, có thể nhìn xuyên qua được, bên trong có một tảng lớn tạp chất màu vàng xám, được đặt gần cửa ra vào nhất. Có lẽ chính khối thủy tinh này làm trống ngực Đường Tam đập lên dồn dập, trong mắt ánh lên quang mang. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, cư nhiên có ở một cửa hàng như vậy, một vị trí như vậy, nhìn thấy một khối thủy tinh như vậy.

Tiểu Vũ cũng phát hiện được những biến hóa của Đường Tam: “Tiểu Tam, ngươi xem khối thủy tinh rách nát đó làm gì? Muốn tìm trong đống thủy tinh so với cái này còn kém hơn thì cũng không dễ dàng. Khối thủy tinh này một chút sáng bóng cũng không có, độ trong suốt cũng kém, lại vừa không có mang thêm màu sắc nào, tử thủy tinh mới là loại trân quý nhất. Ngươi không định mua món đó chứ?”

Ngọc Tảo Tiền lôi kéo Đường Tam tay: “Tiểu Vũ đừng nói bậy, viên ngọc quý muốn sáng bắt buộc phải qua mài dũa, bề ngoài xấu xí chưa chắc nói lên được giá trị thật bên trong của nó, mà đều quan trọng nhất đó là, ca muốn mua nó, chúng ta không cần ngăn cản nên tùy theo huynh ấy quyết định.”

“Phải ta muốn mua khối thủy tinh này, chỉ là không biết bao nhiêu tiền.”

“Không đắt, chỉ một trăm kim hồn tệ.” Một giọng nó uể oải, mang theo chút khàn khàn vang lên. Không biết có phải là chủ nhân của giọng nói này bị ngọng hay không mà có một số âm không rõ ràng. May là nơi này chỉ có Đường Tam, Ngọc Tảo Tiền cùng với Tiểu Vũ, bên trong cửa hàng lại rất yên tĩnh, mới có thể phân biệt được rõ ràng hắn nói cái gì.

Đường Tam và Ngọc Tảo Tiền không nói gì, cả hai ăn ý liếc mắt nhìn nhau, có điều Tiểu Vũ lại mạnh mẽ quay đầu nói: “Cái khối thủy tinh nát này mà muốn tới một trăm kim hồn tệ, không bằng ngươi đi cướp là được rồi đó.”

Trung niên nhân trên ghế mở to mắt, nhưng không rời khỏi chỗ ngồi của mình: “Một trăm kim hồn tệ, đã là giá rẻ nhất ở nơi này rồi. Mua thì đưa tiền, không thì xin mời đi.”

Nói xong lại nhắm mắt lại.

Tiểu Vũ tức giận, định tiến lên lý luận, lại bị Đường Tam kéo lại: “Được, ta mua.”

“Tiểu Tam, ngươi không bị gì chứ.” Tiểu Vũ sờ tay trên trán Đường Tam, xác định xem đầu hắn có nóng lên hay không.

Đường Tam liếc mắt với Tiểu Vũ, lại nhẹ nhàng lắc đầu, tay phải sờ nhẹ bên hông Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, tức thời trong tay hắn liền xuất hiện một trăm kim hồn tệ. Hắn liền xoay người đưa hướng phía trung niên nhân.

Trung niên nhân mắt cũng không mở ra: “Tiền của ngươi không đủ.”

Đường Tam nói: “Đây đúng là một trăm kim hồn tệ.”

Thanh âm mơ hồ của trung niên nhân nhàn nhạt cất lên: “Khối thủy tinh này đối với ngươi phải bán hai trăm kim hồn tệ.”

“Ngươi đúng là tên lừa đảo, vừa rồi còn nói một trăm, nay lại biến thành hai trăm. Khó trách tiệm ngươi không có một chút sinh ý nào. Tiểu Tam, chúng ta không mua nữa, chúng ta đi.”

Đường Tam hướng Tiểu Vũ lắc đầu, lại nhìn trung niên nhân nói: “Ngươi xác định sẽ không thay đổi nữa chứ?”

Khối thủy tinh nọ đối với người khác có lẽ là không có tác dụng gì, nhưng đối với hắn mà nói, so với thiên tài địa bảo còn quan trọng hơn. Đừng nói là hai trăm kim hồn tệ, cho dù là một vạn, chỉ cần hắn có, nhất định sẽ mua cho bằng được.

Trung niên nhân uể oải nói: “Được rồi, năm trăm kim hồn tệ, không thay đổi nữa. Đưa tiền xong mang đi, nếu không xin mời đi cho.”

Nâng giá từ 100 kim hồn tệ đến 200, sau cùng đổi quẻ biến thành 500 kim hồn tệ, cái thể loại này ngay cả Ngọc Tảo Tiền còn nhịn không được mất lễ phép nói: “Ông muốn đi ăn cướp hả? Đâu ra 500 kim hồn tệ một khối thủy tinh.”

Đường Tam cũng không thể nhẫn nại được nữa. Thu hồi lại tiền, hướng Ngọc Tảo Tiền nói: “Chúng ta đi đi.”

Tiểu Vũ hung hăng trừng mắt với trung niên nhân một cái: “Sớm nên đi, giao lưu với hạng người xảo quyệt này, quả thật là vũ nhục trí tuệ của chúng ta mà.”

Thật lòng Đường Tam vẫn có chút luyến tiếc nhìn khối thủy tinh kia, trong lòng thầm than, chỉ có thể sau này sẽ tìm cơ hội thôi. Lúc này mới hướng ra bên ngoài mà đi.

“Nếu ngươi vì không đủ tiền mà đi, ta có thể thu trước của ngươi hai trăm kim tệ, còn lại ngươi có thể từ từ trả. Mỗi tháng trả ta 10 kim tệ là được. Bất quá, ngươi phải chiu lợi tức là mười phần trăm.”

“Gian thương, ông vẫn là đi làm cường đạo đi, ca chúng ta đi.” Ngọc Tảo Tiền lâu rồi mới có loại xúc động muốn mắng người.

Tiểu Vũ cũng không kém cạnh, lớn tiếng chán ghét mắng: “Đúng đó, lão ta như thế nào không đi chết đi. Quả thực là đến chết vẫn hám tiền.”

Đường Tam nghe trung niên nhân nói vậy, trong lòng hắn nao nao, mỗi tháng trả mười kim tệ? Hắn chẳng lẽ biết ta là Hồn sư có cấp bậc là Đại hồn sư? Nếu không, tại sao có thể nói chính xác thu nhập của ta?

Nghĩ nghĩ hắn nắm lấy vai Ngọc Tảo Tiền, nhìn hai người lắc lắc đầu, ý bảo cả hai khoan hãy xúc động, chính mình một lần nữa trở lại bên trong cửa hàng, đi tới trước mặt trung niên đại thúc: “Thành giao.”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro