Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư phòng Green gia.

Niveneth Green đứng trước mặt ông nội mình, nhướn mày nhìn lá thư của Học viện Hogwarts tỏ vẻ không hiểu.

"Ông nội, ông đây là có ý gì thế?"

Brian Green đẩy lá thư đến trước mặt cô cháu gái của mình.

"Như cháu đã thấy thôi, cháu yêu à."

"Cháu nghĩ là cháu đã nói với ông về việc cháu muốn theo học tại Học viện Dumstrang."

"Đúng thế." Brian gật đầu "Tuy nhiên ta và bà cháu thấy rằng Học viện Hogwarts phù hợp với cháu hơn."

"Không, cháu không nghĩ thế đâu." Niveneth không đồng ý "Cháu thích phép thuật hắc ám và thiên phú của cháu về phép thuật hắc ám rất cao. Học viện Hogwarts không dạy và cho phép học sinh nghiên cứu phép thuật hắc ám. Ông biết rõ điều này."

"Học viện Dumstrang quá xa. Ta và bà cháu sẽ không để cháu học ở đó." Không để Niveneth có thêm ý kiến gì, Brian phất tay "Chuyện này đã được quyết định rồi. Cháu ra ngoài đi."

Niveneth hơi nhíu mi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, quay đầu bước ra khỏi thư phòng.

Trở về phòng mình, Niveneth ngồi vào bàn, bắt đầu viết thư. Bức thư gửi cho học viện Dumstrang. Cuộn bức thư lại cột vào chân Frana, cô thả con cú bay đi.

Xong việc, Niveneth thở dài một hơi. Cô là người thừa kế duy nhất còn lại của gia tộc Green và dĩ nhiên, ông cô sẽ muốn cô có được những thứ hoàn hảo. Cô biết ông cô, Brian Green có mối quan hệ khá thân thiết với hiệu trưởng học viện Hogwarts và ông không muốn cô đi học quá xa.

Niveneth biết rất rõ những điều đó nhưng lần này cô muốn theo ý mình. Là một người thừa kế, Niveneth ý thức được trách nhiệm của mình. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ là người thích tuân theo áp đặt. Tất nhiên, trong hầu hết trường hợp, cô luôn sẵn sàng chấp nhận những gì mà ông Brian sắp đặt sẵn cho mình.

Đôi khi, Niveneth nghĩ, liệu có phải vì bình thường cô đã luôn ngoan ngoãn nghe lời hay không mà cho dù cô đã cho biết trước về học viện mình muốn học, ông vẫn tự quyết định và không hề thông báo cho cô? Thế nên, cô nghĩ mình cần phải để ông nhận ra rằng ông cần phải tôn trọng ý kiến của cô.

Bức thư này chắc chắn sẽ bị phát hiện trước khi nó đến được tay của hiệu trưởng Dumstrang. Niveneth chắc chắn về điều đó. Cô không lo lắng về việc ông Brian sẽ có phản ứng gì khi thấy bức thư. Ngạc nhiên? Tức giận? Hay thất vọng? Tất cả đều không nằm trong phạm vi quan tâm của cô. Cái mà Niveneth chú ý là cuộc nói chuyện tiếp theo giữa cô và ông.

Hôm sau, đúng như Niveneth đã đoán trước, sau bữa sáng, ông Brian đã gọi cô đến thư phòng trong ánh mắt vừa khó hiểu vừa lo lắng của bà Meredith.

Brian Green ngồi trong thư phòng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh không có chút gì là bất ngờ của Niveneth Green, lần đầu tiên đánh giá lại cô cháu gái của mình. Đã quá lâu kể từ khi chuyện đó xảy ra, con bé đã quá ngoan ngoãn và nghe lời đến mức ông quên mất bản tính thật sự của con bé là thế nào. Brian cho rằng ông cần nói chuyện đàng hoàng Niveneth, trước khi con bé phá hủy nơi này như lần du lịch tại Pháp vào năm 1967.

"Niveneth, ta cho rằng cháu cần giải thích về lá thư này"

Niveneth nhìn lá thư trước mặt mình. "Giải thích? Cháu không nghĩ thế. Chẳng phải ông biết lý do có lá thư này sao?"

"Cháu phản đối việc gì?" Brian nhíu mày "Nhập học tại Hogwarts hoàn toàn có lợi cho cháu."

Ngón tay Niveneth gõ nhẹ lên bàn một cách có quy luật. Cô lắc lắc đầu, hơi hơi mỉm cười "Đừng lãng tránh vấn đề ông à. Trọng điểm của chúng ta là ông không tôn trọng ý kiến của cháu."

"Cháu muốn nói gì, Niveneth? Cháu là một người thừa kế. Cháu không thể hành động ý muốn của mình được."

"Đúng. Cháu là người thừa kế. Vậy chẳng phải ông càng cần tôn trọng ý kiến của cháu sao? Cháu có thể theo học tại Hogwarts nhưng không phải vì thế mà ông chọn Hogwarts mà không hề thông báo cho cháu."

Niveneth nhìn thẳng vào Brian.

"Được tôn trọng ý kiến cá nhân cũng là quyền lợi mà một người thừa kế như cháu đáng được nhận."

Brian thỏa hiệp "Đó là những gì cháu cần?" Nhận được cái gật đầu từ Niveneth, ông đồng ý "Nếu đó là tất cả những gì mà cháu cần, ta sẽ tôn trọng ý kiến của cháu. Như vậy, vấn đề của chúng ta đã được giải quyết xong, đúng chứ?"
"Vâng. Và ngày mai cháu sẽ đến Hẻm Xéo để mua đũa phép."

"Tốt, những thứ còn lại, ta và bà cháu đã chuẩn bị xong."

Niveneth cười với Brian rồi bước về phòng. Kết quả thu được sau buổi nói chuyện hôm nay khiến cô hài lòng.

Mọi chuyện đã được giải quyết. Và tiếp đó Niveneth nghĩ mình cần chuẩn bị kiến thức cho năm học. Mặc dù cô cảm thấy kiến thức của năm nhất không mấy khó khăn nhưng có sự chuẩn bị trước bao giờ cũng tốt hơn. Thêm nữa, vì là người thừa kế, thành tích của cô không thể quá thấp được. Nhưng Niveneth không muốn quá bị chú ý. Cô nghĩ bản thân chỉ cần ở vị trí thứ ba là đủ để đạt yêu cầu. Một vị trí quá hoàn hảo, cô nghĩ thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro