Chương 1: Tiến Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Cấm Thành là nơi như thế nào? Chẳng lẽ không ai biết, nó là địa ngục trần gian, là một vở kịch bi hài mà nhân vật chính chắc chắn không phải bản thân ta rồi.

Nữ nhân nơi đây như là một chú chim sẻ vậy, mãi mãi bị nhốt ở trong chiếc lồng.

Không ra được, chỉ biết ngấm nhìn xung quanh, ngày qua ngày.

Vì thế ta vĩnh viễn không muốn bước vào.

Diệp Tư Hạ ta là ai cơ chứ? Là nữ nhân không sợ trời, không sợ đất, vậy mà lại bị chính phụ thân của mình đưa vào nơi này.

Ông ấy rõ ràng biết ta ghét nhất là vào cung, ghét nhất là thấy cảnh người khác bị ức hiếp, ghét nhất là thấy cảnh những nữ nhân ngu ngốc vì yêu, vì vinh hoa mà đâm đầu vào.

Lão ta có thiếu gì tiền, thế mà lại làm như thế?

...

" Phụ thân, người quá đáng lắm!". Diệp Tư Hạ trầm mặc, đập mạnh tay xuống bàn mà quát lên.

Diệp Phàm chỉ khẽ mỉm cười, nhìn đứa con gái ngỗ nghịch mà không khỏi lắc đầu. " Không đưa con vào cung thì làm sao cho con nhìn thấu sự đời, ta không muốn có người khác thay ta quản con, nhưng mà ta sợ sau này đứa con gái duy nhất của Diệp Gia bị đem trả về trước ngày thành thân lắm ".

Diệp Tư Hạ ngớ người, không hiểu nổi phụ thân của mình đang nghĩ cái quái gì nữa. " Ối trời ơi ". Nàng than thở một tiếng, chỉ biết đặt hai tay lên trán mà ngẫm đời.

Ai trong kinh thành không biết, Diệp Phàm - Quan Nhất Phẩm thương con mình như thế nào, mất một sợi tóc lão cũng sẽ nhảy thẳng cẳng mà rút kiếm chém bay tóc kẻ làm ra việc đó.

Gia tài không thiếu, danh tiếng thanh liêm lại vang danh hà cớ gì phải đem con mình vào cung làm nô tì chứ, đã vậy còn xếp chung hàng với con quan xuất thân nô bộc.

Vâng...đó chỉ là suy nghĩ của những người bình thường, nhưng phụ thân của nàng thì khác, lão thích đi trái với tình thương bình thường của người cha.

" Con gái yêu của ta, chỉ cần con ngoan ngoãn, chịu học, chịu khó, chịu nhịn, thì năm năm nữa ta sẽ rước con về". Diệp Phàm cười rộ lên, lão còn chẳng thèm nghĩ đến việc con mình sẽ gây ra chuyện lớn gì, hoặc là bị đưa vào làm phi luôn không chừng.

Không, thật ra lão có nghĩ đến rồi, con gái của lão tuy hơi ngỗ nghịch nhưng lại là nữ nhân xinh đẹp, nhan sắc phải nói là chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn, lão cũng sợ nàng vay phải Hoàng Thượng, hay là hoàng thân quốc thích gì đấy lắm.

Nhưng không sao! Lão chắc chắn không có nam nhân ngu ngốc nào lại đi thích một đứa như Diệp Tư Hạ đâu.

Ăn chơi trác táng, yêu như không yêu, tính tình nắng mưa thất thường, chỉ khi vào cung nó mới biết lễ giáo là gì.

Lão quả thật rất thông minh a~.

...

Cởi ra y phục đỏ thẫm trên người, thay đổi bằng thanh y mộc mạc của cung nữ.

Vào năm Càn Long thứ sáu, mới đầu tháng hai, Diệp Tư Hạ cùng một đoàn cung nữ mới tụ thành một chỗ, trăm hoa đua sắc tươi đẹp như trong ngự hoa viên.

Cung nữ phần lớn đều là tuổi mười lăm mười sáu, chính là thời điểm ngây ngô cùng tò mò ríu rít, nhìn chung quanh từng cái một, hết bị một đóa hoa mẫu đơn hấp dẫn lại bị một con bướm hồng phấn hớp hồn, duy chỉ có nữ nhân tên Ngụy Anh Lạc mắt vĩnh viễn nhìn thẳng, nhìn cái gì cũng đều tỏ ra lãnh đạm.

Tư Hạ thực chất là người trùng sinh chuyển kiếp. Vì một sự cố ngoài ý muốn mà quay về niên đại này.

Xét về tính cách và bối cảnh này...nàng chắc chắn đây là Ngụy Anh Lạc trong Diên Hi Công Lược.

Ngụy Anh Lạc nàng ta là nữ chính phim " Diên Hi Công Lược ".

Mặc dù trước nay không xem qua, nhưng nàng vẫn là được coi một số tình tiết trong phim qua trang mạng.

Cũng hiểu đôi chút về nơi này.

Khi vừa mới xuyên đến đây, nàng còn tưởng là quay về niên đại quá khứ ấy chứ...thật trớ trêu, đến giờ nàng mới nhận ra.

"Các ngươi lại hồ nháo cái gì đấy?". Đầu lĩnh Đại cung nữ chịu không được đám người như Ma Tước (chim sẻ) kia luôn ríu rít bên tai, hừ lạnh một tiếng nói, "Đây là Tử Cấm Thành, là nơi tôn nghiêm nhất thiên hạ, hà cớ để cho các ngươi vào đây nhìn loạn rồi ăn nói lung tung sao? Đi nhanh một chút cho ta!"

Nàng không rãnh lắng nghe, chỉ muốn tiếp bước theo sau, đưa mắt liếc nhìn về phía Ngụy Anh Lạc, một cung nữ bên cạnh giật giật tay áo của nàng ta, tuy thanh âm đã hạ xuống vài phần nhưng cũng đủ để cho các cung nữ xung quanh đều nghe thấy: "Các ngươi mau nhìn bên kia kìa!"

Ngụy Anh Lạc nhịn không được nhíu mày, cảm giác đối phương thật sự có chút không an phận. Đại cung nữ chân trước mới dặn dò các nàng không muốn nhìn loạn nói lung tung, nàng ta chân sau liền gây ra động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa còn không phải động một mình nàng mà lôi kéo tất cả mọi người một đám xuống nước…

Đúng rồi, nàng nhớ kỹ cô nương này tựa hồ kêu Cẩm Tú.

Người cũng như tên, khuôn mặt trái xoan đầy đặn, thân hình như thủy xà (rắn nước), một bộ dáng phong lưu từ đầu tới chân, thật xứng với cái tên Cẩm Tú của nàng.

Một đám tiểu cung nữ nghe tiếng nhìn theo, chỉ thấy ở chỗ sâu tận phía hoa đào, vài tú nữ phân hoa lướt nhẹ thướt tha như liễu mà đến, từng người từng người dung mạo tú lệ (thanh tú + diễm lệ), người so với hoa càng thêm yêu kiều, trong tay nhẹ nhàng vung cây quạt nhỏ, một cỗ làn gió thơm như xa như gần bay tới, có hoa nhài cũng có hoa hồng, làm cho người ta thật thư thái vui vẻ.

Một tiểu cung nữ non choẹt nháy nháy mắt. "Cẩm Tú tỷ tỷ, các nàng ấy là người nào thế? Tiên nữ hạ phàm ư?"

Câu hỏi này của nàng ta hết sức trẻ con. Cô nương này lớn lên cũng giống như một đứa bé, Diệp Tư Hạ nhớ kỹ tuổi tác nàng ta chính là nhỏ nhất, mới mười bốn tuổi nhỏ hơn nàng đến hai tuổi, tên gọi Cát Tường.

Đồng dạng người cũng như tên, tựa như tranh tết em bé, nhìn đến nhìn lui liền khiến mọi người cảm thấy vui mừng.

"Những nàng ấy đều đã vượt qua đợt tuyển tú lần này, chuẩn bị điện tuyển chọn ra tú nữ." Linh Lung tươi đẹp lộ ra vẻ mặt ao ước, trong ánh mắt phảng phất như muốn duỗi ra hai cánh tay, cởi xuống y phục đối phương, tháo xuống hết đồ trang sức, cây trâm, sau đó hết thảy khoác lên trên người mình.

"Xiêm y thật xinh đẹp a." Cát Tường đồng dạng cũng vẻ mặt ao ước như vậy, chỉ là loại ao ước này cùng Linh Lung hoàn toàn bất đồng, giống như tiểu muội nhà bên vẻ mặt sáng rỡ khi nhìn thấy mứt quả trong tay người khác, "Nếu như ta cũng có thể mặc vào quần áo đẹp mắt như vậy thì tốt rồi."

"..."

Quanh đi quẩn lại, chỉ có con gái của Diệp Phàm mới có thể quẩn trí đến nổi, từ một Đại Tiểu Thư cao quý đi vô cung làm nô tì, quả thật là truyện cười nhân gian mà.

Cẩm Tú nghe Cát Tường nói vậy liền cười xùy một tiếng. " Những nàng ấy đều là danh môn quý nữ, tiến cung chính là chủ tử, chúng ta lại là có xuất thân thế này, coi như được khảo hạch có hợp tư cách đi chăng nữa cũng chỉ là hầu hạ các nàng như cung nữ mà thôi, ngươi nha —— "

Nàng ta hướng cùi chỏ về phía Cát Tường. "Ít mộng tưởng hão huyền đi thôi!"

"Coi chừng!" Ngụy Anh Lạc đột nhiên hô lên nhưng đã muộn. Cát Tường vốn còn nhỏ thân thể yếu ớt, vì vậy phải dùng hai cánh tay mới có thể xách được vật dụng quét dọn thùng gỗ, càng xách càng phải cố hết sức, ánh sáng đứng đấy cũng có chút lung la lung lay, hiện tại Cẩm Tú còn hướng nàng bủn rủn vô lực đụng cùi chỏ, cái thùng gỗ kia lập tức rời khỏi tay liền 'Rầm Ào Ào' một tiếng, thùng gỗ rơi xuống đất, bên trong nước bẩn như vẩy mực bay ra văng đến một tú nữ danh môn đứng gần đấy.

Cát Tường sợ hãi, vội vàng bổ nhào về dưới chân đối phương. "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta hiện tại giúp ngươi lau sạch sẽ…"

Chát!

Cát Tường bị một cái tát trời giáng đẩy nàng nằm xuống đất, còn lăn một vòng, toàn thân đều bị nước bẩn nhuộm đen, giống như một con chó lang thang đáng thương.

"Tiện tỳ khốn nạn!" Vị tú nữ kia vẻ mặt lãnh khốc, " Ta đây thân mặc Hương Vân Sa là cố ý đến Giang Nam chọn mua, vì hôm nay điện tuyển mà chuẩn bị, ngươi bây giờ làm ô uế, muốn ta mặc cái gì đi gặp Hoàng Thượng!"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, nô tài thật không phải là cố ý đấy." Cát Tường khóc lóc bò qua, luống cuống tay chân lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, "Nô tài lau cho người, nô tài lập tức liền cho lau cho người sạch sẽ…"

"Cút!" Tú sắc nữ vẻ mặt chán ghét đá ra một cước, một cước này lại tàn nhẫn vừa chuẩn vừa nhanh, hơn nữa không chút kiên nhẫn đem Cát Tường hành hạ trước bao người, như đạp một chú chó lang thang bẩn thỉu, trực tiếp hướng mặt của đối phương mà đạp xuống, Cát Tường a ô một tiếng cút ra ngoài, lại dụng cả tay chân bò lại, máu mũi giàn giụa, dập đầu như bằm tỏi. " Thực xin lỗi, thực xin lỗi…"

"Hừ!" Tú nữ nhìn về phía Đại cung nữ, "Ngươi nói ta nên tha nàng sao?"

Tuy nói thời gian chung đụng không lâu, nhưng lòng người trời sinh dễ đồng cảm, gặp Cát Tường lại bị bức đến hình dạng như vậy khiến không ít cung nữ mặt lộ vẻ không đành lòng, rồi lại câm như hến, không dám thay Cát Tường nói chuyện, sợ bị nàng liên lụy. Giờ phút này nghe xong lời nói của vị tú nữ đó đều là vẻ mặt kỳ vọng trông chờ Đại cung nữ có thể thay Cát Tường cầu xin.

Nhưng mà nhìn đã biết rõ, chuyện đó là không thể nào.

Các nàng ấy biết thân biết phận không dám thay Cát Tường cầu khẩn, Đại cung nữ loại người này lại càng tinh thông thế sự, như thế nào lại vì một tiểu cung nữ bình thường mà dám đắc tội với người tương lai có khả năng là chủ tử?

Quả nhiên, Đại cung nữ cười làm lành nói. " Ô Nhã tiểu chủ, những nha đầu này đều là cung nữ mới vừa vào cung, ngu ngốc như heo, người muốn đánh cũng không phải là không thể, ngàn vạn lần đừng tức giận tổn hại thân thể!"

Chúng cung nữ nghe vậy, hoặc mặt lộ vẻ thất vọng, hoặc trợn mắt nhìn, sau đó miệng càng ngậm chặt hơn, người người đều là người thông minh, Đại cung nữ gặp chuyện còn không dám làm, các nàng càng thêm không dám làm.

Giờ này khắc này, có thể thay Cát Tường cầu xin, có lẽ chỉ có thể là tú nữ có địa vị giống nhau rồi.

"Ô Nhã tỷ tỷ." Một thanh âm nhút nhát e lệ vang lên, "Nàng ta cũng không phải là cố tình, tỷ tạm tha cho nàng ta đi."

… Lại thật sự có vị tú nữ chịu thay Cát Tường cầu xin?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro