Chương 11 : Lão sư quái vật ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chu Y lão sư, ngài có thể cho ta biết là tại sao ngài không nói thẳng ra là đây là luyện tập thể lực chứ đâu phải hình phạt? - Đường Vũ Linh chặn Vương Đông lại nói.

- Ồ, sao em lại nghĩ vậy? - Chu Y bất ngờ vì không ngờ cô bé này có thể đoán ra được suy nghĩ của mình.

- Cái này thì....em luyện tập từ nhỏ cũng hiểu chạy bộ rất tốt cho hồn sư vì nó có thể tăng cường thể chất cho hồn sư, - Đường Vũ Linh đáp - vả lại Trúc Thanh sư phụ cũng từng dùng kế này rồi - tất nhiên là Đường Vũ Linh k dám nói đoạn sau.

- Ồ, không ngờ có ngày ta lại gặp được người nói với ta những câu này - Chu Y hài lòng nói.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Tốt, vậy các em ra chạy luôn đi

- Rõ!! - Cả ba đồng thanh

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chạy ra ngoài còn Đường Vũ Linh thì ở lại yêu cầu thêm một vài thứ " cục nặng" đeo trên người có trọng lượng 30kg khiến Chu Y bất ngờ, Đường Vũ Linh sau khi lấy thêm "Cục nặng" thì chạy ra ngoài chạy chung với cả lớp

10 vòng - hơi thở vẫn đều đặn

50 vòng - hơi thở vẫn đều đặn

70 vòng - hơi tở từ từ nặng lại.

90 vòng - hơi thở hơi gấp

100 vòng - hơi thở gấp gáp nhưng vẫn còn rất nhiều thể lực mà không dùng tới hồn lực.

Đây là thành quả của việc luyện tập 1 năm của Chu Trúc Thanh, nàng đã phải chạy dưới áp lực của Chu Trúc Thanh, mới ngày đầu nàng chạy một vòng và ngất tại chỗ, ngày hôm sau vẫn được một vòng, nhưng sau một tháng nàng đã chạy được 20 vòng mà vẫn có thể chạy tiếp, sau khi chạy được 50 vòng sau 1 năm , phải biết áp lực của một vị thần rất lớn không phải ai cũng có thể chịu được.

Thấy Đường Vũ Linh chạy hết 100 vòng nhưng vẫn có thể còn dư lại rất nhiều thể lực thì Chu Y rất bất ngờ, không khỏi tán thưởng trong lòng, không ngờ cường độ thân thể cô bé này lại tốt như vậy.

Còn về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang chạy được chưa được nửa đường thì Đường Vũ Linh tới bên Hoắc Vũ Hạo , nàng mở vũ hồn ra , đôi cánh phụng hoàng mở rộ làm cả lớp ngạc nhiên, Chu Y cũng kinh ngạc, rất tốt có thể hóa hình thành cánh như vậy, chắc là Tà Hỏa Phụng Hoàng giống người đó chứ? [ giải thích : đây là một trng những hồn kỹ của Đường Vũ Linh là hồn kỹ thứ 2]

- Linh nhi, cảm ơn ngươi . - Hoắc Vũ Hạo thở dốc nói.

- Đừng nói nhiều nữa nhanh truyền hồn lực cho ta - Đường Vũ Linh không vui vì hắn cứ khách khí như vậy.

- Được. - Nói xong hắn vận hồn lực truyền vào Đường Vũ Linh

- 50 vòng.

-70 vòng.

- 100 vòng.

- Hộc....Hộc...Cuối...cùng..t..thì..cũng.. xong rồi - Đường Vũ Linh thở dốc khó khăn nói.
- Ừm, cảm ơn ngươi, Linh Nhi - Hoắc Vũ Hạo ngồi xuống đất thở dốc nói

Đường Vũ Linh hừ một cái rồi quay về hàng ngũ.Hoắc Vũ Hạo khó hiểu đi theo phía sau nàng.

Tất cả đệ tự đều hoàn thành được một trăm vòng trong nửa canh giờ, đứng rải rác xung quanh quảng trường Sử Lai Khắc.
Chu Y vẫn không biểu lộ chút cảm xúc gì, quay mặt nhìn các học viên, thản nhiên nói:
- Những người được ta đọc tên lập tức bước ra khỏi hàng: Trình Thành, Khâu Kiện Nhiêu, Đường Đao, Thượng Quan Thần Thiên, Lâm Trạch Vũ, Chư Cát Vân, Thái Long, Đường Lăng, Vân Tiểu Phiêu.
Chu Y đọc tổng cộng chín cái tên. Những học viên trong lớp còn chưa tự giới thiệu bản thân, thế mà Chu Y đã có thể biết được hết tên bọn họ.
Những đệ tử bị gọi tên đều đã bước ra.
Chu Y nói tiếp:
- Chín người các ngươi có thể về ký túc xá thu dọn hành lý rời khỏi học viện. Từ giờ phút này, các ngươi không còn là đệ tử của Sử Lai Khắc học viện nữa.
- A?
Chín tên đệ tử vừa bước ra, cả người còn hết sức mệt mỏi, đột nhiên nghe câu nói này nhất thời toàn thân chấn động, các đệ tử khác lại bàn tán xôn xao.
- Lão sư, tại sao lại thế?
Người vừa đứng ra nói tên là Thái Long, là một thiếu niên cao lớn. Vừa rồi hắn là một trong những người hoàn thành một trăm vòng sớm nhất.
Chu Y lạnh lùng nói:
- Sử Lai Khắc học viện không cần những đệ tử tham lam, xảo trá, đầu cơ trục lợi. Có thực lực mà bản tánh lại không trung lực, có đào tạo thành tài thì sau này cũng về gây họa cho quốc gia. Thái Long, ngươi có dám nói vừa rồi ngươi hoàn thành đủ một trăm vòng không?
Thái Long mạnh mẽ nói:
- Đương nhiên đủ.
Chu Y mỉm cười nói tiếp:
- Đủ à? Nếu ta nhớ không lầm, lúc đầu khi ta chưa xuống đây, ngươi chậm chậm chạy phía sau thua người khác hai vòng, khi tốp dẫn đầu chạy đến vòng thứ năm ngươi mới tăng tốc đuổi kịp, bởi vậy ngươi không phải chạy một trăm vòng mà chỉ có chín mươi bảy. Ta tin, có không ít người thấy rõ chuyện này.
- Ta...
Khuôn mặt Thái Long nhất thời đỏ bừng, hắn không ngờ lúc đầu Chu lão sư không có ở quảng trường mà có thể nhìn thấu mánh lới của hắn. Hắn lớn mật cãi tiếp:
- Cho dù ta chạy thiếu vài vòng, ngài cũng không thể khai trừ ta!
Chu Y khinh thường hừ một tiếng:
- Lý do ta đã nói rõ rồi, ngươi, không xứng đáng làm đệ tử Sử Lai Khắc học viện. Về thu học đồ đạc cút đi.

- Ngươi...
Thái Long trợn mắt kinh ngạc, hắn hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị loại bỏ sớm như vậy, tu vi của hắn so với bạn cùng lớp có thể nói là cầm cờ đi đầu.
Chu Y nhìn về phía các đệ tử khác nói.
- Con người ta tuy rằng tính tình không tốt, nhưng đã nói là làm. Chín người ta vừa gọi tên đều là những người từng gian lận trong quá trình chạy bộ ban nãy. Nếu các ngươi không phục cứ đến phòng giáo vụ tố cáo, nhưng hiện tại, các ngươi có thể đi rồi.
- Chu lão sư, ta không phục. Vừa rồi tên kia cũng đâu có hoàn thành một trăm vòng, hắn còn phải nhờ người khác giúp đỡ nữa, vì sao không loại bỏ hắn?
Một trong những người vừa bị loại bỏ, Lâm Trạch Vũ, phẫn nộ gào lên,vừa nói vừa chỉ tay về phía Hoắc Vũ Hạo.
Chu Y cười nói.
- Sao? Không phục à? Ngươi nói Hoắc Vũ Hạo sao? Nếu hắn không chạy đủ một trăm vòng ta cũng đã khai trừ rồi, lời ta đã nói sẽ không thay đổi. Nhưng mà hắn đã hoàn thành đủ một trăm vòng. Lúc đầu ta có nói không được hỗ trợ lẫn nhau không? Đường Vũ Linh giúp hắn là do Đường Vũ Linh tự nguyện, nếu có ngươi giúp ngươi ta cũng không xử khác đâu. Ta không quan tâm quá trình, ta chỉ cần kết quả, kết quả chính là Hoắc Vũ Hạo đã hoàn thành một trăm vòng, mà ngươi thì không. Nhanh cút đi, đừng chọc ta nổi điên ta phế luôn vũ hồn của các ngươi bây giờ. [Kyubi : *run run* bà này đáng sợ quá]

- Còn lại tất cả quay về phòng tắm rửa nghĩ ngơi đi.

Chu Y hừ lạnh xoay người bỏ đi với vẻ mặt đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro