Chương 52 + 53: Giáng sinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Harry, ta nên hỏi chị Black. Chị ấy sẽ biết Nicolas Flames là ai."

"Không được! Cậu không thấy chị ấy bệnh tình đã rất nặng sao? Nếu ta nói chuyện này, chị ấy sẽ biết chúng ta đang nghiên cứu thứ ở trong hành lang cấm mất..."
_______________

Sắp đến lễ Giáng sinh. Vào một buổi sáng giữa tháng mười hai, cả trường Hogwarts choàng tỉnh giấc, thấy khắp nơi đã bị tuyết trắng phau phủ dày cả thước. Mặt hồ đông cứng, và hai em sinh đôi nhà Weasley vừa bị phạt vì đã phù phép cho mấy trái cầu tuyết cứ lăn tròn theo giáo sư Quirrell, rồi cho nẩy lên đằng sau tấm khăn vành của ông. Bọn cú xông pha trong bão tuyết để đưa thư đã được lão Hagrid điều dưỡng cho lại sức trước khi có thể bay đi tiếp. Olive cũng không ngoại lệ, sau chuyến bay cuối cùng đem bức thư của Lucretia đến với Dorea, nó đã rất an tâm trở lại đống chuồng cú và bắt nạt mấy con chim tội nghiệp, trong khi rảnh rảnh lại đến chỗ Fred và Geogre chơi.

Ai ai cũng nôn nóng trông mong cho sớm đến kỳ nghỉ lễ. Những ngày này, căn phòng sinh hoạt nhà Slytherin gần như biến thành một hầm băng lạnh toát, các Slytherin hấp tấp tìm kiếm vài đứa bạn Ravenclaw ở nhờ vài hôm, và Đại Sảnh Đường vang lép bép tiếng than củi cháy trong lò sưởi, nhưng các hành lang lại lạnh cóng, Những cơn gió cắt da cứ rung lắc cửa kiếng các phòng học. Chà, Dorea và Draco được mấy đứa nhóc nhà Gryffindor mời tới ngủ tạm, Dorea sẽ ở tạm phòng của Hermione khi cô bé trở về nhà. Chả mấy người chọn ở lại trường, thành ra cũng trống vắng lắm, ở đâu chả được. Draco thì chung phòng với Harry và Ron, năm nay Weasley ở lại trường vì bác trai bác gái nhà Weasley đã đi thăm Charlie ở tận Rumani.

Về lý do vì sao Dorea không trở về nhà vào đêm Bình An cũng rất đơn giản - Lucretia trở về Prewett một thời gian, bà có công việc tư cần xử lý mà cô gái không tiện hỏi, nhưng hẳn phải là công việc gấp lắm.

Nhưng tới ngày cuối cùng, Draco đành ngậm ngùi trở về khi Lucius muốn thông báo cho cậu một tin rất quan trọng.

Thế là bộ tứ vàng giờ còn lại hai. Một ngày trước giáng sinh, bọn trẻ phát hiện có một cây thông to đứng ở cuối hành lang. Nhưng nhờ hai cái chân khổng lồ thò ra dưới gốc cây và giọng nói ồm ồm mà tụi nhỏ biết ngay là lão Hagrid đang đứng đằng sau. Ron nhanh nhảu thò đầu vào đám cành lá, hỏi. "Chào bác Hagrid. Bác có cần tụi cháu giúp một tay không?"

"Khỏi, bác xoay sở được mà, cám ơn cháu, Ron." Lão Hagrid bảo. "Thôi, vui lên đi, sắp đến lễ Giáng sinh rồi. Ta định nói với các cháu cái gì nhỉ À, đi theo ta vô Đại Sảnh đường ngó một cái đi!"

Cả ba đứa bèn theo lão Hagrid cùng cây thông của lão vô Đại Sảnh đường. Giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick đang bận bịu trang hoàng trong đó. "À, bác Hagrid! Bác đặt cái cây cuối cùng ấy vô góc kia được không?"

Sảnh đường trông thật lộng lẫy. Những tràng hoa và dây tầm gởi giăng mắc khắp tường và có không dưới một tá cây thông chóp nhọn đứng khắp phòng, một số cây lấp lánh như trái cầu nhỏ, một số khác lung linh hàng trăm ngọn nến đã được thắp lên. Ron cố lắm mới dứt được mắt khỏi giáo sư Flitwick: Ông đang dùng một cây đũa phép, làm tuôn ra một đống quả cầu bằng vàng, rồi treo chúng lủng lẳng lên cành cây thông mới đem đến.

Kỳ nghỉ lễ bắt đầu, và các học sinh có ngay những ngày nghỉ tuyệt vời. Cả ký túc xá giờ chỉ còn vài đứa học sinh. Phòng sinh hoạt trở nên rộng rãi, trống trải hơn ngày thường, nên ta có thể kéo ghế tới cạnh lò sưởi. Mấy đứa nhóc có thể ngồi hàng giờ, ăn bất cứ cái gì mà đầu nĩa của chúng xỉa tới: bánh mì, bánh nướng xốp Ăng-lê, hạt quỳ...

Ron cũng bắt đầu dạy Harry chơi môn cờ phù thủy. Môn này giống y như môn cờ vua của dân Muggle, chỉ khác là các quân cờ sống, khiến cho chơi một ván cờ phù thủy cũng tựa như đang chỉ huy hai đội quân ngoài trận chiến. Bộ cờ của Ron đã cũ lắm và mòn vẹt cả. Thì cái gì của Ron mà chẳng vậy, chẳng từng thuộc về một người nào đó trong gia đình! Còn bộ cờ này vốn là của ông nội Ron. Các quân cờ tuy có lụ khụ, nhưng điều đó không hề gây bất lợi: Ron hiểu rõ chúng đến nỗi không hề gặp chút xíu khó khăn nào trong việc điều binh khiển tướng.

Harry thì dùng những quân cờ của Seamus cho mượn, mà mấy quân cờ này lại có vẻ không tin tưởng cậu chút nào. Nói nào ngay, Harry cũng chưa phải là một tay chơi cờ giỏi, nên các quân cờ của cậu cứ thi nhau hò hét, biểu nó đi quân này, ăn quân kia, loạn xị cả lên. "Đừng có bắt tôi đi nước đó, bộ anh không thấy có tưóng nó chặn bên đó sao? Đi thằng kia ấy, mình có mất thằng ấy cũng không sao!"

Dorea không chơi, cô gái chỉ lẳng lặng ngồi trên một cái ghế sa lông, trên đùi là một cuốn sách cũ kỹ và sờn rách, chống cằm nhìn mấy đứa nhóc chơi cờ và đôi khi là cả mấy trò đùa của anh em sinh đôi nhà Weasley. Dorea đương nhiên đã từng chơi cờ phù thủy, chơi với Walburga và Cygnus, nhưng chưa chơi với Orion bao giờ. Mà mấy quân cờ của nhà Black đều chứa đựng một lượng các tri thức lớn, được khảm ngọc và bóng loáng, gồm hai màu đen và xám ảm đạm nhưng trông rất quý phái.

Vào đêm giáng sinh, Dorea là người duy nhất từ chối đi ngủ trước mười hai giờ đêm. Cô gái mỉm cười nhún vai, dù sao thì cũng không có quà, chi bằng có một đêm đầy ắp tri thức thì có phải rất hay không, nhưng bị tất cả dồn vào phòng ngủ. Chà, thật Gryffindor.

Hậu quả là, sáng hôm sau, cô gái trông tươi tỉnh hơn thường ngày rất nhiều. Đôi mắt xanh sáng ngời và mái tóc cũng rực rỡ hơn hẳn, hiếm có mà xõa tung dài tới nửa lưng, tạo cho cô một cảm giác dịu dàng, xinh đẹp và quý khí. Có ai trên đời lại nghĩ cô gái này có thể là một ngưòi xấu đâu chứ?

Dorea thay xong bộ áo ngủ ra, mặc một bộ đồ trong nha gồm quần dài và áo sơ mi thì nghe tiếng động ầm ầm như có ai phóng từ trên tầng xuống, và vấp một cái mà không té vậy. Cô gái nhìn lại mình, xốc xếch một ngày có sao đâu?

Không thèm thắt nơ xanh nhà Slytherin, chải tóc hay sơ vin cái áo, Dorea cứ thế dẫm dép lê bước ra ngoài.

"Giáng sinh vui vẻ, hai đứa!" Cô gái tặng cho hai nhóc một cái mỉm cười rực rỡ.

"Giánh sinh vui vẻ, chị Dorea!" Harry reo lên. "Chị xem! Em cũng có quà."

"Chị lại không mù." Dorea cười cưòi bước qua đống quà của Harry Potter, thay vì tìm kiếm chút hi vọng về một món quà cho mình, cô gái thích nhìn mấy đứa mở quà hơn.

"Cậu nghĩ đó là quà gì ? Củ cải hả?" Ron vừa nói vừa quay lại nhìn đống quà của cậu, to hơn đống của Harry nhiều.

Harry cầm cái gói trên cùng lên. Cái gói được bọc bằng một lớp giấy nâu dày, trên đó ghi ngoằn ngoèo mấy chữ của Hagrid, tặng Harry. Bên trong là một ống sáo bằng gỗ, được đẽo khắc thô thiển. Rõ ràng là lão Hagrid đã tự chế ra món quà này cho Harry. Nó đưa lên miệng thổi - tiếng sáo vang lên nghe như tiếng cú kêu đêm.

Món quà thứ hai rất nhỏ, có kèm theo một bức thư: Chúng tôi đã nhận được lời chúc của cháu. Gởi kèm theo đây món quà Giáng sinh cho cháu. Dượng Vernon và Dì Petunia.


Đính kèm theo lá thư là một đồng tiền cắc năm mươi xu. Harry ghi nhận. "Vậy là thân tình lắm rồi."

Kỳ quái thiệt! Hình dạng gì mà lạ lùng! Đây mà là tiền hả?"

Thấy Ron khoái đồng bạc cắc ấy, Harry cười vui nói. "Cậu giữ nó mà chơi. Vậy là bác Hagrid và dì dượng tôi tặng quà rồi, còn ai tặng cho tôi nữa đây?"

Ron chỉ một cái gói to lùm lùm, mặt hơi ửng hồng. "Mình biết món quà đó của ai tặng rồi. Má mình ấy. Mình nói với má mình là bồ không mong có được quà Giáng sinh, thế là Ối, quỷ thần ơi Má đan cho bồ một cái áo ấm Weasley!"

"Ơ, cái này..." Harry bốc lên một hộp quà tương tự. "Của chị nè."

Dorea trợn mắt nhìn món quà. Không phải là Lucretia áy náy nên gửi thêm chứ? Quà của bà đã đến trước ngày lễ giáng sinh rất lâu, một cái nanh độc của Báo Quỷ, chất xúc tác tuyệt với cho bất cứ loại kịch dược nào.

"A.... Chị Dorea cũng có một cái áo Weasley!" Ron há hốc. "Má... Làm sao má biết.... Em xin lỗi, má em không có ý gì làm xấu hình tượng của chị hay đại loại..." Cậu nhóc trông sốc hơn cả tưởng tượng. Má cậu gửi cho một Slytherin áo ấm nhà Weasley.

Dorea đã xé cái gói, lôi ra một chiếc áo ấm đan tay rất dày, màu hồng nhạt, cùng một hộp kẹo bơ to cũng do một tay bà Weasley chế biến. Ron cũng đang mở cái gói áo ấm của mình, cậu lại há hốc nói. "Năm nào má cũng đan áo ấm cho tụi này. Mà năm này áo của mình cũng màu rượu chát! Ah! Của... Của chị màu hồng...."

Slytherin mà ở đây chắc chắn sẽ rớt hàm đồng loạt khi thấy Dorea "Hắc Độc Xà" Black mặc một cái áo len hồng nhạt nữ tính, rộng thùng thình và trông chả hợp với khí chất của cô gái tóc đỏ chút nào. "Má em thật là tốt bụng, báo với bà ấy chị rất thích món quà."

Harry và Ron nhìn Dorea cưòi tủm tỉm xoay mình trước gương nhìn ngắm chữ D và chữ B, nuốt nước bọt. "Chị ấy.... có bị sao không vậy?"

Dorea khui gói kẹo, ăn mấy viên ngon ơi là ngon. Là đảng hảo ngọt, Dorea không gì vui thích hơn là ăn đồ ngọt và được nhận quà, cùng sum vầy trong một căn phòng ấm áp, điều mà không phải ai cũng biết.

"Chị không lại xem hả, Dorea? Xem ra còn mấy gói của chị nữa nè." Harry chỉ chỉ. Ánh mắt của Dorea lập tức sáng lên. Đúng rồi, còn của nhà Malfoy, năm nay tới đúng dịp giánh sinh chứ không phải là sớm.

Narcissa và Lucius gửi cho cô một cái trâm cài màu xanh lá xinh đẹp, lấp lánh sắc ngân bạc, tiêu chuẩn màu sắc của Slytherin. Thậm chí, Draco còn tặng cô mấy lớp da lột của Rồng sen nữa chứ, đáng yêu quá! Không chỉ vậy, Hermione còn tặng cô một hộp kẹo y đúc của Harry, làm cô gái có chút cảm động. Đã lâu rồi... Cô gái không nhận được nhiều quà như vậy. Thường thì trước giánh sinh, Dorea sẽ đi dự tiệc nhà Malfoy và được nhận quà, sau đó đáp lễ. Vậy là, Dorea nhận được quà từ gia đình Malfoy, Weasley, và cả Hermione nữa!

Chỉ còn lại một gói quà. Harry cầm lên tay sờ nắn. Nó rất nhẹ. Harry mở gói quà cuối cùng này ra. Một cái gì đó màu xám bạc và mềm mại như nước, tuột xuống sàn, nằm yên đó với những nếp gấp óng ả. 

Dorea suýt đánh rơi cả cây trâm trên tay, cô che miệng, thốt lên. "Áo khoác tàng hình!"

Harry choàng cái áo qua vai và Ron hét lên. "Đúng là nó rồi! Ngó xuống chân cậu coi!"

Harry nhìn xuống chân, nhưng chẳng thấy chân mình đâu nữa. Cậu chạy lại tấm gương soi. Giờ thì không nghi ngờ gì nữa: trong gương là hình ảnh của cậu, nhưng chỉ có một cái đầu lơ lửng trong không trung, còn toàn thân thì hoàn toàn vô hình. Cậu kéo áo khoác trùm lên đầu, và thế là cậu biến mất hẳn.

Bỗng Ron kêu lên. "Có một cái thư! Có một cái thư rớt ra khỏi áo!"

Harry cởi áo ra, chụp ngay lá thư đọc. Nét chữ viết tay nghiêng nghiêng, mảnh dẻ mà trước đây cậu từng nhìn thấy. Thư viết. "Cha của con để lại cái này cho ta giữ trước khi qua đời. Đã đến lúc nó được trả về cho con. Hãy biết cách tận dụng nó. Chúc con một Giáng sinh vui vẻ."

Giáo sư Dumbledore.... Dorea nhìn kỹ dòng chữ trên thư. Không sai đi đâu được, vậy đây là "di vật"... của James Potter.

Còn Ron thì ngưỡng mộ tấm áo khoác tàng hình. Cậu nói. "Mình sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để có được cái áo khoác này. Bất cứ thứ gì. Ủa? Cậu có sao không vậy?"

"Không sao!" Harry đáp, giọng cậu nghe rất lạ. Ai là người gởi cho cậu tấm áo khoác này? Tấm áo này đã từng là áo của ba cậu ư? Không biết vì sao, Harry lại liếc đôi mắt mờ mịt về phía cô gái tóc đỏ, và trong một giây, đôi mắt đó ánh lên sự hoảng hốt.

Nhưng cậu chưa kịp nói gì thì cánh cửa phòng ngũ đã bị mở tung, rồi hai anh em sinh đôi Fred và George ào vô. Harry vội giấu cái áo đi. Cậu cảm thấy không muốn chia sẻ kỷ vật của cha mình với bất kỳ ai khác nữa.

"Chúc Giáng sinh vui vẻ!"

"Giáng sinh vui vẻ, Fred, Geogre." Dorea mỉm cười chào lại.

"Ê, coi kìa! Harry và Black cũng có một cái áo ấm Weasley!" Fred và George đều đang mặc áo ấm xanh lơ, nhưng một cái có thêu chữ F vàng, còn cái kia thì thêu một chữ G.

"Cứ gọi chị là Dorea." Dorea mỉm cười, hơi không thoải mái khi ai cũng gọi Harry là Harry, còn Dorea lại là Black.

Fred cầm cái áo ấm của Harry len săm soi. "Cái áo của Harry đẹp hơn áo của tụi mình. Đan cho người khác coi bộ má tốn nhiều công sức hơn là đan cho lũ con à!"

George hỏi. "Sao em không mặc áo vào, Ron? Mặc vô đi, áo đẹp và ấm lắm đó."

Ron vừa tròng áo qua đầu vừa than vãn, vẻ bất đắc dĩ. "Em ghét màu rượu chát lắm!"

Cậu nói làm lòng của Dorea chợt đắng chát. Cô gái cũng muốn một ngày được ghét bỏ món quà của mình như vậy, được chiều chuộng như vậy, được yêu thương đến độ đan tay từng chiếc áo, thay vì chỉ vì một món quà mà cảm động đến rơi lệ.

George quan sát cái áo của Ron rồi nói. "Má không thêu tên em lên áo. Chắc là má không sợ em quên béng tên mình như tụi anh. Nhưng mà tụi anh đâu đến nỗi đần vậy chớ: Tụi anh cũng biết mình tên là Fred và George mà!"

"Chuyện gì ồn ào vậy ?" Huynh trưởng Percy thò đầu qua cửa, nhìn anh có vẻ không vui lắm. Hẳn là anh cũng mới khui gói quà của mình ra, bởi vì trên tay anh cũng đang có một cái áo ấm to sụ. Fred chộp lấy ngay cái áo ấy. "Đấy! Có chữ P, chắc là tượng trưng cho chữ huynh trưởng Percy. Mặc vô đi anh Percy! Tất cả chúng ta mặc áo của mình vô đi! Cả Harry và Dorea đều mặc một cái đấy."

Hai anh em sinh đôi lập tức tròng cái qua đầu Percy, làm sút cặp kính, vì anh cứ vùng vằng. "Anh không muốn"

Chợt nhận ra có gì đó không đúng, Percy quay phắt lại. "Cô Black?"

"Gọi chị ấy là Dorea." Fred nói.

"Chị ấy muốn được gọi như thế." Geogre thêm vào.

"À, ờ... Dorea, vì sao em lại ở đây.... Và em còn..." Mặc một cái áo ấm Weasley? Percy khó khăn lắm mới nói ra ngần ấy chữ.

"Bữa nay anh đừng có ở lỳ bên phòng huynh trưởng nữa nha. Lễ Giáng sinh là dịp để gia đình sum họp mà!" Fred bỗng nói.

"A, tôi..." Dorea vừa định nói thì bị Fred cắt ngang. Cô gái mỉm cười với Percy. "Không có gì, tôi được Harry và Ron mời tới đây chơi cho vui. Ở Hầm nhà Slytherin lạnh lắm đấy, anh biết không?"

"Đi xuống Đại Sảnh Đường đi! Các thầy cô chắc đã tới từ lâu lắm rồi." Geogre nói, đoạn cùng ông anh sinh đôi của mình xốc nách ông anh huynh trưởng, nhảy cóc ra khỏi phòng.

Trong đời Harry chưa từng được ăn một bữa tiệc đêm Giáng sinh nào như vậy: hàng trăm con gà tây quay béo ngậy; hàng núi thịt nướng và khoai tây nướng; hàng đĩa xúc xích mỡ màng; rồi những mâm đậu bơ tú hụ; lại có những chiếc thuyền chở khẳm nước sốt thịt béo ngậy, nước sốt dâu thơm bùi. Dọc theo bàn ăn, cứ cách chừng một thước lại có cả một đụn pháo phù thủy. Những cây pháo tuyệt vời này hoàn toàn khác với những thứ pháo loàng xoàng của dân Muggle mà gia đình Dursley vẫn mua, với mấy món đồ chơi vặt vãnh bằng nhựa và vài cái mũ bằng giấy ọp ẹp bên trong. Harry cùng với Ron kéo một cây pháo phù thủy. Nó nổ, nhưng không phải chỉ bùm một cái, mà thành một tiếng to như tiếng đại bác và bao phủ cả hai đứa trong làn khói xanh dầy đặc như mây; rồi từ trong ruột pháo lộ ra một cái nón hải quân với nhiều thật nhiều những chú chuột bạch - chuột sống hẳn hoi nhé!

Phía trên dãy bàn cao dành cho các giáo viên, cụ Dumbledore đang gạ đổi cái nón phù thủy chóp nhọn để lấy một cái nơ hoa, và cụ vui vẻ cười hinh hích khi nghe câu chuyện tiếu lâm mà giáo sư Flitwick vừa đọc cho cụ. Rồi bỗng cụ vẫy Dorea lại.

"Dorea! Làm Slytherin duy nhất ở lại trường, à tất nhiên, trừ thầy ra, Severus, con vẫn tốt chứ?" Albus hỏi.

"Tuyệt hơn bất cứ khi nào." Hôm nay, trông Dorea thế nào cũng không bình thường. Cô gái cười đã cả ngày rồi, không sao khép miệng lại được vì sung sướng. Harry, Ron, Fred và Geogre, Percy, cả các giáo sư, gia đình Malfoy, Weasley, Hermione, mọi người!

Một lần chơi lớn có thể là lớn nhất của Dorea khi mà cô trong bộ quần áo xốc xếch, tóc xù như Hermione Granger, chỉ mặc độc một cái sơ mi, phía ngoài là áo len hồng nhạt của bà Molly với chữ D rất lớn, thay vì bộ áo chùng đen và phong cách già dặn truyền thống lễ nghi bình thường gần như đã dọa hầu hết giáo sư trong một lần. Cụ Dumbledore khẽ chấm nước mắt. "Ôi! Tuổi trẻ!"

Cô gái đi như bay, không thèm chú ý lễ nghi quý tộc gì mà cạn ly với mấy đứa nhỏ, rồi cùng cặp anh em sinh đôi bày đủ trò với mấy cái pháo.

Bánh kem Giáng sinh được dọn ra ngay sau món gà tây. Percy suýt gãy răng vì một đồng sickle bạc giấu trong miếng bánh của anh. Harry ngó gương mặt lão Hagrid, càng lúc càng đỏ nhừ, vậy mà lão vẫn gọi thêm rượu. Rồi lão hôn lên má giáo sư McGonagall, hai má giáo sư liền ửng hồng e thẹn và – Harry ngạc nhiên xiết bao – giáo sư cười khúc khích, chiếc nón chóp nhọn lệch hẳn qua một bên.

Mấy anh em Weasley kéo nhau ra sân cùng chơi trò ném tuyết. Ngay cả mấy giáo sư cũng ra nhìn xem bọn trẻ nô đùa, như tìm về thời mình còn trẻ. Fred kéo tay Dorea và Geogre thì vác hẳn cả Harry lên để kéo nhau ra ngoài, và tất cả đã có một trận chiến chí tử. Thân là đứa con gái duy nhất, nhưng Dorea là người dụng đũa phép tốt đã đành, lại còn biết cầm kiếm và bắn cung, sao mà thua cho lại? Cuói cùng, cả bốn ngưòi nhà Weasley cộng thêm một Harry Potter mới hợp sức ném được một trái cầu tuyết trúng ngay lưng Dorea, làm cô ngã chúi về phía trước. Tuy vậy thì thành tích ném hai cậu sinh đôi cả người đầy tuyết, một trái cầu suýt làm Potter mất kính và gần như chôn vùi Percy cùng Ron dưới đống tuyết dày thì thật ra Dorea là một kẻ quá ư kinh khủng.

Sau đó, vừa lạnh, vừa ướt, và mệt đứt hơi, cả bọn kéo về căn phòng sinh hoạt chung ấm áp trong nhà Gryffindor. Ở đó, Harry mở bộ cờ mới của mình ra và thua Dorea, người giấu nghề từ đầu, một ván xiểng liểng. Harry cứ nghĩ, biết đâu cậu chẳng đến nỗi thua đau như vậy, nếu anh Percy đừng ra sức giúp cậu tận tình đến thế. Nhưng mà tới Ron cũng phải vắt óc mà đấu với cô gái nhà Black để không thua một trận quá đau thì cũng hiểu là Dorea đáng sợ cỡ nào.

Sau bữa ăn xế gồm bánh mì gà tây, bánh xốp, bánh kem, bánh bông lan, ai cũng cảm thấy quá no nê và buồn ngủ, đến nỗi không thể làm gì khác hơn là ngồi đó mà nhìn Percy rượt đuổi Fred và George chạy vòng vòng khắp tháp Gryffindor, vì hai người này đã chôm cái phù hiệu huynh trưởng của anh. Dorea rất khẽ khàng mỉm cười, nhìn khoảng thời gian yên bình mà vui vẻ này.

Ước gì thời gian đừng trôi, mà cứ mãi là ngày Giáng sinh đẹp nhất mà Dorea từng được hưởng từ xưa đến giờ. 
____________

Hết năm nhất là nghỉ dài hạn nha~ Chắc hơi khổ một tí vì giờ đã đi học nhiều rồi, nhưng dừng giữa chừng thì thật khó chịu a~

Btw, hình như hồi giờ tôi viết "Voldermort" thay vì đúng ra phải là "Voldemort" phải không :))

Edit 2: ô la la, tui mới kiếm được 1 bạn trùng tên Vô Ưu với tui UwU tui muốn làm quen quá a~

Edit 3: Ai giơ tay ủng hộ DorFred :)))

Edit 4: Cho ai hoang mang vì sao từng có lời đồn Dorea họ Potter mà Harry chả biết gì, thì đó là do tôi cố tình đấy, đọc các chap sau sẽ rõ 😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro