Chương 4 : Nặc Đinh Học Viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Mộ Vân Nguyệt,ngươi có thể nói cho ta biết Vũ Hồn của ngươi được không ?" Đường Tam trên đường trở về quay sang Mộ Vân Nguyệt hỏi.

" Vũ hồn của ta là Thất Thiên Liên " Mộ Vân Nguyệt dừng lại nói.

Đường Tam với vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng,bởi vì hắn tới thế giới này bất quá mới sáu năm cộng với việc hắn chưa ra khỏi Thánh hồn thôn bao giờ, cho nên kiến thức về thế giới này hắn không có nhiều,

Mộ Vân Nguyệt nhìn vẻ mặt của hắn cũng đoán ra được hắn đang nghĩ gì nở nụ cười nói :

"Vũ hồn của ta mang cho ta bảy năng lực nguyên tố điều khiển thổ,lửa,băng,nước,sấm,quang,ám."

Đường Tam vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn nàng , một vũ hồn mà lại mang tới bảy năng ... tuy hắn chưa thông thuộc về thế giới này nhưng mà hắn cũng có thể khẳng định vũ hồn mang tới bảy năng lực chắc chắn là vũ hồn hiếm và rất cường đại,mà hắn không biết không biết sau khi phát uy được toàn bộ thì bay loại nguyên tố này là cực hạn nguyên tố,nguyên tố cực hạn là vũ hồn vô cùng hiếm có chỉ xuất hiện trong truyền thuyết mà mấy ngàn năm nay chưa có ai có được vũ hồn tương tự, tuy vũ hồn này vô cùng cường đại nhưng cũng có vài khuyết điểm, như muốn điều khiển tất cả nguyên tố phải trải qua một thời gian vô cùng khắc nghiệt để khống chế, với lại thân thể của người bình thường không thể nào chịu được quá lâu,nàng thì không có quá nhiều rắc rồi về thân thể ,thân thể của nàng vốn là thần thể, vượt quá giới hạn con người gấp nhiều lần với việc này không ăn nhằm gì tới nàng,điều mà cô cần là điều khiển bảy nguyên tố cho thật thành thục.

"tới đây được rồi , tạm biệt , gặp lại sau" Sau khi tới nhà Đường Tam hướng Mộ Vân Nguyệt nói.

Mộ Vân Nguyệt gật đầu nói :

- " Hẹn gặp lại vào ngày nhập học Nặc Đinh học viện"

Đường Tam nghe tới đây có chút buồn đi vào,Nàng nhìn vẻ mặt của hắn đoán chừng người nhà hắn chưa chắc đã ủng hộ hắn đi trên con đường Hồn Sư, không suy nghĩ nhiều nàng cùng Mộ gia gia đi về nhà.

----

vài ngày sau đó :

" Gia gia , hôm nay lên đường đi Nặc Đinh học viện đúng không ạ?" Mộ Vân Nguyệt đang tưới rau xanh cho đồng ruộng như hằng ngày cô vẫn làm kế bên cô là Mộ gia gia đang cặm cụi tỉa lá , đang tỉa lá Mộ gia gia nghe Mộ Vân Nguyệt nói gật đầu nói :

- " Ân, cháu làm nhanh rồi đi kẻo trễ giờ"

Mộ Vân Nguyệt gật đầu rồi tăng tốc ,khoảng chừng ba mươi phút sau thì mọi việc đã hoàn tất, bây giờ còn khá sớm Mộ gia gia tới nhà Đường tam dẫn hắn tới nhà ,Đường tam vừa tới nhà của Mộ gia gia bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan,má hơi hồng hồng, tóc màu bạch kim sỏa xuống ,thân hình hoàn mỹ, chưa phát dục, đang cặm cụi thu dọn mấy thứ gì đó, xoay người thấy hắn cùng Mộ gia gia thì cười tươi sáng :

-" Đường Tam, Chào buổi sáng"

Đường Tam cũng gật đầu nói :

- "ân, chào buổi sáng , Mộ Vân Nguyệt"

Sau màn chào hỏi cả ba người ngồi lên xe ngựa rồi lên đường,trên đường đi cả ba người cùng nhau nói chuyện vui vẻ :

" Mộ Vân Nguyệt, ta có thể gọi ngươi là Tiểu Nguyệt được không" ( Đường Tam)

- " Ân, Vậy ta sẽ gọi ngươi là tam ca, đằng nào ngươi cũng lớn hơn ta vài tháng tuổi" ( MỘ Vân Nguyệt)

" Chúng ta tới nơi rồi ,hai đứa xuống đi vào thành cùng ta" khi tới nơi Mộ gia gia thấy hai người Mộ Vân Nguyệt đang nói chuyện ,kêu lên.

-----

Cổng Thành Nặc Đinh :

"Các ngươi vào đây làm gì" Một tên canh cổng chắn đường lại hỏi.Mộ gia đối với tên canh cổng này thái đó có chút cung kính nói " Chúng ta ở Đông Lâm thôn cùng Thánh Hồn Thôn tới để xin nhập học ở Học Viện Nặc Đinh cho hai đứa bé này ".

Gác cổng nhíu mày, có chút âm dương quái khí nói: "Nhà tranh còn có thể xuất Phượng Hoàng sao?" Một cái thôn nhỏ cũng có người bản thân sở hữu hồn lực? Chính là đã nhiều năm học viện chưa từng có danh ngạch học viên. Các ngươi không phải mạo danh chứ." Lời nói của hắn làm Mộ Vân Nguyệt bùng nổ, Mộ Vân Nguyệt lập tức vân dụng công pháp : Chớp nhoáng, tức đứng trước mặt tên canh cổng tung một quyền làm hắn dội ngược lại trên mặt sát khi lộ ra vô cùng nhiều.Mộ Vân Nguyệt bị đụng trúng nghịc lân vô cùng tức giận , phong ấn cũng có chút biến động.Thấy một cảnh như vậy Mộ gia gia cản nàng lại sợ nàng gây sự với hắn thì không thể nào gia nhập học viện sẽ cản trở việc tu luyện của nàng.Đường Tam lúc nãy cũng định dùng quỷ ảnh mê tung để đánh thì thấy một cảnh như vậy thất kinh " Tiểu Nguyệt thật đáng sợ".Hắn thấy sợ về sát khí của nàng , một cô bé mới sáu tuổi đã có loại sát khí như vậy.

"Ở đây có việc gì vậy" một giọng khàn khàn ở đằng xa truyền tới, là một người đàn ông trống khá ngố nhưng thấy mấy tên canh cỗng cung kính thì cũng đoán được một chút thân phận người này, " Đại sư "

chỉ liếc mắt nhìn môn phòng một cái, cũng không để ý tới hắn, Hướng tới Mộ Gia gia

"Lão tiên sinh, có thể hay không đưa chứng minh của Vũ Hồn điện cho ta xem?"

Mộ gia gia dù sao cũng xuất thân là thôn trưởng, ánh mắt cũng có chút dùng được, từ thái độ và vẻ mặt của môn phòng là có thể nhìn ra địa vị của người trung niên trước mắt này tại học viện tuyệt đối không thấp, càng huống chi người đó còn có danh hào Đại Sư. Đưa tay cầm chiếc chứng minh qua, đại sư nhìn một chút chứng minh, ánh mắt lần nữa nhìn qua trên người Mộ Vân Nguyệt cùng Đường Tam cao thấp đánh giá hắn vài lần.

Không biết tại sao mặc dù ánh mắt Đại Sư cũng không lợi hại, nhưng Đường Tam và Mộ Vân Nguyệt lại có cảm giác bị nhìn thâu suốt tới tận đáy lòng.

"Chứng minh là thật, lão tiên sinh, chuyện vừa rồi ta đại biểu cho học viện hướng ngài xin lỗi. Hai đưa nhỏ này giờ giao cho ta đi."

Đi theo sau Đại Sư một lúc lâu, Đường Tam và Mộ Vân Nguyệt mới nói :

"Cảm ơn ngài, Đại Sư"

"Ừm" Đại Sư cũng không quay đầu lại khẽ nói một tiếng xem như là đáp lời.

Sau đó hai người được dẫn tới ký túc xá của học viên. Túc xá lâu có ba tầng, đã có bảy gian phòng lớn mà đệ tử ở, mỗi gian túc xá đều có một gã sư phụ phụ trách.

Bảy gian cũng là túc xá duy nhất có tuổi tác hỗn tạp, bất luận là cấp nào, tất cả đều công độc sanh ở lại chỗ này

"Đây sẽ là nơi ở của các ngươi. Vậy gặp lại rồi, bọn nhỏ" Đại Sư hiền lành nói, sau đó cũng quay lưng đi

Đường Tam cùng Mộ Vân Nguyệt vừa mới đi tới trước cửa phòng số bảy, đã nghe được bên trong truyền đến thanh âm huyên náo, của mở, hắn đi tới cửa nhìn vào bên trong.

Đây là một phòng rất rộng, chừng gần ba trăm thước vuông, bên trong đặt tổng cộng năm mươi cái giường, nhưng cũng chỉ có giường, chỉ có mười một giường có bị nhục, lúc này, bên trong đang có bảy tám đứa nhỏ tuổi từ tám đến mười hai đang huyên náo.

Đường Tam gõ cửa, ánh mắt của bọn nhỏ đang nói chuyện nhất thời vòng vo hướng hắn nhìn lại, trong đó một đứa nhỏ tuổi có vẻ lớn nhất nhìn trang phục đầy mảnh vá của Đường Tam, hướng hắn đi tới.

Đứa nhỏ này cao hơn so với Đường Tam đến gần hai cái đầu, vóc người của hắn coi như tương đối khôi ngô với tuổi của hắn, đi tới trước mặt Đường Tam, có chút cư cao lâm hạ nhìn hắn nói: "Công độc sinh mới tới?"

Trên mặt Đường Tam toát ra một tia mỉm cười thiện ý: "Ngươi hảo, ta là công độc sinh từ Thánh Hồn thôn tới."

Trên mặt của Mộ Vân Nguyệt không đổi nói : " Ta tới từ đông lâm thôn, cũng là công đọc sinh "

do Mộ Vân Nguyệt là đứa con gái đầu tiên vào ký túc xá này cộng với khuôn mặt thiên thần , khiến cho tất cả người trong ký túc xá chú ý cũng không ít.

"Ta gọi là Vương Thánh, vũ hồn là chiến hổ, là Chiến hồn sư tương lai. Cũng là người đứng đầu ở nơi này, tiểu tử, ngươi tên là gì? Vũ hồn là cái gì?"

"Ta gọi là Đường Tam, vũ hồn là Lam ngân thảo"

"Ta gọi là Mộ Vân Nguyệt Vũ Hồn là Thất Thiên Liên "

"Lam ngân thảo? Lúc nào Lam ngân thảo vũ hồn cũng có thể tu luyện vậy? Thất Thiên Liên? Là vũ hồn gì vậy ta chưa từng nghe thấy"

Vương Thánh bày ra một bộ dạng giật mình cực độ, những đứa trẻ trong gian túc xá đều cười rộ lên, nhìn Đường Tam bằng ánh mắt giống như là nhìn ngu ngốc.Mộ Vân Nguyệt bây giờ cũng đã không mấy dễ chịu.

Đường Tam như trước, mặt vẫn mang theo nụ cười: "Xin để cho ta vào được không?"

Vương Thánh không để ý đến Đường Tam nói: "Tiểu Tam tử, ta là lão đại nơi này, sau này ngươi phải nghe ta, có biết không?"

Nụ cười trên mặt Đường Tam dần dần biến mất: "Ta gọi là Đường Tam, không gọi là Tiểu Tam tử." Trưởng bối gọi hắn thân thiết là Tiểu Tam hắn sẽ không để ý, hoặc là thiện ý xưng hồ cũng không có gì, nhưng vị lão đại trước mắt này hiển nhiên là cấp cho hắn một cái hạ mã uy.

Nhìn Đường Tam, Mộ Vân Nguyệt cười nhạt nghĩ " Tiện thể xem thực lực của tam ca như thế nào?"" Lập tức khóe miệng vung lên một đạo loan cung, trông rất tà mị.

Những đệ tử khác thấy rõ ràng, Đường Tam tốc độ cực nhanh đạp xuất một bước cũng đã đi tới sau lưng Vương Thánh, cũng không quay đầu lại, nhấc cánh tay phải lên, một trỏ đánh vào bên hông Vương Thánh, đồng thời chân phải của hắn cũng đang hoàn hảo dừng lại trước chân phải của Vương Thánh.

Vương Thánh thậm chí còn không có phản ứng kịp, cả người đã ngả ra ngoài, lảo đảo lao ra ngoài cửa, may mắn là lực lượng hạ bàn của hắn không tồi, cũng không có ngã xuống, nếu không kết cục chính là cẩu cật thỉ

"Xú tiểu tử, ngươi dám đánh ta?" Vương Thánh giận dữ, vừa chuyển thân giống như mãnh hổ hạ sơn, hướng về phía Đường Tam đánh tới.

Đường Tam chỉ là hy vọng trong tương lai, cuộc sống tại học viện không nên gặp nhiều phiền toái, ít nhất cuộc sống bình thường không nên bị quấy nhiễu, cho nên, hắn dám chắc cho rằng, hẳn là cấp cho vị lão đại trước mắt này một chút giáo huấn. Đây chính là giết gà dọa khỉ.

Mắt nhìn Vương Thánh đánh tới, một quyền hướng về ngực mình đánh tới, Đường Tam không lùi mà tiến lên trước một bước đón Vương Thánh. Hắn một bước tới trước người Vương Thánh, đồng thời tả thủ nhất dẫn, hữu thủ nhất đái. Hoàn thành một cái động tác đơn giản mà hữu hiệu.

Vương Thánh chỉ cảm thấy hữu quyền của mình chém ra hình như bị một cỗ lực lượng đặc thù kéo đi, phương hướng cũng thay đổi, đồng thời, một cỗ đại lực từ tay phải Đường Tam truyền đến, dưới chân lại vừa lúc bị bán đáo, thân thể nhất thời lại bay ra ngoài. Bình hành lần này khả không nắm giữ tốt như vậy. Động tác đơn giản trong hai tay Đường Tam đã dùng tới Đường môn tuyệt học là phương pháp Khống Hạc Cầm Long, mượn lực lượng của Vương thánh, hơn nữa lực lượng của chính mình, Vương Thánh "phốc thông" một tiếng, nhất thời ngã trên một cái giường.

Nếu nói lần đầu tiên là ngẫu nhiên, vậy cả hai lần tương Vương Thánh đẩy ra thì hiển nhiên không phải đơn giản như vậy, ánh mắt của những đứa trẻ khác nhìn Đường Tam nhất thời xuất hiện một chút biến hóa.

Đang lúc hắn chuẩn bị động thủ thì một thanh âm thanh thúy từ bên ngoài truyền đến

"Nơi này là túc xá số bảy sao?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro