Chương 4: Hiệu ứng bươm bướm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chú về rồi đó hả? Bọn trẻ thế nào hả chú?"

Chini hỏi nhưng Mây không trả lời mà cứ nhìn Chimera mà cười mỉm và bị tiếng gọi của Chini làm tỉnh lại.

"Chú"

"À..ờ.. tốt tốt tốt"

"Vậy thì tốt rồi."

Chú Mây hỏi ngại ngùng:

"Đây là..."

Nhìn theo ánh mắt của chú Mây, Chini vội vàng giới thiệu:

"Ôi quên mất, giới thiệu với chú đây là bạn của YeYe "

YeYe cũng tiếp lời:

"Bạn con đó chú. Chị ấy lớn hơn con 6 tuổi."

Chini nói:

"Thế là cháu đang học lớp mấy?"

Chimera đáp:

"Cháu học đại học rồi ạ."

Trong lúc trò chuyện Mây ngồi nhìn Chimera chăm chú mà cười ngẩn ngơ.

Ngồi chơi được một lúc, Chimera xin phép ra về để gia đình Baram có không gian riêng để kể về thế giới phép thuật theo đúng kịch bản.

Sau khi từ nhà Suri trở về, cô liền đi quanh để kiếm quán ăn lề đường, ngó nghiêng mọi thứ xung quanh. Từ lúc xuống đây đến giờ cô đi rất nhiều để nhìn ngắm thành phố xinh đẹp này. Đi không biết bao nhiêu lâu đến nỗi chân hơi mỏi thì Chimera định tìm cái ghế nào đó để ngồi thì cô chợt nhìn thấy có chậu cây sắp rơi xuống mà gần đó lại có một cô gái sắp đi đến. Chimera vội vã chạy nhanh đến đẩy cô gái đó khiến cả hai cùng ngã xuống đường.

Có lẽ vì lực hơi mạnh nên cô gái đó choáng váng một hồi rồi mới lấy lại tinh thần. Sau khi biết ngợ ra thì cô gái vội vàng đã Chimera dậy hỏi:

"Em không sao chứ? Cảm ơn em, nếu không có em thì không biết giờ chị ra sao rồi."

Chimera cười nhẹ đáp:

"Dạ không sao, nếu chị không sao thì tốt rồi."

Sau khi phủi những bụi bẩn trên người mình, Chimera mới có thời gian quan sát người trước mặt. Một người phụ nữ khá trưởng thành, mặc áo dài cùng với chiếc rỏ, mái tóc được buộc gọn gàng làm toát nên vẻ nữ tính.

Sau khi cảm ơn xong thì người phụ nữ ấy cũng rời đi. Như ngờ ngợ ra chuyện gì, Chimera cứ đứng suy nghĩ.

'Khung cảnh này nhìn quen quen, mà chị kia nhìn cũng quen quen.. Chờ đã! Hình như là cô giáo chủ nhiệm của Suri. Cô giáo Trúc.'

Chimera tiếp tục miên man suy nghĩ: ' Chẳng nhẽ mình xuất hiện khiến mọi chuyện thay đổi? Nhẽ ra bây giờ Mây phải ở đây chứ, sao lại là mình?'

-------------------------------------

Cách đó không xa tại ngôi nhà chính, Mây đang nằm ngồi trên ghế phòng Baram mà suy nghĩ điều gì đó. Baram khó hiểu nhìn Mây đang đặt tay mình lên ngực, ngửa đầu ra sau nhìn lên trần nhà thỉnh thoảng lại cười hạnh phúc. Ông Baram nhăn mày khó chịu nói:

"Chú làm sao vậy? Từ nãy đến giờ cứ cười hì hì cứ như.. như.. thằng giở ."

Mây bỗng ngồi bật dậy mặt nghiêm túc khiến ông Baram giật mình mà lấy tay an ủi phía trái ngực mình nhằm an ủi trái tim yếu đuối của mình:

"Anh Baram, em mới gặp một cô gái thì rất kì lạ! Trái tim em đập mạnh lắm, loạn xạ cả lên. Đầu óc em thì lung tung, không suy nghĩ được gì cả."

Suy nghĩ mấy giây, Mây lo lắng nói:

"Có khi nào em bị người ta xài phép thuật không anh?"

Nhận ra được vấn đề, Baram nhìn đầy thâm ý cười cười nói:

"À.. À.. Cái đó thì ở dưới thế giới loài người, người ta gọi đó là tình cảm... mà nói chính xác hơn là tình yêu."

Mây khó hiểu:

"Tình yêu?"

"Ừ."

Baram nói tiếp:

"Nói chung là anh xuống đây mấy tháng trời..hả..mà chưa cảm nhận được rõ ràng cái tình cảm...À tình yêu đó. Mà em á mới xuống có một ngày mà hiểu được tình cảm đó rồi. Ừ nhanh dữ vậy đó ha."

Mây đứng dậy suy nghĩ một lúc rồi đi về phía Baram nói:

"Anh chưa cảm nhận được rõ ràng nghĩa là đã có. Vậy là tim anh đập cũng mạnh, loạn xạ; Đầu óc anh cũng suy nghĩ lung tung vì một người phụ nữ đúng không."

Baram khó xử nói:

"À không. Không nhất thiết phải như vậy. "

"Anh mới vừa nói. Vậy người phụ nữ đó là ai vậy."

Mặt Baram nhăn nhó:

"Thôi chú không cần biết làm gì."

Baram nói tiếp:

"À nè cái cô gái mà làm em xao lòng ấy là ai?"

Nghe đến đây chú Mây mặt mày đều đỏ lên, cười tủm tỉm nói:

"À ...thì là.. cái cô...."

"Có phải cái cô gái bạn YeYe không?"

Thấy Mây xấu hổ không nói gì thì Baram đã đoán đúng rồi. Ông bật cười nói:

"À à cái cô bé Chimera đó hả. Trông mặt cũng xinh xắn."

"Cô ấy tên Chimera hả anh. Tên rất đẹp."

Baram vừa suy nghĩ nói:

"Cô bé đó cũng hơn YeYe mấy tuổi. Mà chú..."

Nói rồi ông soi xét từ đầu đến chân cậu em của mình rồi lắc đầu.

"Em làm sao?"

"Chú mày già quá."

Nghe vậy Mây tức giận nói:

"Hứ.. em có già thì cũng trẻ hơn anh."

"Chú...chú.."

Baram tức giận nhưng không nói được gì thì phất tay ngồi lại vào ghế. Thấy vậy Mây cười tỏ vẻ ăn ủi.

"Thôi anh đừng buồn, ai mà chả phải già huống gì là anh đã sống từng này rồi."

Nhìn Baram lườm, Mây cười to một tiếng rồi nghĩ gì lại ủ rũ nói:

"Anh! Giờ em phải làm sao? Cảm giác lồng ngực nó nhức nhối, đập mạnh như muốn bay ra em không chịu được!"

Đang giận nhưng thấy em mình nghiêm túc như này Baram cũng nói vài câu:

"Anh nói chú nghe, cái tình cảm của con người nó kì lạ lắm, anh còn không hiểu cơ mà."

Mây thở dài một hơi:

" Anh Baram, mỗi lần có chuyện ấy thì anh hay tâm sự với ai ở thế giới loài người này?"

"Với b...à..."

"Bà nào?"

Thấy mình bị hố ông vội sửa lại:

"À không! Với Ngọc yến."

"Ngọc Yến hả?"

Đến tối khi Ngọc Yến đang ngồi chơi máy tính chăm chú thì Mây dùng phép biến vào phòng làm cô bé giật mình.

"Sao chú lại ở đây?"

Anh mặt buồn rầu nũng nịu nói:

" Ngọc Yến! Con biết không, sáng nay á ông tình cờ gặp một người con gái rồi ông thích. À không! Hình như là ông đã yêu cô gái ấy!"

Ngọc Yến vừa nhìn máy tính vừa hỏi:

"Rồi sao nữa ông?"

"Nhưng mà ông không biết giờ phải làm như nào!"

Mây nói tiếp:

"Ông muốn gặp cô gái ấy!"

Vừa dứt lời thì có tiếng Hoàng Lan gọi "Ngọc Yến ơi!" Hai chú cháu trong phòng liền cuống lên. Khi Hoàng Lan mở cửa vào phòng thì Mây đã không thấy bóng dáng đâu. Vào gọi em gái ăn trái cây xong Hoàng Lan liền ra khỏi phòng.

Trước khi trở về Mây biến vào trong máy tính chào tạm biệt.

"Ông chú! Vậy ông tìm cô gái ấy đi rồi nói là mình thích cô ấy thì sẽ đỡ khó chịu trong lòng hơn đó"

Biến về ghế ngồi của ông Baram, mặt anh tươi tỉnh hăn khi biết được giải pháp mà tự nói với mình:

"Đúng rồi! Mình phải gặp cô gái ấy, nói là mình thích cô ấy. Mà tìm ở đâu nhỉ?"

"YEYE"

"Hỏi YeYe thì sẽ biết nhà Chimera ở đâu. Sao giờ mình mới nghĩ ra nhỉ?"

Mây liền đứng dậy lên phòng YeYe. Khi nhìn thấy Mây ở cửa YeYe cũng đoán được phần nào bởi trước đó ông nội đã kể cho mọi người ở nhà nghe hết khi thấy Mây ủ rũ suốt ngày. Cô cười thâm ý hỏi Mây:

"Chú tìm cháu có việc gì ạ?"

"Chú có chuyện muốn hỏi cháu."

"Thế chú vào phòng đi ạ!"

Vào phòng YeYe thích thú như đang hóng một chuyện rất thú vị:

"Chú có gì muốn hỏi cháu?"

Mây nói:

"Chú muốn hỏi là.. Cái cô bạn cháu dẫn về hôm trước ấy, cái cô mà hơn cháu mấy tuổi giờ ở đâu nhỉ?"

YeYe vui vẻ trêu:

"Chú hỏi chị ấy làm gì? Cháu là cháu thấy chú lạ lắm nha!"

Thấy cháu mình trêu Mây cũng không để ý lắm mà rãi bày hết tâm trạng:

"Chú không biết sao từ lúc gặp bạn cháu là chú chỉ nghĩ về cô gái ấy, muốn gặp lại cô ấy thôi! Cháu biết bạn cháy ở đâu không?"

YeYe cười thích thú nói:

"Kinh mới xuống thế giới loài người mà chú đã biết yêu rồi! Đúng là cao thủ!"

"Cháu mới gặp chị ấy hôm chú về. Chị ấy đáng yêu lắm. Nhưng mà cháu quên mất không hỏi chị ấy ở đâu rồi."

Nghe đến đây Mây thầy đổi sắc mặt như đưa đám.

"Thế cháu không có cách gì để gặp lại Chimera à? Chú biết phải làm sao đây? Sao cháu quen bạn mà không biết nhà ở đâu!"

Thấy chú tức giận, YeYe nói to một tiếng:

"Cháu nói không biết nhà chứ có bảo là không biết cách gặp lại chị ấy đâu."

Nghe đến đấy mắt Mây sáng lên hào hứng nói:

"Ý cháu là sao? Cháu có cách gặp Chimera à?"

Nhìn ông chú YeYe chỉ thở dài nói:

"Có! Để cháu tìm chị ấy mang về cho chú chứ nhìn chú như này khổ quá"









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro