Chương 24: Lễ phân loại. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dorea xuyên qua cánh cổng sân ga ở giữa số chín và số mười. Chỉ một tích tắc sau, cô xuyên qua tấm chắn kim loại ấy, đặt chân đến một bên lề đường của sân ga số Chín Ba phần Tư. Cô gái ngước nhìn lên, thấy chiếc tàu Tốc hành Hogwarts, cái đầu máy màu đỏ tía của nó đang phì phò nhả khói trên một sân ga đông nghẹt các ông bà phù thuỷ đang tiễn đưa con mình đến trường.

Hai đứa trẻ trông rất giống nhau thình lình xuất hiện đằng sau lưng Dorea. Cả hai thở hổn hển, có lẽ vì đã chạy xuyên qua cái hàng rào chắn. Tên nhóc đi trước đang trò chuyện gì đó vui sướng lắm với tên nhóc đằng sau, và không chú ý đường, mà tông thẳng vào Dorea.

"Bộp." Cô gái chỉ nghe thấy tiếng gì đó rơi rớt và quay lại, trong khi Fred trố mắt nhìn.

Geogre lập tức nói. "Ồ, chị không sao chứ?"

"Vẫn ổn, cảm ơn cậu." Dorea mỉm cười bước sang một bên.

"Một cô gái tóc đỏ," Một trong hai người nói.

"Và rất giàu có," người còn lại tiếp lời.

"Trông rất giống Slytherin," cả hai cùng lên tiếng.

"Chị tên là gì?" Và đồng thanh.

Dorea cũng phải cười vì sự thú vị của hai tên nhóc này. "Xin chào, tôi là Dorea Black. Còn hai cậu?"

"Bọn em là Fred và Geogre Weasley." Một trong hai gật gù.

"Dorea Black." Người còn lại vỗ một cái. "Còn nhớ anh Percy nói gì vào năm ngoái không? Cái cô gái nhà Black mà ổng gặp trên xe lửa đó."

"Ồ, lại hai cậu nhà Weasley." Dorea cười, thầm nghĩ bản thân thật có duyên với nhà Weasley này, cứ gặp miết ở sân ga chín ba phần tư. "Cùng đi chứ?"

"Cảm ơn lời mời cô Black." Fred ra vẻ quý ông. "Nhưng tôi nghe nói thằng Dean sát vách có con nhện to lắm, trở lại sau vậy."

Dorea bật cười, biết với tính của hai cậu nhóc này thì cũng không thể yên lặng ngồi cùng toa với mình được. "Hai cậu Weasley đi vui vẻ." Và vẫy tay với hai cậu đang kéo nhau đi. Người bị kéo cho Dorea một nụ cười tươi rói và một cái vẫy tay nhiệt tình.

Đáng yêu ghê.

Cô gái đi về phía cuối đoàn tàu, ngang qua những toa đã đông nghẹt, tìm một toa còn trống. Không dễ dàng lắm, nhưng vẫn là ổn. Trong toa là hai học sinh nhà Slytherin có vẻ không mấy thích nói chuyện, cùng năm với Dorea, rất phù hợp. Hơi nước đã cuộn lên sùng sục trong đầu máy. Đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh.

Một năm học mới ở Hogwart lại sắp bắt đầu.

Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn khi xe lửa lao nhanh về phía bắc. Bầu trời tối đen và cửa sổ mờ mịt đến nỗi phải thắp đèn lồng lên giữa ban ngày. Chiếc xe đẩy tay bán đồ ăn trưa bắt đầu kêu leng keng dọc hành lang, và Dorea mua một miếng kẹo nhỏ, mở ra. Cả căn phòng lập tức tràn ngập hương thơm ngát của kẹo ngọt, nhưng mấy đứa trẻ năm hai nhà Slytherin đồng thời ăn ý mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân.

Một trong mấy đứa run rẩy nói với Dorea. "À, ờm... cô Black..."

"Cứ gọi là Dorea." Quý cô Black mỉm cười. "Không phải ngại."

"...D... Dorea, cái này... cô sẽ tham dự buổi dạ hội năm nay chứ?" Cậu ta lấy hết dũng khí hỏi. Dù cho Dorea tỏ ra thân thiện thì cậu ta vẫn sợ sệt, một là do gia chủ của nhà cậu ta đã cảnh cáo cậu liệu hồn mà đừng làm phật lòng nhà Black, và hai là do tấm gương của Sintra và Webb.

"Dạ hội?" Dorea ngược lại, hứng thú nhướn mày. "Đừng sợ, tôi có làm gì các cậu đâu?"

"..." Hai tên Slytherin nhìn nhau một lúc. Tên còn lại mở miệng. "... Huynh trưởng nhà chúng ta mở, chúng tôi cũng không biết lắm. Tôi nghĩ anh ta cũng có mời cô ... Dorea chứ?"

"Ồ, không." Dorea không sao cả vẫy tay. "Chắc anh ta biết tôi không thích dự tiệc."

Hai tên nhớ tới việc vị gia chủ nhà Black trước mắt tới thư mời của gia chủ bọn họ còn ngó lơ, chỉ có Malfoy là mời được, lập tức hiểu ra.

Cả căn phòng lại chìm vào im ắng. Hai người bồn chồn ngồi đối diện cô gái, sau đó... đứng dậy. Một trong hai tên khẽ chào và bước ra ngoài.

Chẳng lẽ mình trông đáng sợ tới vậy? Dorea nghĩ. Gương mặt của cô gái có thể gọi là xinh đẹp mà?

. . .

Khi cửa xe lửa mở ra, tiếng ầm ầm của sấm sét nổi lên vang dội phía trên đầu. Cơn mưa bây giờ vừa nặng hạt vừa dữ dội, như thể cầm chĩnh mà đổ, nước lạnh buốt như băng cứ đổ từng chập liên tục xuống đầu. Dorea rút đũa ra vẩy cho mình một cái, rồi điềm nhiên bước đi.

Cô ngồi lên một chiếc xe vong mã, nhìn sinh vật kia di chuyển trong làn nước đen tuyền. Bánh xe lăn đùng đùng, bọt nước tung tóe, làm cô gái nhíu chặt mày.

Đoàn xe lăn bánh qua cánh cổng, được dàn chào bởi hai hàng tượng lợn lòi có cánh đứng hai bên cổng và chạy theo con đường rộng rãi láng e, lắc lư một cách hiểm nghèo trong một cơn gió mạnh đã nhanh chóng chuyển thành một trận cuồng phong. Cô có thể nhìn thấy Hogwarts đang tiến đến mỗi lúc một gần. Những khung cửa sổ được thắp sáng của tòa lâu đài lung linh mờ ảo sau màn mưa dày kịt. Một ánh chớp nháng ngang qua bầu trời khi cỗ xe dừng lại trước cánh cửa chính khổng lồ bằng gỗ sồi đứng sừng sững phía trên những bậc thềm cao bằng đá.

Rồi Dorea vô tới trong cái tiền sảnh được thắp sáng bằng những ngọn đuốc, trông giống như một cái hang động rộng mênh mông, với những cầu thang bằng cẩm thạch vô cùng tráng lệ.

Sau khi bọn học sinh vào ngồi, cửa từ từ đóng lại. Đại sảnh đường trông lộng lẫy như trước giờ vẫn vậy, được trang hoàng tráng lệ cho bữa tiệc khai giảng niên học. Dĩa vàng và cốc vàng óng ánh trong ánh sáng của hàng trăm và hàng trăm ngọn nên lơ lửng trong không trung phía trên các bàn tiệc. Học sinh đã ngồi đầy bốn dãy bàn dài của bốn nhà, đang láo nháo tưng bừng.

Phía đầu đại sảnh đường là cái bàn dài thứ năm, dành cho các giáo sư, họ chỉ ngồi dọc một cạnh bàn, để tất cả đều đối diện với học sinh của mình. Trong Đại sảnh đường này ấm hơn ngoài tiền sảnh rất nhiều.

Dorea lướt qua vô số học sinh, chọn một chỗ trống để ngồi trên dãy bàn. Cô ngước nhìn lên bàn các giáo sư. Dường như có nhiều ghế hơn bình thường. Chỗ của lão Hagrid dĩ nhiên còn trống vì lão còn đang bận chèo thuyền đưa đám học sinh lính mới tò te băng qua mặt hồ. Còn một ghế nữa, cho giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám. Đó là một người phụ nữ trông rất nghiêm khắc, tóc đã hoa râm. Bà có một cái mũi cao, mày kiếm sắc bén và trông hơi dữ, tóc đen được búi lên cao.

Những đám mây đen và tím bầm cứ xoáy cuồn cuộn ngang qua trần nhà, và cứ một chuỗi sấm vọng nổ ra bên ngoài trời thì lại một tia chớp ngoằn ngoèo nháng ngang qua cái trần Đại sảnh đường.

Cánh cửa Đại sảnh đường mở ra và tất cả chợt im lặng. Giáo sư McGonagall đang dẫn đầu một hàng dài các học sinh mới nhập trường đi tới phía đầu đại sảnh đường. Đám học sinh năm nhất ướt như chuột lột. Bây giờ giáo sư McGonagall đã đặt một cái ghế ba chân trên sàn Đại sảnh đường, trước mặt đám học sinh năm thứ nhất, và trên cái ghế đó là một cái nón phù thủy vá chằng vá đụp, cực kỳ cũ kỹ và bụi bặm. Đám học sinh năm thứ nhất tròn mắt ngó cái nón chằm chằm. Ai cũng ngó chằm chằm như vậy. Một lát sau, vẫn im lặng hoàn toàn, đột nhiên một vết rách gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón hát lên.

"Một ngàn năm trước hay xưa hơn nữa,

Khi tôi vừa mới được may nên

Có bốn lão phù thủy lẫy lừng tên tuổi

Cho đến bây giờ vẫn được biết tên:

Gryffindor gan dạ xứ đồng hoang,

Ravenclaw sòng phẳng vùng thung lũng hẹp,

Hufflepuff ngọt ngào vùng thung lũng rộng,

Slytherin sắc sảo xứ đầm lầy.

Họ có chung một hoài bão, một hy vọng, một ước mơ

Họ ấp ủ một kế hoạch táo bạo:

Đào tạo những phù thủy trẻ tuổi

Và trường Hogwarts ra đời.

Mỗi một nhà sáng lập

Có một trường phái riêng

Mỗi trường phái coi trọng một đức tính khác nhau
Ở những đệ tử mà họ dạy dỗ

Đối với Gryffindor thì kẻ dũng cảm nhất

Được đề cao hơn tất cả những kẻ khác.

Đối với Ravenclaw thì kẻ khéo léo nhất

Luôn luôn là kẻ giỏi nhất

Đối với Hufflepuff thì có chuyên cần

Mới đủ tiêu chuẩn để vào nhập học

Và Slytherin khát khao quyền lực

Thì yêu tất cả những ai nhiều tham vọng

Khi họ còn sống họ đã chọn lọc

Những kẻ họ yêu thích nhất từ trong đám đông

Nhưng cách chọn người xứng đáng nhất

Khi họ đã chết rồi thì sao?

Chính Gryffindor đã tìm ra cách này

Ông lột tôi ra khỏi đầu ông

Mỗi nhà sáng lập nhét vào tôi một chút não của họ

Để mà tôi chọn lựa dùm

Bây giờ hãy đội tôi lên đầu bạn

Tôi chưa bao giờ chọn nhầm

Tôi sẽ nhìn vô trong óc bạn

Và nói bạn thuộc Nhà nào."

Đại sảnh đường rung lên vì tiếng vỗ tay hoan hô khi cái nón Phân loại hát xong. Giáo sư McGonagall bây giờ đang mở ra một cuộc giấy da vĩ đại. Bà nói với đám học sinh năm thứ nhất. "Tôi gọi tên trò nào thì trò đó đội nón lên đầu và ngồi lên cái ghế. Khi cái nón thông báo Nhà của các trò thì trò sẽ đi về dãy bàn của nhà mình và ngồi ở đó."

Và các học sinh cứ lần lượt đi lên, được chọn nhà và trở về với bàn dài. Một vài đứa nhỏ tới với Slytherin, giương mắt tò mò nhìn. Một vài tiền bối ở Slytherin cũng cười cười với bọn nhỏ, đưa ly lên.

Dorea mỉm cười. Cuộc phân loại chấm dứt. Giáo sư cầm lại cái nón và xách cái ghế ba cẳng đem đi.

Giáo sư Dumbledore đã đứng lên. Cụ mỉm cười với đám học trò, hai tay cụ giang rộng chào mừng chúng. Cụ nói, giọng trầm ấm vang lên khắp Đại sảnh đường. "Thầy giới thiệu với các em, bà Elanda Dustole, giáo viên dạy môn Phong chống nghệ thuật Hắc Ám của chúng ta năm nay."

Bà phù thủy đứng dậy, gật đầu một cái, rồi ngồi xuống. Cụ hắng giọng. "Thầy chỉ có hai tiếng để nói với các con thôi. Tọng vô!"

Dorea cười, giáo sư Dumbledore lúc nào cũng ngắn gọn, nhưng nhìn bọn nhỏ đang đói mốc meo sau một ngày dài đi đường thì thật là xúc động.

Mưa vẫn trút nước ào ào bên ngoài, vỗ vào kính cửa sổ cao và tối đen nghe ầm ầm như vỗ trống. Một chuỗi sấm sét nữa lại nổ đùng đùng làm rung cả các cửa sổ, và cái trần Đại sảnh đường đầy mưa bão nháng lên những lằn chớp, làm lóe sáng những cái đĩa bằng vàng đã vơi đi các món dọn lượt đầu và được lập tức làm đầy lại bằng món ăn kế là món bánh tráng miệng.

Sau bữa ăn, thầy tổng kết. "Như từ trước tới giờ tôi muốn nhắc nhở các trò là tất cả các khu rừng trong khu đất quanh trường đều cấm học sinh lai vãng, và tất cả học sinh dưới năm thứ ba cũng không được phép đi đến làng Hogsmeade. Giờ thì biến đi cho."

Giáo sư Dumbledore mặc dù đã rất cao tuổi, vẫn luôn luôn tạo được ấn tượng đặc biệt về năng lực vĩ đại của cụ . Mái tóc và bộ râu của cụ dài cả thước, đôi mắt xanh sáng của cụ luôn lấp lánh sau cặp kiếng hình nửa vành trăng cỡi trên một cái sống mũi khoằm hết chỗ nói . Cụ được coi như một vị phù thủy vĩ đại nhứt của thời đại, nhưng Dorea kính trọng cụ Dumbledore không phải vì điều đó . Ai đã từng tiếp xúc với cụ Dumbledore đều không thể không đặt lòng tin cậy nơi cụ. Khi cô nhìn cụ tươi cười rạng rỡ giữa đám học sinh Hogwarts, cô cảm thấy yên tâm lại, nội tâm đầy phòng bị bất ổn vì đó cũng được xoa dịu biết nhường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro