Chương 31: Lòng tham

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi là..." Yui cứng ngắc, hai mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào nam nhân áo trắng trước mặt. Hinata và Kasu hiểu ý, đều lùi ra ngoài.

Bấy giờ, Magazyki mới tiến lên, bàn tay run rẩy đặt lên gò má tái nhợt vì bệnh của nàng.

"Yui..."

【Yui...】

"Ma...Magatsuhi...?"

Đôi mắt của Magazuki tối lại, hơi cười mỉa:"Thật sự là một cái tên quen thuộc mà..."

Một màn quen thuộc này lại đánh sâu vào đầu Yui, khiến nàng tái nhợt đi. Những chuyện Yui đã trải qua Magazuki có thông qua Magatsuhi xem, vì thế sắc mặt hơi đổi, ôn nhu xoa đầu nàng:

"Đừng sợ, Yui." Hắn cụp mắt xuống, che đi ánh sáng lạnh:"Ta đây, ta là Magatsuhi đây."

"Magatsuhi!"

Yui ôm chầm lấy hắn, ở trong lòng hắn khóc nức nở. Đôi mắt đỏ của nàng tràn đầy hạnh phúc, cũng tràn đầy đau thương.

Magazuki vuốt nhẹ sống lưng nàng, than nhẹ:

"Ta cuối cùng...cuối cùng có thể chạm vào nàng..."

Ai nói lòng hắn phải rộng lượng,

Ai nói hắn sẽ nhường,

Hắn sẽ không.

Chỉ cần có được Yui, hắn cái gì cũng làm.

Đôi mắt đen thuần của hắn tại nơi Yui nhìn không thấy, chợt xoẹt qua màu đỏ tà ác.

....

Mấy ngày này Yui ở nhà tĩnh dưỡng, Magazuki chăm sóc cho nàng. Ba ômh cháu đứng tronh nhà nhìn hai người đang chơi đùa với nhau, đều phát ra tiếng cảm khái:

"Cha, trước giờ con chưa từng thấy con bé vui vẻ như vậy.."

"Nó vui là tốt rồi."

Lão vuốt vuốt râu, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì. Sota chống cằm, hai mắt cũng lấp lánh ý cười thơ ngây:

"Chị Kagome dạo này lại cùng Khuyển ca ca giận dỗi, không biết bao giờ hai người mới làm hoà lại đây."

Ở thời chiến quốc, Inuyasha và Kagome đồng loạt hắt hơi, sau đó miễn cưỡng liếc nhau:

"Đừng bắt chước ta!" X2

Thấy mình và đối phương tựa hồ quá mức trùng lặp, lại khoanh tay lại, hừ một tiếng:

"Hừ." X2

"...."

Sango, Miroku, Shippo, Rin, Kohaku và Kirara hắc tuyến.

"Cái gì vậy!"

Đột nhiên, Miroku căng thẳng nhìn về phía chân trời, nơi một đốm đen đang lao tới.

"Đó là....yêu quái! Yêu quái đàn!"

Dứt lời, một bóng dáng lấy tốc độ kinh khủng lao tới, kèm theo đó là nụ cười man rợ khiến lòng người não nề.

"Oh oh~" Magatsuhi nhếch miệng, khinh miệt nhìn vào Kagome :" Vu nữ và bán yêu...các ngươi vẫn đi cùng nhau sao..."

"Ngươi là, ngươi là...."

Kagome mở to mắt, cố gắng nhớ xem bản thân đã từng gặp qua hắn chưa. Inuyasha không thông minh nhưng lúc này lại khôn đột xuất, chắc chắn nói:

"Ngươi là yêu quái phụ thân vào Yui, đúng không!"

Magatsuhi trầm mặc trong chốc lát, sau đó cười lạnh:

"Thì sao vậy."

"Ngươi---"

Inuyasha quả thật không biết nên nói gì tiếp. Nói rằng tại sao ngươi lại phụ thân vào người nàng? Phi! Nói ra đã cảm thấy ngu xuẩn rồi.

Ngay lúc Kagome định phá vỡ sự im lặng này thì Magatsuhi đã hất cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng nó không đáng ghét chút nào, mà là vô cùng đáng sợ:

"Các ngươi đem Yui dấu ở đâu?"

"Hả?" Kagome không phản ứng kịp, vừa định hỏi gì thì hắn đã không hờn giận nheo mắt lại:

"Nhân loại ti tiện, ngươi dấu Yui ở chỗ nào? Khômg nói, chết."

Chữ 'chết' bị hắn nói ra nhẹ nhàng như thể nói 'hôm nay trời thật đẹp', nhưng ai cũng cảm thấy trầm trọng.

Kagome nuốt nước bọt, lấy can đảm nói:

"Yui em ấy...về nhà. Ngươi đừng hòng tìm thấy Yui!"

"Muốn chết!"

Sắc mặt Magatsuhi trầm xuống, lạnh lẽo nhìn Kagome:

"Nàng ở đâu! Nếu nàng đã chịu chút tổn thương nào...."

"Ta sẽ khiến cho ngươi hưởng thụ đãi ngộ mà nhân loại ngu xuẩn Midoriko phải chịu."

"Midoriko?" Sango và Miroku nhanh nhạy bắt được trọng điểm, đều đồng loạt nhìn Magatsuhi.

"Đúng thế.... Kẻ đã tạo ra Ngọc Tứ Hồn, Midoriko."

Hắn liếm liếm môi, sau đó quay đầu, trừng mắt nhìn Kagome. Kagome bị nhìn cảm thấy linh hồn như bị trần trụi phơi bày trước mắt hắn, sau đó mất đi tri giác, cái gì cũng không biết.

Magatsuhi ngồi trên lưng một con yêu quái, lầm bầm lầu bầu:

"Thực cốt tỉnh? Xuyên qua thời gian? Kì lạ thật." Hắn xoa xoa cằm, sau đó không chút để ý vẫy vẫy tay:

"Lên đi."

Dứt lời, cả đám yêu quái lao vào đánh với nhóm Inuyasha. Hắn tất nhiên không mong chờ gì lũ tạp nham này có thể giết được đám ngừoi này, chỉ là hơi nhíu mày suy tư. Không biết qua bao lâu sau, Sesshomaru tiến đến, hắn lại đối mặt với một đối thủ mạnh.

"Ngươi là...Sesshomaru?"

Yêu quái trước kia thủ hộ Yui của hắn, Tây Quốc điện hạ Sesshomaru?

Sesshomaru không để ý câu hỏi của hắn, mà là hổ ngược lại:

"Ngươi là phân thân của Naraku?"

"Naraku?" Magatsuhi nhếch môi cười khinh miệt:"Đừng đánh đồng ta với tên bán yêu đó. Ta chỉ là vay mượn thân xác của hắn mà thôi. Ta là phần linh hồn tà ác ở bên trong Ngọc Tứ Hồn, Yui yêu vậy thủ hộ-Magatsuhi."

"Yêu vật thủ hộ của Yui?" Sesshomaru hơi nhướng mày, không biết nghĩ cái gì, sau đó rất nhanh lại giãn ra: "Ra là vậy."

Không ai biết hắn nói thế là có ý gì, nhưng Rin và Jaken thấy hắn đã hưng phấn hét lên:

"Sesshomaru sama!"

Sesshomaru hờ hững đảo mắt qua Rin, rồi lại đối diện với Magatsuhi:

"Vậy, mục đích của ngươi là gì?"

"Mục đích của ta?" Magatsuhi hơi nhướng mày, sau đó chỉ vào Kagome đang hôn mê:

"Ta muốn linh hồn của nàng ta để thức tỉnh Yui."

"Và....cả bán yêu kia."

Dứt lời, đôi mắt của Sesshomaru chợt rét lạnh, không nói hai lời vung kiếm:

"Đi chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro