Chương 16: Khẩu phần cú mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, tôi lại bị Hannah kéo dậy, vội vã thu dọn để đến sảnh với cảm giác buồn ngủ.

"Eve, trông bồ rất bơ phờ." Ernie nháy mắt với tôi.

Hannah gắp xúc xích ra khỏi đĩa, nhìn tôi nói, "Có lẽ bồ nên giải thích những gì bồ đã làm tối qua."

Mắt tôi còn chưa thể mở hết ra, nên tôi chỉ mơ hồ thuật lại.

Trong khi Hannah và những người khác đang phát hoảng, tôi nghĩ mình đang nói giảm nói tránh, nhưng chắc hẳn họ vẫn tưởng tượng ra điều gì đó khác thường!

Bởi vì Hufflepuff có một trí tưởng tượng đáng sợ.

Lúc này, trên bàn dài Gryffindor truyền đến một tiếng cảm thán. nghi ngờ thò đầu ra ngoài: "Chuyện gì xảy ra?"

Một Ravenclaw nói Harry Potter có một cây chổi "Nimbus 2000".

Ernie huýt sáo."Món đồ mới nhất được trưng bày ở cửa hàng Quidditch. Nó không hề rẻ đâu."

Tôi nghiêng đầu liếc nhìn bàn Gryffindor, Harry trên mặt tràn đầy vui mừng.

"Thật sự là may mắn."

"Ừ, may quá, tôi sắp ghen tỵ chết mất rồi." Ernie nhún vai và tỏ vẻ tức giận.

Hannah và tôi nhìn nhau và mỉm cười, Hufflepuff luôn vui vẻ.

Học sinh năm nhất chúng tôi đã bỏ lỡ trận đấu Quidditch Hufflepuff vs Ravenclaw vì lớp học sáng nay, nhưng chiều nay là một trận Slytherin vs Gryffindor thậm chí còn gay cấn hơn vì Harry - tầm thủ trẻ tuổi nhất.

Khi chúng tôi đến sân Quidditch, sân đã chật kín người. Hannah với tôi được Hermione tinh mắt phát hiện. Nhỏ mời chúng tôi ngồi cùng. Xung quanh rất đông. Tôi nhìn thấy Weasley dường như muốn chào tôi.

Mặc dù tôi đã cảm thấy thân thiết hơn với họ kể từ sự cố quỷ khổng lồ, nhưng thành kiến ​​của Weasley đối với Hufflepuff vẫn còn là cái gai trong tâm trí tôi.

"Xin chào, Eve," cậu ta lắp bắp.

"Chào." Tôi hờ hững cong khóe miệng, dừng một chút mới nói: "Ron."

Ron Weasley sắc mặt đột nhiên giãn ra, cậu ta nhìn tôi một hồi, phát hiện tôi không có ý định tiếp tục nói chuyện, liền đem lực chú ý chuyển hướng Quidditch.

Những người bạn hoàn toàn có thể bắt tay làm hòa sau khi giúp nhau cùng vượt qua hoạn nạn, tôi nghĩ mình tốt bụng như vậy bởi vì tôi là một Hufflepuff.

Quidditch đơn giản là nơi thích hợp để các học sinh cuối cấp giải phóng hormone, họ tản ra sức sống nhiệt huyết thu hút bọn con gái mê muội sa vào lưới tình. Tôi đã nghe thấy vài giọng nói hướng về phía cách đó không xa Đội trưởng Quidditch Gryffindor tên là "Oliver Wood".

Bây giờ các giáo sư trong giảng đường đã có mặt, cảm giác rất gần gũi.

Hermione nắm lấy tay tôi: "Harry nhất định sẽ thắng."

Tôi nắm tay cô ấy lại, cười nhẹ: "Đương nhiên."

Vì yêu cầu của cốt truyện, hào quang của nhân vật chính bao phủ vô tận.

Cửa cabin mở ra, chúng tôi nhìn thấy các học sinh mặc quần áo xanh và đỏ cưỡi chổi lần lượt bay lên trời với tốc độ cực nhanh, ngay sau đó chúng tôi nhìn thấy người thấp hơn một chút, Harry, cũng đang bay vững vàng giữa không trung.

Sau khi các cầu thủ bay vòng quanh sân và đã vào vị trí, cô Hooch bước vào sân, chắc hẳn cô rất tự hào về những học sinh mà mình đã dạy. Cô ấy đã thả trái Bludger và trái Snitch, sau đó trận đấu chính thức bắt đầu!

Họ đang bay qua chúng tôi rất nhanh. Nó thậm chí còn mang đến một luồng gió có thể cảm nhận được khi lướt qua đầu chúng tôi, và trận đấu dần trở nên gay cấn.

Ernie đã nói qua, đầy màu sắc, rất nguy hiểm và thú vị, đây chính là Quidditch! Giống như khi tôi và Gary ăn trộm xong và bắt đầu chạy quanh phố! Tôi để ý thấy Draco tóc vàng bạch kim ở phía đối diện. Malfoy vì Slytherin thất bại mà đỏ bừng cả khuôn mặt, tôi nhướng nhướng mày bỗng dưng thấy cậu ta đáng yêu hơn rồi.

Nhưng có gì đó không ổn với cây chổi của Harry, Hermione tinh mắt phát hiện ra, liếc nhìn băng ghế của giáo viên qua ống nhòm và nói cho tôi biết nhỏ nghĩ gì.

"Tui nghĩ Snape đang cản trở Harry, nhìn kìa!"

Tôi cầm lấy ống nhòm, phát hiện Snape đang lẩm bẩm gì đó, nhưng ta cũng nhìn ra Quirrell giáo sư sau lưng ông biểu tình không đúng lắm. Sau đó, tôi thì thầm với Hermione rằng tôi nghi ngờ Quirrell, còn Hermione cau mày nói với tôi nhỏ nghi ngờ Snape.

Chúng tôi im lặng giữa sự ồn ào, sau đó lẻn vào băng ghế của giáo viên, nơi Hermione ném "ngọn lửa hừng hực" giữa Snape và Quirrell, khiến giáo viên hoảng sợ.

Chắc chắn rồi, cây chổi của Harry đã dịu xuống, và nó bắt đầu tìm kiếm trái Snitch.

"Harry nghĩ có gì đó không ổn với Snape," Hermione nói với tôi, vỗ tay khen ngợi Harry.

"Vậy giả sử Harry sai?" Tôi quan sát Harry đuổi theo trái Snitch vào khán phòng.

"Cái gì?"

"Hermione, ai cũng không nhất định đúng, chuyện này về sau tự nhiên sẽ sáng tỏ." Tôi nói với Hermione "Chúng ta đánh cược nhé?"

"Tôi cá là giáo sư Snape là người tốt, nếu như tôi đúng, cậu sẽ kêu Harry xin lỗi thầy Snape."

Hermione trong mắt lóe lên ý chí chiến đấu: "Cái này nghe có chút khó khăn, nhưng nếu thua thì sao?"

"Trừ Galleon, tất cả tùy cậu." Tôi cúi đầu đập tay với Hermione.

Harry từ trên chổi rơi xuống, may mà không quá cao, đủ để đáp xuống bãi cỏ, cậu đứng dậy trông rất kỳ lạ, Hermione hốt hoảng nhoài người ra, một lúc sau, Harry lấy trái Snitch vàng từ trong miệng ra.

Mặc dù nó có chút bẩn.

Toàn trường yên lặng một lúc, sau đó thật lớn tiếng hoan hô nổ ra, Hooch phu nhân tuyên bố Gryffindor thắng!

Biết được cốt truyện, tôi mặt không đỏ, tim không đập nhanh.

Trên đường trở về ký túc xá, tôi chợt nghĩ đến bức thư muốn gửi cho Ruth, nên đành tạm biệt Hannah và mọi người đến Tháp Cú. Dọc đường không có nhiều người, khi đến gần Tháp Cú, tôi mới chú ý tới một bóng người quen thuộc đằng kia.

Tôi đi chậm lại và nhẹ nhàng tiến lại gần, bóng người có mái tóc vàng bạch kim đó, rõ ràng là Draco Malfoy.

Vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi về những gì đã xảy ra ở Hẻm Xéo, thành ra tôi hơi do dự liệu có nên chuồn đi không, nhưng cuối cùng tôi vẫn bước tới. Tôi nhẹ nhàng đặt cây đũa phép vào lòng bàn tay và giả vờ bình tĩnh tiến đến Tháp Cú.

Không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy như Draco Malfoy sẽ không phải là mối đe dọa đối với tôi.

Có lẽ là do tôi lớn tuổi hơn hắn chăng?

Boll lập tức đập cánh bay đến bên tay tôi, hôn tôi một cách trìu mến, tôi sờ bụng thấy nó béo lên như có bầu.

"Đây là cú của cậu à?" Draco quay lại hỏi, giờ phút này cái vẻ kiêu ngạo đó đã biến mất khỏi khuôn mặt hắn ta, trông thuận mắt hơn nhiều.

"Ừ." Tôi xoa đầu Boll, không muốn để ý hắn, khi nhìn thấy Malfoy, tôi lại nghĩ đến trái tim thiếu nữ tan nát của mình.

Draco trước mặt có vẻ ngượng ngùng, hắn nhìn tôi một cái, vẻ mặt cứ muốn nói lại thôi đột nhiên hỏi: "Nó gọi là gì?"

"Boll."

"Con cú của tôi tên là Scribe." Nói xong hắn lập tức dừng lại, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Draco như vậy thật kì lạ.

Tôi nhìn hắn vẻ nghi ngờ, buộc lá thư vào chân Boll và chuẩn bị cho nó ăn một ít khẩu phần dành cho cú.

"Ăn cái này đi!" Malfoy đưa cho tôi một túi đầy khẩu phần ăn của cú. Hắn nhìn vào mắt tôi nói, đôi mắt xanh xám chứa đầy suy nghĩ chân thật: "Cái này ăn ngon hơn."

"Cậu đã thử rồi?"

Hắn bị tôi làm cho nghẹn lại không nói nên lời, đôi gò má tái nhợt của hắn đột nhiên ửng hồng.

Nhưng tôi vẫn lấy từ trong túi đó ra một ít khẩu phần để đút cho Boll, mặc dù tôi không biết tại sao hắn đột nhiên tràn đầy thiện ý: "Tôi nhớ hôm trước cậu đã nói muốn tôi phải trả giá đắt, ngài Malfoy."

Đôi mắt hắn đột nhiên mở to, hắn nói với tôi nhanh hơn một chút, "Nhưng tôi đã nói với cậu về điều này lần trước."

Tôi mở to mắt nhìn Draco. Malfoy: "Cậu nói cho tôi?"

"Mấy tuần trước trong tiết dược thảo, tôi đã nói tha thứ cho cậu rồi!" Quý ông nhỏ bé, vẫn mang theo nét trẻ con ảo não nhìn tôi, mất đi lực công kích hung ác thường ngày.

Tôi đột nhiên nhớ lại những gì hắn dường như đã cố nói với tôi trong lớp học ngày hôm đó, nhưng tôi không nghe thấy gì vào lúc đó.

"Xin lỗi, lúc đó tôi không nghe thấy."

"Không sao đâu, tôi tha thứ cho cậu." Giọng nói của Malfoy nhẹ nhàng vang lên từ bên cạnh, tôi giả vờ không nhìn thấy cậu bé thích đỏ mặt này lại hồng vành tai.

Với cơn gió vù vù từ tháp cú, tôi vuốt vuốt Poll lần cuối, để nó ra ngoài cho đến khi chỉ còn là một dấu chấm.

"Cậu không gửi thư, thì làm gì ở Tháp Cú?" Tôi quay sang nhìn Draco Malfoy bé bỏng ở đây một mình, Hufflepuff tốt bụng đã quyết định bỏ qua quá khứ.

"Lại đây!" Tôi ngồi trên bậc thang của Tháp Cú, vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh gọi hắn lại.

Draco Malfoy lặng lẽ đi tới, giãy giụa nhìn thoáng qua cầu thang, cuối cùng ngồi xuống, trên mặt lộ vẻ cam chịu.

"Tôi đã xem trận đấu Quidditch." Cậu nhóc thiếu gia cựa mình, ngồi thẳng nói với tôi.

"Các cầu thủ Slytherin đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng cuối cùng Gryffindor đã thắng trò chơi!! Cậu không biết họ đã luyện tập chăm chỉ như thế nào đâu..." Hắn bắt đầu lảm nhảm với tôi.

"Không sao đâu, Hufflepuff chúng tôi cũng luôn thua."

"Lần sau cậu có thể tiếp tục." Tôi trấn an vỗ vai hắn.

Hắn kinh ngạc nhìn tôi hồi lâu, luống cuống hỏi: "Các cậu thua trận đâu, không tức giận sao?"

Sau đó tôi vui vẻ cười: "Bởi vì chúng tôi là Hufflepuff."

Rất nhiều chuyện có thể dùng từ Hufflepuff để giải thoát cho chính mình, đó chưa hẳn không phải là một loại chiến thắng.

Draco Malfoy giống như quả bóng bay lập tức bị chọc thủng, hắn vùi đầu vào trong ngực: "Lúc đầu tôi nghĩ nếu mình Hufflepuff, nhất định sẽ đi tìm chết."

Hắn ủ rũ nói, nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất ném vào một con cú, giận dỗi nói: "Bây giờ tôi cũng cảm thấy như vậy."

"Tôi thực sự khá ghen tị với Slytherin." Tôi nheo mắt nhìn hoàng hôn trên tháp cú. "Bởi vì ít nhất nhà của cậu sẽ không bị coi là chậm phát triển trí tuệ."

Draco Malfoy nghiêng đầu liếc tôi một cái, thấy tôi đang một tay chống cằm, tay kia nhặt mấy viên tròn từ cái túi trên đùi chuẩn bị ăn.

Vì vậy hắn cũng vươn tay lấy mấy viên nhai.

"Đây là cái gì?" Hắn cau mày hỏi tôi.

"Khẩu phần lương thực cho cú mèo." Tôi mở to hai mắt chiêm ngưỡng biểu cảm muốn phun ra của hắn, thầm lắc đầu, người trẻ tuổi bây giờ kén ăn quá.

Hắn không thể tin nhìn tôi: " Cậu cư nhiên ăn..." Hắn đột nhiên kịp phản ứng, vươn tay sờ túi, sau đó kinh ngạc nhìn cái túi giữa hai đầu gối của tôi.

"Đây là..." Hắn run rẩy chỉ vào cái túi.

"Của cậu." Tôi trả lời, nở một nụ cười thân thiện.

"Những gì cậu ăn là ..." Hắn vẻ mặt phong phú nhìn về phía tôi.

"của cậu."

"... Tôi vừa mới ăn cái gì?"

"Cú mèo." Tôi chớp đôi mắt ngây thơ của mình chỉ vào những con cú đang bay lượn trên tháp.

Draco Malfoy lộ ra biểu tình phức tạp cùng Ron Weasley giống nhau: "Cậu trộm túi tôi, ăn thức ăn cú mèo, còn gạt tôi ăn nó? !"

Vì vậy hắn tức giận bỏ đi: "Chờ đó cho tao, mày nhất định sẽ phải trả giá!" Quần áo sau lưng hắn thậm chí còn dính đầy bụi.

Vào một ngày nào đó năm 1991, Draco Malfoy đối với Eve Ruth trịnh trọng tuyên thệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro