Chương 3 : Bến đỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hừ,đúng là lãng phí phép thuật mà.Tom thở dài vừa sải bước vào phòng riêng của mình. Đêm nay là một đêm dài so với tiêu chuẩn của hắn. Không để ý việc này lắm , hắn bắt đầu cởi quần áo quăng chúng xuống sàn một cách cẩu thả. Đám gia tinh sẽ dọn dẹp tất cả vào buổi sáng. Bây giờ hắn chỉ muốn đắm mình trên chiếc giường mà ngủ thôi. Thật tốt vì hôm nay là thứ sáu. Sau khi hắn chỉ còn mặc độc một chiếc quần đùi, ếm thêm một tá bùa bảo vệ lên quanh phòng theo thói quen rồi hướng đến chiếc giường lớn quen thuộc.

Là người luôn muốn có được những thứ tốt nhất, tấm trải giường của Tom luôn được làn bằng loại vải bông thượng hạng đến từ Ai Cập với màu chuyển từ đen sang lục rồi bạc. Ở đầu giường có vô số gối bông, tất cả đều được nhồi bằng những chiếc lông thiên nga mềm và đẹp nhất mà hắn có thể mua được. Nhưng thứ quý giá nhất trên giường này chính là nhóc con Gryffindor đang ngủ say dưới lớp chăn.

Lấp ló ở bên dưới tấm chăn bông màu lục ấy là mái tóc đen rối xù . Nhưng hắn biết là đằng sau sự lộn xộn và cứng đầu đó là một sự mềm mại hơn cả tơ lụa thượng hạng. Hơn nữa tóc Harrison còn có mùi rất thơm, tựa mùi ô liu ngọt ngào.

Lúc còn ở trại trẻ mồ côi, Tom nhanh chóng trở thành người bảo vệ Harrison, và những ai dám đụng đến cậu đều sẽ bị hắn tính sổ thỏa đáng . Nhưng mỗi lần Harry biết việc hắn tính sổ mấy đứa nhóc kia, thì cậu sẽ ủ rà ủ rũ cả ngày; có lúc thì cậu không thèm nói gì tới Tom trong nhiều ngày. Vì vậy, từ lâu hắn đã biết cách để giấu nhẹm đi những việc mà mình làm không cho Harry biết. Đôi khi không biết mới là tốt nhất. Tom biết nếu hắn ra tay giết Abraxas thì Harry sẽ biến thành cái xác héo dần héo mòn đi vì mặc cảm tội lỗi trong cậu .

Harrison, với trái tim Gryffindor ngốc nghếch, to lớn của mình chắc chắn sẽ tan nát vì những chuyện này. Do đó, tốt nhất là không nên để cậu bé bận tâm đến bất kỳ kế hoạch nào của hắn và cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi chúng. Cái đêm mà hắn ra tay tra tấn và sát hại cả gia đình mình , cả đêm ấy Harrison không hề bị tỉnh giấc  . Đúng, anh ấy đã làm việc đó , nhưng đó là vì một lý do hoàn toàn ... chính đáng. Nhưng có vẻ như điều đó luôn khiến bản thân Harrison cảm thấy phải chịu trách nhiệm về hành động của Tom.

Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để nhớ về những chuyện cỏn con đấy, đã đến giờ đi ngủ. Vào buổi sáng, anh ấy sẽ thức dậy và sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Cho đến lúc đó hắn chỉ muốn âu yếm bên cạnh bạn trai của mình.

_____________

Cậu không muốn phải rời khỏi giường đâu. Nó ấm, mềm thật sự rất thoải mái. Mỉm cười ngái ngủ,cậu tự hỏi mình đã làm gì để được lên thiên đường sớm thế này. Cậu chắc chắn đây thiên đường. Không có gì tuyệt vời hơn so với việc nép mình ngủ say dưới tấm chăn của một chiếc giường sang trọng. Ở trại trẻ mồ côi thoải mái là điều không bao giờ được phép đối với bất kỳ đứa trẻ nào chứ đừng nói đến một người như cậu. Ở trại trẻ mồ côi. Giường của chúng là một tấm nệm ẩm mốc bị rệp gặm nhấm nham nhở lót trên tấm khung giường kêu cót ca cót két. Và các tấm chăn đắp thì mỏng tanh ,cũ kĩ trông như một tấm lót ổ mèo.

Nhưng đã không còn vậy nữa, từ khi cậu tới Hogwarts,từ khi Tom...

Ôi chúa !

Ngay lập tức đôi mắt xanh lục bảo mở ra, và Harrison Evans bật nhảy khỏi giường. Đôi chân không vững như tưởng chừng khiến cậu ngã quỵ xuống mặt đất . Đó không phải là một giấc mơ,đó là sự thật, cậu chắc chắn. Với Abraxas, Tom, và Phòng chứa, và... đấy chắc chắn không phải là một con ác mộng khủng khiếp nào đó do cậu tưởng tượng ra. Tất cả đều là thật. Trong một khắc, Harrison chợt cảm thấy buồn nôn , chóng mặt khi hồi tưởng lại đêm qua.

Bây giờ trời đã sáng, vậy chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu ngất đi? Cậu nhớ đã tìm thấy cơ thể của Abraxas, giải thích mọi chuyện cho Tom. Và mọi chuyện sau đó có vẻ đã ổn, nhưng rồi... Tom đã có ý định giết Abraxas! Và sau đó nhiều thứ khác khiến cổ họng cậu gần như dâng lên một vị chua loét, suýt nôn cả ra sàn. Và sau đó ... cậu không nhớ gì cả. Thứ đọng lại trong đầu cậu chỉ là một khoảng trắng, cho đến khi cậu thức dậy trong phòng Tom. Và không có Tom ở đây. Tốt, điều đó có nghĩa là cậu có thời gian để nghĩ ra một kế hoạch.

Ok,có lẽ là Tom đã đưa cậu về phòng. Giả sử rằng cậu ngủ như thường, thì hôm nay sẽ là thứ bảy, mà thứ bảy thì không phải đi học? Tốt. Vậy thì tiếp theo : Tom đâu rồi? Cậu không biết Tom ở đâu cả. Có một sự thật ít người biết về người thừa kế Slytherin : anh không dễ chịu gì vào buổi sáng cả. Tom luôn thức dậy, luôn sẵn sàng để bắt đầu một ngày mới. Nhưng bất cứ khi nào có cơ hội thì hắn sẽ lăn lộn đến tận trưa. Vì vậy, nếu Tom không có ở đây thì có lẽ anh ấy đang bận làm một điều gì đó. Điều đó có nghĩa là Harrison có đủ thời gian thể trốn ...

Cạch

Chết tiệt

Tuy cậu không thấy được Tom do che khuất tầm nhìn, nhưng chỉ cần nghe tiếng sột soạt do quần áo cọ xát là biết. Với lại cửa làm sao mà tự mở được.

Bỗng chợt bầu không khí lo lắng và căng thẳng bao trùm lấy cậu. Chuyện gì đã xảy ? Chuyện đêm qua vẫn chưa giải quyết xong mà. Cậu không biết Abraxas bây giờ ra sao, cậu cần phải tìm được câu trả lời cho sự việc này. Ý nghĩ phải đối đầu với Tom nảy lên trong đầu cậu , khiến bụng cậu đau quặn lên ,đầu óc nhẹ bẫng đi. Mồ hôi túa ra trên trán , căn phòng phòng trong mắt cậu bắt đầu quay cuồng trong hư ảo. Merlin thân mến, nếu bây giờ cậu mà xỉu ngang thì cậu chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho mình,bây giờ nhìn cậu không xứng với nhà Gryffidor một xíu xiu nào cả .

Lạc lối trong những dòng suy nghĩ làm cậu không để ý đến có một bàn tay mát lạnh đang áp lên thái dương mình. Thoải mái quá....sao cậu lại nóng nhỉ? Cậu đâu có bị cảm đâu.

"Harry, nhìn anh." Câu lệnh tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ sức sai khiến cậu . Không muốn làm Tom buồn lòng, Harrison ngoan ngoãn làm theo, nhìn vào đôi mắt màu hạt dẻ đầy lo lắng của Tom.

Lo lắng? Sao anh ấy lại lo lắng? Dòng suy nghĩ của cậu bị cắt đứt khi bị Tom nhấc bổng lên .Dù cho cậu có cố gắng giãy giụa, cố thoát khỏi sự kiềm cặp trong vòng tay của Tom nhưng những nỗ lực của cậu gần như vô tác dụng . Tom vẫn dễ dàng bế cậu đặt vào trong phòng tắm lớn.

Chiếc bồn tắm khổng lồ đã được đổ đầy nước và đầy ấp bong bóng. Tom lẩm bẩm một câu thần chú làm ấm trong miệng, khiến bề mặt yên tĩnh vốn có của bồn tắm khuấy động, phả ra làm khói vào khoảng không. Một cái phất tay của anh ,cả hai người liền trong trạng thái trần như nhộng . Nếu bình thường thì cậu sẽ từ từ mà tận hưởng những bắp cơ săn chắc ,bộ ngực ,bờ vai rộng của Tom, và say sưa ngắm nghía bắp tay cường tráng đang ôm mình rồi .

Những năm tháng ở trại trẻ mồ côi đã ảnh hưởng đến Tom và Harrison theo những cách khác nhau. Tham gia vào các công việc lao động nặng và công việc nhà là tất cả công việc mà bọn trẻ công cô nhi viên đều phải làm. Nhưng , với sự 'Quái dị' của mình, hai đứa luôn bị đẩy làm những công việc khó khăn nhất. Từ khi còn tấm bé, Harrison luôn là một đứa trẻ còi cõm ,yếu ớt luôn bị bệnh vặt vãnh . Để tránh cậu bị bà Cole trách phạt vì cho là lười biếng nên Tom thường làm giúp luôn phần việc của cậu. Khoảng thời gian đó là một khoảng thời gian điện ngục, nhưng những hệ quả của nó lại ảnh hưởng sâu sắc với bọn trẻ sau này.

Hoặc sẽ không , nếu trong hoàn cảnh khác

Khi nước đã đủ ấm, Tom hạ người xuống bồn, ngồi trên bậc trong của bồn, hắn thả Harrison ngồi xuống để nước ngập lên đến cổ cậu. Thật thoải mái! cơ thể cậu bắt đầu thả lỏng, tựa vào người Tom, gục đầu xuống bờ vai rắn chắc của hắn,nhắm mắt lại. Hơi nước bay bổng trong không khí, cảm giác hoảng loạn trong cậu dần bớt đi.

Chẳng gì phải vội vã cả. Khi Tom sẵn sàng anh ấy sẽ nói. Và lúc đó cậu sẽ có câu trả lời của riêng mình. Từ giờ đến lúc đó, cậu có thể giả vờ rằng mọi thứ chưa từng xảy ra.

__________________

Quả nhiên,quyết định ngâm nước nóng đã đúng . Hắn đã suýt chút nữa không dám nói ra điều đó - khi bước vào phòng và thấy Harrison đang nằm trên sàn, tìm kiếm  hắn với gương mặt hoảng loạn. Tất cả đều không giống cậu thường ngày xíu nào.

Hắn chỉ vừa rời khỏi phòng để lấy một ít đồ ăn ở bếp. Hắn cho rằng đêm qua Harrison chẳng có gì lọt  vào bụng và muốn chuẩn bị gì đó cho cậu lót bụng sau khi thức . Và giờ mọi chuyện lại đi xa ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó. Ít nhất giờ cậu đã bình tâm lại, hoảng loạn trong cậu đã vơi bớt.

Tốt.

Hắn sẽ không làm gì cho đến khi cậu có thể bình ổn lại. Sẽ không để chuyện đêm qua lặp lại một lần nữa.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Tom Riddle đã mất kiểm soát vào đêm qua. Đã từ rất rất lâu trước đây, hắn đã phát hiện cảm xúc chỉ là một thứ gây cản trở. Chúng làm che mờ khả năng phán đoán của một người, khiến họ hành động tùy ý và ngay cả những người đàn ông mạnh mẽ nhất cũng phải khuỵu xuống . Thật là thảm hại. Hắn không bao giờ muốn trở những kẻ giống vậy. Vì vậy, hắn đã khóa tất cả cảm xúc lại và nhét sâu chúng vào một chỗ. Nhưng tất cả đã công cốc (tự bao giờ hắn cũng không nhớ) rằng hắn đã yêu Harrison Evans.

Bây giờ ngoảnh lại, việc ở bên Harrison không khiến hắn ngạc nhiên chút nào. Không thể phủ nhận cậu bé ấy mạnh mẽ, xinh đẹp và rất đáng tin cậy. Ngay từ bé, cậu đã ảnh hưởng ít nhiều đến Tom. Khi cả hai dần lớn lên ,đã có thể thoát khỏi sự vòng kiềm cập của cái trại trẻ mồ côi đó, Tom đã hơi ngạc nhiên trước sức mạnh của tình bạn giữa họ. Khi hắn đã nghĩ rằng tình bạn cả hai có thể bị kết thúc khi mà chiếc nón phân loại xướng tên Harry vào nhà Gryffidor.

Nhưng cậu bé vẫn rất kiên trì, cố chứng minh cho Tom thấy rằng mối quan hệ hai đứa sẽ chẳng bao giờ thay đổi cả, vì xét cho cùng, Tom là 'bạn thân nhất' của cậu . Hắn nhớ rõ rằng mình đã cảm thấy ... phấn khích một cách kỳ lạ khi Harrison đã nói với anh điều đó. Có lẽ tại thời điểm đó hắn đáng lẽ nên lo lắng? Nhưng mà hắn đã không hề lo lắng xíu nào , bởi vì không gì có thể sánh được cảm giác khi ở bên Harry. Có một cái gì đó: thân thuộc, dịu dàng và vô số những cảm xúc khác mà Tom đã thầm mong ước . Và họ lớn lên , tình cảm cũng theo đó mà tăng và cho tới một ngày Tom thấy mình đối diện với một cảm xúc khác : Ghen.

Trước đó Tom chưa bao giờ ghen tị vì bất cứ điều gì. Bản thân hắn muốn rất nhiều thứ, và luôn tìm ra mọi cách để có được chúng. Và đối với hắn , ghen có nghĩa là hắn muốn có một thứ gì đó, nhưng lại chẳng có khả năng đạt được nó. Chậc, Tom đây không có gì là không làm được cả. Hắn sẽ có được thời gian, nụ cười , tiếng cười và mọi thứ mà của cậu... vì đó là những gì hắn muốn . Tom luôn có được những gì hắn muốn.

Với một khi đã nhìn rõ mục tiêu và vạch ra kế hoạch bắt lấy nó, Tom bắt đầu cố gắng gần gũi Harrison theo một cách khác. Và dĩ nhiên là trước đây hắn đã từng cặp kè với rất nhiều người khác, (cả nam lẫn nữ) nhưng tất cả chỉ là thoáng qua. Chúng chẳng lưu lại bao cảm xúc,chỉ là một cách để thỏa mãn những ham muốn xác thịt của mình . Không một ai trong số họ quan trọng. Nhưng Harry thì có, và hắn không muốn gì hơn nữa ( kể cả hắn cố phủ nhận đều đó với bản thân ) và sau đó cũng đã trở thành một người quan trọng với Harry.

Quá trình tán tỉnh Harrison của hắn cũng rất chi là... thú vị. Lần đầu tiên trong đời, Tom cảm thấy bất an . Harry không phải là người phô trương hay hời hợt, nên vị trí của cậu trong trường, vẻ ngoài của cậu và những gì người khác ngưỡng mộ đều rất bình thường. Tất nhiên là đối với hắn Harry cực kì hấp dẫn, cả trong lẫn ngoài, Tom muốn một đều còn hơn thế nữa.

Mùa hè năm đó là một bước ngoặt lớn của cả hai người. Một số sự kiện xảy ra đã chính thức đánh dấu con đường của hắn chọn. Harrison sẵn lòng chấp nhận và thậm chí là yêu hắn, bất chấp tất cả những điều... kỳ quặc rõ ràng từ hắn . Hắn biết rằng mọi người luôn sẵn sàng bỏ qua những điểm trừ mà họ không thích của đối phương, nhưng Harry thì lại khác,cậu chấp nhận mọi thứ của hắn. Đánh tan những lớp phòng bị của Tom.

Liếc nhìn khuôn mặt ủ rũ của Harrison từ khóe mắt. Đôi mắt xanh lục bình thường luôn tràn đầy sức sống của cậu giờ đây mờ mịt và gần như trống rỗng. Tom không thích điều này, và hoàn toàn không thích việc mình lại là nguyên do gây ra nó. Hắn biết giờ đây mình phải làm gì.

"Abraxas vẫn ở trong Phòng Chứa" anh nói bằng một giọng nhẹ hẫng, trong khi tay ôm Harrison đặt cậu lên đùi mình. Anh muốn đôi mắt kia luôn dõi theo anh. "Phép thuật anh đang chữa trị cho hắn tới khi hắn ta không còn cần kề cái chết nữa . Có lẽ sẽ ở đó cho đến Chủ nhật."

Không khí căng thẳng bao trùm, đôi mắt khi Harry to không thể tin được. Cậu đã nghĩ hắn sẽ giết Malfoy? Hay, anh cũng có ý định đó đây. Tom nghĩ

Hắn biết là nhóc tì Gryffindor còn nhiều điều muốn hỏi, và kiên nhẫn chờ đợi nhóc.

"Anh ấy sẽ ổn chứ?"

Tay Tom bắt đầu di chuyển lên xuống lưng Harrison, giọng vẫn vang đều đều. "Phải , anh dám chắc hắn sẽ hồi phục ... chỉ lần này." Anh nhìn vào mắt thẳng vào mắt cậu, muốn nhấn mạnh rằng anh đang rất nghiêm túc.

"Nhưng nếu chuyện giống vậy xảy ra thêm lần nữa... dù là bất kỳ ai, thì anh sẽ giết chúng. Và em sẽ không thể ngăn cản anh được nữa. Anh là người có tính chiếm hữu cao, em biết mà. Anh không bao giờ chia sẻ người khác thứ thuộc về anh cho kẻ khác, và sẽ trừng trị thích đáng những kẻ dám chạm vào thứ không thuộc về mình. Em đã rõ hết chưa ? "

"Dạ rõ," cậu thì thầm.

"Tốt," anh đáp lại rồi nghiêng người về phía trước, kết thúc thỏa thuận bằng một nụ hôn. Tay hắn trượt ra khỏi lưng Harrison, luồn vào mái tóc ẩm,kéo cậu sát lại gần mình hơn. Nhẹ nhàng xoa xoa tóc nơi bị hắn kéo hôm qua, và cảm nhận tiếng thở dài mơ màng, rên rỉ của cậu bé.

Anh chớp lấy thời cơ đó để đưa lưỡi mình vào giữa hai cánh môi mềm mại đang hé mở của Harrison, dụ dỗ chiếc lưỡi non nớt của cậu cùng chơi. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên khi Harry làm theo, nhướng người về phía trước cho tới khi hai thân thể nóng bỏng cọ xát vào nhau.

Một tiếng rên khàn khàn phát ra từ miệng Harrison và đối với Tom thì đó là giai điệu tuyệt vời nhất. Hắn không thể không thích sự thật rằng hắn là nguyên nhân. Rằng hắn, Tom-chết tiệt-Riddle là người duy nhất từng nhìn thấy hoặc nghe thấy Harrison kêu lên vì sung sướng như vậy. Chỉ có hắn. Bởi vì Harrison chỉ có thể là của hắn. Và hắn sẽ không bao giờ chia sẻ cậu bé vơi bất kì ai khác, sẽ không bao giờ buông tay.

Hắn cho để Harrison điều khiển nụ hôn, bàn tay đi xuống phần eo thon đang áp lên người hắn. Cậu bé thật là cứng rắn, và mỗi lần vặn vẹo nhỏ của Harrison ( tự nguyện hay không) đều khiến hắn phát điên. Nhưng hắn muốn nhiều hơn, bàn tay nắm lấy hông của cậu bé, áp chặt thân thể cậu vào mình.

Dường như không thể kìm chế được bản thân, Harrison thoát khỏi nụ hôn của Tom, gục vào ngực Tom và chìm đắm trong cảm xúc mà người yêu đen lại.

"T... Tom... mmmm," những câu chữ kẹt lại trong cổ họng, bị bóp nghẹt khi Harrison giấu mặt vào vai Tom. Nhưng người thừa kế Slytherin không thương xót, bây giờ hắn ta chỉ biết rằng tiếng rên rỉ của Harrison như một giai điệu tuyệt vời nhất và hắn muốn được nghe thấy nó.

"Em định nói gì vậy Harry?" hắn hỏi một cách ngây thơ trong khi gặm nhấm phần thịt lộ ra trên cổ của Harry.

Tất nhiên Harry biết bạn trai mình chẳng có gì là vô tội, gương mặt cậu nổi lên những rặn mây hồng. Tom nhếch mép cười khi nói ra một vài từ nghe như 'khốn nạn' và 'hơn thế nữa.' Nhưng nó vẫn chưa đủ. Hắn cần nghe cậu nói điều đó.

"Harry muốn gì?" anh lầm bầm chống lại Harrison, bây giờ trên cổ của cậu đã đầy rẫy những dấu hôn. Hắn cảm thấy Harry đang cố gắng thoát khỏi và di chuyển theo ý mình, nhưng Tom nhanh chóng nắm lấy hông của cậu bé. "Nói đi " hắn ra lệnh một cách sắc bén.

" Em muốn anh! Làm ơn ... vì vậy chỉ cần-"

"Harry ... tất cả những gì em phải làm bây giờ là hưởng thụ " hắn cười khúc khích trước khi ôm lấy người yêu nhỏ của mình, đồng thời kéo cả hai người ra khỏi bồn tắm nước nóng. Sư tử nhỏ của hắn cần hắn và hắn sẽ không bao giờ từ chối một yêu cầu như thế.

_____________________

Harrison Evans thức dậy lần thứ hai trong ngày, cậu cảm thấy rất ấm áp. Nhưng còn hơn thế nữa vì một phần hơi ấm đến từ cơ thể của người bạn trai đang quấn chặt lấy cậu. Một sự thật ít được biết đến về Tom rằng hắn là một người dính người thái quá. Có lẽ do chính sự bỏ rơi mà cả hai đã phải chịu đựng ở trại trẻ mồ côi, Tom (ở một mức độ không nói ra) hoàn toàn thích sự gần gũi và tiếp xúc ấy. Hắn ấy không bao giờ chủ động làm những điều thân mật khi họ ở bên ngoài ( bởi cậu luôn là người làm điều đó) nhưng hắn cũng sẽ không bao giờ từ chối việc Harrison chạm vào mình bất cứ khi nào và bất kể họ ở đâu. Nhưng khi cả hai quay về ngôi nhà của mình, Tom sẽ luôn là người đầu tiên kéo Harrison đến bên giường và cậu sẽ không bao giờ từ chối những việc ấy.

Cảm nhận hơi ấm từ lồng ngực Tom dựa vào lưng cậu, và cánh tay lực lưỡng ôm lấy cậu sau việc hắn đã đè câu ra thảm mà làm và một cuộc "chiến đấu kịch liệt" ấy. Cậu sẽ để Tom bôi một ít thuốc mỡ vào lưng và sẽ trả thù lại khi đó.

"Em cuối cùng cũng tỉnh," giọng nói mơ hồ của người phía sau cất lên khi cậu cảm thấy những ngón tay tao nhã bắt đầu di chuyển qua mái tóc của mình. Harrison chỉ rùng mình, tận hưởng những cảm giác đó cho đến khi cậu cảm thấy ngón tay của Tom bắt đầu vuốt ve xuống phía dưới cổ mình. Cơ thể cậu vẫn còn một chút nhức nhối sau tất cả những chuyện mà Tom đã làm.

Những ngón tay của Tom nhẹ nhàng lướt qua, có lẽ để ý đến vết sưng nhỏ được tìm thấy nơi đó. Không muốn bắt đầu cuộc đối đầu nào nữa, Harrison chỉ im lặng.

Đột nhiên anh cảm thấy một cảm giác mát lạnh từ các đầu ngón tay của Tom, và một giây sau cơn đau nhẹ mà cậu cảm thấy đã biến mất.

" Đã Tốt hơn?"

"Vâng cảm ơn anh."

" Quay lại nào" Harrison đã làm theo lời anh, chuyển đổi vị trí của mình cho đến khi cậu đối mặt với Tom. Cậu đợi cho đến khi Tom quấn lấy mình và cậu biết rằng anh sẽ chỉ nói khi đã sẵn sàng.

" Em biết anh sẽ tốt nghiệp trong vài tháng nữa." Đó là một khẳng định, không phải là một câu hỏi. Bởi vì Tom biết rằng Harrison biết, từ bây giờ đến lễ tốt nghiệp chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi. Cậu đã cố gắng phớt lờ những suy nghĩ về việc Tom sẽ rời đi, hy vọng rằng mình sẽ có nhiều thời gian hơn trong thế giới tưởng tượng của mình. Một nơi mà Tom sẽ không để cậu một mình. Đây là lần đầu tiên, hai người nhắc về nó.

"Cuối cùng thì anh cũng được tự do...... anh có thể làm những gì anh muốn" Cậu nói với giọng vô tư, rõ ràng là không đúng với cảm xúc bên trong của mình. Tom cảm nhận được cảm xúc thực sự bên trong của Harry, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.

Trời ạ, cậu thực sự không muốn có cuộc trò chuyện này. Cậu không muốn nghe về việc Tom rời trường Hogwarts. Bởi vì điều đó có nghĩa là Tom sẽ rời bỏ cậu. Và thực sự, với Tom, thật khó để tưởng tượng anh ấy sẽ quay trở lại. Và điều đó khiến Harrison sợ hãi đến chết đi sống lại.

Đúng vậy cậu biết Tom quan tâm đến mình, nhưng đó không phải là sự đảm bảo cho bất cứ điều gì... hơn thế nữa. Và nếu cậu hoàn toàn thành thật với bản thân, Harrison muốn nhiều hơn thế với Tom. Nhưng tốt nhất là cậu nên tránh xa kiểu suy nghĩ đó. Không có gì được hứa hẹn, đặc biệt là với người thừa kế duy nhất của Slytherin. Cậu quay đầu lại và vùi vào ngực Tom. Cậu không muốn mình bắt đầu khóc thêm một lần nào nữa.

" Em dễ thương thật đấy Harry. Một Gryffindor như vậy, anh không biết làm thế nào mình có thể chịu đựng được với em" Tom nói lớn giữa tiếng cười. Điều đã xảy ra rất buồn cười? Harrison cau có, nhìn lên Tom chuẩn bị cho anh một phần tâm trí 'Gryffindor' của mình thì lại Tom lại nói.

"-và anh không biết mình sẽ xoay sở thế nào để tiếp tục làm việc đó trong tương lai, nhưng có lẽ anh sẽ tìm ra điều gì đó." Khi hắn nói, Tom quay lại và lấy một thứ gì đó từ bên dưới gối của mình. Harrison mở to mắt; Đó là chiếc nhẫn mà Tom tìm thấy trong mùa hè! Ok, sử dụng từ  'tìm thấy' có vẻ sai sai, nhưng đó không phải là vấn đề bây giờ.

Cậu kinh ngạc nhìn Tom cầm nó trước mặt mình.

"Tất nhiên đây không phải là chiếc nhẫn thật. Chiếc nhẫn dành riêng cho em chắc chắn sẽ vừa vặn hơn nhiều." Hắn cũng có thể hiểu tại sao. Mặc dù được chế tác tinh xảo và cực kỳ quý giá , nhưng nó... hơi quá 'nhiều' đối với cậu. Nhưng cậu vẫn hiểu hành động này có ý nghĩa gì, rằng giữa hai người họ chỉ cần có một sợi dây liên kết là đủ rồi.

" Anh không thể hứa rằng anh sẽ đối xử  'tốt'  hoặc rằng anh sẽ không làm tổn thương mọi người. Bởi vì anh không phải người tốt, và anh thích làm hại mọi người và coi nó như một trò tiêu khiển". Nếu Harrison không bị cuốn hút bởi cuộc trò chuyện hiện tại thì có lẽ cậu đã tròn mắt. Tom đúng là một tên thần kinh mà. "Nhưng ... anh sẽ đối xử tốt với em, và anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương. Đó là tất cả những gì anh mà anh có thể hứa."

Và như vậy là quá đủ với cả hai người họ.

_________________________________________

Đôi lời của tác giả:
El Fin

Đầu tiên, tôi xin cảm ơn sự ủng hộ và động viên của mọi người. Nó có ý nghĩa rất lớn đối với tôi rằng các bạn rất thích bộ truyện này! Và tôi biết tôi đã nói rằng sẽ có một số 'nội dung dành cho người trưởng thành', nhưng khi câu chuyện tiến triển, nó có vẻ hơi lạc lõng. Đừng lo lắng... lần sau, mặc dù vậy, nếu những kẻ ngoại đạo sẽ nhận được lời khen của bạn! Lời hứa :)

Soooo, khoảng thời gian tới... Tôi biết tôi đã nói rằng tôi sẽ xem xét làm một số loại tiền truyện, và tôi vẫn cố chấp lên kế hoạch làm điều đó! Nhưng tôi có một số ý tưởng khác đang lởn vởn trong đầu, vì vậy tôi chỉ muốn thông báo với mọi người rằng phần tiền truyện có thể không phải là thứ đầu tiên tôi viết.

Thành thật mà nói, ý tưởng bắt đầu từ thời thơ ấu của Tom và phát triển cả Harry và Tom thành những nhân vật bán thực và thú vị sẽ tốn rất nhiều công sức, và tôi muốn tìm hiểu kỹ hơn về lĩnh vực đó trước khi bắt tay vào làm. Không có gì, và tôi không có nghĩa là không có gì, tốt hơn một số nhân vật không tốt. Ít nhất là với tôi ^ _ ^

Và tôi chỉ thích chơi với Tom vì anh ấy rất 3 chiều, phức tạp và nội tâm. Đặc biệt là khi bạn ném vào một đối cực như Harry, và tôi chỉ muốn làm công lý cho cả hai nhân vật. Và tất nhiên, cung cấp cho các bạn một cái gì đó hay để đọc.

Ngoài ra, trong khi có một cốt truyện cho câu chuyện này, nó khá đơn giản vì tôi chọn làm cho đây là một đoạn giới thiệu ngắn. Bất cứ điều gì đầy đủ dài tôi muốn có nhiều chất hơn. Vì vậy, nghĩ ra một cốt truyện thực sự thực sự hay là điều mà tôi sẽ bắt tay vào thực hiện.

Cho đến lúc đó, một số thứ tôi đang xem là một thứ giống như Tom / Harry của người sói. Hoặc thậm chí có thể là một cái gì đó khác ... miễn là nó là AU. Tôi nghĩ việc viết chúng ra bên ngoài thế giới 'phép thuật' sẽ giúp ích cho sự phát triển cá nhân của chúng.

Tất nhiên nếu các bạn có bất kỳ ý tưởng hoặc những điều bạn có thể muốn xem, hãy cho tôi biết! Tôi thích nghĩ rằng trong khi tôi cũng đang viết vì mục đích cá nhân của mình, tất cả các bạn đều đóng một vai trò quan trọng trong quá trình của tôi.

Và wow... đây là một AN 😳 thực sự dài

Hahaha một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người! Dứt khoát không thể hoàn thành nếu không có tất cả những lời nói và phản hồi tử tế của bạn. Cho đến lần sau...

* Smooooooocchhhhhh! *

-Con công

_______________________________________
Lyrisc_Angle: heheee có vài lời tui muốn gửi mọi người....thật sự rất xin lỗi vì đã ngâm chương cuối  đến tận bây giờthật sự rất rất xin lỗi luôn:< do vài chuyện cá nhân ó nên tui rất rất xin lỗi:<🌷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro