Thế giới ma thuật(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sâu trong một khu rừng rộng lớn, cách xa kinh đô Fiore.

Những cây cổ thụ to lớn bao bọc cả khu rừng, bầu trời trong xanh, những tia nắng ấm khẽ xuyên quá tán lá chiếu rọi cả vùng trời âm u, tiếng suối róc rách chảy giữa khu rừng yên tĩnh phá lệ rõ ràng.

-" A~, ừm, đây là đâu vậy nhỉ".

Một giọng nói non nớt khẽ vang lên giữa khu rừng.
 
Mizuki tỉnh dậy với tình trạng đầu đau như búa bổ, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Chẳng phải cô đã chết sau vụ nổ đó rồi sao?

Vậy tại sao cô còn sống và nằm giữa  một rừng cây thế này?

À mà khoang, sao người cô nhỏ thế này nhỉ?

  Một đám thắc mắc không ngừng hiện lên trong đầu mà không ai giải đáp , cuối cùng tầm mắt cô dừng lại trên đôi bàn tay nhỏ xíu của mình.

Mizuki vội chạy lại dòng nước kế bên mình xem thử thì...oh my god....cô thế nhưng trở thành một đứa trẻ.

Đúng! là một đứa trẻ, một đứa trẻ 3 tuổi mà thôi!

Phải biết rằng cô mặt dù bị bắt làm vật thí nghiệm, nhưng cơ thể vẫn sẽ phát triển bình thường, tuy không có khái niệm thời gian, nhưng cô bộ dạng ít nhất cũng là một người trưởng thành.

Mà không chỉ thân thể trở lại 3 tuổi, mà màu mắt và màu tóc cũng thay đổi luôn rồi, nó không còn màu đen nữa, mà thành một màu tím huyền bí.

(Chị nữ chính của chúng ta bây giờ có bộ dáng này nè.)

Sau một thời gian yên lặng suy nghĩ, cô kết luận ra vài điều.

Thứ nhất, cô là sống lại nhưng sống ở đâu thì không biết.

Thứ hai, siêu năng lực của cô vẫn còn không bị mất đi.

Ân, chỉ kết luận ra được vài điều không quan trọng lắm, nhưng mà kệ đi, đối với cô mà nói chỉ cần thoát khỏi nơi đó thôi thì sao cũng được, còn việc sống ở nơi nào thì cô không quan tâm.

  Nghĩ vậy, cô tính toán tìm đường rời khỏi nơi này thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển.

Sau bụi cây, một con quái vật khổng lổ nhảy ra nhìn cô băng đôi mắt thèm thuồng, như có thể vồ lên bất cứ khi nào.

Giật mình, cô nhanh chóng lùi lại phía sau.

Thứ này cô chưa thấy bao giờ , không lẽ là thứ động vật mới được nghiên cứu từ tay mấy kẻ ghê tởm kia sao?

Không để cô nghĩ nhiều, con quái vật đã vồ lên tấn công cô bằng một quả cầu màu trắng, cảm nhận nguy hiểm tới gần, cô lấy hết sức lực tránh né, quả cầu màu trắng vừa chạm mặt đất liền nổ tung, liên quan đến cô đều té lăn quay ra đất.

Cố gắn đứng dậy tính xoay người bỏ chạy, nhưng con quái vật nào cho con mồi thoát dễ dàng vậy chứ.

Nó tấn công cô như vũ bão, còn cô dựa vào thân hình nhỏ bé mà ra sức né tránh, cố kéo dài thời gian, vì không hiểu sao siêu năng lực của cô bị đình trệ, không tấn công được.

Rầm! "Hự". Một tiếng nặng nề va chạm vang lên.

Cô bị con quái vật đánh trúng, văng vào cái cây gần đó.

Cô đột nhiên cười nhẹ, ngước mắt nhìn con quái vật bằng ánh mắt ầm trầm,  man rợ, khẽ nói:

-" Chết đi ".

Cả người cô và con quái vật được bao bọc bởi một ánh sáng màu vàng chói mắt, bụi đất bay lên xoay tròn, khi tất cả tan đi, trước mắt cô chỉ là một bộ xương khổng lồ cũ kĩ.

  Trước mắt tối sầm, không còn sức lực, cô ngất lịm đi.

____________○♤○♡○◇○♧○☆○__________

Không biết lại qua bao lâu, đôi mắt nhắm nghiền khẽ rung động, mở mắt.

Đập vào mắt là trần nhà bằng gỗ trong có chút cũ kĩ.

Khẽ đưa mắt đánh giá xung quanh, một căn phòng khá nhỏ, đơn sơ nhưng lại gọn gàng sạch sẽ, một chiếc giường, một bộ bàn ghế, và một tủ quần áo.

Chưa để cô đánh giá xong, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, một người phụ nữ trung niên có gương mặt phúc hậu bước vào, trên tay cầm một chén cháo nóng hôi hổi.

Thấy Mizuki đã tỉnh, người phụ nữ vui vẻ nở nụ cười dịu dàng:

-" cháu tỉnh rồi à, chắc cháu đói rồi phải không, nhân lúc cháo còn nóng cháu ăn đi kẻo nguội".

Vừa nói, người phụ nữ vừa múc một muỗng cháu thổi nguội, rồi đưa đến bên miệng cô.

Có chút ngơ ngát nhìn người trước mắt, từ trước tới nay chưa có ai đối xử tốt với cô như vậy cả, có chút luống cuống, không biết làm gì hơn là ngoan ngoãn mở miệng, ăn từng muỗng mà bà đúc.

-" chào cháu, tên ta là verla, gia đình của cháu đâu, sao lại để một đứa trẻ như cháu một mình ở một khu rừng nguy hiểm như vậy chứ, nếu như không có các thanh niên, trai tráng trong làng có việc quan trọng phải mạo hiểm vào rừng, thì ko biết như thế nào nữa, lúc đem cháu về tình trạng cũng rất nguy kịch, ta còn sợ cháu không qua khỏi nữa là,......,".

Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe, cuối cùng mới hỏi:

-" cho cháu hỏi ở đây là đâu vậy ạ, cháu không biết tại sao mình lại ở đây, và cháu không có người thân".

Verla nghe cô nói không khỏi sửng sốt, ánh mắt nhìn đứa trẻ này có chút đau lòng.

Giọng nói càng thêm nhẹ nhàng :

-" đây là làng bolenmi nằm phụ cận vương quốc của Fiore,  mà nói chuyện từ nãy giờ ta cũng không biết tên cháu, không biết cháu tên gì ?".

Cô hơi nhíu mày trầm tư, do dự một chút mới nói: 

-"  Chào cô, cháu tên là Mizuki Hanatsuki, cháu biết điều này là làm phiền cô, nhưng có thể cho cháu xin một quyển sách nói về thế giới này được chứ ạ".

Verla bên ngoài không biểu hiện gì, nhưng hành động của cô bé trước mắt làm bà không khỏi ngạc nhiên, vì trông cô bé biểu hiện thật không hợp lứa tuổi chút nào.

-" được chứ, cháu không cần phải ngại đâu , chuyện này cũng không có gì to tát , cháu nghỉ ngơi đi, ta đi lấy cho cháu.

 
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro