Chương ba mươi tư - Năm hai: Cuộc tấn công tiếp theo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng là càng tận hưởng điều gì thì sẽ càng thấy thời gian trôi qua nhanh. Kỳ Giáng Sinh cũng cứ thế qua đi trong sự tiếc nuối xen lẫn hạnh phúc của tôi. Đống găng tay mà tôi làm đã hoàn thành vừa khít trước ngày Giáng Sinh. Tôi gói ghém chúng một cách kĩ càng rồi gửi cho đám Harry ở Hogwarts và Helena ở nhà, dĩ nhiên là mỗi người trong gia đình tôi cũng có một đôi. Giáng Sinh năm nay tôi nhận được tổng cộng sáu món quà, quà của các chị tôi, ba má tôi và của Helena. Helena lại tặng tôi một con gấu bông nhỏ với hình thù kỳ lạ không kém con năm ngoái. Nó có cái mũi heo, nhưng đôi tai lại một lần nữa dài như tai thỏ. Có vẻ như nó có một chấp niệm khá lớn đối với đôi tai dài ngoằng ấy, nghĩ cũng phải, hầu hết gấu bông trên giường của nó cũng đều có chung một cặp tai với độ dài tương tự.

Tôi sau đó cũng nhanh chóng lên tàu để trở về trường, tiếp tục chuỗi ngày học tập để trở thành một phù thủy có ích. Kỳ quái ở chỗ là khi đã đến được Hogwarts, Hermione lại biến mất tăm. Ngày thường khi nào nó cũng đi cùng Harry, Ron hoặc tôi, cơ mà lần này tôi lại chẳng thấy bóng dáng nó ở đâu cả. Bọn học sinh đồn đãi rùm beng lên rằng nó đã bị tấn công, có lẽ cả tôi cũng sẽ nghĩ như vậy nếu không nghe chi tiết vụ việc từ phía Harry và Ron.

Chuyện là trong kỳ nghỉ Giáng Sinh, bọn nó quyết định ở lại trường để điều tra cho ra nhẽ vụ Phòng chứa bí mật. Mà đối tượng điều tra ở đây là ai? Dĩ nhiên là Malfoy với dòng máu thuần huyết cao quý của nó. Đám Harry lấy được cách bào chế thuốc Đa Dịch nhờ giáo sư Gildegory, cứ thế, Harry biến thành Goyle, Ron biến thành Crabbe, cùng nhau lẩn vào ký túc xá Slytherin để tiến hành công cuộc điều tra cao cả của mình. Vốn dĩ theo kế hoạch thì Hermione sẽ biến thành cô bạn Bulstrode đô con, nhưng khổ nỗi thứ nó lấy được không phải là tóc của cô bạn mà là lông mèo. Hậu quả là nó bị mọc lông hết người và phải ở lỳ trong bệnh xá từ đó đến giờ.

Tôi có đến thăm Hermione sau khi biết mọi chuyện, tình trạng của nó đã tốt hơn trước rất nhiều, tuy vậy thì lớp lông vẫn chưa rụng đi hẳn nên vẫn phải ở bệnh xá để theo dõi thêm. Thấy Hermione ngại ngùng nên tôi cũng chỉ ở lại nói chuyện với nó một chút rồi thôi, để lại cho nó vài ba cuốn sách mà tôi mới đem từ nhà đến để nó đọc bớt buồn.

Thêm nữa là sau hôm ấy, Harry và Ron đã thu thập được kha khá thông tin liên quan đến phòng chứa bí mật. Một là Malfoy không phải là người kế vị Slytherin, và chính bản thân nó cũng không biết người đó là ai. Hai là Phòng chứa bí mật đã mở ra một lần và có một học sinh xuất thân Muggle đã qua đời vì bí ẩn cất giấu bên trong đó. Cuối cùng, nhà Malfoy cũng có một phòng chứa bí mật, ngay dưới sàn phòng khách (tôi cũng không biết thông tin này có giá trị như thế nào).

Suýt thì quên mất một chuyện. Cuốn sổ đen kỳ quặc mà tôi lượm được ở phòng ngủ của Myrtle càng lúc càng làm tôi sợ hãi. Tôi đã quẳng nó vào sọt rác ở nhà, nhưng bằng một cách thần kỳ đầy đáng sợ nào đó mà khi tôi tỉnh dậy sau giấc mộng lúc vừa trở lại Hogwarts, nó lại một lần nữa nằm ngay ngắn bên cạnh gối của tôi. Chuyện này làm tôi ăn không ngon ngủ không yên mất một đoạn thời gian. Nhưng rồi sau đó, Harry có vẻ cực kỳ hứng thú với cuốn sách ấy, nó bảo nó có cảm giác thân thuộc kỳ lạ với cuốn sổ, nên tôi dứt khoát đưa luôn nó cho Harry. Dẫu sao cuốn sổ có vẻ cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là sự trở lại bất kể tôi quăng nó đi bao nhiêu lần làm tôi cảm thấy rợn gáy mà thôi.

Mọi chuyện sau đó cũng chẳng có gì đáng nói, có vẻ sự tăng cao cảnh giác của Hogwarts đã làm cho người Kế vị cảm thấy khó nhằn, chính vì thế mà từ lần tấn công cuối cùng đến nay cũng chẳng có thêm một cuộc tấn công nào khác.

Vào bữa điểm tâm ngày 14 tháng hai, có lẽ do không khí căng thẳng trong trường từ cuộc tấn công đến giờ nên thầy Lockhart đã chuẩn bị sẵn một bất ngờ, nhằm khích lệ, động viên cho học sinh trong trường. Đại sảnh đường hôm nay được trang trí bằng một màu hồng sến rện. Xong quanh gắn đầy những bông Hồng màu hồng phớt, trần nhà được phù phép trông như một bầu trời xanh lơ, trong vắt và không một vạt mây. Hoa giấy hình trái tim cứ theo đà mà rơi như mưa xuống từ bầu trời, dính hết cả vào bữa điểm tâm ngon lành của tôi.

Ấy thế mà Helena lại cực kì thích cách bài trí này, nó bảo rất có tính thẩm mỹ và dễ thương, phù hợp với ngày Valentine cho những cặp tình nhân, làm cho nó có cảm giác không bị ra rìa khi nó vẫn đang ế chỏng chơ. Nó ôm mặt, đôi gò má trắng muốt khẽ ửng hồng,

"Ôi, thầy Lockhart thật biết cách bài trí..."

Tôi gật gù cho qua, dẫu sao thẩm mỹ của tôi và nó cũng khác nhau hoàn toàn, điển hình như việc nó thích màu hồng còn tôi thích màu tím, nên việc nó thấy cách bài trí mà tôi cho rằng sến rện này đẹp thì cũng chẳng có gì kỳ lạ. Sở thích của mỗi người mỗi khác mà. Tôi liếc mắt lên phía bàn giáo viên, tại đó, thầy Lockhart đang vẫy tay bảo mọi người im lặng. Ông mặc một cái áo chùng màu hồng cho phù hợp với màu sắc trang trí. Đúng là lụa đẹp vì người, gương mặt điển trai của thầy ấy làm cho bộ cánh diêm dúa kia trông phần nào dễ nhìn hơn hẳn. Nếu bộ đồ màu hồng ấy mà mặc ở trên người giáo sư Snape... tôi thực sự không dám tưởng tượng tiếp. Các giáo sư khác ngồi ở hai bên ông đều đeo lên một bộ mặt y hệt như những pho tượng đá đá, trông như thể kiềm nén để không cười òa lên hoặc đơn giản là tức sôi máu bởi trò bày vẽ này của thầy Lockhart.

Thầy Lockhart hô to,

"Chúc mừng ngày lễ Tình yêu! Và cho phép tôi cám ơn bốn mươi sáu người, tính đến nay, đã gởi cho tôi thiệp chúc mừng."

Tôi khẽ liếc mắt về phía Helena. Nó là một đứa thích những anh chàng đẹp trai, và thầy Lockhart có một gương mặt không chê vào đâu được, tôi dám cá ba cái bánh Tart dâu rằng trong số bốn mươi sáu tấm thiệp đó, có một tấm là của Helena.

"Vâng, tôi đã tự ý bày ra cuộc vui này để cống hiến cho quý vị một sự ngạc nhiên thú vị – và chưa hết đâu nhé!"

Thầy Lockhart vỗ tay, và một tá chú lùn mặt mũi cáu kỉnh từ hành lang tiền sảnh đều bước diễu hành qua cánh cửa vào Đại Sảnh đường, kì quái ở chỗ chú lùn nào cũng đeo cánh và ôm đàn hạc, tựa như sứ giả tình yêu mà người ta hay gọi là Cupid.

Thầy Lockhart rạng rỡ nói tiếp,

"Đây là những vị thần ái tình dễ thương đi trao thiệp! Ngày hôm nay các vị thần ái tình này sẽ đi khắp trường để cho quý vị cầu chúc tình yêu! Và cũng vẫn chưa hết! Tôi chắc chắn các vị đồng nghiệp của tôi sẽ nhân cơ hội này mà trổ chút tài ba. Sao các trò không thử yêu cầu thầy Snape phết một món Tình Dược? Trong khi thầy Snape chuẩn bị món thuốc tuyệt vời ấy thì giáo sư Flitwick sẽ chứng tỏ ông biết nhiều về Bùa Mê hơn bất cứ một pháp sư nào mà tôi từng gặp."

Giáo sư Flitwick vùi đầu giấu mặt vô hai bàn tay. Còn thầy Snape thì ngó như thể ông sẽ nhồi thuốc độc cho bất cứ đứa nào dám mở miệng xin món Tình Dược.

Suốt cả ngày hôm đó, mấy chú lùn cứ xông vô các lớp để trao thiệp mừng Tình nhân, khiến các giáo sư phát bực mình. Và không ngoài dự đoán của tôi, Helena nhận được tận ba bức thư trong suốt buổi sáng hôm nay. Helena khá xinh xắn với mái tóc nâu ngắn ngang vai và đôi mắt xanh lục, đặc biệt nó còn là một đứa thân thiện, có thể dễ dàng bắt chuyện với bất cứ ai mà nó muốn. À, nó còn là Tấn thủ của nhà Hufflepuff nữa, thế nên việc nó được người khác mến mộ cũng không phải là điều khó hiểu.

Xế trưa hôm đó, khi tôi và Helena gặp đám Harry ở hành lang, bọn nó có vẻ đang nô nức đến giờ học Bùa Mê. Tôi giơ tay lên, toan chào cả bọn thì một chú lùn đã nhanh chân hơn, lách thân mình mũm mĩm của mình vụt qua kẽ hở giữa tôi và Helena rồi túm lấy ống tay áo của Harry,

"Ôi, anh đây rồi, anh Harry Potter."

Cảnh tượng này dường như quen thuộc với tôi hơn bao giờ hết, dẫu sao sáng nay Helena đã bị dừng lại đến ba lần, và tôi lúc nào cũng đi với nó nên cũng hiểu được sơ bộ cách làm việc của những chú lùn này.

"Có một nhạc-thư gửi đến tận mặt Harry Potter đây."

Nhạc thư? Helena chủ yếu nhận được thư tay nên tôi chưa được tận mắt nhìn, à nghe thấy một cái nhạc thư bao giờ.

Harry lăm le trốn chạy, miệng nó rên rỉ,

"Đừng làm ở đây mà!"

Chú lùn càu nhàu,

"Đứng yên!"

Chú túm chặt cái cặp của Harry để kéo nó lại.

Harry giật mạnh cái cặp ra, cằn nhằn,

"Buông tôi ra."

Một tiếng rẹt vang lên và cái cặp của nó rách làm hai. Sách vở, đũa phép, giấy da, và viết lông ngỗng của Harry rớt hết xuống sàn và bình mực của nó đổ ra văng tung tóe lên mọi thứ.
Harry bò khắp nơi để lượm lại đồ đạc của mình trước khi chú lùn bắt đầu cất tiếng hát, gây ra tình trạng tắc nghẽn giao thông trong hành lang.

Tôi lúi húi cúi xuống nhặt giúp nó một số thứ, và tình cờ làm sao thứ đầu tiên tôi nhặt được chính là cuốn sổ đen kia. Vòng đi vòng lại thì nó vẫn xuất hiện trước mặt tôi. Một lần nữa!

Vừa cố chặn cơn rùng mình dâng lên từ sống lưng, tôi vừa tăng tốc nhặt nhạnh hết những thứ đồ còn vương vãi xung quanh mình rồi đưa hết cho Harry.

"Chuyện gì đó?"

Giọng nói kéo dài lạ lùng của Malfoy chợt vang lên. Helena nhanh chóng đáp lại ngay,

"Liên quan gì đến mày hả Malfoy?"

"Tao có hỏi mày sao nhỏ M-"

Chưa kịp nói hết câu, nó đã bị ánh mắt lơ đãng của tôi cùng điệu cười hắc ám của Helena làm cho ngập ngừng. Malfoy cũng biết nếu nó cả gan nói vậy một lần nữa, cả tôi và Helena sẽ không tha cho nó, nên nó biết điều mà dừng lại, đổi lại một cách nói khác nhưng vẫn đầy vẻ khinh miệt như cũ,

"-nhỏ Đầu Gấu?"

Chợt lúc đó vang lên một giọng nói quen thuộc,

"Túm tụm ở đây làm gì hở?"

Huynh trưởng Percy xuất hiện. Gương mặt Harry đã đỏ đến tận mang tai, có vẻ như nó chẳng muốn bản tình ca dành tặng cho riêng mình bị nghe ở chốn đông người này một chút nào. Nhân lúc mọi người không để ý, nó tìm cách chạy trốn cho lẹ, nhưng chú lùn đã kịp ôm chặt đầu gối nó, vật nó ngã xuống sàn. Ngồi đè lên mắt cá chân Harry, chú lùn nói,

"Được rồi đấy. Bây giờ hãy lắng nghe bài Tình ca dành cho cậu đây: Mắt chàng xanh như cóc ngâm tươi rói – Tóc chàng đen như tấm bảng đen – Em ước sao chàng là của em – Chàng quả thực siêu phàm – Vị anh hùng đã chiến thắng trùm Hắc ám."

Một tràng cười ngặt nghẽo lập tức vang lên, đánh bay cái không khí im lặng một giây sau khi bản tình ca kết thúc. Thực sự là tôi không muốn đâu, nhưng tôi vẫn chẳng thể kiềm nỗi tiếng 'khục' ngay khi nghe xong bản tình ca dành cho Harry. Helena thì khỏi nói, nó phì cười đến mức gương mặt ửng đỏ cả, tay phải theo đó cứ đánh liên tục vào người tôi, đau điếng.

Mặt Harry đỏ rực hết cả, nó liếc nhìn tôi, có chút tủi thân. Xin lỗi Harry, đáng lẽ mình không nên cười bồ.

Harry thu hết can đảm để cười theo tất cả những người đứng vây đầy xung quanh, anh Percy thì cố gắng hết sức giải tán đám đông đang cười ngặt nghẽo,

"Thôi đi đi, các em giải tán đi, chuông vào học đã reo năm phút rồi. Đi vào lớp ngay!"

Anh Percy đẩy lưng tôi, buộc tôi phải rời khỏi đó, trước khi bị ép trở lại lớp học, tôi cố gắng túm lấy chú lùn đang ôm chặt lấy chân Harry, nói một câu 'thực sự rất xin lỗi' rồi giải cứu nó khỏi thân hình nặng trịch của chú lùn đang đeo bám nó nãy giờ.

Tối đó, khi giờ giới nghiêm đã gần bắt đầu, tôi mới nhận ra mình đã làm rơi mất cuốn tập ghi chép của mình từ lúc nào chẳng hay. Có lẽ trong lúc hỗn loạn trưa nay ở hành lang, cuốn tập theo đó rơi ra mà tôi chẳng hề biết gì.

Vẫn còn một chút nữa mới đến giờ giới nghiêm, tôi bèn nói với Helena,

"Bồ về ký túc xá trước đi, mình đến hành lang gần phòng Bùa mê một chút, hình như mình làm rơi tập ở đó."

"Mình cũng đi nữa!"

Helena khẳng định.

Thế là tôi và nó, hai đứa học sinh năm hai lóc cóc chạy lên từng bậc cầu thang đã trở nên vắng người, cố gắng đến được địa điểm đã định trước thật nhanh để kịp giờ giới nghiêm. Hành lang lúc trưa bây giờ bỗng trở nên tăm tối một cách kỳ lạ. Vài ngọn đuốc xung quanh bập bùng, tí tách vài đốm lửa, nhưng vẫn chẳng thể nào làm vơi đi cái cảm giác lạnh lẽo khắp hành lang. Trên bức tường bằng đá, từng đàn nhền nhện cứ thế nối đuôi nhau mà tháo chạy, như thể chúng đang sợ hãi một điều gì đó.

Bầu không khí này làm tôi tcó chút ơn ớn.

Tôi cùng Helena chia nhau mỗi đứa một góc hành lang, lọ mọ trong ánh sáng chập chờn để tìm cuốn tập không biết đã rơi ở đâu của tôi. May sao cũng không tốn nhiều thời gian để tìm khi nó nằm ngay sát cửa ra vào của một căn phòng gần cuối hành lang. Có lẽ đám đông trưa nay đã làm vị trí của nó thay đổi đáng kể. Có một tiếng huỵch nho nhỏ vang lên, nhưng tôi không để ý lắm, chắc yêu tinh Peeves lại đang nghịch ngợm gì đó mà thôi. Tôi cố gắng nói với giọng đủ nghe để báo với Helena,

"Mình tìm thấy rồi Helena."

Ngay lúc tôi định đứng thẳng dậy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm tôi bất giác rùng mình, nhưng nó cũng không kéo dài mà nhanh chóng biến mất vài giây sau đó. Tôi đứng thẳng người, kéo kéo cổ áo để bản thân không bị lạnh rồi nhìn về phía lẽ ra Helena phải có mặt,

"Helena?"

Helena có ở đó, nhưng trông nó lạ lắm. Nó nằm sõng soài ra đất, gương mặt cứng đờ hốt hoảng, cả thân người nó cũng gặp tình trạng tương tự. Người nó lạnh toát, chẳng có chút gì giống với cơ thể người sống, cứ giống như, bản thân Helena đã biến thành một bức tượng bằng đá, yên tĩnh và lạnh lẽo.

Tôi lảo đảo chạy đến, run run chạm vào bàn tay đang vươn ra của nó,

"Helena? Đừng dọa mình..."

Nhưng đáp lại tôi chỉ là một khoảng không im lặng.

Nước ngập trong đôi mắt làm tôi khó lòng mà nhìn rõ được mọi thứ xung quanh, cả đầu tôi quay mòng mòng, đau đớn như muốn nứt toạc ra.

Bình tĩnh nào Celine. Phải tìm người giúp Helena, phải giúp bồ ấy! Tôi nuốt nước mắt vào trong, dồn khí từ bụng rồi gắng sức hét lớn.

"GIÚP VỚI!"

[23/05/22]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro