Chương 3: Ganh Tị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các tú nữ hiện giờ đang ở trong đại sảnh để được Hoàng Thượng chọn lựa, còn đám cung nữ như nàng thì đang thực hiện phần thêu thùa.

Diệp Tư Hạ ngáp dài vài cái, vốn nàng chẳng quan tâm đến việc này, nhưng mà nếu bây giờ bị Ngô Tổng Quản trách móc chắc sẽ cho ông cha của nàng đội quần mất.

Nàng mệt mỏi nằm dài xuống, tay vẫn thuê những đường chỉ không rõ, mắt thì lờ đờ chẳng chú tâm, các cung nữ khác ai ai cũng thấy lạ, nhưng không dám lên tiếng hỏi.

Ở bàn đối diện nàng là Cát Tường, nàng ta khuôn mặt đỏ ửng, lên tiếng cầu xin sự giúp đỡ của người khác vì thành phẩm thêu của nàng ta bị nhuốm máu đỏ tươi từ bàn tay lúc nãy bị Ô Nhã dẫm đạp.

" Tư Hạ...ngươi có cách giúp ta không? ". Cát Tường hai mắt ngấn lệ, khẽ quay đầu nhìn nàng.

Nàng khẽ mỉm cười giơ thành phẩm không mấy đẹp đẽ của nàng cho nàng ta xem. " Ta giúp ngươi ra khỏi cung thì được! Thay vì ngươi thêu cá chép vàng thì nên chuyển sang cái khác đi ".

Nghe đến đây Cát Tường có chút bối rối liền hỏi. " Thêu cái nào bây giờ..chỉ còn nửa nén nhang thôi ".

" Đúng đó, bây giờ chỉ có trời mới cứu được nàng ta ". Linh Lung ở bên cạnh không nhịn được liền tiếp lời.

Nàng liếc xéo Linh Lung một cái, rồi liền thay đổi sắc mặt dịu dàng nhìn Cát Tường. " Ta không biết ".

Vừa dứt lời Ngụy Anh Lạc đem bức thêu của nàng ta đưa tới, sau đó lấy bức thêu của mình tráo lại.

Cát Tường vẻ mặt có chút khiếp sợ.. " Ngươi…"

"Đem nước mắt lau sạch sẽ." Ngụy Anh Lạc trao đổi xong bức thêu giữa hai người, đầu cũng không ngẩng lên nói tiếp, "Đừng để ma ma nhìn thấy. "

Động tác nàng rất nhanh, trông thấy một màn này cũng không có nhiều người. Cẩm Tú và Linh Lung nhìn nhau một lát, cuối cùng là Linh Lung mở miệng nói chuyện trước, nàng hạ giọng nói: "Ngươi điên rồi? Cái này nguyên bản là định thêu cá chép vàng, bây giờ có vệt máu đen như vậy, vô luận như thế nào cũng không cứu được a! Hơn nữa thời gian chỉ còn nửa nén hương, ngươi muốn thêu lại từ đầu cũng không kịp nữa!"

" Không giúp thì đừng nói ". Diệp Tư Hạ nhanh chóng đáp.

Ngụy Anh Lạc có chút không hiểu, Tư Hạ rõ ràng biết cách nhưng lại không giúp, nhìn biểu hiện của nàng ta như vốn biết rằng Ngụy Anh Lạc sẽ giúp Cát Tường.

Không hiểu rõ được lòng người mà.

...

Nửa nén hương sau.

Ngô Tổng Quản cùng Trương Ma Ma bước vào.

Xem từng thành phẩm của mỗi người, Cẩm Tú và Linh Lung là hai người đầu tiên được Ngô Tổng Quản tâm đắc nhất.

Đến lượt của Tư Hạ thì.

" Trương Ma Ma, nhìn xem, đường chỉ thì lộn xộn, không cái nào ra cái nào, nhưng nhìn chẳng thấy xấu ". Ngô Tổng Quản cầm lấy bức thêu của Tư Hạ không khỏi trầm trồ khen ngợi mà đưa cho Trương Ma Ma xem.

" Quả thật kì lạ...". Trương Ma Ma không khỏi cảm thán, nhìn cứ tưởng bức thêu đơn thuần, nhưng cách thêu này không mấy ai làm được.

" Rất tốt..Ngươi học cái này ở đâu?".

Diệp Tư Hạ khẽ cúi đầu. Đáp. " Từ một vị cô nương ngoài cung chỉ bảo ".

" Khá lắm". Ngô Tổng Quản khẽ gật đầu, tiếp đến là đi đến chỗ Cát Tường.

Đúng như tình tiết của phim, Cát Tường và Anh Lạc qua được cửa ải, còn nhận được lời khen từ phía Ngô Tổng Quản.

Ngụy Anh Lạc trong giờ nghỉ ngơi liền đi đến chỗ Tư Hạ.

" Ta tên Ngụy Anh Lạc, rất vui được gặp cô ". Anh Lạc khẽ mỉm cười nhìn nàng.

Nàng không nói gì chỉ khẽ gật đầu, Ngụy Anh Lạc thấy thế liền nhanh chóng hỏi. " Ta thấy người rất khác biệt".

" Chỗ nào?".

" Tất cả, không hiểu vì sao, nhưng ta cảm thấy thế ". Nghe xong cô liền bật cười, Ngụy Anh Lạc hơi ngơ người, nhưng rồi cũng không hỏi thêm.

"Lúc nãy... không phải ta không muốn giúp Cát Tường, chỉ là ta đoán thế nào ngươi cũng giúp nàng ta mà thôi ".

" Ngươi có chút là lạ, không biết nên nói thế nào nhỉ? ".

" Cái đó từ từ ngươi sẽ rõ...chỉ là, nêú ngươi cần giúp gì, cứ nói với ta, ta không ngại giúp ngươi đâu, nếu như ngươi thực sự xem là bàn hữu " .

Không biết từ khi nào, Ngụy Anh Lạc lại cảm thấy Diệp Tư Hạ không phải dạng nữ tử bình thường.

Nàng ta tuy lúc nãy không được gọi là xuất chúng trong việc thêu thùa, nhưng dường như nàng ta là đang cố tình yếu thế, không muốn dùng hết thực lực của mình, Anh Lạc tận mắt quan sát, nàng ta chẳng thèm chú tâm vào việc mình làm, nhưng lại hoàn thành xuất sắc việc thêu.

Rõ ràng biết cách giúp Cát Tường nhưng lại không muốn nhún tay vào.

Nhan sắc của nàng ta là nổi bật nhất, nhưng lại không cao ngạo...

Quả thật lạ kì.

...

Mặt trời lặn về phía tây, ánh chiều tà rơi xuống làm nhuộm hồng cả Càn Thanh môn, một thủ vệ thái giám đứng ở trước cửa hô to một tiếng: "Phát tiền lương rồi!"

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, dần dần khép kín đại môn, đem một ánh chiều tà cuối cùng nhốt bên ngoài cửa.

Đồng thời đóng lại còn có đại môn phường thêu. Diệp Tư Hạ đi ở sau Ngụy Anh Lạc, nhìn sắc thái khuôn mặt trắng bệch của nàng ta chắc là do việc hoàn thiện hai bức tranh thêu.

"Sắc mặt có chút không ổn, Cát Tường đổi chỗ với ta". Diệp Tư Hạ nhanh chóng đổi chỗ với Cát Tường, nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngụy Anh Lạc khiến nàng có chút lo lắng. "Nếu cảm thấy mệt mỏi cô cứ dựa vào người ta đi."

Ngụy Anh Lạc hé miệng cười cười, không cự tuyệt ý tốt của nàng, nhẹ nhàng đem bờ vai của mình tựa trên vai đối phương.

Nhìn thấy họ như thế, Cát Tường ở sau liền cất tiếng. " Nhìn hai người giống như là bức mẫu đơn cẩm kê vậy "

Ngụy Anh Lạc khẽ bật cười. " Nhưng người thêu cặp kê lúc nãy là ta và cô mà."

" Có sao đâu chứ, ta nhìn cứ thấy vậy ". Cát Tường lên tiếng phản bác, Ngụy Anh Lạc chỉ cười cười rồi cho qua.

Cứ như thế hai người bị bỏ lại sau cùng, hai hàng xanh y phục dài tít tắp, giống như đàn chim mệt mỏi bay về tổ, bước theo sau lưng Phương cô cô. Vị Phương cô cô này nhiều năm vào cung trở thành Đại cung nữ chịu trách nhiệm dạy dỗ các tân tiến cung nữ bọn họ. Nàng dẫn mọi người đi đến một nơi, lờ mờ lộ ra con đường hành lang bên trong. Hai dãy hàng cây bên đường lắc lư, bóng cây soi xuống trùng trùng điệp điệp, đem những phiến đá trơn bóng nhuộm thành màu đen nhàn nhạt.

Phương cô cô bỗng nhiên dừng lại, thanh âm có chút dồn dập: "Nhanh, đều quay lưng đi!"

Nói xong, bản thân nhanh chóng hướng vào vách tường.

Đám cung nữ mơ hồ không hiểu, nhưng cũng bắt chước bộ dạng của nàng đều quay lưng đi, úp mặt vách tường đứng đấy.

Nhưng luôn luôn có một hai cô không nghe lời, trong lòng dao động, ánh mắt cũng liếc ngang liếc dọc, thí dụ như Cẩm Tú. Nàng lặng lẽ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cuối đường hành lang xuất hiện hai ngọn đèn lồng màu đỏ, tiếp theo là bốn chiếc, sáu chiếc…

Hai hàng cung nữ nối đuôi nhau đi thẳng, trong tay cầm theo đèn lồng lớn màu đỏ tinh xảo, ánh nến xuyên thấu qua đèn lồng giấy rơi trên mặt đất, tựa như trải rộng ra một hàng vỉa hè đỏ thẫm. Một nghi trượng hoa lệ từ con đường đỏ đi qua, trên đó là một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi. Nàng ta tựa hồ hơi mệt chút, nhắm nghiền hai mắt lại, nửa dựa vào nghi trượng chợp mắt một lát. Trên cổ tay quấn quanh chuỗi hạt ngọc bích di động theo nghi trượng, nhẹ nhàng đung đưa, va chạm một hồi phát ra âm thanh dễ nghe, tựa như đại châu tiểu châu rơi khay ngọc.

Ánh mắt Cẩm Tú đeo đuổi chuỗi hạt kia, si ngốc không chịu rời mắt, mãi cho đến khi Phương cô cô quất một cái lên mặt, nàng mới giật mình tỉnh ngộ.

"Nhìn cái gì đấy?" Phương cô cô lạnh mặt nói, "Không cần mạng sống rồi hả?"

Cẩm Tú đưa tay vuốt má nóng mới vừa bị tát, không rõ cái này bị phỏng là vì đau, hay là bởi vì trong lòng nóng lên. Nàng ngốc ngếch nhìn lại phương hướng nghi trượng vừa mới đi qua: "Cái kia chính là nghi giá dành cho phi tần sao…"

Phương cô cô gắt lên một tiếng: "Đúng là cái đồ thiếu hiểu biết, chỉ có Hoàng hậu mới có thể dùng nghi giá. Còn người vừa đi ngang qua là Cao quý phi, cái nàng dùng gọi là nghi trượng."

Linh Lung tiến lại gần đây, có chút tò mò hỏi: "Vậy còn các phi tần khác?"

Phương cô cô nghiêng mặt liếc qua nàng: "Đó gọi là thái trượng! Nhưng mà, chỉ có chủ của một cung mới được phép dùng. Còn những người khác, khỏi phải nghĩ đến!"

Tân tiến cung nữ dù sao vẫn là tràn ngập hiếu kỳ, trong lúc nhất thời líu ríu không ngừng đặt ra một đống câu hỏi, Phương cô cô tuy rằng vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ trả lời vài câu, biểu hiện nàng ta chính là một Đại cung nữ hiểu rộng biết nhiều.

Nhìn Ngụy Anh Lạc bất động thanh sắc lắng nghe, đem câu hỏi của từng người, từng đáp án của Phương cô cô một mực khắc ghi trong lòng. Nàng cá chắc chỉ có Diệp Tư Hạ nàng là nhìn thấu Ngụy Anh Lạc ngay lúc này.

"Cô cô." Cát Tường bên cạnh lại không có tâm tư nặng nề như vậy, nàng cùng các tiểu cung nữ khác khác nhau, hỏi ra câu hỏi không hề có trình độ, " Cao quý phi muốn đi đâu vậy?"

Phương cô cô cười khẩy một tiếng: "Chủ tử đi chỗ nào, không cần ngươi lo! Đừng nhìn nữa, phóng tầm mắt ra xa một chút, các ngươi cũng không có cái mệnh đó đâu, đi thôi!"

Ngụy Anh Lạc thoáng đưa mắt ngước nhìn Diệp Tư Hạ, có chút lạ liền hỏi. " Ngươi không quan tâm à?"

Diệp Tư Hạ im lặng một lúc rồi mới đáp. " Ngươi cũng đâu quan tâm, mấy cái tò mò của đám người này ta biết lâu rồi, biết từ khi mới sinh ra nữa cơ ấy ".

- Phương cô cô dẫn bọn họ tới nơi ở dành cho tân tiến cung nữ.

"Vượt qua được khảo hạch quét dọn, thêu thùa, từ bây giờ các ngươi đã chính thức trở thành cung nữ." Phương cô cô nghiêm khắc quét ánh mắt khắp xung quanh, "Từ nay về sau các ngươi sẽ ngủ nghỉ tại đây. Nơi này do ta quản thúc."

Mọi người liền dò xét đánh giá chỗ ở mới của bản thân, chỉ thấy sáng sủa sạch sẽ, bàn ghế đầy đủ. Trên tường còn treo một bức thêu hình Quan Âm, Quan Âm mặt mũi hiền lành, trên tay cầm bình thanh tịnh, chính giữa cắm vài cành dương liễu. Ở đây đâu giống như là nơi hạ nhân ở, so ra mà nói thì có chút giống khuê phòng dành cho tiểu thư ở ngoài kinh thành.

Nhất là trên mặt bàn còn đặt hai đĩa thức ăn, một đĩa vàng đậu hà lan, đĩa còn lại là bánh ngọt nhân đậu tây. Tay nghề tuyệt nhiên không tiểu điếm nào ở dân gian có thể sánh bằng, từng cái một khéo léo đáng yêu, sáng long lanh, đến gần nhìn kỹ, trên chóp còn tạo hình thành chim nhỏ, lông vũ rõ ràng, nói là tác phẩm nghệ thuật cũng không hề ngoa.

Cát Tường lập tức nuốt nước miếng. Nhà nàng vốn khốn khó nên người nhà đem nàng tiến cung cốt là để bớt được một miệng ăn trong nhà. Cả ngày trải qua nhiều việc như vậy sớm đã đói bụng, cho nên hai đĩa điểm tâm này đối với Cát Tường cực kỳ hấp dẫn, so với chuỗi hạt phỉ thúy trên cổ tay Cao quý phi càng hấp dẫn hơn. Hai mắt nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thức ăn, hỏi: "Cô cô, đây là bữa ăn khuya chuẩn bị cho chúng ta sao?"

"Là chuẩn bị cho các ngươi." Phương cô cô đáp. Cát Tường trêи mặt vừa lộ ra vẻ vui mừng liền nghe nàng bồi thêm một câu, "Nhưng chỉ cho xem, không cho phép ăn."

Cát Tường nghe vậy sững sờ: "Vì sao?"

"Các ngươi tiến cung là để học hầu hạ người, không phải học làm tiểu thư." Phương cô cô lạnh lùng dạy dỗ, "Tay chân muốn lưu loát, nghĩ muốn sạch sẽ gọn gàng, thực tế trên người không được để mùi vị bẩn bám vào, nếu không Quý nhân mà ngửi được chính là phạm tội đại bất kính. Các ngươi gặp nạn, ta cũng không được sống tốt, cho nên mấy món thịt cá dính tanh các người tuyệt đối không được ăn. Còn nữa, một bữa cơm chỉ cần ăn no tám phần, tránh cho các ngươi đi đại tiện nhiều."

Ngụ ý, cơm không cho ăn no, ăn khuya nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.

"Thời gian không còn sớm, các ngươi ngủ đi." Phương cô cô nhìn tất cả mọi người, ánh mắt thực tế ngừng trêи người Cát Tường một hồi, híp mắt nói, "Sáng mai ta tới đây kiểm tra, nếu như trong mâm đồ ăn thiếu đi…"

Cát Tường chột dạ cúi đầu xuống.

Những người còn lại giống Cát Tường cũng răm rắp nghe lời cô cô. Bọn họ tựa như hóa gỗ đứng im bất động, thẳng đến khi Phương cô cô rời đi, đám người gỗ này lập tức sống lại, từng người một tranh đoạt chỗ ngủ trong gian phòng nhỏ.

"Ta ngủ chỗ này!"

"Không, chỗ này là ta nghía trước rồi!"

"Ngươi nói của ngươi thì sẽ là của ngươi sao?"

Cát Tường thuộc phái hành động, lúc người khác vẫn còn đứng đó tranh cãi thì nhanh nhẹn chọn vị trí gần cửa sổ không ai đếm xỉa tới. Nàng trước tiên nhảy lên đầu giường đặt gần lò sưởi, để giành vị trí tốt nhất trong phòng, sau đó quay đầu lại cười cười: "Đến a!"

"Ờ!" Linh Lung cho rằng Cát Tường gọi mình, nghĩ thầm người đồng hương này ít ra vẫn xem mình là bạn thân, đang muốn nhấc chân đi qua, đã thấy nàng liên tục đong đưa tay hô to: "Anh Lạc, Anh Lạc mau tới đây, ta chiếm được cho cô vị trí tốt rồi này! Kế bên sẽ là của Tư Hạ nhá"

Linh Lung khựng lại giữa không trung, nội tâm lúng túng vô cùng, chỉ cảm thấy mọi người trong phòng đều đang nhìn mình, mắc cỡ đến mặt cũng đỏ lên.

Diệp Tư Hạ thu một màn này vào mắt, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Cát Tường đáy lòng mặc dù tốt, nhưng lại có chút nhanh mồm nhanh miệng, không hiểu được một lời nói vô tâm của mình có thể sẽ đắc tội với người khác.

Lâu lắm rồi nàng mới cảm thấy mệt mỏi rã rời như thế, chắc có lẽ trước nay làm tiểu thư không quen đụng tay đụng chân. Nàng nhanh chóng nói tiếng cảm ơn rồi chui lên chỗ nằm, mặc kệ những đám người đang bàn tán chuyện cũ, nàng vừa chợp mắt tí đã ngủ lúc nào không hay.

Cát Tường nhìn Diệp Tư Hạ mới đó đã ngủ mê man có tí buồn bã. " Tư Hạ ngủ mất rồi..ta còn quên cảm ơn cô ấy".

" Ngươi lúc nãy đã cảm ơn rồi mà, người khác mới giúp cô một tí mà đã cảm tạ cả ngày rồi." Ngụy Anh Lạc ngắm nhìn bốn phía. "Đúng rồi, trong phòng này, đều là tân cung nữ thôi sao?"

"Đúng vậy a, làm sao vậy?" Cát Tường nghi hoặc nhìn nàng.

"Không có gì." Ngụy Anh Lạc mỉm cười, "Ta chỉ là đang nghĩ, nếu như có một hai tỷ tỷ sớm tiến cung trước chúng ta thì tốt rồi, chúng ta có thể lãnh giáo một chút quy củ trong cung từ những tỷ ấy, miễn cho ngày sau làm việc không cẩn thận lại phạm vào điều kiêng kị."

"Cô nói đúng." Cát Tường đối với lời của nàng hoàn toàn tín nhiệm. Nàng khe khẽ thở dài, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía hai đĩa điểm tâm trên bàn, "Nếu không phải sợ phạm vào kiêng kị, ta liền một ngụm có thể ăn sạch…"

Một tiếng cười nhạo vang lên, tiếng cười cay nghiệt như vậy cũng thật độc nhất vô nhị.

Khiến cho Tư Hạ vừa vào giấc đã bị tỉnh dậy, nàng bất ngờ bật dậy khiến cho Cát Tường và Anh Lạc có chút bất ngờ.

" Đói quá..Cát Tường, ngươi đi lại tay nải của ta lấy vài cái bánh đi ". Vừa nghe thấy đồ ăn, hai mắt của Cát Tường bỗng sáng lên, nhưng rồi liền nhận ra có chút sai.

" Tư Hạ à...nếu ăn vụng sẽ bị Cô Cô mắng đó ". Tư Hạ không nói một lời liền búng vào trán Cát Tường.

" Ăn cho đỡ đói thôi ". Nghe thấy như vậy, Cát Tường hớn hở chạy lại lấy ba cái bánh Huế từ tay nải của Tư Hạ.

Anh Lạc có chút ngạc nhiên liền nhìn Tư Hạ. " Cô lấy nó đâu vậy?"

Vừa quay sang nhìn thì đã thấy Tư Hạ một hơi nuốt trọn miệng bánh vào họng, miệng nhai ngấu nghiến nói." Nhà ta không thiếu gì ba cái thứ này ".

Bỗng nhiên, một thanh âm của ai đó từ phía bên cạnh phát ra. " Cát Tường à, cô chẳng biết gì hết, cô ăn cái bánh đó cùng Tư Hạ thì chắc chắn khi chịu tội cô cũng bị vạ lây đó, hai kẻ này chẳng đáng tin chút nào!". Cẩm Tú nhanh chóng nói, Cát Tường muốn tiếp lời thì bị Tư Hạ chặn lại.

" Ăn bỏ bụng nhiêu được rồi, ngủ đi Cát Tường ".

"Thời gian không còn sớm nữa." Ngụy Anh Lạc vừa ăn xong miếng bánh bỏ bụng liền lập tức quay sang nói với Cát Tường, "Chúng ta trải nệm rồi sớm đi ngủ thôi, Tư Hạ cô cũng ngủ đi ".

" Ăn chưa no thì phải...". Tư Hạ khẽ gật đầu, tay vỗ vỗ lấy bụng mình rồi nhẹ nhàng nằm xuống.

"Ừ!" Cát Tường giống như một tiểu muội muội nghe lời, lập tức cùng nàng trải nệm ra giường nằm ở giữa Anh Lạc và Tư Hạ, còn đặc biệt đem gối đầu của cả ba để sát nhau, như vậy ba người có thể nằm ngủ chung. Nếu ngủ không được, trong đêm còn có thể kề tai nói nhỏ, lặng lẽ tâm sự chút chuyện.

Cẩm Tú chỉ cảm thấy bản thân tự biến thành trò hề. Nàng không dám quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy từng khuôn mặt cười nhạo của mọi người. Dưới tình thế cấp bách, nàng lôi kéo cánh tay Ngụy Anh Lạc, cả giận nói: "Ngươi nói chuyện đi chứ!"

"Ngươi làm gì thế?" Cát Tường bất mãn đẩy nàng ta một chút, đem nàng tách ra khỏi người Ngụy Anh Lạc, "Ngươi thật phiền toái, Anh Lạc đã mệt mỏi cả ngày rồi, ngươi có thể hay không để cô ấy nghỉ ngơi sớm chút?"

"Ngươi không cần thay cô ta nói chuyện." Cẩm Tú cười lạnh nói, "Ngươi cho rằng cô ta thiệt tình giúp ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, cô ta là vì muốn thể hiện bản lĩnh trước mặt Ngô tổng quản, ngươi bất quá chỉ là một bàn đạp bị cô ta lợi dụng mà thôi, toàn bộ chúng ta đều là bàn đạp của cô ta cả!"

"Ngươi nói bậy!" Cát Tường sôi gan lập tức từ trên giường nhảy xuống nền gạch, tay áo cuộn lên, nhìn như muốn cùng Cẩm Tú động thủ.

"Ta nói sai sao?" Cẩm Tú không muốn động thủ với nàng, loại ngốc nghếch này ra tay không biết nặng nhẹ, tay yếu chân mềm như mình không chịu đựng nổi, vội vàng đem chủ đề trở về Ngụy Anh Lạc, "Không tin ngươi hỏi cô ta một chút xem, hôm nay tiếng lành vang xa, còn không phải vì chính bản thân?"

Ngụy Anh Lạc hững hờ liếc lại, chút tâm tư này của nàng ta, nàng còn nhìn không ra chắc?

Trả lời không phải, Cẩm Tú nói nàng xảo trá, còn nếu trả lời phải, lập tức để bản thân chịu thiệt. Cho nên nàng dứt khoát tiếp tục ngó lơ, đem tấm đệm trải rộng ra, người chui vào đệm chăn, thanh âm có chút mệt từ trong chăn truyền đến: "Cát Tường, tới đây."

"Tới đây." Cát Tường giống như một tiểu sủng vật nhận mệnh lệnh từ chủ nhân, rất nhanh liền quăng Cẩm Tú ra sau đầu, cởi vớ chui vào trong đệm chăn.

"Được lắm, ngươi không dám nói lời nào có phải hay không?" Thấy Anh Lạc lại không để ý tới mình, rốt cuộc Cẩm Tú mất đi lý trí, nàng bước nhanh vọt tới bàn, trên bàn ngoài hai đĩa điểm tâm còn có một ấm trà bên cạnh, nàng nhấc ấm trà trở về giường Anh Lạc ngay phía trước cửa sổ, hắt nước trà lên tấm đệm Ngụy Anh Lạc đang nằm.

"A!" Cát Tường từ trong chăn nhảy ra ngoài, hướng Cẩm Tú hét lớn, "Cẩm Tú, ngươi làm gì đó!"

"Dám giẫm bọn ta để leo cao thì cái này chính là kết cục." Cẩm Tú đắc ý cười nói, cuối cùng vẫn không quên quay đầu lại hỏi mọi người, "Các ngươi nói, ta có nên làm vậy hay không?"

Tiếng cười vang lên liên tiếp, các cung nữ từng người từng người nói: "Nên, nên làm như vậy!"

"Cho chừa cái tội khoe mẽ!"

"Dám đem chúng ta đều so với bùn nhão rồi!"

"Để cho cô ta khắc cốt ghi tâm, đừng vì lợi cho bản thân mà cố ý huênh hoang!"

Ngụy Anh Lạc chậm rãi từ trong chăn bò ra, lấy tay sờ lên đệm chăn, chỉ cảm thấy vừa ẩm vừa nặng, nước từ bên ngoài đã thấm vào trong. Đêm lạnh thấu xương, cứ ngủ trong đệm ẩm ướt như vậy chỉ sợ đổ bệnh mất.

Đúng là tai bay vạ gió. Vì Cát Tường nằm ngủ ngay cạnh Ngụy Anh Lạc, chăn mền của nàng cũng bị dính lây, không chỉ thế Tư Hạ bên cạnh vừa bị tạt chúng mặt, cũng may chỉ ướt một góc nhỏ, chỗ còn lại vẫn có thể ngủ được. Cát Tường hung hăng trừng lại đám cung nữ hùa nhau bỏ đá xuống giếng kia, kéo tay Ngụy Anh Lạc thấp giọng nói: "Anh Lạc tỷ, lại đây ngủ đi, hai người chúng ta cùng đắp một chăn."

Ngụy Anh Lạc nắm chặt tấm đệm trong vài giây, bỗng nhiên ngẩng đầu cười với Cát Tường: "Chờ ta một lát."

Nói xong, nàng ném tấm đệm ẩm sang một bên, mang giày xuống giường, thò tay đẩy cửa ra khỏi phòng. Hành động này làm cho tiếng cười trong phòng dừng lại, mọi người đối mặt nhìn nhau, đều từ trên mặt đối phương thấy được sự khẩn trương cùng chột dạ.

Lúc này, Tư Hạ từ từ ngồi dậy, nhẹ đưa tay gạt đi những giọt nước còn động trên khuôn mặt kiều diễm. Ánh mắt có chút sắc lạnh, hướng về phía Cát Tường hỏi. " Ai vừa mới tạt nước?".

Lúc này Cát Tường hơi sợ hãi, liền lập tức chỉ về phía Cẩm Tú, vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng cô ta liền bị doạ sợ, nhưng cũng không muốn nhục mặt liền vênh váo nói.

" Là ta, thì sao?". Vừa dứt lời mọi người chưa kịp định hình gì đã nghe thấy tiếng la của Cẩm Tú và tiếng đỗ vỡ vừa ghế.

Tư Hạ một phát bay lên đá thẳng vào bụng của Cẩm Tú, ánh mắt vô hồn nhìn nàng ta.

Hồn nhiên đáp. " Đáp lễ, muốn động vào ta thì nên dùng võ lực, đừng dùng võ mồm ".

Nói rồi nàng từ từ chui vào chăn, đám cung nữ khác thấy thế liền sợ hãi không dám đắt tội, cũng rụt rè né mặt.

Cẩm Tú bị đá vào bụng, một phen mất mặt nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể im lặng nhẫn nhục. Chưa kịp bình yên được bao lâu, Ngụy Anh Lạc đã đem một xô nước, không nói gì liền tạt thẳng vào Cẩm Tú.

"A! !" Cẩm Tú hét lên một tiếng, trong nháy mắt cả người liền ướt sũng.

Nàng quay đầu lại,

Ngụy Anh Lạc mỉm cười, trong tay còn dư lại nửa thùng nước, một đường đi tới giường mấy người còn lại, một lần giội thẳng xuống hết, bây giờ ngoại trừ nệm của Tư Hạ còn khô ra, tất cả mọi người điều bị ướt hết. Bỗng chốc nghe thấy tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, các cung nữ từng người một từ trên giường nhảy xuống, bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận mắng: "Anh Lạc, ngươi điên rồi ".

"Đi! Cùng đi tìm cô cô! Méc rằng ba người này ăn vụng, còn dám đánh người" Cẩm Tú đưa tay lau sạch nước trên mặt, nàng toàn thân đều ướt đẫm, giọt nước thuận theo tóc mai cùng với góc áo chảy xuống. Ánh mắt Cẩm Tú âm tàn nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc, sau đó nhấc chân hướng ra ngoài cửa, "Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi làm lớn chuyện như vậy, cô cô còn có thể tha cho ngươi hay không, các ngươi có bằng chứng bọn ta ăn vụng không? "

Mắt thấy tình thế phát triển ngày càng nghiêm trọng, Cát Tường có chút nóng nảy: "Đừng, đừng, mọi người đừng đi, Anh Lạc chỉ là nhất thời xúc động, cô ấy không phải cố ý! Anh Lạc, cô mau nói gì đi!"

Ngụy Anh Lạc nhẹ buông tay thả thùng gỗ rơi xuống đất, dần dần bước đến gần Cẩm Tú.

"Để cho các cô ấy đi đi." Ngụy Anh Lạc cười như không cười nói, "Dù sao bọn họ mới gặp xui xẻo, không phải ta."

Tư Hạ nằm trong chăn khẽ nhíu mày, che kín tai mình lại...ồn ào quá đi được...

Cẩm Tú vốn khí thế hừng hực, nhưng khi nghe Ngụy Anh Lạc nói vài ba câu liền chỉ biết ngậm miệng lại.

Những người còn lại cũng không dám hó hé gì, sợ bị vạ lây, đành im lặng mà nằm trên chăn ướt...

" Cát Tường, Anh Lạc, ngủ đi ". Tư Hạ nhẹ giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro