#39: Cố gắng đến cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã bắt đầu mưa.

Harry cảm thấy những giọt mưa to rớt lộp độp xuống mặt, vỡ tung tóe trên tròng mắt kính của nó. Nó chịu, không căn cứ vào đâu được để mà biết trận đấu đang ra sao,

Tới khi nghe tiếng Lee Jordan, người bình luận Quidditch, xướng to:

"Đội Slytherin đang dẫn trước, 60 – 0!!"

Những cây chổi ưu việt của đội Slytherin quả là đang phát huy tầm lợi hại của chúng.

Đồng thời trái Bludger điên cứ tìm mọi cách để quật ngã Harry ở trên không.

Fred và George bây giời bay sát hai bên Harry, sát đến nỗi Harry không thể nhìn thấy gì cả ngoại trừ mấy cánh tay vung ngang vẩy dọc của hai người. Nó không có cơ hội nào để tìm kiếm trái Snitch, chứ đừng nói tới chuyện bắt được.

"Có ai đó... quấy rối... trái... Bludger... này." Fred cau mày rên rỉ.

Anh đánh cật lực vào trái Bludger khi nó một lần nữa lao đến Harry.

"Chúng ta cần tạm dừng trận đấu một lát!" George nói.

Anh cố gắng ra hiệu cho Wood, cùng lúc kịp chặn trái Bludger tông vào Harry.

Qood hiển nhiên là nhận được thông điệp của George.

Bà Hooch thổi còi, và Harry, Fred, George cùng đáp xuống mặt đất trong khi trái Bludger điên vẫn chưa chịu buông tha.

Cả đội Gryffindor tụ tập lại, trong khi bọn Slytherin trên khán đài hè nhau la trộ.

"Có chuyện gì vậy? Chúng ta đang thua dần đấy! Fred, George, hai đứa ở đâu khi trái Bludger cản phá Angeline làm bàn hả?"

George tức giận đáp: "Bọn em lúc ấy đang ở trên cao cách bạn ấy gần bảy thước, và đang bận đánh trả trái Bludger kia để ngăn nó tông té Harry! Có người đã ếm nó – Nó không chịu buông tha Harry! Suốt từ đầu trận đấu, nó không thèm rượt đuổi theo ai khác hết! Bọn Slytherin ắt là đã làm gì nó!"

Wood nói một cáh lo lắng: "Nhưng hai trái Bludger đã được khóa kỹ trong phòng cô Hooch từ cuộc tập luyện cuối cùng tới nay mà! Lúc đó, mấy trái banh đâu có bị gì đâu!"

Bà Hooch đang đi về phía chúng. Qua vai bà, Harry có thể nhìn thấy bọn Slytherin đang la ó và chỉ trỏ về phía nó.

Trong khi bà Hooch chưa đi tới, Harry kịp nói nhanh: "Mọi người hãy nghe em! Hai anh mà cứ bay xung quanh em hoài như vậy thì chỉ còn cơ hội duy nhất để em có thể bắt được trái Snitch là nó tự bay vô ống tay áo của em thôi! Hai anh cứ quay về với đội!"

Fred nghe xong không khỏi tức giận mà mắng: "Đừng có ngu. Nó tông bể đầu em như chơi!"

Wood hết nhìn Harry đến nhìn anh em nhà Weasley.

Alicia giận dữ nói: "Anh Wood, chuyện này hết sức kỳ lạ! Anh không thể để một mình Harry xoay sở với trái Bludger điên đó. Anh phải yêu cầu điều tra..."

"Nếu chúng ta dừng trận đấu lúc này thì chúng ta thua thiệt! Mà chúng ta không thể để thua đội Slytherin chỉ vì một trái Bludger phát khùng! Anh Wood, anh hãy bảo các anh ấy cứ để em xoay sở!"

Bà Hooch đã đến bên họ, bà hỏi: "Sẵn sàng tiếp tục trận đấu chưa?"

Wood nhìn vào đôi mắt cương quyết của Harry rồi thở dài.

"Được. Fred, George, hai em đã nghe Harry nói rồi đó. Cứ để em ấy xử lý với Bludger đó!"

Mưa vẫn rơi, bây giờ lại còn nặng hạt hơn nữa, mọi người trên khán đài không lấy áo mưa thì cũng lấy dù, vài người có lượng pháp thuật tốt thì trực tiếp niệm chú tránh mưa.

Tiếng còi của bà Hooch vang lên, Harry vừa phóng lên không trung đã nghe tiếng hú vun vút của trái Bludger điên cuồng đuổi sát phía sau.

Harry bay lên càng lúc càng cao.

Cậu lộn nhào, đột ngột sà xuống rồi bất thình lình phóng lên, lượn theo hình xoắn ốc, bay ngoằn ngoèo theo đường zic – zắc, có lúc lại lăn tròn như bánh xe.

Dù bị chóng mặt vẫn cố mở to mắt.

Nước mưa làm nhòe cả măt kính, Harry nghe tiếng cười rộ vọt lên từ phía khán đài; cậu biết trông cậu bây giờ không khác gì một thằng khùng.

Nhưng cậu biết trái Bludger kia vì nặng nề nên không thể xoay chiều đổi hướng nhanh như câu được. Trái Bludger lại lao vào Harry, tiếng gió vút bên tai cho cậu biết cậu lại vừa thoát hiểm trong gang tấc.

"Ê, Harry! Mày tập múa ba-lê hả?" Malfoy dí sát phía sau châm chọc.

"Trời đất, cái thằng đần đó..." Batrice trên khán đài nhìn thấy cảnh đó mà méo cả mặt, cái thằng Malfoy kia không thấy chỗ thằng Potter nó đang có vấn đề sao còn chui vào?

Harry làm một cú lộn nhào đầy nguy hiểm ở giữa chừng không trung để tránh một đòn hiểm khác của trái Bludger.

Nhưng mà chính lúc ném cho Malfoy một cái nhìn căm ghét, Harry lại nhìn thấy trái Snitch vàng.

Nó bay lơ lửng phía trên tai trái của Malfoy chỉ cách vài phân, nhưng Malfoy còn mải bận cười cợt Harry nên không nhìn thấy!

Trong một khoảnh khắc sững sờ, Harry đứng khựng giữa trời, không dám lao về phía Malfoy, chỉ sợ thằng ấy mà ngẩng đầu lên là nhìn thấy trái Snitch vàng.

ẦM!!!

Một giây bất động của nó cũng là thời gian so suất quá dài.

Malfoy bay vụt lên, khiến trái Bludger cuối cùng cũng đạt được mục tiêu: nện một cú trời giáng vào Harry, đập vào cùi chỏ.

Harry nhận thấy xương cánh tay mình đã gãy.

Choáng váng và đau thấu trời xanh, Harry rơi tuột trên thân chổi đẫm nước mưa, chỉ còn một đầu gối cố quặp lấy cán chổi, cánh tay gãy đung đưa một cách vô dụng bên hông cậu.

Trái Bludger vẫn không buông tha, đang lao trở lại đánh bồi thêm một cú nữa, lần này nhắm ngay vào mặt Harry.

Cậu vọt ra khỏi đường bay của trái banh, trong cái đầu kinh khủng bàn tay bị gẫy cậu chỉ còn một ý nghĩ: phải bám lấy Malfoy.

Bất chấp cơn mưa xối xả và cơn đau thấu xương, Harry nhào tới cái gương mặt lờ mờ nụ cười khinh khỉnh phía dưới và nhận ra đôi mắt trợn trừng vì khiếp sợ trên gương mặt ấy.

Malfoy tưởng Harry nổi điên lên quay ra tấn công nó.

"Cái trò gì..."

Malfoy hốt hoảng lách ra khỏi đường bay của Harry, trong khi đó Harry vội buông bàn tay còn lành lặn của mình khỏi cán chổi, chụp mạnh.

Cậu cảm thấy mấy ngón tay của mình đã chạm được vào trái Snitch vàng lạnh ngắt, trong khi hai chân chênh vênh cố kẹp lấy cán chổi.

Đám đông rú lên bên dưới, và Harry đâm sầm xuống đất, cố hết sức để không bị ngất xỉu.

Một tiếng uỵch vang lên cùng bùn nước bắn tung tóe, cán chổi cắm xuống sình, còn Harry thì lộn mèo mấy vòng trên mặt đất sau khi văng khỏi cán chổi. Cánh tay gãy của cậu lòng thòng lỏi chỏi trông rất quái dị.

Tuy điếng người vì đau đớn, Harry vẫn nghe, như vọng lại từ cõi nào xa xăm lắm, rất nhiều tiếng huýt sáo la hét.

Nhưng cậu chỉ chú tâm vào trái Snitch vàng nắm chặt trong bàn tay chưa gãy.

Cậu nói thều thào:

"A ha! Chúng ta đã thắng!"

Rồi ngất xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro