Chương 14 : Chiếc xe bay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm cuối cùng Harry còn lưu lại nhà Eri, người cô của Eri đã dọn lên một bữa tiệc thịnh soạn gồm tất cả những món mà khoái nhất, xong tráng miệng bằng món bánh mật ứa nước miếng. Grainne cùng nghịch với đứa em của Eri kết thúc buổi tối đó bằng một cuộc trình diễn pháo hoa bung xòe; làm cho nhà bếp tràn ngập những ngôi sao xanh đỏ, bắn lên trần nhà rồi dội vô tường, trong ít nhất là nửa giờ đồng hồ. Thế rồi mọi người làm một tách sữa sôcôla nóng cuối cùng trước khi bọn trẻ đi ngủ.

Sáng hôm sau, phải mất một hồi lâu mới khởi hành được. Họ thức dậy từ lúc gà gáy, nhưng chẳng biết làm sao mà cứ chuyện này chuyện kia chưa xong, như là tụ họp lẫn nhà Weasley với nhau trên đường tới nhà Ga rồi đến việc Grainne hất tung chăn kêu Eri dậy vì tội ngủ nướng cho lắm vào.

Thấm thoát thì tụi nhóc xong hết đống bài tập nhờ sự chỉ dạy của "gia sư" Agilard kèm cho nên đứa nào đứa nấy đều phờ phạc ngang.

Đến khu nhà ga, đến lượt phía trước đều xong xuôi, khi đến ngang bà Weasley căn dặn bà sẽ dắt Ginny vô trước nên Harry, Ron lẫn Eri theo sau cùng một lượt luôn.

Eri gật đầu, lần này nó có chút tự tin hơn rồi, nó đẩy xe chạy thẳng tới cái hàng rào. Nó cảm thấy hoàn toàn tự tin; đi cách này không đến nỗi khó chịu như xài bột Floo. Cả ba đều cong lưng trên cái cần tay của chiếc xe đẩy và nhắm vào giữa cái hàng rào, chuẩn bị tăng tốc độ. Cách cái hàng rào chừng một thước, ba đứa ùa chạy và...

RẦM!!!!

Cái rương của Ron lăn đùng xuống đất, còn Harry thì té lăn quay. Riêng Eri ngã theo ra sau, mắt thành hình chong chóng quay đều.

Cái lồng con Hedwig nảy tưng tưng trên sàn nhà ga sạch bóng, con Hedwig vừa quay tròn trong lồng vừa kêu la thảm thiết. Mọi người chung quanh đều đứng lại dòm, một ông bảo vệ đứng gần đó quát:

- Mắt mũi tụi bây để đâu hả?

Harry ôm bộ xương sườn của mình đứng lên, hổn hển đáp:

- Tụi cháu lạc tay... đẩy xe ạ.

Ron chạy đi lượm lại cái lồng con Hedwig, con cú gây ấn tượng đặc biệt đến nỗi những người đứng chung quanh bắt đầu xầm xì về việc ngược đãi thú vật.

- May mà mình đưa con Nigin cho Grainne cầm vì mình không đủ chỗ cho nó... -Eri lầm bầm khi sắp xếp lại hành lý của hai đứa bạn như một thói quen.

Harry rít lên tức tối:

- Tại sao tụi mình không chui qua được?

- Mình đâu biết...

Ron tức giận nhìn quanh. Hàng chục người tò mò vẫn còn đứng ngó tụi nó. Ron nói nhỏ:

- Tụi mình trễ chuyến tàu mất. Mình không biết tại sao cánh cổng lại tự nhiên đóng kín như vậy.

Harry ngước nhìn cái đồng hồ to tướng với cảm giác quặn thắt trong bao tử. Còn mười giây... chín giây...

Nó đẩy cẩn thận cái xe tới trước cho đến khi cái xe tới sát cái hàng rào, rồi dùng hết sức mà đẩy vô.

Eri sờ sờ để xuyên qua :

- Trời ơi! Đóng chặt! Không xuyên qua được, giờ không lẽ...

Harry nói:

- Tôi thấy tốt nhất là mình ra đợi ngoài xe hơi. Đứng đây chỉ tổ gây thêm sự chú ý tò...

Bỗng một tia sáng nhá lên trong mắt Ron:

- Harry! Eri!  Chiếc xe hơi!

- Thì sao?

- Tụi mình có thể lái xe hơi bay tới Hogwarts!

- Eh?! R-Ron nè, điều đó chẳng phải hơi quá với tụi mình sao?-Eri run rẩy đáp :-T-tui chưa muốn ngày hôm nay là ngày ba đứa đi sang thế giới bên kia đâu, s-sao không lấy Hedwig để g-gửi thư rồi thầy cô tới đ-đón mình?

Trong sách phép thuật, có đề cập đến phép độn thổ, Eri nghĩ nếu vậy thầy cô chỉ cần ra khỏi trường Hogwarts, độn thổ một cái là tới được liền mà nhỉ? 

- Eri à, ai biết được chừng nào ba mẹ mình mới quay về? Tụi mình cần phải đến trường mà phải không? Và ngay cả phù thủy vị thành niên cũng được xài phép thuật trong trường hợp thật sự khẩn cấp. Như lời anh Fred với anh George hay nói ...

Cảm giác lo sợ của Harry bèn chuyển thành nỗi hồi hộp:

- Nhưng bồ biết lái nó bay không?

- Chuyện nhỏ. – Ron vừa nói vừa xoay cái xe đẩy tay về phía cửa ra. – Thôi, tụi mình đi nào. Nếu đi gấp thì có thể đuổi kịp chuyến tàu Tốc hành Hogwarts.

Harry lẫn Eri đều nhìn nhau, rồi hai đứa quyết định liều mạng vô xe dù riêng Harry chưa tin tưởng tay nghề của Ron lắm, riêng Eri chuẩn bị thêm một trận sủi bọt mép vì sợ hãi nhân sinh rồi kia kìa, bên cạnh nó là con Hedwig gừ gừ. Nó lầm bầm với bản thân rằng ai đó cứu với, cứu với trời ơi chết nó rồi.

Ron nhấn cái nút bạc nhỏ xíu trên bảng đồng hồ. Chiếc xe hai đứa ngồi bỗng biến mất – và tụi nó cũng biến theo luôn. Eri vẫn có thể cảm thấy cái ghế đang rung lên bên dưới, nghe tiếng động cơ xe nổ, vẫn còn cảm nhận được hai tay mình đang để trên đầu gối, và cặp mắt dao dáo, nhưng dường như toàn thân nó thu lại còn có hai nhãn cầu, trôi lêu bêu cách mặt đất chừng một hai thước, phía trên con đường xấu xí đậu đầy xe hơi.

Bên phải phía trước của Harry vang lên tiếng của Ron:

- Lên đường!

"Thấy mịa rồi... sợ độ cao..."-Eri muốn ngất.

Thế là mặt đất và những tòa nhà bụi bặm ở cả hai bên Eri đều tuột xuống, mất hút trong tầm nhìn khi chiếc xe vọt lên cao; chỉ trong tầm nhìn khi chiếc xe vọt lên cao; chỉ trong vài giây, cả cái thành phố Luân Đôn lộng lẫy và mù mịt đã nằm lại phía dưới hai đứa.

Rồi có một tiếng nổ bụp, và chiếc xe cùng với Harry, Ron lẫn Eri lại hiện nguyên hình.

- Uûa, nó bị hư sao vầy nè...

Ron thọc mạch vô cái Máy khởi động Tàng hình, kêu lên.

Cả hai đứa phía trên đấm thùp thụp lên cái máy. Chiếc xe bèn biến mất. Rồi sau đó lại hiện ra.

Ron gào lên:

- Nắm cho chặt!

Nó đạp mạnh chân lên cái máy gia tốc, chiếc xe phóng thẳng vô một đám mây xốp và thấp, mọi thứ lập tức trở nên mờ mịt đầy sương khói.

Eri chớp mắt nhìn khối mây dày đặc đang vây chặt tụi nó ở mọi phía. Nó hỏi:

- Rồi sao nữa đây?

Ron đáp:

- Tụi mình cần phải tìm cho ra chuyến tàu Tốc hành Hogwarts để biết hướng nào mà bay.

- Hạ xuống đi... Mau lên...

Chiếc xe lại rớt xuống khỏi những đám mây, hai đứa này xoay qua xoay lại trên ghế ngồi, đảo mắt về hướng mặt đất mà tìm kiếm.

Harry reo:

- Đó kìa! Lên phía trước! Nhìn coi...

Dọc theo nhịp, đường ray xe lửa hiện ra. Nhưng lần này Eri dự cảm có gì đó không ổn sắp sửa xảy ra cho đến khi nó nhận ra tiếng quen quen ở phía sau.

- Hai người...

- Hm?

Harry và Ron đều quay đầu lại, mặt Eri đúng chuẩn sắp sủi bọt mép.

- Tui nghĩ mình thấy xe lửa rồi... nó bự và đỏ thẳm rồi.... CLM NÓ NGAY SAU BA ĐỨA MÌNH ĐÓ! MẠNG SỐNG BA ĐỨA LÊN VÀO CHÂN CẬU ĐÓ, RON. ĐẠP GA GIÙM TUI!!!

Ngay khoảnh khắc Eri mới hét lên, hai đứa mới ngoái nhìn kỹ hơn. Hai đứa ngó thấy đoàn tàu cực đại ngay kính chắn gió. 

- AH!!

Ron vặn mình lái hết cỡ, trong gang tắc, chiếc xe đã thoát đường ray đoàn tàu. Chiếc xe hơi lao đảo, lộn ngược lộn xuôi, trước khi nghiêng hẳn qua một bên. Lúc chiếc xe nghiêng về phía cây cầu, Harry lộn nhào trượt xuống chỗ ngồi, tới cửa xe rồi văng ra ngoài. Bị treo lở lửng trước không trung.

- HARRY!

Eri cởi bỏ dây đai an toàn, lăn mình ở hàng ghế trước, từ khi nào đó nó không còn sợ hãi, một ý nghĩ vụt qua đầu nó. Nó vươn tay ra :

- Harry, đừng nhìn xuống phía dưới! Nắm lấy tay tui nhanh lên! Ron, cậu nghiêng cái xe qua phía cậu đi!

- Làm chi vậy Eri?

- Cứ làm đi.

Ron nghiêng chiếc xe về phía bên minh, là lúc Eri đã kéo được Harry về lại xe. Lúc hai đứa rớt cái bịch, tạo ra khung thành khá là giời ơi đất hỡi : Harry ngồi trên hàng ghế trên, Eri ngồi lên đùi cậu-hai mặt xém nữa gần lại nhau, cậu cảm nhận được má mình đang nóng lên và tim đập thình thịch như muốn nói gì đó nhưng...

"Cạch!"

- Xong, an toàn!-Eri đã cài chặt dây an toàn cho Harry lại rồi lăn mình về hàng ghế sau.

- Nãy hai bồ có chuyện gì vậy?-Ron lúc nãy mới tập trung ở phía trước giờ nhìn lại hai đứa kia.

- Ơ...-Harry ngớ ngang.

===

Tụi nó đang bay trên mặt hồ. Tòa lâu đài ở ngay trước mặt. Ron rút chân lại.

Có tiếng lạch cạch, rồi tiếng xèo xèo, cuối cùng cỗ máy hoàn toàn chết lặng. Ron thốt lên trong cõi lặng thinh:

- Thôi rồi.

Mũi xe chúc xuống, tụi nó rơi, càng lúc càng nhanh, cắm đầu thẳng vào những bức tường đá vững chắc của lâu đài Hogwarts.

- ĐĐĐƯỪNG!!!!!!

Ron gào to, vặn mình xoay hết cỡ cái bánh lái, chiếc xe né được bức tường trong gang tấc, hướng vào cái vòm cổng lớn, bay vút bên trên căn nhà kính dành để trồng cây tối thui, rồi đến vườn rau cải, và rồi những bãi cỏ đen như mun, nhưng không làm sao bay cao lên được nữa.

Ron bèn buông lỏng hoàn toàn tay lái, rút cây đũa phép ra khỏi túi:

- NGỪNG LẠI! ĐỨNG LẠI!

Nó hét toáng lên, đập mạnh cây đũa phép xuống tấm bảng đồng hồ và tấm kính chắn gió, nhưng chiếc xe cứ cắm đầu rớt thẳng xuống như hòn chì. Mặt đất như bay ngược lại, đâm về phía chúng...

- COI CHỪNG CÁI CÂY ĐÓ!

Harry chồm qua ghị tay lái và hét vang. Nhưng đã quá muộn...

Chiếc xe đâm sầm vào một cây cổ thụ, gây một tiếng động khủng khiếp của kim loại...

RRRẦM!!!!

Chiếc xe đâm sầm vào một thân cây cổ thụ, gây một tiếng động khủng khiếp của kim loại và gỗ mộc va chạm nhau dữ dội, rồi đổ nhào xuống đất như bị một cú đấm đo ván. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn từ cái mui xe bẹp dúm bẹp đó, con Hedwig rít lên trong kinh hoàng, đầu Harry đụng vào tấm kính chắn gió, u lên một cục bự bằng trái banh chơi gôn, Eri đầu đâm thẳng vào nóc xe và bên phải cậu, Ron thốt lên một tiếng rên nhỏ chán chường.

Harry tức tối hỏi Ron:

- Bồ có sao không?

Ron đáp bằng giọng run run:

- Cây đũa phép của mình... Ngó coi cây đũa phép của mình nè...

Cây đũa đã gãy lặt lìa, gần như thành hai khúc; đầu đũa đung đưa yếu ớt, chỉ còn dính với thân đũa một tẹo mà thôi.

- Cái này... hết cứu thật rồi.-Eri lầm bầm một tiếng như lời báo tử cho Ron.

Harry há miệng định nói rằng cậu bảo đảm là ở trường người ta sẽ sửa được cây đũa phép của Ron, nhưng cậu không còn có cơ hội để mà nói nữa: đúng lúc ấy, có cái gì đó tông vào chiếc xe hơi với sức mạnh của một con bò đực đang tấn công, hất cậu và Eri ngã chúi vô Ron, rồi một cú quật khác lên mui xe, với sức mạnh tương tự.

- Chuyện gì vậy?

Ron há hốc mòm ngó trừng trừng qua tấm kính chắn gió, Eri thì nhìn quanh, vừa kịp nhìn thấy một cành cây mập bự như một con trăn đang quật xuống tụi nó. Cái cây bị chiếc xe tông nhầm đang trã đũa: thân nó cong xuống gần như gấp đôi và những cành nhánh gầm ghè của nó đang đp túi bụi lên cùng khắp chiếc xe, bất kỳ chỗ nào mà chúng có thể vói tới.

- Á!

Ron kêu lên khi một cành cây to uốn éo có mấu thụi một đấm làm lõm một mảng lớn trên cửa xe; tấm kính chắn gió bây giờ đang run lên dưới những cú đấm dồn dập của mấy cành cây khúc khuỷa, và một nhánh cây to đáng mặt dùng để công phá pháo đài dộng ình ình một cách giận dữ lên cái mui xe đang co rúm lại.

Ron hét to:

- Chạy thôi!

Nó đem hết sức mình tông vào cánh cửa, nhưng lập tức bị một cành khác hằn học hất văng ngược lại, ngã lên đùi Eri đang chết điếng ôm lấy lồng Hedwig bảo vệ con cú ấy. Ron rên rỉ khi cái mui xe lún xuống.

- Thế là toi!

Thình lình sàn xe rung lên – động cơ xe bỗng dưng tự khởi động lại. Harry hét:

- De lại!

Chiếc xe vọt ngược ra sau; cái cây quỷ vẫn còn cố tìm cách đánh vói theo tụi nó, có thể nghe tiếng rễ cây kêu cọt kẹt như thể sắp tự nhổ bật mình lên, rượt đuổi theo khi chiếc xe vọt gấp khỏi tầm vói của cái cây.

Ron hổn hển:

- Thôi xong rồi. Giỏi lắm, xe.

Tuy nhiên cái xe đã chịu hết xiết rồi. Hai tiếng canh cách chát chúa vang lên, cánh cửa bung ra và Harry lẫn Eri cảm thấy cái ghế của hai lật nghiêng ra ngoài: chuyện tiếp theo là hai đứa thấy mình nằm sóng xoài trên nền đất ẩm ướt. Những tiếng uỵch uỵch mách cho biết là chiếc xe cũng đang tống cả hành lý của chúng ra khỏi thùng xe. Chiếc lồng Hedwig bay vèo trong không trung rồi bật mở, con Hedwig tung bay ra khỏi lồng, kêu ré vì giận dữ và bay gấp về phía lâu đài mà không thèm ném lại phía sau tới một cái nhìn. Còn chiếc xe, sứt mẻ, trầy trụa, và giận bốc hơi, chạy đùng đùng vào bóng đêm, đèn chiếu hậu lóe lên một cách căm phẫn.

Ron gào theo sau xe, tay vung vẩy cây đũa phép gãy lặt lìa:

- Ba sẽ cạo đầu mình mất!

- Ông ấy không đến nỗi vậy đâu... -Eri an ủi.

- Mình xin lỗi nhé Eri, từ giờ mình sẽ là người đầu tiên nghe lời bồ.- Harry hối lỗi khi nhìn bộ dạng dập tàn của nó.

Eri chỉ xua tay :

- Không sao, cậu ổn là được rồi. Hơn nữa, lỡ thì lỡ rồi, lần sau rút kinh nghiệm là được.

Phía bên trường Hogwarts, Grainne ngồi phía bàn Slytherin cùng với Agilard đang lo sốt vó cho con bạn nhút nhát của mình sao giờ này vẫn chưa tới? Cơ mà Grainne không thích gì việc nhìn vào bàn Gryffindor có nhỏ Elle đang ở đó thu hút toàn bộ ánh nhìn chằm chằm của tụi nam sinh.

- Agilard nè, cậu có nghĩ là tụi nó bị gì không?

- Tụi nó đâu có ngu đến thế đâu ...- Agilard lầm bầm, dù giọng điệu anh ra vẻ không chắc chắn về mọi việc.

Đến khi Grainne để ý về việc có ai đó đã thì thầm gì đó với giáo sư McGonagall và thầy Dumbledore, trông có vẻ nghiêm trọng lắm, nhưng cô bé không cần phải thắc mắc quá lâu, vì sau đó tin tức đã lan rộng toàn trường.

"Nghe bảo Harry Potter, thằng bạn Weasley và con nhỏ nhà Ains..."

"Ừ, tao có thấy, xe hơi bay..."

"... Bị Muggle nhìn thấy thì đuổi học là cái chắc."

"Nghe bảo ba đứa đó còn tông vô cây Liễu Roi đó, đụng ba đứa đó cứ như cô hồn ám là cái chắc rồi đó bây."

Grainne và Agilard hoang mang nhìn nhau, sau đó anh day day thái dương.

- Con nhỏ này hóa ra cũng có mặt này à? Sao mình không biết thế nhở?

- Mà chắc Eri không bị đuổi học đâu nhỉ?

- Không, không hề.-Agilard quả quyết nói.

Ngày mai, Eri sẽ xác định với hai đứa bạn thân này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro