24 - quà giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dĩ nhiên là còn hàng đống sách khác để tham khảo trong thư viện: hàng vạn quyển sách, hàng ngàn giá sách, hàng trăm dãy kệ sách cao ngất tạo thành những lối đi hẹp.

Hermione lấy danh mục sách phân chia theo chủ đề và tựa sách để tra cứu, trong khi Ron chui vào những dãy kệ, vớ cuốn nào lôi cuốn ấy ra hàng đống sách.
Harry thì lang thang vô khu vực Hạn chế. Nó đã ngờ ngợ rằng có thể cái tên Flamel nằm đâu đó trong khu vực này. Không may là cuốn “Danh mục Sách Giới hạn” cần phải có giấy giới thiệu đặc biệt của một trong các giáo viên mới được dùng, mà Harry biết thừa là mình không thể nào xin được tờ giấy ấy.

Những sách trong khu vực Hạn chế bao gồm những quyển viết về ma thuật Hắc ám cao cường mà trường Hogwarts không bao giờ dạy trẻ con. Chỉ những sinh viên lớp lớn mới được phép tham khảo khi làm nghiên cứu chuyên sâu về Phòng chống nghệ thuật Hắc ám.

"Đang tìm kiếm cái gì đấy, trò kia?"

"Dạ, không có gì ạ."

Bà Pince quản thủ thư viện vung cây chổi gà phủi bụi về phía Harry.

"Trò liệu hồn ra khỏi chỗ này, mau! Ra!!!"

Harry đau khổ rời khỏi khu vực Hạn chế, vừa nghĩ bụng phải chi mình đủ nhanh trí bịa ra một cái cớ gì đó. Hermione, Ron ,Oriana và nó đã thống nhất với nhau là tốt hơn hết sẽ không hỏi bà Pince về Flamel. Bà Pince thì chắc là phải biết về ông Flamel rồi, nhưng nếu chuyện này mà đến tai thầy Snape, rồi thầy đoán ra việc tụi nó đang làm thì thật là nguy.

Harry đành đứng ngoài hành lang chờ xem Ron,Oriana và Hermione có tìm ra được manh mối gì không, mặc dù nó không hy vọng lắm. Nói cho cùng, tuy đã tìm tòi suốt hai tuần lễ nay, nhưng chỉ là vào những khoảng thời gian ngắn ngủi, giữa các buổi học hay giờ ra chơi, nên nếu tụi nó có không tìm ra điều gì thì cũng đáng lấy đó làm lạ. Tụi nó cần có một cuộc tra cứu dài hơn và không bị bà Pince dòm chừng sau gáy.

Năm phút sau, Ron, Oriana và Hermione bước ra, lắc đầu. Cả bọn kéo nhau đi ăn trưa. Hermione nói:

"Trong thời gian mình vè nhà nghỉ lễ, ba bạn cứ tiếp tục tìm đi. Nếu tìm ra cái gì thì nhớ gởi cú báo tin cho mình biết với nha!"

Ron đề nghị:

"Bạn cũng thử hỏi ba má bạn xem họ có biết Flamel là ai không. Hỏi họ thì chắc là an toàn hơn."

"Dĩ nhiên rồi, vì ba má mình đều là nha sĩ."

"Haizzz tớ mệt với cái cảnh phải lén lút như này quá"- Oriana than

Kỳ nghỉ lễ bắt đầu, Harry, Oriana và Ron có ngay những ngày tuyệt vời, đến nỗi tụi nó gần như quên béng mất cái tên Flamel. Cả ký túc xá giờ chỉ còn ba đứa. Phòng sinh hoạt trở nên rộng rãi, trống trải hơn ngày thường, nên chúng có thể kéo ba cái ghế chúng khoái nhất tới cạnh lò sưởi. Ba đứa ngồi hàng giờ, ăn bất cứ cái gì mà đầu nĩa của chúng xỉa tới: bánh mì, bánh nướng xốp Aêng-lê, hạt quỳ… vừa ăn vừa vạch kế hoạch làm sao cho Malfoy bị đuổi học. Đó là chuyện chúng khoái bàn nhất cho dù không thể thực hiện được.

Ron cũng bắt đầu dạy Harry và Oriana chơi môn cờ phù thủy. Môn này giống y như môn cờ vua của dân Muggle, chỉ khác là các quân cờ… sống, khiến cho chơi một ván cờ phù thủy cũng tựa như đang chỉ huy hai đội quân ngoài trận chiến.

Bộ cờ của Ron đã cũ lắm và mòn vẹt cả. Thì cái gì của Ron mà chẳng vậy, chẳng từng thuộc về một người nào đó trong gia đình! Còn bộ cờ này vốn là của ông nội Ron. Các quân cờ tuy có lụ khụ, nhưng điều đó không hề gây bất lợi: Ron hiểu rõ chúng đến nỗi không hề gặp chút xíu khó khăn nào trong việc điều binh khiển tướng.

Harry thì dùng những quân cờ của Seamus cho mượn, mà mấy quân cờ này lại có vẻ không tin tưởng nó chút nào. Nói nào ngay, Harry cũng chưa phải là một tay chơi cờ giỏi, nên các quân cờ của nó cứ thi nhau hò hét, biểu nó đi quân này, ăn quân kia, loạn xị cả lên:

"Đừng có bắt tôi đi nước đó, bộ anh không thấy có tưóng nó chặn bên đó sao? Đi thằng kia ấy, mình có mất thằng ấy cũng không sao!"

Oriana ngồi bên cạnh thì liên tục mở miễn cỗ vũ nhiệt tình cho người bạn thân đến nổi Ron phải nhìn cô một cách xa lạ kìa:)))

Vào đêm Giáng sinh,ba bọn nó lên giường ngủ với nỗi háo hức trông cho đến sáng mai, để lại được ăn ngon và chơi vui nhưng thực tình nó không hy vọng có quà cáp gì cả. Vậy mà, khi thức giấc vào tờ mờ sáng hôm sau, thứ đầu tiên nó nhìn thấy là một đống nho nhỏ, đủ các gói quà đặt ngay dưới chân giường.

Harry vừa phóng ra khỏi giường, tròng áo vô, thì Ron cất lời chúc mừng bằng giọng ngái ngủ:

"Chúc Giáng sinh vui vẻ."

"Chúc Giáng sinh vui vẻ."

"Chúc bồ giáng sinh vui vẻ Harry"- nghe giọng này là cũng biết ai rồi nhỉ? Là cô bạn nhỏ của Harry chứ ai

Harry đáp lại và xúc động nói thêm:

"Dậy mà xem nè tớ cũng có quà!"

"Bồ nghĩ đó là quà gì? Củ cải hả?" – Ron vừa nói vừa quay lại nhìn đống quà của nó, to hơn đống của Harry nhiều.

"Này Ron à cậu có thôi nói những câu đấy đi không hả"- Oriana đi đến xách lỗ tai của Ron và hét vào rồi xoay lại cười cười nói tiếp với Harry

"Tất nhiên là bồ cũng có quà rồi"

Harry cầm cái gói trên cùng lên. Cái gói được bọc bằng một lớp giấy nâu dày, trên đó ghi ngoằn ngoèo mấy chữ của Hagrid, tặng Harry. Bên trong là một ống sáo bằng gỗ, được đẽo khắc thô thiển.

Rõ ràng là lão Hagrid đã tự chế ra món quà này cho Harry. Nó đưa lên miệng thổi – tiếng sáo vang lên nghe như tiếng cú kêu đêm.

Món quà thứ hai rất nhỏ, có kèm theo một bức thư:

Chúng tôi đã nhận được lời chúc của cháu

Gởi kèm theo đây món quà Giáng sinh cho cháu.

Dượng Vernon và Dì Petunia.

Đính kèm theo lá thư là một đồng tiền cắc năm mươi xu.

Harry ghi nhận:

"Vậy là thân tình lắm rồi."

Ron khoái đồng năm mươi xu này lắm. Nó nói:

"Kỳ quái thiệt! Hình dạng gì mà lạ lùng! Đây mà là tiền hả?"

Oriana đáp lại:

" thế nó giống đồ ăn lắm à Ron?"

"Này cậu có thể bớt chọc tớ không hả?"

"Tại do cậu luôn nói những câu khiến người ta phát bực thôi nếu có Hermione tớ nghĩ cậu ấy sẽ mắng cậu suốt hôm nay mất"

Thấy Ron khoái đồng bạc cắc ấy, Harry cười vui nói:

"Cậu giữ nó mà chơi. Vậy là bác Hagrid và dì dượng tớ tặng quà rồi, còn ai tặng cho tớ nữa đây?"

Ron chỉ một cái gói to lùm lùm, mặt hơi ửng hồng:

"Mình biết món quà đó của ai tặng rồi. Má mình ấy. Mình nói với má mình là bồ không mong có được quà Giáng sinh, thế là… Ối, quỷ thần ơi… Má đan cho bồ một cái áo ấm Weasley!"

Harry đã xé cái gói, lôi ra một chiếc áo ấm đan tay rất dày, màu xanh ngọc bích, cùng một hộp kẹo bơ to cũng do một tay bà Weasley chế biến.

Ron cũng đang mở cái gói áo ấm của mình, nó nói:

"Năm nào má cũng đan áo ấm cho tụi này. Mà năm này áo của mình cũng màu rượu chát!"

"Má bồ thật là tốt bụng."

"Ôi tớ cũng có nữa này....nhìn nó thật đẹp quá đi"- Oriana reo hò

Harry vừa nói vừa ăn kẹo, mấy cái kẹo thật là ngon.Gói quà kế tiếp của Harry cũng là kẹo: một hộp sôcôla ếch nhái thật to, của Hermione gởi tặng.

Chỉ còn lại một gói quà.Harry cầm lên tay sờ nắn. Nó rất nhẹ. Harry mở gói quà cuối cùng này ra.Một cái gì đó màu xám bạc và mềm mại như nước, tuột xuống sàn, nằm yên đó với những nếp gấp óng ả. Ron há hốc mồm:

"Mình từng nghe nói về cái này!"

Nó đánh rơi hộp kẹo dẻo đủ mùi vị mà Hermione gởi tặng, nó lấp bấp vì xúc động:

"Nếu … nếu đây đúng là cái mình nghĩ … thì … nó hiếm lắm… và thật sự có giá trị."

"Cái gì vậy?"

Harry nhặt tấm vải óng ánh như bạc từ sàn nhà lên. Cảm giác thật là lạ, tựa như nó được dệt bằng những sợi nước vậy.

Vẻ mặt của Ron đầy kinh ngạc. Nó nói:

"Cái áo tàng hình!Mình chắc chắn là cái áo đó… Mặc thử vô đi!"

"Thật chứ? Nhìn nó đẹp thật đó"- hai mắt Oriana sáng rực

Harry choàng cái áo qua vai và Ron hét lên:

"Đúng là nó rồi! Ngó xuống chân bồ coi!"

Harry nhìn xuống chân, nhưng chẳng thấy chân mình đâu nữa. Nó chạy lại tấm gương soi. Giờ thì không nghi ngờ gì nữa: trong gương là hình ảnh của nó, nhưng chỉ có một cái đầu lơ lửng trong không trung, còn toàn thân thì hoàn toàn vô hình.

Nó kéo áo khoác trùm lên đầu, và thế là nó biến mất hẳn.

Bỗng Ron kêu lên:

"Có một cái thư! Có một cái thư rớt ra khỏi áo!"

"Cho tớ coi với Harry"- Oriana lăn xăn chạy lại

Harry cởi áo ra, chụp ngay lá thư đọc.Nét chữ viết tay nghiêng nghiêng, mảnh dẻ mà trước đây nó từng nhìn thấy.Thư viết:

Cha của con để lại cái này cho ta giữ trước khi qua đời. Đã đến lúc nó được trả về cho con. Hãy biết cách tận dụng nó. Chúc con một Giáng sinh vui vẻ.

Chẳng có chữ ký nào cả. Harry đăm đăm nhìn bức thư. Còn Ron và Oriana thì ngưỡng mộ tấm áo khoác tàng hình nói:

"Mình sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để có được cái áo khoác này. Bất cứ thứ gì. Ủa? Bồ có sao không vậy?"

"Bồ ổn không Harry?"- Oriana nhìn cậu bạn

"Không sao!"

Hãy bình chọn cho tớ nhé 🌟

https://www.facebook.com/luwamh520/

Hãy bình chọn cho mình nhé 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro