Chương 10: Lễ phân loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng gần đến Hogwarts, chúng tôi càng cảm nhận được sâu sắc hơi thở lịch sử ma pháp khổng lồ tràn ra từ nó, có lẽ đó mới chỉ là một góc của tảng băng chìm.

Các học sinh năm nhất đi qua một đường hầm dài, cuối cùng bước lên những bậc thang sạch sẽ, một số nhìn ngắm lâu đài như sắp mổ sẻ ra bí mật nào đó của nó, một số thì trầm ngâm vào viễn cảnh tương gắn liền cùng sự nghiệp học tập của mình trong lâu đài bí ẩn này.

Khi bước lên góc cầu thứ hai, chúng tôi thấy một người phụ nữ có vẻ vô cùng nghiêm túc đang đợi ở đó, bà đeo kính vuông, mắt xanh, tóc đen được chải gọn gàng, mặc áo choàng màu xanh đậm, đội một chiếc mũ phù thủy có gắn hai chiếc lông vũ sang trọng.

Người phụ nữ đoan trang này rõ ràng đã khiến những cuộc thảo luận giữa các sinh viên năm nhất giảm đi rõ rệt, tôi suýt rớt cằm khi thấy cái đầu tóc vàng bạch kim lấp ló trong đám người cách đó không xa.

"Chào mừng các trò đến với Hogwarts," tôi nghe bà ấy nói.

"Buổi tiệc khai giảng sẽ bắt đầu, nhưng đầu tiên là phải xác định nhà mà các em sẽ học cho đến khi tốt nghiệp. Phân loại nhà là nghi thức quan trọng nhất, bởi vì trong thời gian học ở đây, nhà sẽ giống như gia đình của các em ở Hogwart vậy. Các em sẽ cùng những người trong nhà học chung một khóa, ở cùng ký túc xá, cùng nhau vượt qua thời gian chơi đùa... Cô hi vọng các trò có thể làm vẻ vang nhà của mình"

Khi người phụ nữ nhìn có chút quen mắt này kết thúc bài diễn thuyết của mình, thì tôi nghe thấy một giọng nói đằng sau hét lên--

"Trevor!"

Tôi cảm thấy như mình bị đẩy về phía trước bởi một lực nào đó, mà cậu bé với mái tóc nâu và cái đầu tóc rậm rạp lao về phía những bậc thang đằng sau tôi.

Cái đầu bạch kim mà tôi để ý từ khóe mắt đã thành công hướng đến chỗ này, sau đó ánh mắt của tôi và hắn chạm nhau trong một giây, rồi tôi cam chịu số phận mà ngã xuống đất trong giây tiếp theo.

Tại sao trên đời lại có một số người, mà cứ hễ gặp mặt nhất định toàn là xui xẻo, oan gia ngõ hẹp!!!

"Em xin lỗi." Tên nhóc vừa nãyy cầm lấy con cóc của mình, hướng về người phụ nữ kia xin lỗi.

Bà khẽ liếc hắn một cái: "Ta nghĩ người cần trò xin lỗi nên là vị bạn học này."

Tôi để ý thấy Malfoy nhỏ đằng kia bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi, tiếc là tôi không thể cùng chơi trò cảnh sát bắt cướp với hắn lúc này. Chật vật từ bậc thang đứng lên, tôi cau mày xoa khuỷu tay đau đớn, liền thấy cậu bé ôm cóc đi về phía tôi.

"Thực xin lỗi." Ánh mắt của hắn vừa rụt rè vừa ôn hoà, tràn ngập hối lỗi khiến tôi không cách nào trách cứ.

"Không có gì." Tôi liền cong cong khoé miệng rồi hạ cánh tay xuống.

Đi theo Gary bao năm, những vết thương còn dữ dội hơn thế này tôi đã chịu đựng qua, sẽ không vì loại ngã cầu thang nhẹ nhàng này mà nháy mắt một cái, dù sao vết thương nhỏ như vậy cùng lắm chỉ là một vết bầm tím.

"Lễ phân loại sắp bắt đầu!" Các tân sinh theo người phụ nữ vội vàng tiến lên.

Malfoy nhỏ không có đi theo, thanh âm cao ngạo mà trẻ con cắt ngang.

"Xem xem, đây là kẻ gây rối nào?" Malfoy giống như radar đi tới, phía sau còn có hai tên tùy tùng trông rất đô con, không ngờ lần này hắn không gây sự với tôi.

Nụ cười tà ác trên khuôn mặt nhợt nhạt, đáng giá tán dương duy nhất chắc là đầu tóc được chăm sóc cẩn thận kia. Draco Malfoy bước đi thong thả quanh cậu bé, rồi thốt lên một tiếng hung ác: "Một tên Longbottom!"

Longbottom?

Nhìn nhóc Longbottom kia càng khúm núm hơn khi bị ba đứa bao vây làm tôi nhớ lại đồng bọn ở ngõ Lavale mỗi khi họ phải nhìn sắc mặt mà kiếm cơm, tôi cau mày kéo tay đứa nhỏ.

"Tôi nghĩ lễ phân loại sắp bắt đầu rồi." Phớt lờ Draco Malfoy đang trừng lớn đôi mắt xanh xám, tôi kéo Longbottom ra xa.

Đi được vài bước, tôi không yên lòng quay đầu lại. Draco vẫn đứng đó, bàn tay của hắn đang uốn cong theo một vòng cung kỳ lạ hướng về phía tôi, tôi đối mắt với hắn một lúc, cuối cùng ngoảnh mặt bước đi không thèm nhìn lại.

Tôi với tên đó đến tột cùng là có thâm cừu đại hận gì mới được~

Kỳ thực tôi sợ tên Malfoy này đột nhiên phát điên, giống hồi ở Hẻm Xéo, nhưng đây là Hogwarts, tôi không nghĩ Malfoy đủ to gan để băm tôi rồi chôn xác trong Rừng Cấm đâu.

Dù không nhớ chính xác chi tiết cốt truyện, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó sai sai, giống như bầu không khí giữa Draco và Harry không giương cung bạt kiếm như nguyên tác, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ cái này.

Khi đã định thần lại, tôi thấy vị phù thủy vĩ đại đó, cụ Dumbledore đứng dậy, bộ râu của ông ấy xoăn và dài, mái tóc màu xám, cặp kính nửa vầng trăng khiến cụ trông hiền lành hoà ái hơn tôi tưởng, điều đáng nói là cụ đội chiếc mũ có ngôi sao đỏ nhìn hơi giống mũ trẻ con.

Cụ Dumbledore đã tuyên bố những điều cần chú ý trong học kỳ mới, đặc biệt cụ còn bổ sung thêm "biển báo cấm đi vào hành lang bên phải của tầng bốn và Rừng Cấm".

Nghe cứ như đang khích lệ đám nghé con bọn họ thì đúng hơn, có một niềm vui ngoài ý muốn là sau khi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc áo choàng xanh lá cây một lúc lâu, cuối cùng tôi đã nhớ ra tên của bà ấy có thể là, Giáo sư McGonagall?

Khi giáo sư McGonagall đọc tên của học sinh đầu tiên thì có nghĩa là việc phân loại sắp bắt đầu.

Phải làm sao đây, tôi sợ rằng nếu không vào Ravenclaw có lẽ tôi sẽ không sống sót mà qua khỏi Giáng sinh này.

Tâm trạng tôi lúc này không khác gì kiếp trước đi học chờ giáo viên phát phiếu điểm, và giáo sư McGonagall đã mở tờ giấy da trên tay---

"Hermione Granger!"

Tôi thấy Hermione nắm chặt tay đi lên, chiếc mũ phân loại màu xám cũ kỹ chạm vào đầu nhỏ, chiếc mũ nhàu nát tạo thành một khuôn mặt người, nó lẩm bẩm một lúc rồi đưa ra câu trả lời y chang nguyên tác---

"Gryffindor!"

Những tràng cổ vũ dài nổ ra từ bàn nhà Gryffindor.

"Draco Malfoy."

Chiếc nón phân loại đưa ra kết quả Slytherin ngay mà chưa cần chạm vào tóc hắn, Draco thành công bước về phía nhà mà mình đã mong đợi từ lâu.

"Susan Bones."

...

Ron Weasley và Harry Potter tất cả đã thành công bước về phía vòng tay của Gryffindor theo đúng lộ trình của cốt truyện, bao gồm cả người đứng cạnh tôi, Neville Longbottom, ngay cả khi tôi thực sự không nhận ra cậu bé là một Gryffindor dũng cảm!

Tôi cảm thấy tim mình đập dữ dội, sợ rằng cái tên mà giáo sư McGonagall sẽ réo lên tiếp theo là tôi!

"Eve Ruth!"

Chết tiệt, nó đến còn nhanh hơn cả giáo viên sửa bài kiểm tra!

Tôi cam chịu bước về phía trước, chỉ sợ không vào được Ravenclaw.

Chiếc nón phân loại khoác lỏng lẻo trên trán tôi, im lặng hồi lâu không nói gì, tôi thử lắc nó vài cái trước khi nó miễn cưỡng phát ra âm thanh.

"Không đủ dũng cảm, không đủ xảo quyệt, không đủ chăm chỉ, trong đầu tràn đầy những suy nghĩ không có ích, ngươi thích hợp với---

Hufflepuff! "

Tôi chết chân ở đó cho đến khi chiếc bàn dài của Hufflepuff nổ ra tiếng vỗ tay chào đón.

Qua khóe mắt, tôi thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hermione, nhìn tôi như thể Malfoy bé nhỏ nhìn đỉa.

Tôi cố nặn ra một nụ cười trên môi đi về phía nhà mình, trong đầu thì đang vắt óc nghĩ cách nói với Ruth sự thật mà ngay cả tôi cũng khó có thể chấp nhận này.

Hay tôi lừa Ruth là đã vào Ravenclaw?

Trực tiếp lên tháp cú mèo nhảy xuống còn dễ ăn hơn.

Sau khi trải qua buổi lễ phân loại, tôi nhận ra rằng mặc dù tôi đã tiếp xúc với Hermione và Longbottom, nhưng cốt truyện chính mạnh mẽ vẫn không có gì thay đổi, có lẽ đây là chỗ thần kỳ của phép thuật, nó đã cho tôi cơ hội xuyên không, nhưng không cho tôi kịch bản nhân vật chính, để có thể làm điều gì đó không tưởng như bay qua của Thái Bình Dương.

Tâm trạng tôi sẽ không tốt hơn ngay cả khi cụ Dumbledore vẫy đũa ra một bàn đồ ăn Trung Quốc ngay bây giờ, thay vào đó cụ lại gọi ra món gà quay.

Thế là tôi gắp một cái đùi gà bắt đầu ngấu nghiến, toàn thân được bao phủ bởi một vầng hào quang mang tên không còn mặt để mất. Học trưởng nhà Hufflepuff có lẽ là những chiến binh không ngại khó khăn.

"Ruth, em thích chân gà sao?" Một huynh trưởng tóc nâu đeo kính ân cần hỏi ta.

"Một chút ."

"Anh cũng thích ăn, hình như em có vẻ không vui lắm?" Hăn dò hỏi.

"Một chút."

"Chà, em có muốn miếng một cánh gà?"

"Cảm ơn anh." Tôi ân cần nhận món quà của tiền bối. Trong khi tâm trạng của tôi được cải thiện, điều làm tôi ngạc nhiên là các anh chị khoá trên thân thiện đã tốt bụng đưa cho tôi một vài món thịt họ yêu thích.

Những cử chỉ quan tâm vụng về, đáng tin cậy của mọi người khiến tôi gần như ấm lòng ngay lập tức.

Sau đó sự xuất hiện của những con ma Hogwarts đã gây ra một tràng náo động lớn trong các tân sinh Hufflepuff. Bầu không khí của nhà này rất tốt nên tôi không xấu hổ chút nào. Cảm giác thật ấm áp, thành thật mà nói trở thành một thành viên nhà Hufflepuff cũng có chút tổn thương lòng tự trọng, dù sao ba học viện còn lại có chút coi thường chỉ số thông minh nhà Hufflepuff.

Chẳng lẽ tôi là một đứa chậm phát triển trí tuệ?

Tôi quay đầu lại nhìn những đàn anh dáng điệu ngây thơ chân thành cùng các học sinh nhỏ dại trong sáng cùng tuổi, có lẽ mình cũng không nhận ra rằng bản thân thực sự bị chậm phát triển trí tuệ... Ruth từng nói Hufflepuff là nhà có nhiều pháp sư nhất ở Hogwarts, ít nhất tôi không phải lo lắng về việc đánh hội đồng với những nhà khác, đúng không?

Sau bữa tối, đàn anh cao giọng nói với chúng tôi: "Các tân sinh của Hufflepuff, hãy theo anh."

Sau khi đi qua vài cầu thang tương tự, những bức tranh tường chuyển động khác nhau. Chúng tôi theo đàn anh về phòng sinh hoạt chung. Ký túc xá Hufflepuff nằm cạnh hành lang dẫn đến nhà bếp ở tầng hầm, tôi đã hình dung ra phúc lợi trong tương lai của mình.

"Chào buổi tối, các tân sinh và học sinh cuối cấp." Huynh trưởng Hufflepuff, dường như là người dễ nói chuyện nhất trong nhóm huynh các nhà, tập hợp chúng tôi trong phòng sinh hoạt chung.

Hắn mỉm cười giải thích cho chúng tôi về Học viện Hufflepuff: "Mặc dù so với các nhà khác, số lượng pháp sư xuất sắc không nhiều, nhưng những học viên tốt nghiệp từ Hufflepuff đều là một phần quan trọng của thế giới phép thuật. Chủ nhiệm nhà chúng ta cô Sprout là giáo sư môn thảo dược học, là một giáo sư rất tốt bụng, các em năm nhất có thể gặp cô ấy vào ngày mai."

Bên kia, một chị gái xinh đẹp khoá trên bổ sung nói: "Kỳ thực chúng ta rất may mắn, bởi vì ký túc xá cách đại sảnh rất gần, Ravenclaw ký túc xá lại ở tít trên tầng, bọn họ có lúc muốn đi ăn cũng phải suy nghĩ đắn đo, mất nhiều thời gian trên cầu thang không thể đoán trước."

Các tân sinh viên đều mỉm cười.

Mặc dù dường như nhà nào cũng khoe khoang tự hào như bài diễn văn khai giảng... Nhưng tôi sâu sắc nhận ra rằng không có nhà nào phù hợp với tôi hơn Hufflepuff, mọi thứ ở đây quá hoàn hảo.

Sau đó, tôi mở cánh cửa ký túc xá gắn tên mình phía trên.

Ký túc xá có rèm giường màu vàng, nội thất vừa vặn, mọi thứ đều tốt đẹp ngoại trừ bụi, bây giờ tôi hơi hối hận vì đã không biết sử dụng "bùa dọn dẹp".

Điều đáng nói là bạn cùng phòng của tôi chính là cô gái khóc lóc mà tôi gặp ở nhà ga sáng nay, nhỏ tên Hannah Abbott là một phù thủy thuần huyết.

Đúng là uyên trời khó tránh, nhỏ cũng ko biết bùa dọn dẹp.

Đêm đó, chúng tôi loay hoay lau dọn phòng ngủ, không kịp gội đầu. Vội vàng viết một lá thư cho Ruth, trong đó nói tôi đã vào Hufflepuff, rằng bạn bè và tiền bối ở đây đều chăm sóc tôi rất tốt, cho chúng tôi tất cả những món ăn ngon, làm quen bạn cùng phòng và một bạn khác tôi quen trên tàu (Hermione Granger).

Tôi cho Boll ăn ít thức ăn dành cho cú, thả nó ra ngoài cửa sổ, nhìn vậy mà nó càng bay càng cao.

Hi vọng sáng mai sẽ không nhận được lá thư sấm nào.

Thành thật mà nói, tôi vẫn rất mong chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro