Quyển 1 chương 6 : Lần gặp gỡ đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng tưởng cuộc sống không biết nói, nếu bạn lắng nghe, cuộc sống sẽ kể cho bạn rất nhiều.

Đừng tưởng mùa thu không biết hát, nếu bạn lắng nghe, mùa thu sẽ hát cho bạn những bản tình ca bất ngờ.

Nhặt một chiếc lá dưới lòng đường. Bước giữa những hàng cây. Không quên hít hà mùi hoa sữa thật đậm. Mắt hướng lên những vì sao cao xa và sáng. Khó kiếm được một người con trai nào có khuynh hướng lãng mạn như cậu bé trong xã hội này. Đi dạo một mình trong công viên, giá mà dượng Dursley cho cậu đi tự do như vậy, ừ, giá mà.

Đi chán, cậu ngồi tựa lưng vào ghế đá, tay với một ngọn cỏ gặm gặm, nhấm nhấm. Đầu óc phiêu du, linh hồn thảnh thơi, đợi một giấc ngủ ngắn trước khi về nhà mơ giấc mơ dài! Lim dim, lim dim.

- Bộp!

Và cậu chỉ kịp kêu lên "á". Sờ lên đầu có cái gì đấy ươn ướt. Dĩ nhiên không phải máu vì cậu không thấy đau. Không phải là táo như Niutơn vì cậu đang ngồi dưới gốc cây gạo. Và tất yếu là không phải điện thoại rơi trúng đầu như trong quảng cáo. Cậu thấy cái vị ngòn ngọt từ thứ nước trên đầu chảy xuống.

- Úi giời! Sữa dâu

Cậu hét lên thất thanh, quay đầu tìm thủ phạm tặng cậu thứ nước không mong đợi. Nếu không phải giọng con gái tức thời vang lên thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra rồi.

- Mình xin lỗi, bạn có sao không

- Ừm.......không sao! Ngoài một cái đầu ngọt lịm

Giọng cậu bé ẩn chứa vẻ giận dỗi. Cô bé vội vàng đứng lên, bước lên hàng ghế trên, chìa tay đưa cho cậu bé chiếc khăn mùi xoa thơm nức.

- Nè bạn lau đi!

Cậu bé đón cái khăn vò vò qua cái đầu. Cô bé đang ngồi cạnh cậu cực kì xinh đẹp, khả ái với mái tóc đỏ rực rỡ được tự do xõa xuống, đôi mắt xanh ngọc to tròn ngập nước cùng hàng lông mi dày, cong vút. Cái mũi nhỏ bé xinh xinh, đôi môi đỏ mọng chúm chím, làn da trắng nõn. Ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt sáng đượm buồn.

- Sao thế? Buồn à - Câu bé vô thức hỏi

- Ừ, một chút, trời hôm nay thật đẹp

Cô bé trả lời bằng giọng nhẹ nhàng rồi nhìn về phía xa xăm cùng với biểu tình không hợp tuổi. Cậu bé không muốn vô tình khuấy động cái không gian yên tĩnh ấy. Dù lòng chẳng muốn lặng im. Cậu nhìn vào bóng tối, một bản nhạc du dương từ đâu ùa đến, trầm và sâu lắng. Cậu đoán là bản nhạc phát ra từ nhà bà Figg, vì bà ấy không nghe rõ nên mới bật nhạc to đến nỗi gần như cả khu phố đều nghe thấy. Thoáng một giây, hai tâm hồn bắt gặp sự khó tả của mùa thu.

Đêm về cậu khó ngủ, thao thức. Hình ảnh cô bé cứ mãi lởn vởn trong đầu cậu, chi phối mọi suy nghĩ. Mặc kệ thằng anh họ Dudley đấm đá hay săn đuổi, cậu chẳng thèm tẩu thoát mà mặc kệ nó thích làm gì thì làm. Ngồi với nhau hai tiếng trong im lặng, cậu chẳng biết gì về cô bé cả. Giá mà...ừ. Cái điều giá mà biết tên trường, lớp, số điện thoại, sở thích và có người yêu chưa thì tốt. Cậu tự trách bản thân mình sao khờ khạo đến thế. Chỉ một câu hỏi đơn giản " Bạn tên gì?"

Ừ! Mà đúng rồi, nhắc mới nhớ, cậu bé chưa biết tên cô bé.


------------------------------------------------------------------------------

Tôi rất mệt

Thực sự mệt mỏi

Lăn mình trên giường, tôi suy nghĩ về hành động vô cùng ngu ngốc của mình. Mồm vô thức cất lên những tiếng nói chửi rủa, tay cào cào tấm đệm vốn được trải phẳng phiu, hận không thể tự đấm bản thân mình một phát.

 Chẳng là..... nhân dịp Julian bận bịu trong công việc dạy dỗ người thừa kế là Nolan, chẳng thèm để ý tôi chút nào thì tôi lại thảnh thơi vui vẻ đòi chị Maria dẫn đi du lịch. Mà chẳng hiểu ông ta bị điên điên khùng khùng ở đâu mà bắt tôi ở nhà, không rời trang viên gia tộc nửa bước, đã thế còn nói mấy câu kiểu thử rời khỏi đây nửa bước xem, con mong muốn gặp thần chết đến vậy hả ? nữa chứ.

Sự việc không chỉ dừng lại ở đó, trong lúc tôi năn nỉ đến khàn giọng mà ông ta cũng không cho đi thì đứa con trai thần thánh của ông ta xuất hiện, nói giúp tôi có một câu mà ông ta đồng ý luôn ngay tức thì. Thì ra đứa con gái cam chịu làm gối ôm của ông ta suốt hơn một năm qua cũng không bằng một thằng con trai mới nuôi được gần một tháng. Đó là điều khiến tôi tức mấy ngày trời, trong lòng oán hận thằng cha sói mắt trắng đáng ghét.

Vì thế nên tôi bỏ qua hết những lời cầu khẩn thảm thiết của chị Alisa cùng với mấy câu chị nghe em giải thích của Nolan. Vùng vằng sắp xếp hành lí vali , tự giác ra khỏi nhà. Đáng ngạc nhiên là chị Maria lại cực kì thích thú với quyết định này, cũng sắp xếp hành lí rồi phắn theo tôi luôn, không thèm để lại một lời nhắn.

Sau đó chúng tôi đi đến mọi nơi mà mình muốn trong vòng một tuần. Đó là những chuỗi ngày tháng ăn bám tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi, không ngờ chị Maria lại là một rich kid thứ thiệt. Tài sản của chị ấy không phải là một con số mà tôi có thể vui đùa tùy tiện đâu. Và trong quãng thời gian ngắn ngủi đó, Julian có gửi một bức thư cho chúng tôi ( Tôi không thể hiểu được vì sao ông ta biết tôi đang ở đâu mà gửi thư) với một lời nhắn nhủ hết sức yêu thương là nếu tôi không về thì ổng sẽ cho cảnh sát truy nã chị Maria vì tội bắt cóc và hành hung một bé gái chưa đủ vị thành niên mà tất nhiên đứa bé kia chính là tôi.

Tôi không ngu, tất nhiên tôi biết ông ta chẳng dám làm thế. Nếu ông ta dám tố cáo chị Maria với lí do ngớ ngẩn như vậy thì tôi sẽ buộc ông ta tội sàm sỡ trẻ dưới tuổi vị thành niên. Vì vậy cho nên tôi chẳng thèm vác mặt về nhà mà bàn luận với chị Maria nên đi đâu tiếp theo. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đề nghị cùng chị ấy đi một nơi mà tôi chưa từng nghe đến: Đường Privet Drive, Little Whinging Surrey.

Tôi quá ngạc nhiên khi tự dưng bật câu nói này ra khỏi miệng, trong khi tôi đang đấu tranh tư tưởng thì chị Maria thoải mái đồng ý.

- Ồ, nơi đó hả, nghe nói đó là một khu phố khá yên bình đấy. Vậy thì bây giờ chúng ta đi luôn.

Không để tôi kịp từ chối, chị ấy nắm tay tôi để bắt xe. Đến khi tôi lấy lại được ý thức thì chị đã mua xong một căn hộ ở đó rồi. Tôi cực kì sốc với tốc độ làm việc nhanh đến chóng mặt của chị.

Sau khi sửa soạn trang trí ngôi nhà nhỏ đủ kiểu, tôi bắt đầu đi dạo để làm quen với nơi này. Còn chị Maria vốn hoạt bát nên đã chào hỏi những người hàng xóm để làm quen. Trước khi đi sợ tôi nhàm chán, chị ấy đã mua cho tôi một bịch sữa dâu và mấy cuốn truyện thiếu nhi để đọc tạm.

Rất tiếc, mặc dù tôi thích đọc sách nhưng phải là truyện kinh dị hoặc ngôn tình tiểu thuyết cơ.

Do quá rảnh rang nên tôi ra ngoài đi dạo, một đứa trẻ 8 tuổi ra đường một mình là rất nguy hiểm nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi cứ đi, đi mãi không có điểm dừng, bất giác lại suy nghĩ đến anh.

Tôi biết chắc hẳn mọi người đã phát ngán về việc tôi than thở về mối tình đầu của mình.

Nhưng khi bạn yêu một ai đó hơn cả bản thân mình, bạn sẽ nhận ra nếu một ngày kia không có người ấy, thì việc tồn tại đối với bạn cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cái chết sẽ làm bạn cảm thấy thanh thản.

Với suy nghĩ đó nên tâm trạng của tôi rất xấu. Tôi lơ đãng bước đi, trong đầu không ngừng nghĩ về người ấy. Bỗng tôi vấp phải một cục đá, té lộn nhào về phía trước.

- Bộp

Một tiếng động vang lên và kèm theo đó một tiếng la thất thanh, tôi thấy túi sữa trong tay mình không cánh mà bay, đại khái cũng hiểu được tình hình. 

Tôi phủi phủi bụi bẩn ở quần áo, ngẩng đầu lên nhìn cậu nhóc. Đó là một cậu bé nhỏ thó, khuôn mặt gầy, tay chân lẻo khoẻo. Mái tóc đen rối bù của cậu che đi đôi mắt, nếu nhìn kĩ thì đó là một đôi mắt xanh biếc sáng long lanh, cậu đeo một cặp kiếng cận quấn đầy băng keo, mặc bộ quần áo rộng thùng thình. Khuôn mặt hết sức nhăn nhó vì bị sữa dâu đổ lên đầu.

Tôi cố nín cười, hỏi:

- Bạn không sao chứ?

- - Ừm.......không sao! Ngoài một cái đầu ngọt lịm - Thằng bé cáu kỉnh

- Nè! bạn lau đi - Tôi đưa chiếc khăn cho nó, trong đầu chợt thấy có gì đó là lạ

Có cái gì đó rất quen thuộc mà tôi không diễn tả được

Hình như tôi đã nghe về một người nào đó có ngoại hình như thế này

Thế rồi tôi bắt đầu ngồi bên cạnh thằng bé, trong đầu lại nhớ về những kí ức ngày xưa, lòng hơi trùng xuống. Có vẻ nó bắt đầu tâm sự với tôi một chút nhưng cũng nhanh chóng lặng thinh.

Chúng tôi ngồi cùng nhau cho đến khi trời tối muộn.

Và đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi, mãi cho đến tận sau này tôi mới cảm thấy hối hận vì đã gặp con sư tử đáng ghét này sớm như vậy mà không táng cho nó một phát vì tội cưỡng hôn người khác.

Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.......



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro