Chương 26: Đau đớn từ linh hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, Beliel một mình ung dung đi vào phòng Tom, nhìn thấy y giống như chờ đợi án tử hình mà ngồi đó
_Anh làm gì vậy? - Beliel cười khẽ nhỏ giọng nói - Không chuẩn bị đi sao?
_Đi đâu? - Tom khó hiểu
_Đi xuống mật thất
Salazar đích thân ra tay ép Voldemort phải rời khỏi thân thể Basilisk là một cơ hội tốt với Beliel và Tom. Sử dụng phép thuật huyết thống tác động đến Voldemort sẽ khiến linh hồn Tom chịu thương tổn không nhỏ. Tuy nhiên đó cũng là lúc mà Voldemort suy yếu nhất, thích hợp để dung hợp linh hồn hai người lại một chỗ. Điều này vừa giúp Beliel giải quyết được một hồn khí, lại vừa giúp Tom gia tăng pháp lực
_Chuyện lần này không phải do mũ miện làm - Beliel nhíu mày - Anh có biết các hồn khí khác để ở đâu không?
_Anh không có kí ức của chuyện 50 năm sau này - Tom lắc đầu - Nhưng nếu dung hợp được mảnh hồn khí trên thân thể Basilisk thì biết đâu chúng ta lại có thêm được thông tin gì?
_Về mũ miện thì có thể để sau cũng không sao - Beliel tính toán - bây giờ dung hợp phần linh hồn này xong anh còn cần thời gian để ổn định. Với lại mũ miện em đã xử lý rồi, không cần lo nó chạy loạn
_Anh cũng không vội - Tom nói - nhưng nếu hồn khí hôm nay chúng ta đối mặt là chủ hồn thì sẽ hơi phiền toái
_Không phải chủ hồn - Beliel khẳng định - Em có thể cảm nhận được
_Anh nghĩ em nên đi một mình thôi, Beliel - Tom nhìn đồng hồ quả lắc trên tay - nếu anh đi cùng chỉ sợ sẽ vướng chân em
Nỗi đau đớn này tuy Tom không biết nó có cường đại như khi tách linh hồn hay không, nhưng mà chắc cũng không khác mấy đi?
Cưỡng ép tách linh hồn, lại dùng lửa đốt sạch mọi hắc khí còn lưu lại, chắc chỉ hơn chứ không kém
_Em biết rồi - Beliel thở dài - Anh... không trách em chứ?
Dù sao thì chuyện lần này cũng không phải do Tom. Bây giờ lại hy sinh anh ấy để khống chế Voldemort
_Ở một khía cạnh nào đó thì chuyện này là do anh gây ra - Tom thở dài - Cái này có lẽ là tự làm tự chịu đi?
_Ai làm người nấy chịu - Beliel nhìn Tom - Nếu anh nguyện ý, em sẽ tìm một người ở bên cạnh anh lúc em xuống mật thất
_Tại sao? - Tom không đồng ý. Là một quý tộc, lại là tiền thân của Hắc Ma Vương, Tom không muốn sự yếu đuối của bản thân bị người khác nhìn thấy
_Vì tránh để anh không tự làm mình bị thương - Beliel biết Tom đang nghĩ gì - Slytherin không tự đẩy mình vào nguy hiểm đâu Tom
_Em... muốn gọi ai? - Tom ngập ngừng hỏi
_Albert Grindelwald - Beliel nói - chỉ có cậu ta nếu biết thân phận của anh mới không sợ hãi. Cũng không nói ra
Là con cháu của Ma Vương đời đầu gặp Ma Vương đời hai chắc cũng không đến nỗi phải sợ hãi đâu
_Được - Tom nhớ đến cậu bé tóc vàng mắt xanh - là cậu ta thì không sao cả
Thời gian đang nhích dần từng phút, lúc này trong phòng chỉ còn lại Tom và Albert, cậu bé này biết thân phận của Tom cũng không sợ hãi, thản nhiên ngồi một bên dùng đôi mắt xanh nhìn Tom chằm chằm
_Muốn nói gì? - Tom nhìn sắc trời ngoài cửa sổ phép thuật
_Cậu là Voldemort, nhưng lại không phải người hoá đá con mèo, chuyện này là sao? - Đôi mày không dấu vết hơi nhíu lại
_Tôi là Tom Riddle, không phải Voldemort - Tom lắc đầu - hay nói cách khác là tôi là Voldemort khi 16 tuổi
_16 tuổi? - Lông mày nhíu lại càng chặt - nếu tin tức tôi tìm hiểu là không sai thì Voldemort sinh năm 1926
Không hổ là hậu duệ của Chúa Tể Hắc Ám. Ngay cả chuyện này của y mà cũng tìm ra. Nếu y không đoán sai thù mọi thông tin về cái tên này phải được Chủ Hồn che lấp đi chứ? Hơn ai hết, y hiêu hắn hận cái tên này đến thế nào.
_Có nhiều chuyện không biết sẽ tốt cho cậu hơn - Tom không trả lời cậu, dù sao thì chuyện Trường Sinh Linh Giá càng ít người biết càng tốt - Biết vừa đủ mới có thể sống đến cuối cùng
Không khí trong phòng một lần nữa trở nên trầm mặc, Tom nhìn không chớp mắt vào đồng hồ quả lắc, khẽ thở dài. Sắp tới rồi chăng?
12 giờ khẽ điểm, báo hiệu lúc nửa đêm. Đêm nay, hầu như toàn bộ Slytherin đều không ngủ, ngồi trong phòng mình đợi tin tức. Dù sao thì việc Beliel đi đâu cũng đã là một bí mật công khai với họ
_Draco - Blaise nhìn bạn tốt trầm mặc - cậu nói xem, Beliel có thể thành công không?
_Dù sao thì đó cũng là Chúa Tể Hắc ám, Blaise- Draco thở dài - mà Beliel mới chỉ 11 tuổi, tớ chỉ mong em ấy không xảy ra chuyện gì
Draco chưa bao giờ hận bản thân mình yếu đuối như lúc này. Nếu cậu đủ mạnh mẽ, biết đâu... cậu có thể sóng vai chiến đấu cùng Beliel? Không để cô ấy rơi vào nguy hiểm.
_Sẽ không - Blaise vỗ vai bạn an ủi - Đánh không lại cũng có ngài Slytherin trợ giúp
_Mong là vậy
--------------------
Tom nhắm chặt đôi mắt cảm nhận nỗi đau như xé rách linh hồn, khó khăn thở dốc. Y có thể cảm nhận được sự kháng cự của phần linh hồn kia, cũng như sự phẫn nộ và suy yếu của chủ hồn. Nỗi đau bỏng rát từ trái tim lan ra toàn thân khiến y giống như bị đẩy vào nước sôi lửa bỏng
_Ưm...
Tom cúi đầu, răng cắn chặt lên môi ngăn mình kêu ra tiếng, y nếm mùi máu tươi nồng đậm trong miệng, đôi mắt cũng biến đỏ, màu đỏ tươi rực rỡ như Ruby
Albert nhìn y thật lâu, đũa phép vung lên đưa ra một tĩnh âm chú. Cậu biết hôm nay toàn bộ Slytherin đều không ngủ, nếu họ biết thân phận thực sự của người này thì chỉ sợ sẽ lớn chuyện
_Tôi chỉ có thể nhờ đến cậu, Albert - Cậu nhớ lại lời Beliel nói, khẽ thở dài
_Không chịu nổi thì cứ kêu lên - Albert giữ lấy người đang muốn tự cho mình một cái Avada kia - cắn tôi này
Đôi mắt Tom trống rỗng vô hồn, y tập trung toàn bộ sức lực chống đỡ cơ thể, không thể để mình ngất đi. Beliel nói nếu y ngất đi, chỉ sợ cái mạng này cũng không còn. Nỗi đau này khiến y nhớ lại lần phân tách linh hồn ấy, nhưng nó không là gì với đau đớn lần này. Ngài Slytherin đang cố gắng tẩy đi mọi hắc ám trong phần linh hồn đó, cho nên y hiểu, cảm giác bỏng rát này là ở đâu
Đau!
Thật sự rất đau!
Tom mơ hồ rên rỉ vài tiếng, móng tay đâm xuyên qua tấm chăn y vẫn nắm chặt, đâm vào lòng bàn tay, có lẽ đây là một sự trừng phạt, trừng phạt cho những gì ngu ngốc y đã làm với Slytherin.
_Aaaaaaaaaaa....
Đau đớn ập tới không để cho Tom kịp thích ứng, chủ hồn đang cố chống lại sự chi phối của ngài Salazar khiến phần linh hồn này của y như vỡ vụn. Linh hồn vốn đã khuyết thiếu này lại lấy tốc độ nhanh như chớp mà xói mòn. Chủ Hồn đang dùng phần linh hồn này của y bổ sung sức mạnh cho hắn
Ý thức mơ hồ, Tom hơi buông lỏng bàn tay, bên môi đỏ dính máu đẹp đến yêu dị khẽ cười
Có lẽ y không thể trụ nổi nữa. Chỉ sợ... chẳng thể đợi Beliel mang phần linh hồn kia về...
_Tom? Tom Riddle?
Có ai đó đang gọi y, nhưng...
Trước mắt một mảnh hắc ám, Tom nới lỏng bàn tay, mất đi y thức
--------------------
Cái này gọi "Trâu đánh nhau, ruồi muỗi chết" đây. Thương Tom quá, nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro