Chapter 11: Mystery Past (đang trong quá trình edit)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Harry..." Hannah đi đến cạnh Harry, nắm lấy tay cậu trong khi thầy Filch mỉm cười đầy nguy hiểm, không nói một lời ra hiệu cho ba đứa đi theo mình. Mà điểm đến, không thể khác ngoài địa ngục.

Harry cũng nắm chặt tay cô bé, tựa như đó chính là sự an ủi duy nhất. Thật sự khủng khiếp khi nghĩ rằng Hannah vì chuyện này mà bị phạt! Vì sự bất cẩn của cậu! Bây giờ, có đổi lấy một trăm lần cấm túc để Hannah an toàn, cậu cũng chẳng ngần ngại...

Nhưng quả thực, không còn gì tồi tệ hơn được hoàn cảnh lúc này cả. Thầy Filch đang giải cả ba đứa nhỏ xuống văn phòng của giáo sư McGonagall ở tầng một. Ở đó, mỗi đứa phải ngồi thu lu chờ đợi trên ba cái ghế gỗ và không được nói với nhau một lời nào. Hermione run rẩy, còn trong đầu Harry thì đang lộn xộn, cố sáng tác ra những lý do hết sức xạo, những câu chuyện bịa đặt hoang đường, những lời xin lỗi không tin được, và những chứng cớ ngoại phạm vô lý, càng nghĩ thì càng đuối lý hơn. Nhưng bên cạnh cậu, Hannah lại có vẻ bình tĩnh đến kỳ lạ. Đến chính cô cũng có phần ngạc nhiên về tâm trạng của mình lúc này. Kiếp này, cô chưa bao giờ mắc lỗi nặng vậy cả. Và cũng đâu phải cô không biết hình phạt kinh khủng cỡ nào? Vậy tại sao một chút lo lắng cô cũng không có nhỉ?

Kiếp trước... Kiếp trước...

.... Khoan đã, hình như hoàn cảnh này có phần hơi quen thuộc ở kiếp trước thì phải... Là gì ấy nhỉ?...

"Hannah, đừng sợ. Anh sẽ nhận lỗi nếu để lộ ra vụ con rồng. Vì vậy, em cứ im lặng, được không?"

Harry nói với âm lượng rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe được. Hannah bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, đôi mắt xanh biếc mở to nhìn cậu.

"Em sẽ không để anh làm thế. Chắc chắn không!"

Hannah lắc đầu nhìn anh trai. Khuôn mặt cô bé biểu lộ sự không đồng tình.

"Tin em. Vụ rồng. Không lộ được." cô gấp gáp nói ra mấy từ rồi quay đi, không để cho Harry cơ hội phản đối hay thuyết phục.

Nghe được lời nói của Hannah, Harry lo lắng cực độ. Bây giờ thì quả là cậu không thấy chút ánh sáng nào le lói cuối con đường hầm tai vạ này. Vốn nghĩ nếu có thể bảo vệ Hannah thì cũng coi như nhẹ lòng một chút. Nhưng con bé lại... Hannah nói cậu hãy tin cô. Nhưng sao cậu an tâm cho được, khi em gái cậu rất có thể sẽ nói gì đó gây bất lợi cho con bé. Cậu không chấp nhận nổi tình huống Hannah nhận tội thay cậu và Hermione. Suy cho cùng, lúc đầu chính cậu bảo Hannah đi cùng với mình, cũng vì quá tự tin về chiếc áo tàng hình và cũng muốn cho cô bé ngắm được trời sao sau một thời gian dài chôn vùi trong sách vở. Giờ thì cậu đẩy cả Hannah dồn vô chân tường rồi. Sao mà cậu có thể ngu ngốc đến mức bỏ quên tấm áo tàng hình kia chứ? Kiếm đâu ra trên cõi đời này một lý do để cho giáo sư McGonagall chấp nhận được việc ba học sinh năm nhất trốn ngủ, lẻn đi lung tung trong trường lúc nửa đêm khuya khoắt, lại còn leo tuốt lên đỉnh tháp thiên văn cao nhất, một nơi thuộc khu vực hạn chế đi lại, chỉ khi có lớp học mới được phép vào? Đấy là chưa kể việc không khéo để lộ ra chuyện của Norbert và tấm áo tàng hình thì... Tim Harry thắt lại khi nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất. Ba đứa... chỉ còn nước sớm cuốn gói ra khỏi trường....

Harry tưởng đến nước này thì không còn gì bi đát hơn được. Nhưng mà cậu đã lầm. Khi giáo sư McGonagall xuất hiện, thì lẽo đẽo theo bà là... Neville. Vừa nhìn thấy Hannah, Harry và Hermione là cậu bé kêu lên:

"Harry! Mình đang đi kiếm bồ để báo cho bồ biết, mình có nghe Malfoy nói là nó sẽ đi bắt quả tang bác Hagrid bắt bồ và Hannah vận chuyển gì đó. Nó nói đó là một con r..."

Harry lắc đầu lia lịa ra hiệu cho Neville ngậm miệng lại, nhưng giáo sư McGonagall đã nhìn thấy. Bà quay lại nhìn bọn trẻ, bừng bừng như sắp thở ra lửa, trông còn khiếp hơn cả con rồng Norbert:

"Ta không thể tin được đứa nào trong bọn bây lại dám làm chuyện này. Thầy Filch nói ba đứa bay leo lên tháp thiên văn. Lúc một giờ khuya... Tự giải thích ta xem!"

Đó là lần đầu tiên Hermione không thể trả lời một câu hỏi mà giáo viên nêu ra. Cô bé nhìn đăm đăm xuống đôi dép xẹp của mình, đứng yên như bức tượng. Hannah lại bình tĩnh quay đầu, giọng nói nhẹ như không:

"Thưa cô, đây là một sự hiểu lầm. Là em..."

Nhưng chẳng đợi cô nói ra hết câu, giáo sư McGonagall đã nói tiếp:

"Hiểu nhầm? Được, được! Ta đã nghĩ ra đầu đuôi câu chuyện rồi. Cũng không cần phải là thiên tài mới suy ra được: ba đứa em vẽ vời ra câu chuyện nhảm nhí về một con rồng cho Draco Malfoy nghe, cốt dụ nó ra khỏi giường để gặp rắc rối. Và nó gặp rắc rối rồi! Ta đã tóm được nó. Ta chắc tụi bay cũng đã dàn cảnh cho Neville nghe lóm được câu chuyện nhảm nhí của tụi bay, cho nó tin sái cổ chuyện này để tụi bay cười chứ gì?"

"Thưa cô, điều đó hoàn toàn không phải sự..."

"Ta đã làm giáo sư đủ lâu để phân biệt được đâu là lời nói dối, đâu là lời nói thật, Hannah."

Hannah lúc này bức bối muốn chết, muốn nói tiếp, nhưng cư nhiên phát hiện nét mặt phân vân của giáo sư Mcgonagall! Có lẽ giáo sư đã phần nào tin lời cô, vì thường ngày cô không bao giờ nói dối bà cả. Nhưng... vì vụ cấm túc, vì không thể để tai hoạ ngầm của hiệu ứng cánh bướm xảy ra, cô phải im lặng thôi...

Chính vì sự im lặng này, mấy đứa mới nhìn thấy ánh mắt Neville đang nhìn sửng sốt và tổn thương. Harry cố gắng dùng mắt nói với Neville là không đúng như vậy đâu. Tội nghiệp cậu bé Neville thật thà. Harry biết là Neville đã phải vất vả lắm để lần mò trong đêm tối, tìm cho được bọn họ mà cấp báo. Nhưng biết làm sao... Cậu có thể giải thích cho Neville sau. Còn Hannah, tuyệt đối không thể để cô bé nói thêm một câu nào mang ý nghĩa tự nhận lỗi nữa. Bây giờ, câu chuyện của cô McGonagall chính là lối thoát duy nhất của ba đứa.

Giáo sư thấy sự im lặng của Hannah, thoáng thất vọng. Bà tiếp tục chì chiết:

"Kinh hoàng! Năm học sinh trốn ngủ trong một đêm! Trước giờ ta chưa từng thấy! Hannah, Hermione, ta cứ tưởng hai con là người có ý thức nhất chứ? Còn Harry, ta cũng tưởng con là đứa biết coi trọng danh dự nhà Gryffindor hơn những trò nhảm nhí này chứ! Cả bốn đứa sẽ bị cấm túc... Đúng cả Neville nữa. Không ai có thể viện bất cứ lý do gì để đi lang thang trong lâu đài vào ban đêm, đặc biệt là trong những ngày này, rất nguy hiểm... Gryffindor bị trừ năm mươi điểm."

Harry há hốc mồm:

"Năm mươi điểm?"

"Phải, mỗi đứa bị trừ năm mươi điểm."

Giáo sư McGonagall thở nặng nhọc qua cái mũi dài ngoằng và nhọn hoắc của bà.

Cầm như mất toi vị trí đầu bảng! Bao nhiêu điểm nhờ thắng Quidditch mới có được giờ mất sạch.

"Thưa cô... xin cô..."

"Thưa cô, cô không thể trừ..."

"Đừng có nói ta có thể hay không thể cái gì hết. Bây giờ, tất cả về giường ngủ. Chưa bao giờ ta xấu hổ về học sinh Gryffindor như lần này."

Hai trăm điểm mất toi. Gryffindor vậy là tuột xuống hạng chót. Chỉ trong một đêm mà chúng đã làm tiêu tan hết cái triển vọng Gryffindor đoạt được Cúp Nhà. Harry có cảm giác như gan ruột cậu rớt hết ra khỏi bụng rồi. Làm sao cậu có thể vớt vát được điểm nào cho nhà Gryffindor nữa? Tâm trí cậu rối bời. Hannah cụp mắt khi nhìn vẻ mặt hãi hùng của Harry, Hermione và Neville. Hai trăm điểm à...

Giáo sư McGonagall tức giận rời khỏi. Không chần chờ, Hannah đứng dậy đi về phía Harry.

"Anh, đi về thôi." Cô nhẹ nhàng nói.

"Hannah, sáng mai... Em..." Harry khó nhọc cất lời.

"Cứ như bình thường thôi...." Cô bé mỉm cười trấn an "anh đừng quan tâm đến những lời nhiếc mắng, bởi vì cách duy nhất để sửa chữa việc này là cố gắng lấy lại điểm. Và cũng đừng lo cho em. Em không sợ bị ghét đâu."

Nói thì nói vậy, chứ suốt đêm đó Hannah cũng không tài nào ngủ được. Không hẳn là vì cô lo lắng vụ điểm số, cô biết thừa kết cục thế nào rồi mà... Chính xác là cô đang chìm trong mớ suy nghĩ rối rắm về kiếp trước. Lúc ở phòng cô McGonagall, dù không khí lúc đó cực kỳ căng thẳng và có phần sợ hãi, cô lại có một cảm giác bình thản đến kỳ quái. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đột nhiên cô cảm thấy rối bời. Cô đã trải qua sự lo sợ tột độ đấy bao nhiêu lần rồi? Cô chẳng nhớ nổi, mà cũng chẳng có chút ấn tượng nào về kiếp trước trong đầu cả.

Rõ ràng là hồi trước mọi thứ vẫn còn rất rõ ràng trong đầu cô mà nhỉ? Bây giờ cô chỉ còn ghi nhớ những hình ảnh của Hannah Potter, chứ những ký ức về Hannah Malliane thì ngày càng mịt mù, chẳng thể hình dung nổi nữa. Chỉ có sở thích đọc truyện là cô còn cảm thấy rõ ràng một chút, nhất là những tình tiết của bộ truyện này...

"Em không sợ bị ghét." - cô đã khẳng định với anh trai như vậy. Và quả thật cô chẳng hãi hùng cái cảnh tượng bình minh ngày hôm sau chút nào.

Bị ghét...

Bị kỳ thị...

Bị nhạo báng...

// Thấp kém! //

Hannah đột ngột mở bừng mắt. Hình như cô vừa mới nghe thấy gì đó?...

Mà... Là cái gì vậy... Cảm thấy quen quen...

...mà cũng thật khó chịu...

---*---

Buổi sáng hôm sau, khi đi qua những cái đồng hồ cát khổng lồ dùng để ghi điểm của các nhà, thoạt tiên dân Gryffindor cứ tưởng là có sự nhầm lẫn gì đó. Làm thế nào mà mình bỗng dưng mất hết hai trăm điểm nội trong một đêm? Nhưng rồi câu chuyện bắt đầu lan truyền: Hai đứa nhóc họ Potter; thằng Harry Potter nổi tiếng, vị anh hùng của mọi người trong hai trận đấu Quidditch ấy, cùng với con em Hannah Potter là thiên tài mưu lược Quidditch đã làm mất hết điểm của nhà Gryffindor. Chính bọn nó, cùng hai đứa ngốc khác cùng khoá đầu.

Từ chỗ là hai trong những học sinh được ngưỡng mộ nhất trường, Harry và Hannah thoắt cái trở thành những người bị ghét nhất. Đến bọn học sinh nhà Ravenclaw và Hufflepuff cũng ngoảnh mặt không thèm nhìn hai đứa. Chẳng là ai cũng đang mong cho nhà Slytherin mất Cúp Nhà.

"Coi hướng kia kìa, nó đó!"

"Là con bé tóc nâu đỏ đúng không?"

"Hừ, nhìn thì xinh xắn tốt đẹp, lại thích bày trò quậy phá làm trừ những hai trăm điểm!"

"Thằng anh nó là Tầm thủ nhà Gryffindor hả? Một thằng nhóc... Á!"

Chỗ nào Hannah đi qua, người ta cũng chỉ trỏ, thậm chí không cần hạ thấp giọng chê bai chỉ trích cô. Mà Hannah, ngược lại, chẳng chút quan tâm tới họ. Dù ở Hogwart hay bất cứ nơi nào cũng vậy thôi... Đây là bản tính, là bộ mặt tối nhất của con người mà. Nếu không muốn bị đẩy đến hoàn cảnh này, thì đừng có để bản thân rơi xuống đáy. Đấy là cách duy nhất....

Nhưng dù sao thì, tuy Hannah để mặc cho mọi người tùy ý nói xấu cô, không có nghĩa là cô để mặc bọn họ nói xấu Harry và các bạn của cô. Chỉ cần có nửa lời dè bỉu nhắc về Harry hay Hermione trước mặt Hannah, cô chẳng ngần ngại tung ra mấy bùa chú như Trói giò, Rụng tóc,.... một cách bí mật rồi xoay người bước đi.

"Hannah, bồ... Quả thật rất bình thản. Mình không thể nào thản nhiên như bồ mỗi khi đi qua một nhóm học sinh." Hermione cười buồn khi cùng Hannah đi qua một hành lang vắng. "Bồ còn dùng Lời nguyền lắp bắp lên bọn nó khi bọn nó nhắc tới Harry và mình. Vậy mà khi bồ bị nói như vậy, mình lại..."

"Hermione à, bồ không cần cảm thấy áy náy vì việc đó đâu." Hannah lắc đầu, chặn lời cô bé "căn bản là những lời đó cũng chẳng làm mình bận tâm. Sắp thi rồi, họ thích dành thời gian tụ tập nói xấu thì kệ họ. Đến lúc bồ cầm chứng chỉ hạng nhất trên tay, tự nhiên sẽ đứng cao hơn một bậc so với những người đó. Hai trăm điểm lúc ấy, hoá ra chỉ là một vấn đề trẻ con."

---*---

Đến một hôm, Hannah đang đi ngang qua mấy học sinh Slytherin thì giật mình khi họ vỗ tay, huýt gió, và hoan hô ầm ĩ:

"Cám ơn mày và anh mày nha! Tụi tao nhờ bọn mày phen này đó!"

Đáy mắt Hannah xẹt qua một tia buồn phiền. Cô bí mật định cầm đũa phép...

"Haizzz, Slytherin lúc này lại ăn mừng vì lên được cái vị trí mà người ta "nhường lại" cho sao?"

Bỗng một giọng nói đầy ngao ngán vang lên. Andrew xỏ tay trong túi quần, môi nở một nụ cười đáng đánh đi ngang qua mấy người vừa mỉa mai Hannah. Vài nữ sinh hơi thẹn thùng nhìn theo anh, và rồi lại trừng lớn mắt khi thấy Andrew đi qua họ và khoác vai Hannah đầy thân mật:

"Hannah của anh, cảm giác chuẩn bị một cú vượt leo lên ngai vàng ngoạn mục sau khi tạm thời đi xuống nghỉ ngơi thế nào?"

"Này Andrew, mày đang bênh vực con nhỏ đó à? Thay đổi khẩu vị sao? Mày thích thì cứ việc tán nó, nhưng đừng quên mày cũng là một Slytherin."

Một người trông có vẻ cũng là nam sinh năm hai gằm ghè nói.

"Ồ, tất nhiên tao nhớ mình ở nhà nào. Biểu tượng có gắn trên đồng phục này." Andrew ngay cả một cái liếc mắt đến tên đó cũng lười, anh cười nhạt "đáng nhẽ tao cũng muốn tự hào về nhà mình lắm, nhưng vì một số lý do, tao có muốn giả bộ tự hào, kể cũng quá khó."

"Mày...."

"Bỏ đi, bây giờ tao thấy không có hứng thú đôi co với mày." Andrew cười cười "quay về mà làm nốt đống luận văn của mày đi, đừng để cô Mc Gonagall trừ thêm điểm nào của Slytherin nữa."

Tên năm hai đó trừng mắt nhìn Andrew, lại kiêng kỵ những ánh mắt cười nhạo của lũ con gái, đành hậm hực quay người đi.

"Anh Andrew." Hannah đi cùng với Andrew ra ngoài sân "mấy ngày qua đều không thấy anh, có phải cuối cùng anh cũng nhận ra tầm quan trọng của kỳ thi không vậy?"

"Hannah, anh vẫn luôn là một học sinh xuất sắc." Andrew thong dong nói "sao vậy? Không có anh ăn sáng cùng buồn lắm đúng không?"

"Không hẳn." Hannah nhún vai "em chỉ có chuyện muốn hỏi anh."

"Hm? Hannah hỏi gì anh đều trả lời cả." Andrew vui vẻ nhìn cô, dáng vẻ như chờ được... Khụ khụ, khen ngoan...

"Anh Andrew..." Hannah lạnh lùng bỏ qua khuôn mặt yêu nghiệt đầy vẻ mong chờ trước mặt "đây là ngôn ngữ gì vậy?"

Cô đưa quyển sách được tặng ra, nheo mắt giả vờ đe doạ:

"Là anh tặng em mà, vì thế đừng nói là anh không biết nha."

"Đó là ngôn ngữ từ trái tim anh hướng đến em."

Andrew nở một nụ cười hết sức đáng đánh, đôi mắt chớp chớp như muốn nói "hiển nhiên là vậy rồi, nhìn là biết mà."

Hannah : "..."

A, muốn đùa cô à?

"Thảo nào mà em không tài nào hiểu được." Hannah gật gù. "Thật đau lòng, chúng ta không đẹp đôi mà mệnh cũng tương khắc, sinh ra đúng là không thể ở chung mà."

"... Ấy, anh vừa nói cái gì ấy nhỉ? Ý anh là, đấy là ngôn ngữ ám hiệu cổ. Yên tâm đi Hannah, chúng ta vẫn rất đẹp đôi."

Andrew vội vàng sửa lời. Thấy dáng vẻ cuống quýt khó gặp đấy, Hannah cảm thấy buồn cười không thôi.

"Anh nên biết là em không phải thiếu nữ nhẹ dạ cả tin."

Nói rồi cô cất quyển sách đi. Andrew những tưởng cô sẽ hỏi anh có biết nội dung trong đó không, thấy vậy liền không nhịn được ngạc nhiên:

"Em... Không hỏi anh gì nữa sao?"

"Hm? Về cái gì?" Hannah tròn xoe mắt hỏi. Bộ cô còn gì để hỏi sao?

"Ừm.. Em không... Tò mò à? Em không nghĩ là anh biết được nội dung quyển sách ư?"

"À... Không." Hannah thật lòng lắc đầu "nhưng kể cả anh biết thật thì em cũng không hỏi đâu."

"Vì sao? Hannah của anh nghĩ anh sẽ nói dối em ư?" Andrew đầy đáng thương nhìn cô.

"Có lẽ." Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu. "Anh biết đấy... Cái gì tự mình kiểm chứng đều đáng tin hơn."

"Vậy sao..." Andrew nhìn cô chăm chú trong giây lát. "Nhưng em định học loại ngôn ngữ này như thế nào?"

"Chà... Ngôn ngữ về cơ bản là giống nhau." Hannah thần bí để lại một câu rồi xoay người chào "Vậy... Em đã hỏi anh xong điều em thắc mắc rồi, trả lại thời gian ôn thi cho anh đó."

Nói rồi cô vui vẻ chạy đi, để lại Andrew với ánh mắt nghi hoặc đằng sau...

---×---

Vừa bước vào phòng sinh hoạt chung, Hannah đã nghe thấy giọng Ron vang lên:

"Vài tuần nữa họ sẽ quên hết chuyện này đấy mà! Anh Fred với anh George từng làm cho nhà Gryffindor mất cả đống điểm, nhưng mà rồi hai anh ấy vẫn được mọi người yêu mến đó thôi!"

"Nhưng mà hai anh ấy chưa bao giờ làm mất hai trăm điểm ngay một lúc, đúng không?"

Harry khổ sở hỏi lại, và Ron thừa nhận:

"Ờ ... chưa ...."

"Anh."

Không muốn thấy vẻ mặt buồn bã của Harry, Hannah mỉm cười chạy tới nhảy vào lòng cậu:

"Anh đừng buồn mà, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi. Cười lên đi mà.... Hannah cũng đâu có thất vọng về anh đâu."

"Hannah..." Harry cười nhẹ, khẽ xoa đầu cô "em lúc nào cũng tử tế và bình tĩnh..."

"Và dễ thương." Hannah nháy mắt.

"Đúng, và dễ thương." Harry bật cười "mèo con, em là dễ thương nhất."

Thực ra trong lòng Harry cũng biết, có muốn sửa chửa lỗi lầm thì cũng muộn rồi. Nhưng cậu thề với chính mình là từ giờ trở đi không đời nào dính mũi vô những chuyện không phải của mình nữa. Vì bản thân, vì bạn bè, và hơn hết là vì Hannah. Từ nay cậu xin đủ với những trò lẩn lút quanh quẩn và rình rập do thám. Cậu cũng biết Hannah không tức giận cậu, điều đó thật tốt... Nhưng cậu cảm thấy xấu hổ về mình, và cậu cũng không muốn Hannah vì cậu mà bị ghét lây, thậm chí cậu cũng có ý nghĩ quyết định gặp Wood để xin rút lui khỏi đội Quidditch. Wood nổi trận lôi đình:

"Rút lui hả? Thì được tích sự gì cơ chứ? Thử nghĩ coi, nếu không thắng trận Quidditch nào nữa thì liệu chúng ta có lấy lại được những điểm đã mất không?"

Anh có vẻ rất không vừa lòng, nhưng có lẽ nghĩ mình hơi gắt gỏng, anh cũng nhẹ giọng nói thêm:

"Hai em vẫn là những người tài năng, hiểu không hả?"

Nhưng ngay đến những lời nói có phần an ủi của Wood, Harry cũng hết vui nổi với Quidditch. Cả đội chẳng thèm nói năng gì với Harry suốt buổi luyện tập, mà mỗi khi có chuyện gì phải nhắc đến Harry, họ cũng không gọi cậu bằng "Harry" như mọi khi nữa; họ chỉ gọi cậu là "Tầm thủ".

Thật may... Harry tự an ủi - vì cậu đã kiên quyết không để Hannah đến xem cậu tập Quidditch nữa...

Lại nói ngoài Harry, Hermione và Neville đương nhiên cũng rất đau khổ. Hai đứa không đến nỗi điêu đứng như Harry, bởi vì cả hai không nổi tiếng lắm. Nhưng cũng chẳng có ai thèm nói chuyện với hai người cả. Hermione đã thôi trò chơi nổi trong lớp, giờ chỉ dám cúi đầu lặng lẽ học hành.

Kỳ thi chẳng còn bao xa nữa, và Harry - lần đầu tiên - thấy điều đó thật vui. Nhờ cặm cụi học hành mà cậu quên được phần nào tấn bi kịch. Bốn đứa - Harry, Hannah, Ron và Hermione - vẫn gắn bó với nhau, cùng thức khuya ôn bài, cố gắng nhớ những công thức pha chế các chất độc phức tạp, học thuộc lòng bùa chú và các lời nguyền, nhớ kỹ ngày tháng xảy ra những khám phá pháp thuật và những cuộc nổi dậy của bọn yêu tinh ...

Hoặc là Hannah tự thuyết phục mình như vậy...

Sau lần Harry biết cô thường xuyên thức đêm, cậu đã nhờ Hermione giám sát cô, đảm bảo cô ngủ cùng lúc với cô bé. Nhưng Hannah thực sự có ngủ đâu, cô thường xuyên thức đến gần bình minh, suy nghĩ mãi về những ký ức của kiếp trước. Kể cũng lâu rồi cô mới nghĩ về nó, và càng ngày cô càng cảm thấy một vài sự kiện đã không còn rõ ràng....

Có lúc, cô cũng nghĩ, đã hơn mười năm rồi, quên cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng làm cho cô không khỏi trằn trọc là vào một lần, khi cô quyết định ghi lại những ngày tháng cô còn nhớ rõ lên giấy, thì hôm sau, cô đọc lại và cảm thấy mờ mịt như nó chưa từng xảy ra. Điều này dường như không ổn chút nào....

"Thật tình... Đáng sợ quá đi mất..." Hannah nhìn lại mấy trang giấy chi chít chữ "tại sao mình lại không nhớ nổi là trong đầu mình từng có câu chuyện này...?"

Cô ngồi yên lặng trên giường thêm nửa tiếng, cho tới khi thấp thoáng ngó thấy trời sắp sáng, cô mới thở dài xếp gọn mấy cuộn giấy da và nằm xuống giường.

"Phải dành sức thôi... Đêm mai là cấm túc rồi..."

---*---

Buổi sáng

Tính cả ngày hôm nay là chỉ còn chừng một tuần lễ nữa là đến kỳ thi. Lòng quyết tâm của Harry không dính mũi vô những chuyện không liên quan đến mình bỗng nhiên bị thử thách gay go: lúc ấy cậu đang cùng Hannah đi từ thư viện về phòng. Chợt nghe có tiếng khóc nghẹn ngào vọng ra từ một phòng học phía trước. Harry cố tỏ ra không quan tâm, cho đến khi cậu không để ý Hannah đã bước đến gần hơn. Cậu định ngăn cô bé lại, và chợt nghe thấy giọng của thầy Quirrell:

"Không ... không ... làm ơn đừng... đừng làm lần nữa...."

Nghe như thể có ai đó đang dọa nạt thầy Quirrell. Harry và Hannah hơi sững lại, rồi cả hai như bị thúc giục và bước tới gần hơn. Hannah nghe thầy Quirrell thổn thức:

"Thôi được ... thôi được ...."

Một giây sau, thầy Quirrell lật đật đi ra khỏi phòng học, tay sửa sang tấm khăn vành trên đầu. Trông thầy xanh xao và có vẻ như sắp oà khóc đến nơi. Thầy vội vã đi khuất tầm mắt hai đứa. Có lẽ thầy đã không để ý thấy có người đứng đó. Đợi tiếng chân thầy Quirrell xa hẳn, Harry thò đầu vào phòng học. Phòng trống vắng, nhưng cánh cửa cuối phòng hé mở. Harry bước tới, được nửa chừng đường, sắp tới gần cánh cửa thì sực nhớ ra cái quyết tâm không dí mũi vô chuyện của người khác nữa.

Thôi được rồi, chính xác là vì còn có Hannah đang đứng ở đây, cho nên cậu mới nhớ ra.

"Anh Harry...?" Hannah gọi khẽ khi thấy cậu quay đầu lại.

"Hannah... Chúng ta đi thôi." Cậu lắc nhẹ đầu với Hannah rồi kéo tay cô bé đi. Lẽo đẽo đằng sau, Hannah tự hỏi, nếu như Harry đi tiếp và nhìn vào cánh cửa kia, cậu sẽ thấy gì nhỉ...?

Điều đó mãi mãi là một ẩn số...phải không?

Về phía Harry, cậu lại có suy nghĩ khác với Hannah. Và cậu dám cá mười hai Hòn đá Phù thủy là thầy Snape vừa mới rời khỏi phòng qua ngả đó. Cũng tốt - vì nếu để thầy Snape nhìn thấy cậu và Hannah, thì điều đó không hay chút nào. Và căn cứ vào những gì cậu vừa nghe nữa thì hẳn là thầy Snape vừa đi vừa nhảy múa, bởi vì thầy Quirrell cuối cùng hình như đã chịu khuất phục

Harry kéo Hannah đang suy nghĩ vẩn vơ trở lại thư viện, nơi Hermione còn đang khảo bài Ron môn Thiên văn học. Harry kể cho hai bạn nghe chuyện mới xảy ra. Ron nói:

"Vậy là thầy Snape sắp đạt được mục tiêu rồi. Nếu thầy Quirrell tiết lộ cho ổng cách giải những lời nguyền Chống thế lực Hắc ám...."

Hermione nói:

"Nhưng vẫn còn con Fluffy canh giữ mà!"

Ron ngước nhìn hàng ngàn tựa sách vây quanh mình:

"Biết đâu thầy Snape đã tìm ra cách vượt qua con quái vật ba đầu mà không cần phải hỏi lão Hagrid? Thể nào trong đây cũng có một cuốn nào đó chỉ cách chế ngự một con chó ba đầu. Vậy bây giờ mình phải làm gì đây, Harry?"

Máu phiêu lưu lại trào dâng làm ánh mắt Ron loé sáng. Nhưng Hermione đã nhanh nhẩu trả lời:

"Đi thưa với thầy Dumbledore. Đúng ra tụi mình phải làm chuyện này lâu rồi. Bây giờ mà mà mấy đứa tụi mình còn tự tiện làm chuyện gì nữa thì sẽ bị đuổi ra khỏi trường ngay."

Harry nói:

"Nhưng mà tụi mình không có bằng chứng gì hết. Thầy Quirrell thì khiếp đảm quá rồi, không thể làm chứng cho tụi mình được. Thầy Snape chỉ cần nói là ổng không biết gì hết về chuyện con quỷ khổng lồ sổng khỏi hầm ngục vào đêm Lễ Hội Ma, rồi ổng nói là không hề lảng vảng ở tầng ba; thì lúc đó, các bạn thử nghĩ xem người ta tin thầy hay tin chúng ta? Chuyện chúng ta ghét thầy Snape, ai cũng biết. Thầy Dumbledore sẽ nghĩ là chúng ta chỉ bịa ra những chuyện đó để thầy Snape bị cho thôi việc. Thầy giám thị Filch cũng không đời nào giúp chúng ta đâu, vì chuyện đó đâu ích lợi gì cho thầy? Ổng quá thân với thầy Snape, với lại, càng có nhiều học trò bị đuổi thì thầy Filch càng khoái."

Hannah cũng nhanh chóng thêm vào:

"Và đừng quên điều này nữa nhe: chúng ta đâu có được phép biết về Hòn đá Phù thuỷ hay về con Fluffy. Lại phải giải thích dài dòng lôi thôi đó."

Sự phân tích của Harry và Hannah có vẻ thuyết phục được Hermione, nhưng Ron thì không.

"Nếu mình chỉ để ý thăm dò chung quanh đây thôi ...."

"Không." Harry dứt khoát:

"Chúng ta xen vô chuyện này quá nhiều rồi."

Cậu kéo tấm bản đồ sao Mộc về phía mình và bắt đầu học tên các mặt trăng của sao này. Hannah thấy vậy cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, nhanh chóng kéo ghế đến gần cùng cậu học.

Ở bàn ăn điểm tâm vào sáng hôm sau, quả đúng như trình tự, Harry, Hannah, Hermione và Neville cùng nhận được thông báo giống nhau như sau:

<< Trò sẽ thi hành hình phạt của mình vào lúc 11 giờ đêm nay.

Hãy gặp thầy Filch ở tiền sảnh.

Giáo sư McGonagall. >>

Harry quên béng là ngoài chuyện làm mất điểm của nhà Gryffindor, cả bọn còn bị phạt cấm túc. Cậu cứ đoán là Hermione và Hannah sẽ phàn nàn thế là mất toi một buổi tối ôn bài, nhưng Hannah thì vẫn thoải mái như thường, còn Hermione không nói một lời nào cả.

Đêm đó, lúc 11 giờ khuya, Harry, Hannah và Hermione tạm biệt Ron trong phòng sinh hoạt chung rồi đi xuống sảnh đường với Neville. Thầy Filch đã đợi sẵn ở đó. Có cả Malfoy nữa. Harry quên mất là Malfoy cũng bị phạt cùng với cậu.

Kể ra, đây cũng là lần giáp mặt đầu tiên của Hannah với Malfoy kể từ ngày hôm đó. Và thú thực, Hannah cảm thấy hơi toát mồ hôi lạnh trước cái nhìn săm soi của Malfoy về phía hai tay cô. Có lẽ cậu ấy nghĩ Ron nói thật và đã rất giận cô... Khi lén lút hé mắt lên nhìn cậu, Hannah ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt xám hình như hơi dịu lại, cùng với một tiếng thở phào...

Nhưng cũng không có nhiều thời gian cho Hannah nghĩ ngợi, vì thầy Filch đã đến, thắp một ngọn đèn lên rồi dẫn bọn trẻ ra ngoài. Thầy nói:

"Đi theo ta. Ta cam đoan là từ đây về sau các trò sẽ biết cân nhắc hơn khi định vi phạm nội qui nhà trường. Mà phải, theo ý ta, đau đớn, nhọc nhằng mới chính là những người thầy giỏi nhất... Thật đáng tiếc là ngày nay người ta không còn dùng những hình phạt như xưa nữa... như trói tay các trò rồi treo lên trần nhà vài ngày chẳng hạn. Trong văn phòng ta vẫn còn dây xích và roi trói ấy... ta vẫn thoa dầu mỡ để phòng khi cần có sẵn... Thôi, chúng ta đi. Này, đừng có hòng mà chạy trốn, làm vậy chỉ tổ khốn khổ thêm mà thôi!"

Thầy dẫn bọn trẽ băng qua sân trường tối đen, Neville bị sổ mũi, cứ khụt khịt miết. Harry thắc mắc không biết hình phạt mình sắp lãnh chịu là gì. Chắc là khủng khiếp lắm. Nghe giọng hoan hỉ của thầy Filch là đủ biết. Cậu không muốn Hannah phải chịu khổ chút nào....

Trăng sáng, nhưng mấy cụm mây lang thang thỉnh thoảng bay qua che mất mặt trăng, khiến mọi người đi lọ mọ trong bóng đêm. Harry nhìn tới trước thấy ánh đèn ấm áp phát ra từ cửa sổ căn chòi của lão Hagrid. Cậu bỗng chốc cảm thấy yên lòng. Đi thêm vài bước, mọi người nghe một giọng nói to ở xa xa:

"Thầy đó hả, thầy Filch? Mau lên. Tôi muốn bắt đầu cho rồi."

Tim Harry như muốn nhảy múa trong lồng ngực. Nếu tụi nó phải làm việc với lão Hagrid thì sẽ không đến nỗi tệ lắm. Và vì cậu biết lão rất yêu quý Hannah, nỗi lo của cậu thoáng chốc biến đi hơn phân nửa. Vẻ mừng rỡ của cậu chắc là lộ ra cả trên nét mặt, nên thầy Filch nói:

"Trò tưởng trò sắp được vui chơi với lão già hậu đậu ấy hử? Này, nghe cho kỹ nhóc à: các trò sẽ phải vô rừng làm việc, rồi sau đó có về được toàn thây thì lúc đó hãy mừng vui! Ta đố đấy!"

Nghe vậy, Neville rên lên một tiếng khe khẽ còn Malfoy thì đứng chết lặng giữa đường.

"Vô rừng hả?"

Malfoy lập lại, giọng nghe không còn chút hách dịch nào như thường khi. Ánh mắt cậu có như không đảo qua Hannah mấy lượt.

"Không thể vô rừng vào ban đêm được... Có đủ thứ ở trong đó... tôi nghe nói, có người sói ...."

Neville níu cánh tay áo của Harry, nấc cục một cái.

Thầy Filch nói, giọng đắc thắng rõ ràng:

"Đó là lỗi của các trò, đúng không? Sao cái hồi quậy phá các trò không nghĩ đến đám người sói?"

Lão Hagrid từ trong bóng tối tiến ra, bước lại gần, theo chân là Fang, con chó săn to đùng. Lão mang theo một cây cung lớn và đeo một giỏ tên vắt vẻo trên vai. Lão nói:

"Trễ rồi. Ta đã đợi ở đây gần nửa giờ rồi. Khoẻ không, Hannah, Harry, và con nữa Hermione?"

Thầy Filch lạnh lùng nhắc nhở:

"Ta không nên quá thân mật vớ chúng, anh Hagrid à! Dù sao tụi nó cũng đang bị phạt."

Lão Hagrid nhăn mặt với thầy giám thị Filch:

"Có phải tại vậy mà thầy tới trễ không thầy Filch? Giảng đạo đức với tụi nó xong chưa? Đó đâu phải là nhiệm vụ của thầy. Tới đây xong phần của thầy rồi, chỗ này trở đi là phần của tôi."

Thầy Filch nói, giọng độc địa:

"Sáng sớm tôi sẽ quay lại, lãnh di thể của chúng."

Rồi thầy quay mình đi trở về phía tòa lâu đài, ngọn đèn trên tay đung đưa trong bóng đêm.

"Di thể?" Hannah mờ mịt hỏi nhỏ. Chà... Làm như anh trai cô sắp chết không bằng! Người ta là nhân vật chính nha, hào quang bảo vệ soi rõ hằng trăm kilomet lận đó!

Trong lúc Hannah thầm bĩu môi, câu nói khẽ của cô đã thành công làm cho mọi người lo lắng. Hiển nhiên là ai cũng nghĩ cô bị doạ sợ trước câu nói của thầy Filch!

Malfoy nhìn Hannah, rồi lại liếc qua Harry. Cậu suy nghĩ một lát, cảm thấy nếu nói là Hannah không cần vào thì... với tính cách của cô, sẽ nghĩ là cậu cho rằng cô quá sợ hãi và nhát gan. Và Malfoy biết là cô không thích bị người khác nghĩ như vậy chút nào. Cuối cùng, cậu quay sang lão Hagrid:

"Tôi không đi vào khu rừng đó đâu!"

Harry vốn đang lo lắng cho Hannah, lại không thể không khoái trá khi nghe giọng nói của Malfoy ẩn chứa thanh âm sợ hãi kinh hoàng. Lão Hagrid nói:

"Nếu trò còn muốn tiếp tục học ở trường Hogwarts thì trò phải đi. Trò đã làm quấy thì trò phải trả giá cho việc làm đó."

"Nhưng mà đây là công việc của người khác chứ không phải của học sinh. Tôi tưởng chúng tôi chỉ phải chép phạt hay những chuyện tương tự như vậy. Nếu ba tôi mà biết tôi bị bắt làm cái vệc này, ông ấy sẽ..."

"... cho trò biết, Hogwarts là như vậy đó!" Lão Hagrid lạnh lùng đáp. "Chép phạt! Chép phạt thì ích lợi gì cho ai chớ? Trò phải chuộc tội bằng một việc gì hữu ích kìa, nếu không trò sẽ bị đuổi. Nếu trò nghĩ là cha trò không muốn vậy, mà muốn thà trò bị đuổi còn hơn phải theo ta đi làm, thì cứ việc quay trở lại lâu đài và cuốn gói cho lẹ. Đi! Đi!..."

Malfoy không nhúc nhích. Cậu nhìn lão Hagrid một cách cực kỳ tức tối, nhưng rồi vội cụp mặt xuống.

Rời khỏi trường à... Không, cậu nghĩ là cậu không muốn...

Lão Hagrid thấy vậy liền nói:

"Vậy thì, được rồi, nghe cho kỹ đây: bởi vì công việc chúng ta sắp làm đêm nay rất ư là nguy hiểm, mà ta thì không muốn cho ai liều lĩnh hết, cho nên tụi bay đi theo ta lại đây một lát."

Lão dẫn bọn trẻ đến bìa rừng. Giơ cao ngọn đèn trong tay, lão Hagrid chỉ cho bọn trẻ thấy một con đường mòn, hẹp và quanh co, khuất sau một lùm cây rậm đen hù. Bọn trẻ con căng mắt nhìn vào rừng sâu. Một làn gió nhẹ thoảng qua làm tóc cả đám dựng đứng trên đầu.

Lão Hagrid bảo:

"Nhìn kìa! Thấy cái gì lấp loáng trên mặt đất không? Cái loang loáng như bạc ấy. Đó là máu bạch kỳ mã. Trong rừng có một con bạch kỳ mã bị thương nặng. Đây là lần thứ hai trong có một tuần. Hôm thứ tư vừa rồi ta đã phát hiện ra một con bị chết. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra con vật tội nghiệp ấy. May ra giúp được nó thoát khỏi số phận thê thảm như con kia."

Malfoy lập tức hỏi lại:

"Nhưng lỡ như cái đã làm con mã lân bị thương quay lại tấn công chúng ta trước thì sao?"

Lão Hagrid đáp:

"Nếu trò đi theo ta, hay có con Fang bên cạnh, thì không có con vật nào trong rừng hại được trò. Và đừng đi ra khỏi lối mòn. Được rồi. Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm và đi theo hai hướng ngược nhau. Chỗ nào cũng có vết máu, chắc là con vật lê lết quanh đây, ít nhất là từ đêm qua đến giờ."

Malfoy nhìn hàm răng trắng nhởn nhọn hoắc của Fang, nói nhanh:

"Hann... Tôi đi với Fang."

"Được thôi. Nhưng ta báo trước, nó là đồ chết nhát. Vậy thì ta, Hannah, Harry, Hermione sẽ đi theo một hướng; còn Malfoy, Neville và Fang sẽ đi theo hướng khác. Nếu như ai tìm ra được con kỳ mã trước thì sẽ phát ra tia sáng xanh để báo tin, được không? Rút đũa thần ra mà thực tập đi... Ừ, như vậy đó... Còn nếu như ai bị tai nạn hay rắc rối gì đó thì phóng ra tia sáng đỏ, tất cả chúng ta sẽ chạy đến giúp... Cẩn thận đó... Đi thôi!"

"Bác Hagrid." Hannah đột nhiên cắt lời "để con đi với Fang được không?"

"Hannah...?" Harry ngạc nhiên định nói gì đó, nhưng Hannah nhanh chóng nói tiếp:

"Trực giác em mách bảo em nên đi bên đó. Anh Harry, không sao đâu, xong sớm về sớm mà!"

Nói rồi cô bé đứng về phía Malfoy và Neville. Harry lúc này chỉ biết nhìn theo, cảm thấy Hannah hình như có chút kỳ lạ...

Khu rừng đen thui và im vắng. Họ đi theo lối mòn một lát thì đến ngã ba, nhóm lão Hagrid, Harry và Hermione quẹo trái; còn Hannah, Malfoy, Neville và Fang thì đi theo con đường bên phải.

Hannah yên lặng bước bên cạnh Malfoy, mắt nhìn lom lom xuống mặt đất, im lặng. Thỉnh thỏang ánh trăng xuyên qua cành lá bên trên rọi sáng một vũng máu màu xanh bạc trên đám lá mục. May mà không có màu đỏ, và cũng không tanh... Nếu không Hannah không đảm bảo là mình sẽ không chóng mặt buồn nôn...

Aish.. Chứng sợ máu này thật khổ mà.

Hannah cứ như vậy thơ thẩn bước đi. Cô đâu có biết là có một đôi mắt xám luôn chú ý từng biểu cảm của cô, thấy cô nhìn những vũng máu mà không có phản ứng gì mới rời đi...

Neville đi đằng sau có vẻ lo lắng. Nó hỏi:

"Có khi nào là người sói giết mấy con bạch kỳ mã không?"

Hannah lắc đầu:

"Mình có hỏi bác Hagrid rồi. Bác nói người sói không lẹ được như bạch kỳ mã. Chà... Bạch kỳ mã là những sinh vật rất mãnh lực và rất huyền bí đó nha. Trước đây bác Hagrid cũng bảo là chưa từng nghe đến vụ bạch kỳ mã bị sát hại như vầy bao giờ."

"Vậy sao?" Neville có vẻ yên tâm một chút khi nghe thấy lời Hannah. May mà cô bé đi cùng nhóm với cậu, chứ đi cùng mỗi Malfoy chắc cậu căng thẳng thần kinh mà chết quá.

Cả ba cùng con Fang đi vòng qua một gốc cây phủ rêu. Hannah nghe có tiếng nước chảy, chắc là có một dòng suối gần đây. Dọc theo con đường quanh co thỉnh thoảng lại thấy những dấu máu bạch kỳ mã. Lúc này trông cô có một chút thong dong, nhưng thực chất trong đầu cô đang tự chấn an bản thân liên tục. Lý do cô chọn đi với Malfoy và Neville... Thực ra chỉ là do tò mò thôi. Vì trong truyện không có đề cập đến nhóm bên này mà, cô muốn biết liệu họ có gặp phải cái gì khác...

Với cả, chẳng phải trước sau gì Harry cũng sẽ qua đây sao?

Được một lúc sau, chợt cả ba nghe thấy tiếng hét loáng thoáng của bác Hagrid:

"...Ê! TRÁNH RA SAU GỐC CÂY!"

Cho dù biết lão ở cách đây khá xa, xong tiếng hét lại vẫn vang lên rất lớn. Malfoy dường như hành động theo phản xạ, kéo Hannah về phía trước rồi lùi về một thân cây lớn.

Nhưng hình như không có gì nguy hiểm ở phía bọn họ cả. Ba đứa đứng lặng một hồi, rốt cuộc cũng tạm thở hắt ra. Hannah thì giống như hoàn toàn chẳng có chút xíu bận tâm gì về nó... Ngoài việc... Draco đang nắm ghì lấy tay cô...

"Ừm... Draco.. Tay mình..." Hannah thì thầm.

"Hả? À...xin lỗi..." Malfoy lúc này mới nhận ra mình vừa hành động theo bản năng, vội vàng thả tay Hannah ra.

"Không sao, không sao." Hannah cười. Nhìn Draco trông có vẻ nhợt nhạt, nhưng tay cậu thực sự rất ấm đó nha!

Không khí ngượng ngùng ấy nhanh chóng bị dập tan bởi tiếng grừ nho nhỏ của con Fang. Ba đứa nhanh chóng xốc lại tinh thần, tiếp tục đi xuyên qua những lùm cây rậm rạp, tối đen.

Nhưng được một lúc, Hannah giật bắn người lên khi sống lưng cô tự nhiên lạnh toát. Mím môi lo lắng, cô ngoái nhìn lại sau lưng. Cô có một cảm giác rờn rợn là đang bị theo dõi. Hoặc là cô, hoặc là Harry. Sự song sinh tương thông giữa hai đứa rất nhạy. Được một lúc, Hannah không nhịn nổi cái sự lạnh đến tê người này nữa, bám nhẹ lấy tay Malfoy.

"Hannah...?" hành động của cô làm Malfoy giật bắn mình, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cô đầy lo lắng, Malfoy dẹp hết suy nghĩ trong đầu ra, hỏi nhỏ.

"Có gì đó.. Lạ lắm...." Hannah khẽ đáp. Cô nắm chặt đũa phép trong tay. Đây không phải là cốt truyện mà cô đọc... Cho nên phải thật cẩn thận...

Hai đứa đứng im nhìn về đằng sau, không phát hiện ra Neville không để ý đã đi về phía trước một quãng xa.

"Hả... Trời ạ, cái thằng ngốc đó..." Malfoy xoay người, lải nhải không vừa lòng khi thấy bóng Neville phía xa. Cậu đành kéo Hannah đi tắt qua mấy cành cây rập rạp, đến gần và đập vào vai Neville một cái:

"Này..."

"Á!!!"

Ngoài dự đoán của Malfoy và Hannah, Neville hét lên một tiếng kinh thiên động địa rồi phát ngay tín hiệu kêu cứu.

"Neville!" Hannah vội giữ Neville lại trước khi nó hoảng loạn bỏ chạy. "Là tụi mình, là tụi mình mà!"

Nhưng trông Neville có vẻ đã mất hồn đến nơi, mãi không nói được lời nào.

Malfoy có vẻ tức giận:

"Đừng có mà nhát gan như thế! Giờ thì vui rồi, lão già đó thế nào cũng nhiếc móc tao."

Nói rồi cậu chán nản ngồi xuống, đương nhiên là lão Hagrid đang đi đến đây rồi, bây giờ có rời đi cũng chẳng có ích gì. Từng phút một chậm chạp trôi qua. Và Neville vẫn chưa thôi thở mạnh. Qua khoảng năm phút, tiếng lão Hagrid từ xa vang đến:

"Hannah! Con có ở đó không?!!"

"Bác Hagrid!" Hannah vẫy vây tay, cô có thể nhìn thấy bác Hagrid ở phía xa "con đây!"

Nghe được câu trả lời của Hannah, chỉ vài giây sau, bác Hagrid đã đứng trước bọn nhỏ.

"Có chuyện gì vậy? Ta thấy mấy đứa phóng tín hiệu?"

"Thực ra chỉ là hiểu nhầm thôi ạ..." Hannah hối lỗi nhìn bác Hagrid "con với Draco dừng lại một chút, lại sơ ý để Neville đi trước, lúc chạy theo thì làm cậu ấy giật mình..."

"Phải rồi, phải rồi, cái thằng chết nhát đó còn không phân biệt được tiếng người với tiếng quỷ nữa mà." Malfoy gắt gỏng nói chen vào. Bác Hagrid dường như lại hiểu sai sự tình, không vui vẻ nói:

"Hannah, con khỏi cần nói giúp, Neville hẳn là bị trò Malfoy này doạ quá đáng nên mới hoảng sợ như vậy! Neville, trò có sao không? Mau đứng lên, không thể chia nhóm như thế này được!"

Không để cho Hannah nói thêm một lời, lão Hagrid lôi cả ba đứa về phía Harry và Hermione. Từ xa cũng có thể thấy lão Hagrid đang nổi khùng. Harry thì gần như bay đến chỗ Hannah, lo lắng quan sát từ đầu đến chân cô:

"Hannah, em có làm sao không? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Anh Harry, không sao, em không sao cả." Hannah vội lắc đầu. Cô tóm gọn lại sự tình cho Harry, nhưng đen đủi thay có vẻ cậu cũng có cùng suy nghĩ với bác Hagrid.

Bên cạnh, lão Hagrid cũng la lối:

"Tụi bay làm nhặng xị lên hết như thế này thì còn mong bắt được cái khỉ gì nữa? Neville, cháu ở lại với nhóm Hermione và bác. Còn Harry thì đi với Hannah và thằng đần kia."

Lão nói nhỏ vô tai Harry:

"Bác không muốn, nhưng với cháu thì thằng Malfoy khó mà hù doạ được, với cả cũng có Hannah nữa. Đêm nay chúng ta phải làm xong việc cho rồi."

Dù sao cũng là đi với Hannah, cho nên Harry không phản đối gì. Malfoy cáu bẳn nhìn cậu, nhưng cũng chẳng cằn nhằn gì. Harry nắm tay Hannah đi đằng sau vào rừng với Malfoy và Fang. Cả bọn tiếp tục đi suốt nửa giờ, càng lúc càng vào sâu tít, cho đến khi lối mòn bị cây rậm che bít, hầu như không thể đi tiếp được nữa. Harry có cảm giác như máu trong người quánh lại: trên rễ của một gốc cây, có những vệt loang loáng, như thể gần đâu đây sinh vật khốn khổ ấy đang oằn oại trong đau đớn. Cậu siết chặt tay Hannah hơn. Cậu biết cô bé không sợ loại máu này, nhưng hình ảnh này quả thật là ghê sợ. Qua chạc ba của một cây sồi già, Harry có thể nhìn thấy một khoảng trống phía trước. Hannah cũng vậy. Cô bé với lấy tay Malfoy để ra hiệu dừng lại và thì thầm:

"Draco, nhìn kìa!"

Có cái gì trắng sáng óng ả trên mặt đất. Ba đứa nhích lại gần hơn nhìn cho rõ.

Đó chính là một con bạch kỳ mã, và đã chết. Hannah chưa bao giờ nhìn thấy một cái gì đẹp như vậy mà buồn như vậy. Chân nó dài, thon thả, gập lại thành cong queo khi té ngả, bờm màu trắng ngọc trai xoã trên lớp lá khô đen.

Harry vừa nhích chân tới trước một bước thì có cái gì đó trườn tới làm cho cậu đông cứng tại chỗ. Một bụi cây bên rìa khoảng trống rung động... Rồi, từ trong bóng tối, một bóng người trùm kín mít bò lê trên mặt đất như một con thú đang rón rén rình mồi.

Harry, Hannah, Malfoy và Fang đứng ngây ra như trời trồng. Cái bóng khoác áo trùm ấy đã bò tới xác bên con bạch kỳ mã, nó cúi thấp đầu xuống vết thương trên mình con thú, và bắt đầu hút máu.

Con Fang kêu lên một tiếng kinh hoàng rồi phóng chạy thật nhanh như một mũi tên. Cái bóng trùm kín bị tiếng động làm cho bất ngờ, ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Harry - máu kỳ mã nhỏ giọt trên mặt hắn. Hắn đứng dậy và bước thật nhanh về phía Harry. Cậu sợ đến nỗi không nhúc nhích nổi. Thậm chí các giác quan cũng như động cứng lại...

Nhưng, tình trạng của Hannah còn tệ hơn.

Một con đau buốt mà Hannah chưa từng trải qua bao giờ nhanh chóng lan toả từ cánh tay trái đến toàn thân cô, bắt nguồn từ vết bớt hình con bướm. Đau như thể cả tay chân cô đang phát cháy. Hannah thậm chí không thể cảm nhận được sự hốt hoảng của Malfoy, cũng chẳng thể nhìn thấy Harry cũng đang lảo đảo, nhưng tất nhiên là cơn đau của cô bây giờ kinh khủng hơn gấp mấy lần.

Cô cảm thấy đầu óc đảo lộn, và trong phút chốc, Hannah hình như mờ ảo nhìn thấy một khung cảnh kỳ lạ...

"Cái đó" có phải là... Cô?

Nhưng Hannah chẳng có tới một giây để mà suy nghĩ về cái gì cả. Trong cơn đau kinh khủng ấy, cô bỗng nghe như có tiếng vó ngựa dồn dập đằng sau, phi nước đại, và có cái gì đó phóng qua người cô, lao thẳng vào cái bóng trùm kín.

Cơn đau như thiêu đốt đến nỗi Hannah cảm thấy đến cả gân cốt cũng không có cảm giác nữa. Và cô đổ gục vào lòng Malfoy, gần như ngất xỉu. Cô nghe thấy tiếng gọi hoảng loạn của cậu, và gắng gượng mở mắt ra, cho cậu một ánh nhìn an tâm rồi run rẩy chống tay dậy. Ở đằng kia, Harry cũng đang cúi đầu thở gấp. Một hay hai phút lặng lẽ trôi qua. Khi Hannah ngước nhìn lên thì cái bóng trùm kín đã biến mất. Thay vào đó là một con nhân mã với một bộ tóc bạch kim và thân hình vàng óng đứng kế bên.

"Em có sao không?"

Con nhân mã đỡ Harry đứng lên, ân cần hỏi. Harry chưa hoàn hồn hẳn:

"Dạ... Cám ơn... Chuyện đó là sao hả anh?"

Con nhân mã không trả lời. Nó có đôi mắt xanh một cách kỳ lạ, xanh như ngọc xa-phia. Nó ngắm Harry thật kỹ, ánh mắt như dán vào vết thẹo hằn rất rõ trên trán Harry. Và nó cũng nhìn về phía Hannah đang ôm lấy cánh tay trái. Con nhân mã nói:

"Hai em là đứa con nhà Potter? Em mau trở lại với bác Hagrid ngay. Lúc này rừng không phải là nơi an toàn - đặc biệt đối với hai em. Em có biết cỡi ngựa không? Để anh cõng em đi thì nhanh hơn." con nhân mã nói với Harry, rồi lại quay sang Malfoy:

"Còn nhóc đỡ cô bé ấy lại đây được chứ?"

Malfoy lúc này tinh thần tập trung cả vào Hannah, nhanh chóng gật đầu.

Con nhân mã khuỵu hai chân trước cho thân mình thấp xuống để Harry có thể trèo lên lưng. Và sau đó để Malfoy dìu Hannah không còn chút sức lực nào lên. Rồi nó nói thêm:

"Anh tên là Firenze."

Thình lình có nhiều tiếng ngựa phi dồn dập từ một phía khác của khoảng rừng thưa. Đó là Ronan và Bane - hai con nhân mã mà Harry và Hermione đã gặp được khi đi với bác Hagrid - lướt qua những tàn cây bụi cỏ, hông lườn của họ phập phồng và nhễ nhại mồ hôi.

Bane hét như sấm nổ:

"Firenze! Em đang làm gì đó? Em cõng một con người trên lưng! Em không biết xấu hổ hả? Em biến thành một con lừa tầm thường rồi sao?"

Firenze đáp:

"Các anh không nhận ra ai đây sao? Đây là hai đứa con nhà Potter. Và bọn nó phải rời khu rừng này càng nhanh càng tốt."

Bane càu nhàu:

"Em đã nói gì với nó? Firenze, hãy nhớ: Chúng ta đã thề là chúng ta không chống lại Trời. Chẳng phải chúng ta đã đọc thấy trước cái gì sẽ xảy đến qua sự di chuyển của các hành tinh sao?"

Ronan gõ móng chân xuống mặt đất một cách sốt ruột, nói bằng một giọng u ám:

"Anh chắc là Firenze tin mình đang hành động vì điều gì tốt đẹp nhất."

Bane bực dọc co chân sau đá hậu:

"Vì điều tốt đẹp nhất! Cái điều đó thì mắc mớ gì đến chúng ta? Nhân mã chỉ nên quan tâm đến những điều tiên tri! Việc của chúng ta không phải là chạy loăng quăng như những con lừa theo đuôi những con người đi lạc vào rừng!"

Firenze hét vào mặt Bane:

"Anh có nhìn thấy con bạch kỳ mã đó không? Anh có hiểu tại sao nó bị giết không? Hay là các hành tinh không cho phép anh dính vô cái bí mật đó? Anh Bane, em tự cho phép mình được chống lại cái đang ẩn náu trong khu rừng này. Vâng, nếu em phải làm điều đó, em sẽ cùng làm với con người."

Và Firenze quay ngoắt mình lại mang theo Harry, Hannah và Malfoy đang cố hết sức bám chặt trên lưng. Anh phóng ra khỏi rừng cây, bỏ mặc Ronan và Bane ở đằng sau.

Harry không hiểu chút xíu gì về chuyện đang diễn ra. Cậu hỏi:

"Tại sao anh Bane giận quá vậy? Và... anh cứu em thoát khỏi cái gì vây?"

Firenze giảm tốc độ, chỉ còn đi thong thả thôi. Anh bảo Harry hãy cúi đầu xuống để tránh những cành cây xà thấp. Nhưng anh không trả lời câu hỏi nào của Harry. Hannah thì biết, anh đang không muốn Malfoy nghe được. Cả bốn đi xuyên qua rừng cây trong im lặng, lâu đến nỗi Harry nghĩ chắc là Firenze không chịu nói chuyện với cậu nữa.

Tuy nhiên, lúc cả hai đi xuyên qua một khoảng rừng đặc biệt um tùm cành lá, thì Firenze đột ngột dừng lại. Bên cạnh đó là một dòng suối. Hannah nhanh chóng nói với Malfoy:

"Draco... Mình chóng mặt quá... Lấy hộ mình chút nước được không?"

Malfoy thấy sắc mặt Hannah quả thật không ổn tí nào, liền không nói một lời nhảy xuống, chạy tới dòng suối. Lúc này Firenze mới nói:

"Cảm ơn em, Hannah Potter. Và để trả lời câu hỏi... Hai em có biết máu bạch kỳ mã dùng để làm gì không?"

Harry quá ngạc nhiên trước câu hỏi đó, ngơ ngác nói:

"Không. Chúng em chỉ dùng sừng và lông đuôi bạch kỳ mã trong môn Độc dược."

Firenze nói:

"Bởi vì giết một con bạch kỳ mã là một việc cực kỳ dã man. Chỉ kẻ nào không còn gì để mất, và muốn giành tất cả, mới phạm một tội ác như vậy. Máu của kỳ mã sẽ giúp kẻ đó giữ được mạng sống, dù cái chết đã cận kề trong gan tấc. Nhưng mà kẻ đó sẽ sống bằng một cái giá khủng khiếp. Hắn giết một sinh vật tinh khiết không có khả năng tự vệ, chỉ để giữ lấy mạng sống của mình, nhưng hắn cũng chỉ có thể sống dở - một kiếp sống bị nguyền rủa, kể từ lúc môi hắn chạm vào giòng máu bạch kỳ mã."

Harry nhìn sững vào gáy của Firenze, cái gáy óng ánh sắc bạc dưới ánh trăng. Cậu nói khẽ lên điều thắc mắc trong lòng:

"Nhưng ai lại tuyệt vọng dữ vậy? Nếu bị nguyền rủa suốt đời thì thà chết phứt còn hơn."

Firenze đồng ý:

"Đúng vậy. Trừ trường hợp hắn phải sống gượng cho đến ngày hắn uống được một thứ khác - một thứ có thể đem lại cho hắn đầy đủ sức mạnh và quyền lực - một thứ làm cho hắn không bao giờ chết. Harry Potter, em có biết lúc này cái gì đang được cất giữ ở trường em không?"

"Dĩ nhiên em biết: Hòn đá Phù thủy - Thuốc trường sinh! Nhưng em không hiểu ai mà...."

"Em không nghĩ ra cái kẻ đã chờ đợi bao nhiên năm nay để giành lại quyền lực, kẻ bám lấy sự sống để chờ đợi cơ hội của hắn à?"

Như thể có một bàn tay sắt bỗng nhiên bóp nghẹt trái tim Harry. Cậu bỗng nghe như vang lên đâu đó trên tán cây xào xạc kia những lời mà lão Hagrid đã nói với Hannah và cậu vào đêm đầu tiên hai người gặp gỡ:

"Có người nói hắn đã chết. Theo ý ta thì hắn chỉ bị tẩu hỏa nhập ma thôi. Ai biết hắn có đủ chất người để chết hay không?"

Harry mở miệng, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng:

"Có phải anh muốn ám chỉ Vol..."

Đúng lúc này thì Malfoy quay lại, và giọng Hermione cũng gấp gáp vang lên:

"Harry! Harry! Bạn có sao không?"

Cô bé đang chạy về phía họ trên con đường mòn. Lão Hagrid hổn hển chạy đằng sau cùng với Neville.

Harry la lên, gần như không nhận ra mình đang nói gì nữa:

"Mình và Hannah không sao. Không sao. Con bạch kỳ mã chết rồi. Bác Hagrid ơi, nó nằm ở khoảng rừng thưa trong kia."

Lão Hagrid vội lật đật đi kiểm tra con kỳ mã, Firenze để Hermione đỡ Hannah xuống và lấy nước lạnh vỗ lên mặt cô bé trong khi nói nhỏ với Harry:

"Anh em mình chia tay ở đây, bây giờ em an toàn rồi."

Harry tuột khỏi lưng Firenze. Anh nói:

"Chúc em và em gái em may mắn, Harry và Hannah Potter. Trước đây cũng có chuyện các hành tinh bị giải đoán sai, cho dù là chính các nhân mã giải. Anh hy vọng lần này cũng sai như vậy."

Firenze quay mình và phi nước kiệu vào chốn sâu thẳm của rừng, để lại Harry đứng đó run rẩy.

Ron ngồi chờ những người bạn trở về, chờ mãi đến ngủ gục trong căn phòng sinh hoạt chung. Cậu ngủ mớ, đang la hét chuyện phạm lỗi Quidditch gì đó thì Harry lay cậu dậy. Dù vậy, chỉ vài giây sau là Ron tỉnh táo hẳn, tròn mắt lắng tai nghe Harry và Hermione kể lại những chuyện đã xảy ra trong rừng.

Harry không thể nào ngồi yên được. Cậu đi qua đi lại trước lò sưởi, vẫn còn run rẩy:

"Lão Snape muốn lấy Hòn đá Phù thủy cho Voldemort... Voldemort đang chờ đợi trong khu rừng... vậy mà mình cứ tưởng lão chỉ muốn làm giàu..."

Ron thì thào với giọng kinh hoàng, như thể sợ Voldemort có thể nghe được tụi nó vậy:

"Đừng nói cái tên đó ra!"

Nhưng Harry không nghe:

"Anh Firenze cứu tôi và Hannah, lẽ ra ảnh không được làm như vậy... Anh Bane giận lắm... Ảnh nói như vậy là xen ngang vào những điều mà các hành tinh đã tiên tri... Mấy hành tinh ấy chắc đã cho thấy trước ắt là có ngày Voldemort sẽ trở lại... Anh Bane thì nghĩ rằng, đáng ra anh Firenze cứ nên để cho Voldemort giết tôi... Chắc là điều đó cũng được ghi trên các hành tinh!"

Ron lại suỵt:

"Bồ làm ơn đừng nói cái tên đó ra nữa."

Harry tiếp tục, mặt mày ửng đỏ lên:

"Bây giờ tôi chỉ còn chờ đến lúc lão Snape đánh cắp được Hòn đá, và Voldemort đến lấy mạng tôi... Chà, chắc là anh Bane khoái lắm."

"Anh... Vậy cũng giống như lấy mạng em." Hannah không vui khi Harry suy nghĩ tiêu cực như vậy. Giọng cô có vẻ yếu, nhưng tinh thần của cô vẫn như cũ làm giảm đi sự căng thẳng của mọi người.

Hermione thì trông vẫn hoảng sợ vô cùng, nhưng cô bé cũng cố nói vài lời an ủi:

"Harry, mọi người nói cụ Dumbledore là người duy nhất mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy kiêng dè e sợ. Ở bên cạnh cụ Dumbledore, thì bạn và Hannah không lo bị Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hãm hại. Dù sao đi nữa, ai dám chắc tiên đoán của mấy con nhân mã là đúng? Tôi nghĩ bói ra ma quét nhà ra rác ấy mà; với lại giáo sư McGonagall cũng vẫn hay nói rằng bói toán là chi ngành thiếu chính xác nhất trong các bộ môn pháp thuật."

Mãi đến khi trời sắp rạng sáng, bốn đứa trẻ mới ngưng câu chuyện. Chúng lên giường trong tình trạng kiệt sức hoàn toàn, cổ họng sưng vù đau đớn. Nhưng một đêm đầy những điều kỳ lạ vẫn chưa kết thúc:

Khi Harry kéo khăn trải giường ra, cậu nhìn thấy tấm áo tàng hình của mình được ai đó xếp ngay ngắn gọn gàng trên nệm giường. Có một mẩu giấy cài trên áo, ghi:

<< Phòng khi cần >>

---*---

#Đăng lúc này liệu có ai đọc không nhỉ :>

"Thanks for reading ~♪"

<< M2 >>

♧ martha mel ♧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro