Quyển 1 - Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian luôn trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, thoáng chốc đã đến giáng sinh rồi. Tôi nuốt khan, cảm thấy cổ họng khô đắng. Mỗi lần nghĩ đến cả nhà Friszore đều không khỏi đau lòng. Cuối cùng cũng chẳng đâu vào đâu, tôi vẫn không biết rốt cuộc mình có phải con họ không nữa. Chắc từ giờ tôi sẽ lưu lại nhà ông bà nội đến khi trưởng thành, tôi quả thật theo như lời Cedric không còn chỗ nào để đi. Từ lúc đặt tay mình lên tay giáo sư Snape, tôi biết mình đã vĩnh viễn chẳng thể ở căn nhà đó rồi.

Vậy nên giáng sinh này tôi sẽ xách vali đến nhà ông bà. Nhưng đó là chuyện của ngày hôm sau, còn bây giờ tôi phải vắt chân lên dọn dẹp hành trang của mình cùng Litzy.

---

Chúng tôi tạm biệt nhau tại ga tàu rồi đường ai nấy đi.

Tôi đứng trước cửa căn nhà màu nâu đang khoác lên mình lớp áo tuyết trắng. ngẫm lại thời gian trước đây, đã bao lâu tôi không được nhìn cảnh vật này? Đã bao lâu tôi không đứng tại chỗ này và gõ cánh cửa trước mặt kia? Và... Đã bao lâu rồi tôi chưa quay lại nơi này?

Tôi thật sự không nhớ rõ, đã quá lâu rồi.

"Ôi Elly yêu dấu của ta! Cháu mau vào đi, sao còn đứng đó? Ngoài trời tuyết rơi nhiều và lạnh lắm, kẻo bị cảm bây giờ!" Tôi đứng trơ ra một chỗ, bất giác nghẹn ứ, thậm chí cảm nhận được khóe mắt có chút ẩm ướt. Vẫn là vào ngày này, vẫn là chất giọng ngọt ngào này, vẫn là tại nơi này. Nhưng tôi cảm thấy chất giọng của ai kia đã khàn dần theo từng năm tháng, tôi nghĩ mình sẽ chẳng còn được nghe câu nói này mãi mãi. Dường như từ lúc học tại Hogwarts, trong tôi bắt đầu xuất hiện những cảm xúc mà trước đây tôi chưa từng có.

Giọng nói yêu thương ngọt ngào của bà vang lên làm tôi như bừng tỉnh, tôi tiến đến ôm bà 1 cái thật lâu, thật ấm. Dường như để trút hết tình yêu cùng thương nhớ của tôi dành cho bà vào cái ôm này. Bà xoa đầu rồi dẫn tôi vào nhà, vẫn là khung cảnh quen thuộc năm ấy, vẫn là hình ảnh cây thông được trang trí đặt ở giữa nhà, vẫn là hình ảnh ông nội đang ngồi bên chiếc ghế đơn đọc sách, vẫn là mùi thơm của những món ăn mà bà làm. Tôi chạy thật nhanh đến bên ôm ông nội 1 cái thật chặt. Ông ngồi im cho tôi ôm rồi cười lớn:

"Cháu gái của ta, ta rất nhớ cháu. Không nghĩ rằng giáng sinh này cháu sẽ về đây."

"Năm nào cháu cũng sẽ về với ông bà! Không, từ giờ cháu sẽ chuyển về ở với ông bà!"

Bà có vẻ sửng sốt nói :

"Cha mẹ cháu không nói gì sao?"

Tôi kể lại chuyện ngày hôm đó cho ông bà nghe, ông bà gần như sắp khóc, ôm tôi vào lòng.

"Ôi cháu yêu! Xin lỗi vì không thể giúp đỡ con trong thời gian qua. Bọn ta đã sớm biết rằng họ đối xử tệ bạc với con, bọn ta cũng nói rằng sẽ đưa con về sống chung nhưng cha mẹ không đồng ý. Họ giấu con đi, bọn ta không thể tìm ra con, chỉ có thể đợi con quay về."

"Không sao ạ! Đó cũng không phải lỗi của ông bà. Còn bây giờ chỉ cần sống cùng ông bà là đủ rồi. Con sẽ không ở lại gia đình đó nữa."

Tôi thu mình, chìm vào lớp áo bông dày của bà nội. Mùi gỗ thoang thoảng vờn quanh chóp mũi làm tôi bồi hồi xúc động, mùi của bình yên. Tham lam cố gắng lấy lại hết những cảm giác ngỡ chừng đã mất, tôi bật khóc. Quả thật so với bề ngoài mạnh mẽ bao ngày, tôi vẫn là một đứa trẻ yếu đuối. Một đứa trẻ mà khi mất đi gì đó, nó sẽ sợ hãi khóc lóc.

"Nào, chúng ta cùng ăn trưa nhé. Hôm nay bà nấu rất nhiều món con thích đó Elly." Bà quệt nước mắt cho tôi, dịu dàng.

"Món nào của bà con cũng thích hết ạ. Chiều nay con sẽ làm bánh quy cho ông bà!"

"Cháu gái của ta thật sự lớn rồi." Ông tôi khen ngợi.

______________________________

Giáng sinh này tôi nhận được khá nhiều quà.

Đầu tiên là của Litzy, nó tặng tôi một cái vòng cổ màu đen. Ừm...trông khá nam tính đấy, tôi thích nó.

Tiếp theo là của Alex, nó tặng tôi một cuốn sách về độc dược. Có vẻ như là sách hiếm hay giới hạn gì đó, tôi cũng thích món quà này.

Còn món quà của Billier là 1 bộ cọ phù thủy, có vẻ như nó biết sở thích của tôi. Mà tôi không có ý định dùng bộ cọ này vì tôi không biết cách sử dụng, khi nào biết tôi sẽ dùng sau, tôi vẫn thích dùng cọ của Muggle hơn.

Tiếp theo là quà của George và Fred, hai chúa hề tặng tôi 1 hộp kẹo và một số đồ mà họ hay dùng để chơi khăm người khác, cảm ơn nhiều.

Có cả quà của Oliver Wood bên Gryffindor, anh ấy tặng tôi một quyển sổ tay màu xanh lục, giống màu chủ đạo của Slytherin.

Cuối cùng là quà của Cedric, anh ấy tặng tôi 1 cái áo len rất dày, kẻ sọc màu xanh lục và bạc, ở giữa ngực còn thêu chữ Ellyna nét thanh nét đậm rất điệu nghệ. Còn có 1 tấm ảnh đóng khung chụp tôi cùng Cedric, một người mang áo Slytherin, một người mang áo Hufflepuff, cả hai đều cười tươi khoác vai nhau. Xin lỗi Cedric nhưng tôi không nhớ tấm ảnh này chụp khi nào.

Còn có một số quà khác từ mấy người ở đội Quidditch Hufflepuff và Gryffindor, đa số đều tặng kẹo, bánh và khăn quàng cổ.

Tôi vừa định cất đống quà thì bà tôi đi ngang qua.

"Elly, cháu làm rơi tấm thiệp kìa. Công nhận cháu nhiều quà ghê, ở Hogwarts chắc cháu có nhiều bạn lắm hả?" Bà nói xong thì chưa kịp để tôi trả lời đã đi mất.

Tôi cầm tấm thiệp bị rơi kia lên đọc. À! Thì ra là tấm thiệp bị rơi ra từ hộp quà của Cedric.

--------------------------------------------------------

Hy vọng em thích chiếc áo len mà anh tự đan, anh đã mất 2 tuần để đan chiếc nó đấy. Giáng sinh an lành.

-Cedric Diggory-

--------------------------------------------------------

Hết rồi, giờ đến tặng quà. Thật ra tôi đã gửi quà trước giáng sinh cả.

Đầu tiên tôi tặng Litzy một cái khăn quàng cổ đôi với tôi, hoàn toàn là khăn tôi đan nha, cái này bà dạy tôi đó. Tôi còn tặng thêm một bức tranh vẽ hình cô nàng bằng sơn dầu.

Tôi tặng Alex một cái bút tự bơm mực vì nó là chúa lười mang mực, thậm chí có hôm nó còn dùng chùa lọ mực của tôi.

Tôi tặng Billier một đôi găng tay và một đôi tất, tại nó rất lười quan tâm đến bản thân và lười chăm cho đôi tay và đôi chân của mình. Rất không quý tộc, trừ 10 điểm thanh lịch.

Thật ra tôi còn tặng Litzy , Alex và Billier mỗi người một cái nhẫn tình bạn nữa. Xin nhấn mạnh là nhẫn tình bạn nha!

Còn George và Fred tôi tặng mỗi người một cái khăn quàng cổ và một cái mũ len tôi đan, đương nhiên là của cả 2 đều giống y hệt nhau, họ là sinh đôi mà.

Tôi tặng anh Oliver 1 trái Quaffle, 1 trái Bludger và 1 trái Snitch, tất cả đều được đan bằng len.

Cuối cùng là Cedric , tôi tặng anh ấy một cũng là 1 cái áo len kẻ sọc nâu đậm và vàng, ở bên trên cũng thêu chữ Cedric Diggory nét thanh nét đậm. Hmm... Có vẻ như tôi và Cedric có thần giao cách cảm hay gì mà quà tặng trùng hợp đến bất ngờ luôn. Chà, sau mùa giáng sinh chắc tôi phải bay đi vài chục cuộn len đủ màu rồi, tôi còn hiến cả đôi tay của mình cho tất cả những món quà đan len này.

Vì cảm thấy tặng mỗi áo thì ít quá nên tôi đã vẽ lại bức ảnh tôi chụp cùng Cedric mà anh ấy mới gửi, tôi dùng màu sáp thường thôi vì dùng sơn dầu rất rất lâu khô luôn, mặc dù nó đẹp hơn nhưng vì thời gian gấp rút. Phải chấp nhận thôi chứ tôi cũng không còn cách nào khác.

Tôi đã cố gắng hết sức để xong bức tranh đó trong một ngày rồi đến tối gửi luôn cho Cedric.

Còn mấy người trong đội Quidditch Hufflepuff và Gryffindor mà tôi quen được tôi tặng toàn tranh tôi vẽ. Tất cả đều là tranh họ cưỡi trên chiếc chổi rồi cười tươi.

---

Vậy là mùa giáng sinh trôi qua trong êm đềm và có thể là hạnh phúc đối với tôi, chúng tôi trở lại trường học và quay lại nếp sống sinh hoạt hàng ngày.

Cơ mà tôi gặp một rắc rối rất lớn. Vì cách đan áo của tôi và Cedric giống y hệt nhau nên đám con gái tưởng chúng tôi mặc áo đôi, lạy chúa tôi đập đầu chết mất. Lũ con gái Hufflepuff thì cứ rình tôi kiểu như chơi trò mèo vờn chuột. Tóm lại là sau mùa giáng sinh tôi sẽ không thể sống yên ổn đến hết mùa đông.

Rất cảm ơn phước lành Cedric đã ban, lần sau tôi sẽ không bao giờ đan áo len kẻ sọc tặng Cedric nữa. Chắc chắn là như vậy! Thề với Merlin!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro