Chương 04 : Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính đến ngày hôm nay đã là ba tháng cô xuyên đến nơi này . Tư Ảnh Hinh cô cũng dần tiếp nhận cuộc sống của nơi đất khách quê người này rồi .

Lúc này ở thảo nguyên Mông Cổ cũng không phải là đơn giản, cho dù con gái của thủ lĩnh bộ lạc thì cũng không thể hưởng thụ được. Tư Ảnh Hinh, à không, từ nay nàng là Cáp Nhật Châu Lạp, mặc dù ở hiện đại nàng được cha mẹ cùng anh hai yêu thương, là công chúa trong mắt mọi người, do đó nàng còn thừa hưởng cả tính cách cao ngạo của cha. Nếu không thể thay đổi việc mình xuyên qua trở thành Hải Lan Châu thì nàng buộc phải nắm chắc số phận của mình trong tay.

"Cách cách, người đừng buồn phiền ở trong lều trại nữa, hãy đi ra ngoài một chút đi."

Đó là giọng nói của Ô Mã. Ô Mã là cháu gái bà vú bên người Nặc Vân . Nghe Ô Mã kể lại thì khi còn chưa xuất giá gả cho Bối Lặc Gia Trại Tang , bà vú đã bầu bạn bên người Nặc Vân. Và hai năm trước , tổ mẫu của nàng ấy không may bị trúng phong hàn nên đã mất đi . Ô Mã may mắn được nô tỳ thân cận Tát Nhân bên người Nặc Vân lưu nhận và cũng kể từ đó nàng ta liền theo Cáp Nhật Châu Lạp. ..

Lại nói thêm Nặc Vân lúc trước vốn là cháu gái của Lão thái phu nhân , chị gái họ của Trại Tang . Bà rất được lòng Lão thái phu nhân và may mắn dành trọn được cả sự mến mộ, yêu thích của Trại Tang mặc dù cả hai kém tuổi . Nghe đâu khi xưa bà từng được Trại Tang năm lần bảy lượt ngỏ lời cầu cưới thế nhưng bà lại chỉ chung tình mãi với một người , mà chẳng may người ấy lại phải hy sinh trong lần xung phong đi làm mồi nhử.

Nặc Vân không lâu sau đó dưới sự tác hợp của Lão Thái phu nhân cũng đã gã cho Trại Tang , bà được Trại Tang ưu ái cho xếp ngang hàng với Đại phu nhân Trại Kỳ Nhã và được hưởng toàn bộ quyền lợi như Đại phu nhân - đây là điều chưa bao giờ có thể xảy ra trước giờ . Nặc Vân có thể coi là người phụ nữ được Trại Tang để tâm nhất . Điều đó nghiễm nhiên trở thành một cái gai trong mắt của Đại phu nhân và toàn bộ thị thiếp của ông. .

Đó là chuyện riêng của Trại Tang và Nặc Vân. Còn nàng thì sao ? Ba tháng qua , Ô Mã không ngừng dạy nàng nói tiếng Mông Cổ, hiện giờ nàng có thể nghe, hiểu tàm tạm, có thể là vì cơ thể này có ấn tượng với tiếng Mông Cổ, hoặc là khi ở hiện đại Cáp Nhật Châu Lạp có khả năng học ngôn ngữ rất tốt, cho nên nói qua nói lại thì có thể tạm xem là lưu loát. Ở trong mắt mọi người chỉ là Cáp Nhật Châu Lạp bị bệnh nặng, quên vài thứ nhỏ nhặt mà thôi.

Cáp Nhật Châu Lạp nương theo cửa sổ nhỏ ở nhà bạt để nhìn ra ngoài, lúc này mười phần đúng giờ ngọ, thời điểm độc nhất trong ngày. Tuy rằng bây giờ thân thể này mới bảy tuổi, nhưng ở Mông Cổ có tục lệ tảo hôn, thậm chí mới mười tuổi phải thành thân lập gia đình, nếu thật sự mỗi ngày phải phơi nắng, hứng gió, thì mai sau muốn dưỡng da rất khó khăn.

"Không... ta muốn nghỉ một lát."

Cáp Nhật Châu Lạp một lần nữa nằm xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu nghĩ đối sách tiếp theo. Bố Mộc Bố Thái hiện tại theo lời Ô Mã thì nàng ta và biểu muội là Tiểu Ngọc Nhi đang được nuôi dưỡng ở Kiến Châu cùng Cô Cô là Triết Triết để tiện cho việc học tập những thói quen giờ giấc cùng quy củ của người Mãn..

Đối với hoàng hậu Hiếu Trang trong lịch sử thật may nàng có vài phần hiểu rõ và kính nể. Trong lịch sử ghi con của Hải Lan Châu chết non, " nàng " thì chết vì quá thương tâm khi con mất. Nàng không tin Đại Ngọc Nhi không có một chút liên can đến chuyện này.

Nàng hiểu muốn thay đổi vận mệnh vậy thì từ nay về sau nàng phải cố gắng. Cáp Nhật Châu Lạp cẩn thận hồi tưởng cuộc đời của Hải Lan Châu, hình như trượng phu đầu tiên của nàng là Lâm Đan Hãn? Nhưng rồi nàng tái giá với người rất có danh vọng là Hoàng Thái Cực, nếu hắn là người chiến thắng thì cần gì nàng phải chịu đau khổ mà tái giá nữa chứ ?

"Muội muội như thế nào rồi?"

Ô Mã đang ngồi ở một góc thêu thùa, đột nhiên nghe thấy lời chủ tử nói, bỗng sững sờ, cẩn thận trả lời

" Nô tỳ nghe nói Bố Mộc Bố Thái cách cách hiện tại rất được Đại Hãn sủng ái . Các vị bối lạc cùng phúc tấn cũng rất quý nàng . "

" Ha... xem ra muội ấy sống rất tốt.. À Ô Mã, muội ấy đi bao lâu rồi ? " _ Cáp Nhật Châu Lạp tò mò

" Hồi cách cách , tính đến hết năm nay thì Bố Mộc Bố Thái cách cách đã đi được ba năm rồi ! "

"... "

Ba năm ? Tức là năm nàng ta ba tuổi đã đi rồi ? Ối trời , học quy củ gì mà lắm thời gian thế. Không lẽ ngay khi nàng ta tuổi nhỏ , Trại Tang và Trại Kỳ Nhã đã nuôi ý định gả nàng ta ở Kiến Châu ?

Thật đáng sợ !

May là thân thể này yếu đuối , dễ bệnh tật tựa như một đóa hoa mỏng manh nên Cáp Nhật Châu Lạp vô tình thoát được kiếp này. À .. mà chắc là do có bài bản khi còn nhỏ , cũng chẳng trách khi đối đầu với Hiếu Trang hoàng hậu trong lịch sử ,Hải Lan Châu lại thua đến thê thảm như thế ...

Bất ngờ buông cây kim trong tay, Ô Mã suy nghĩ một lúc lâu, đi đến bên nhuyễn tháp, thấp giọng nói: "Cách cách, nghe nói cô của người phái người đến tặng lễ vật, còn nói là muốn cho Bố Mộc Bố Thái cách cách ở bên cạnh bồi nàng một khoảng thời gian nữa..."

Đầu nàng lập tức muốn nổ tung. Triết Triết, Hoàng Thái Cực, Đại Ngọc Nhi, cùng rất nhiều tên những nhân vật trong lịch sử lướt qua trong đầu nàng, làm cho nàng không thể nằm yên, vội vàng bật dậy, đáy mắt dao động..

" Cách Cách, nô tỳ còn nghe nói dượng người là một trong những người con được Khả Hãn tín nhiệm nhất."

Ô Mã đảo mắt nhìn bốn phía, thấp giọng khuyên nhủ: "Người cũng không thể như trước kia không để ý mọi chuyện. Nếu Cô Cô của người quay về Khoa Nhĩ Thấm thì sẽ có cơ hội chúng ta được coi trọng, Bối Lạc Gia cũng sẽ càng thương yêu người. Bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm chúng ta nổi tiếng với rất nhiều mỹ nữ, Cách Cách nếu được giống như Bố Mộc Bố Thái cách cách hoặc là Tiểu Ngọc Nhi cách cách ngấm ngầm gả đi nơi đó thì tương lai của Cách Cách không phải lo lắng gì nữa..."

Cáp Nhật Châu Lạp lấy ánh mắt của đứa trẻ ba tuổi nhìn Ô Mã liếc mắt một cái , trong lòng thầm phỉ nhổ nàng ta. Bất quá.. nói gì thì nói theo quan sát của nàng , Ô Mã vẫn là người trung thành và tận tâm hầu hạ nàng nhất, có thể nói đây là người nàng tín nhiệm nhất. Việc nàng ta có ý nghĩ như vậy cho tương lai của nàng cũng là chuyện bình thường....

Cáp Nhật Châu Lạp khẽ trầm mặc....

Ở Khoa Nhĩ Thấm tuy rằng nữ nhân rất được coi trọng, Trại Tang , Nặc Vân cùng Ngô Khắc Thiện đối với nàng cũng rất thương yêu, nhưng nếu một nữ nhân không biết làm nũng thì sẽ bị xem nhẹ. Nếu không có Ô Mã can thiệp thì chắc là nàng đã gặp rất nhiều rắc rối.

"Cách cách, người phải ghi tạc trong lòng." Ô Mã thấy Cáp Nhật Châu Lạp ngây người, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng, Bố Mộc Bố Thái Cách Cách sinh ra từ nhỏ đã được tộc nhân truyền tai nói nàng ta có khuôn mặt phúc hậu nên sẽ có mệnh cách rất tốt , sống trường thọ , do đó nàng ta rất được Bối Lạc Gia sủng ái . Lại nhìn nét mặt thanh tú không chịu nổi khổ cực của chủ tử, nếu việc hôn nhân làm không tốt thì chủ tử phải làm sao giờ ?

"Người đừng trách Ô Mã lắm chuyện, Bối Lạc Gia là Ngạch Kỳ Cát của người, Nặc phúc tấn lại là Ngạch Cát của người , Bối Lạc Gia rất sủng ái Nặc phúc tấn chuyện này ai cũng biết , do đó người hãy đi gặp hai người họ nhiều một chút, dù sao cũng là một lòng có hiếu."

Cáp Nhật Châu Lạp thấy Ô Mã một lòng vì mình mà tính toán nên cảm động, đảo mắt, lần đầu thấy một cô nương mười tuổi mà trưởng thành sớm như Ô Mã

" Ta biết ý tốt của ngươi, trước kia Cáp Nhật Châu Lạp không hiểu chuyện, về sau sẽ không như thế nữa."

Ô Mã nhìn Cáp Nhật Châu Lạp , có cảm giác trên người nàng lộ ra vẻ cương quyết, thở dài một hơi, vui mừng nói: "Thật sự là Trường Sinh Thiên phù hộ, người đã nghỉ thông suốt rồi."

"Ân, đã nghĩ thông suốt rồi, nếu bây giờ không hiểu chuyện thì chắc đã muộn rồi.."

Cáp Nhật Châu Lạp đứng dậy, cánh tay nhỏ đón lấy ánh sáng, mở ra, nắm chặt lại mở ra... Lặp lại vài lần, ánh mắt lại lộ ra vẻ không quan tâm. Mặc kệ lịch sử thế nào, chỉ cần mình sống yên ổn hạnh phúc, vậy thì ở một thời không khác gia đình nàng cũng sẽ an tâm.

Chỉ thấy ở góc lều có một miếng gỗ lim, khắc trên đó vài đóa hoa hải đường có vài phần đã cũ, trên đó có tấm gương bằng đồng. Từ lúc xuyên qua đến giờ, nàng không biết bộ dáng mình ra sao, nên cố ý đến gần.

Ở giữa gương đồng mơ hồ hiện lên hình ảnh của một tiểu cô nương, nhìn chăm chú vào mới cảm thấy hoảng hốt. Gương mặt của Cáp Nhật Châu Lạp giống nàng lúc nhỏ đến tám chín phần. Tuy rằng không biết tương lai trổ mã sẽ thế nào, nhưng lúc này lại là một tiểu cô nương rất xinh xắn.

Đôi mắt hạnh lộ ra ánh sáng có vẻ thông minh động lòng người, đối với dáng người thế này Cáp Nhật Châu Lạp vẫn thấy hài lòng. Dù sao đi nữa ở nơi này dung mạo rất quan trọng. Lại cúi đầu nhìn cổ tay mảnh khảnh, âm thầm thở dài, phải rèn luyện mới được. Vẻ đẹp nhu nhược này không thích hợp ở thảo nguyên Mông Cổ rộng lớn, cũng không thích hợp ở Kiến Châu hung hiểm và đương nhiên càng không thích hợp ở nơi loạn thế chiến sự liên miên này .

Ô Mã nhìn xem canh giờ, mở miệng nói: "Cách cách, nô tỳ đi ra ngoài tìm một chút thức ăn người thích."

Sau khi nàng ta đi nghe ngoài, Cáp Nhật Châu Lạp loáng thoáng thấy tiếng nàng ta cười nhỏ. Khóe miệng Cáp Nhật Châu Lạp khẽ cong lên, nếu không thể thay đổi thời đại này thì chỉ có thể thích ứng với nó. Trong đầu nàng thoáng qua vài hình ảnh, cười khẽ:

"Nếu Hải Lan Châu không hề im lặng nhu nhược trong lịch sử thì mọi chuyện sẽ thế nào? Vận mệnh của nàng sẽ thay đổi không ? Thật đáng để mong đợi ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro