chương 6 : Tương lai và gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


trên thần giới, một bóng người loáng thoáng mái tóc màu lam buông xõa sau lưng rầu rĩ mà thở dài đó không ai khác chính đường tam của chúng ta đấy. 

huynh sao vậy_tiểu vũ hỏi

ta lo lắng cho tương lai con trai ta_đường tam thanh âm rầu rĩ mà trả lời

huynh không cần lo nó rồi cũng trưởng thành_tiểu vũ hồn nhiên nói

muội biết không tương lai của tiểu hiên liên quan đến một người sau này sẽ là trượng phu của nó_đường tam xoa đầu tiểu vũ nói

là ai vậy a_tiểu vũ tò mò hỏi

là một đứa con trai_đường tam thanh âm càng rầu rĩ nói

ừm là một đứa con trai

............

..............

................

(1 phút sau)

khoan sao lại là con trai chẳng lẽ ??????????

ừm đúng vậy

là thụ hay công?_tiểu vũ cao hứng hỏi

là thụ_đường tam vẻ mặt thoáng tức giận hừ hừ yêu con trai đã đành mà còn là thụ nữa chứ thật mất mặt quá con trai hải thần ơi

nhưng mà hắc hắc hắc hắc sau này có chuyện vui để coi rồi

hai vị phụ huynh cười thật nham hiểm

(haizzz thì ra là cặp này là hủ chứ gì bán đứng cả con trai mình luôn)

Tại nơi nào đó

hắt chù  

/////////

sao mà lạnh sống lưng quá_hiên nói

ba ba đúng thiệt là dịch chuyển đi đâu không à lại trúng vô tinh đấu sâm lâm hên là chỉ ở bìa rừng thui_thật ra là có sắp xếp hết đó bạn

(t/g _hiên nhà ta quá ngây thơ><hiên: im coi<>xách dao rượt<<anh hạo ơi cứu em với<>hắc hắc hắc hắc<>tiếng cười của đường tam thật thô bỉ<>ai đó: im ngay<>ôi giời cái miệng vạ cái thân tội tui quá)

lang lang ra đi_hiên nhẹ nhàng kêu

thế là một con mèo nhỏ nhỏ đậu bên vai của hiên(thực ra lang lang là rồng nhưng đề phòng không ai chú ý nên kêu nó hóa thân thành một con mèo con đáng yêu vô hại)

vô hại cái........

cũng tại nó mà số lượng hồn thú trên thần giới cũng giảm đáng kể đó

ọt ọt ọt_tiếng bụng đói

sao mình nghe mùi đồ ăn ở đâu đó thế nhỉ.thế là anh hiên bị gió cuốn bay theo mùi đồ ăn

bên bờ sông có bóng người loáng thoáng một thân tóc xanh, ngũ quan bình thường nhưng có lẽ đặt biệt là đôi mắt sáng như vì tinh tú kia cuốn hút đến lạ kì. nhưng hiên cũng chả hề quan tâm vì sao nào bởi vì mắt của bị bịt lại rùi còn đâu (thật ra là trong mấy năm nay hiên đã giải được gần nửa phong ấn cũng có thể nhìn được nhưng không thể che dấu cái dấu trên mắt thôi với lại sử dụng tinh thần lực mãi cũng quen rồi)

hiên đang mò mẫm lại gần

rầm......

ai da vấp cục đá_thiệt tình cái tính hậu đậu mãi không bỏ

hiên đứng dậy phủi quần áo chạy lại

chào cậu

ơ xin chào_cậu bé nhỏ nhắn đang đánh giá anh hiên của chúng ta. Người từ trên xuống dưới một lớp tông đen che kín mặt mắt có một dải băng quấn ngang thêu những hoa văn thập phần kì dị cho ta cảm giác thật kì bí

ọt ọt ọt

cậu đói bụng à_cậu bé mỉm cười hỏi

thật đáng yêu a_anh hiên thầm nghĩ

ơ ừ

cậu ngồi xuống ăn đi_cậu bé tóc xanh mời

thật ư

ừm

ngay lập tức cậu ngồi xuống túm lấy một con cá nướng ăn ngấu nghiến. Thầm suy nghĩ thật tốt bụng nhỉ .

- Thơm quá!
Đúng lúc này, một tiếng hô kinh hỉ duyên dáng vang lên, thanh âm thanh thúy dễ nghe, nhưng lại dọa cho Hoắc Vũ Hạo nhảy dựng lên.

Hắn nhìn lại nơi tiếng nói này truyền đến, liền thấy hai bóng người dọc theo dòng suối nhỏ tiến lại, đi đầu là một thiếu nữ, nhìn qua thì chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi. mái tóc đen thật dài rủ xuống phía sau như đuôi ngựa. Cả người đều mặc quần áo màu lam nhạt cộng với nụ cười như nụ hoa mới nở kia khiến cho thân thể của nàng tràn ngập một cỗ hơi thở thanh xuân, dồi dào sức sống.

Mắt phượng, hai mắt to tinh nghịch, mũi cao, khuôn mặt trái xoan gần như hoàn mĩ, dung nhan xinh đẹp mang theo vài phần sợ hãi lẫn vui mừng, ánh mắt nhìn thẳng về chỗ Hoắc Vũ Hạo đang nướng cá.

Đi theo phía sau cô gái là một thiếu niên xấp xỉ tuổi nàng, dáng người thiếu niên cao lớn, mái tóc dài màu xanh đậm thả dài được mặt trời chiếu rọi khiến cho vừa nhìn cứ tưởng như được làm từ bảo thạch. Tuy rằng tuổi của hắn không lớn, nhưng nhìn qua lại khiến cho người ta có cảm giác nho nhã. Trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một nụ cười uể oải và ôn hòa. Hai tay đang ôm lấy cái gáy, cũng đang rất hứng thú nhìn về phái Hoắc Vũ Hạo, nhưng mà hắn đang nhìn người chứ không phải nhìn cá nướng.

hiên lúc này đang rất kích động khoan đây không phải bối bối và tiểu nhã sao vậy đây là nam chính hoắc vũ hạo thật trùng hợp a.

Thiếu nữ đi đầu kích động vội vàng chạy đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, vẻ mặt thèm thuồng nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi có bán cá nướng này không, thơm quá a, ngươi làm thế nào hay vậy!
Thiếu nữ xinh đẹp không phải Hoắc Vũ Hạo chưa gặp qua, ở trong phủ Công Tước hắn đã thấy nhiều nha hoàn xinh đẹp nhưng lại chưa bao giờ tiếp xúc gần như vậy. Hơn nữa, không một nữ nhân nào trong phủ Công Tước có thể so sánh với thiếu nữ trước mặt này. Thiếu nữ này cũng không phải là một nhan sắc hoàn mỹ nhưng nàng lại có một loại khí chất sáng bừng sức sống.
Khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo có chút đỏ lên, nói:
- Ta... ta mời các ngươi ăn.
Cô gái cười khì một tiếng:
- Tiểu đệ đệ, ngươi còn xấu hổ a, vậy thì ta đây cũng không khách khí nha.
Nói xong nàng liền đưa tay nhận lấy con cá nướng trong tay Hoắc Vũ Hạo rồi cẩn thận ăn.
Thiếu niên đi cùng thiếu nữ này nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó quay sang nói với thiếu nữ kia:
- Tiểu Nhã, tiểu huynh đệ này còn chưa ăn, sao cô lại ăn trước rồi.
Tiểu Nhã trợn mắt, giận dữ nói:
- Ngươi gọi ta là gì?
Thiếu niên nhất thời giơ hai tay lên làm ra động tác đầu hàng:
- Được rồi, Tiểu Nhã lão sư, được chưa.
Tiểu Nhã lườm hắn một cái, nói :
- Vậy mới đúng, phải chú ý thân phận của ngươi.
Tuy rằng nàng không lớn tuổi nhưng thoáng nhìn cũng phong tình vạn chủng làm cho thiếu niên này không khỏi ngẩn ngơ, mà Hoắc Vũ Hạo ở bên cạnh lại càng không dám nhìn, còn hạo hiên hắn vẫn ung dung ăn cá a thật mất cảnh phong tình hắn lấy thêm một con cá khác đưa cho thiếu niên kia, nói:
- Đại ca, ăn luôn đi.
Thiếu niên mỉm cười, nói:
- Quân bất đoạt nhân sở hảo (quân tử ko đoạt chỗ tốt của ng khác ). Tiểu huynh đệ, ngươi còn chưa ăn ta làm sao dám ăn chứ. Cá này là do ngươi bắt từ dưới kia lên sao?
Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu, nói :
- Có chuyện gì không? Ta còn phải nướng tiếp.
Vừa nói hắn vừa đưa con cá kia cho thiếu niên rồi đặt tiếp 2 con cá khác lên nướng.
Thiếu niên ôn hòa cười, nói :
- Ta là Bối Bối, nàng ta là Đường Nhã, hai tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?
- Ta là Hoắc Vũ Hạo.

...............

người ta đang hỏi ngươi đó_hoắc vũ hạo quay sang phía hạo hiên bất đắc dĩ nói

ha hả

ta tên đường hạo hiên còn đây là sủng vật của ta lang lang rất vui được làm quen. 

ồ không ngờ ngươi cũng là họ đường nha tiểu huynh đệ còn sủng vật của ngươi cũng rất đáng yêu a_bối bối ngạc nhiên nói

đâu phải có mình các ngươi mới được họ đường chứ_hạo hiên khinh bỉ trả lời hừ hừ ba ba ta là người thành lập đường môn đây nè.

vậy à_tiểu nhã có chút bất mãn trả lời

này ta thấy ngươi rất thần bí a cả người quần áo đen trùm kín mít ai không biết liền tưởng ngươi là người xấu luôn đó_cả 3 người rất đồng tình nói

haizz biết sao được ta cũng đâu muốn vậy_hạo hiên lắc đầu lại tiếp tục ăn cá 

Hoắc Vũ Hạo đứng lên nói :
- Bối đại ca, Đường tỷ tỷ, ta phải đi trước.
Bối Bối nói :
- Hoắc tiểu đệ, nơi này là hoang vắng, hơn nữa rất gần nơi ở của Hồn Thú, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, ngươi muốn đi đâu a?

Hoắc Vũ Hạo lắc lắc đầu, lấy quần áo từ trên nhánh cây xuống rồi cẩn thận cất vào túi, quay người vẫy tay chào hai người rồi bước đi dưới mắt ánh kinh ngạc của bọn họ.

- Không phải hắn muốn đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đấy chứ?
Đường Nhã nhìn thấy bóng lưng Hoắc Vũ Hạo rời đi, nói.
Bối Bối lắc lắc đầu đáp:
- Cũng khó nói, ta mơ hồ cảm giác được hắn có Hồn Lực nhưng rất yếu, hắn lại còn đi một mình nữa, quả thật là có chút kỳ quái.
Đường Nhã thè lưỡi, nói :
- Có Hồn Lực a, thế thì chúng ta thu hắn vào Đường Môn đi cả vị huynh đệ áo đen kia nữa?
Bối Bối tức giận nói :
- Không phải vì hắn nướng cá ngon nên cô muốn cho hắn gia nhập vào Đường Môn đấy chứ?
Đường Nhã bị nói trúng tim đen, đỏ mặt quay sang Bối Bối thè lưỡi.
Bối Bối nói :
- Vị Hoắc huynh đệ này nhất định đã từng trải qua chuyện gì đó, ta thấy ánh mắt hắn thành thục hơn những thiếu niên bình thường. Chỉ là không biết thiên phú của hắn như thế nào thôi. còn người áo đen kia ta cũng cảm thấy được hồn lực lại rất mạnh phải mặt kín như vậy e là có sự tình a.

Trên mặt Đường Nhã lộ ra vẻ vui mừng, nói:

- Nói vậy là ngươi đồng ý rồi sao?
Bối Bối cười khổ nói:
- Môn chủ Đường Nhã tiểu thư vĩ đại của Đường Môn ơi, lúc trước người thu ta làm đồ đệ thì Đường Môn chỉ có một mình cô, một vị tướng không quân. Ước mơ của cô là làm cho Đường Môn trở nên lớn mạnh, người thích hợp thì đương nhiên cần phải nhận vào. Thoạt nhìn vị Hoắc huynh đệ này có vẻ trầm ổn, nếu thiên phú hắn tốt thì cũng là một sự lựa chọn tốt. Từ quần áo trên người hắn có thể nhìn ra gia cảnh của hắn có thể không được tốt cho lắm. Người Đường Môn chúng ta hiện giờ có thể nhận, cũng chỉ là người như vậy.

Đường Nhã có chút tò mò nhìn Bối Bối, nói:

- Không ngờ ngươi cũng rất giảo hoạt nha.
Bối Bối đứng lên, phủi phủi quần áo, nói :
- Cái này gọi là thông minh, hoặc là nói ta cơ trí cũng được. Đi thôi, cô ăn nhiều cá nướng của người ta như vậy, bất kể là có muốn thu nhận hắn vào Đường Môn hay không cũng cần phải bảo vệ hắn một đoạn, giúp hắn tránh những nguy hiểm do Hồn Thú gây nên. Bạn đang đọc truyện được photocopy tại
Đường Nhã cũng đứng lên, hì hì cười, nói :
- Lần này công nhận là ngươi thông minh, bởi vì ý nghĩ của ngươi cũng giống ta. Ta đi rửa tay một chút rồi chúng ta cùng đi.

Hoắc Vũ Hạo tất nhiên sẽ không biết cuộc nói chuyện giữa Đường Nhã và Bối Bối. Lúc đầu hắn vốn định nướng một ít cá rồi mang theo ăn dần, hiện giờ lại không thể rồi. Hắn không muốn bại lộ thân phận Hồn Sư của mình cho nên mới không cầm cá đem theo. Mẫu thân từng dạy, gặp người mới quen chỉ nên nói ba phần không nên nói toàn bộ. Tuy rằng hắn có ấn tượng tốt với Bối Bối và Đường Nhã nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn sau khi ăn xong thì sẽ ra đi.

Tuy rằng tuổi Hoắc Vũ Hạo còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại không kém. Hắn có thể nhìn ra Đường Nhã và Bối Bối không phải ngươi thường. Bởi vì đúng như Bối Bối nói, đây đã rất gần Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rồi mà trên người hai người kia lại không mang chút hành lý gì, cho nên cuối cùng hắn quyết định rời khỏi hai vị ca ca và tỷ tỷ này.
Ăn một bữa ngon, cơn mệt mỏi trong người của Hoắc Vũ Hạo đã biến mất. Hắn lấy bản đồ ra đánh dấu lại vị trí dòng suối nhỏ ấy, hi vọng trên đường về lại có thể tìm ra.

Đi được một lúc thì xuất hiện một cột gỗ có một bảng nhỏ hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Vũ Hạo.

"Phía trước năm mươi là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, trong này có Hồn Thú, chú ý an toàn".
Quả nhiên đã đến nơi cần đến. Lúc này Hoắc Vũ Hạo trừ đi vẻ hứng phấn ra thì còn có một chút khẩn trương, hắn sờ vào thanh Bạch Hổ chủy ở sau lưng, áp chế nỗi bất an trong lòng, bước đi kiên định về phía trước.
Trở thành Hồn Sư đó là con đường duy nhất, đây là chính là chấp niệm trong lòng của hắn. Hắn quyết không hối hận về quyết định của mình.
Không khí dần dần trở nên mát mẻ, ngoài ra còn có một cảm giác ngưng trọng. Tinh Linh Đại Sâm Lâm giống như một Hồn Thú đang há miệng thật to, đợi một người trẻ tuổi tiến vào. Kỳ ngộ hay là... thôn phệ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro