Chương 33: Nhị linh tương đối 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là...không thể nào..."

Yui ngơ ngác nhìn hai người, đôi mắt trợn to. Huyết đồng in sâu hình ảnh hai nam tử một như trích tiên một như quỷ mị. Magatsuhi thở dài một hơi, từng bước từng bước đi về phía nàng:

"Yui, nàng sao vậy? Còn ngẩn người làm gì, mau đi về phía ta."

Magazuki cũng nào chịu yếu thế. Hắn ưu nhã cười, huyết đồng tràn đầy ôn nhu, hệt như bảy trăm năm trước như thế:

"Yui, lẽ nào nàng còn chưa nhận ra, ai là người cùng nàng sao?"

"Ta..." nàng nuốt nước bọt, bước chân không tự chủ được lùi về phía sau. Hai hàm răng cắn chặt, môi cũng dần bật máu. Nàng rùng mình, lắc lắc đầu nhìn hai 'người':

"Các ngươi...Trong các ngươi, ai mới là..."

Sắc mặt cả hai trầm xuống, một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng.

Đau đớn và bi ai ăn mòn linh hồn họ, tô đậm thêm sắc thái hắc ám diễm lệ.

Đáng buồn không? Hai bọn họ...

Nàng không nhận ra cũng đúng thôi, bởi bọn họ...vốn, là một linh thể.

Cuối cùng là Magatsuhi trước hết khôi phục. Hắn lắc lắc đầu, cười tà mị. Ngón tay trắng nõn nhẹ lay động trên không trung, cả người Yui lập tức bay về phía hắn.

Magazuki biến sắc, lớn tiếng quát:

"Magatsuhi!"

"Ừ?" Hắn mị mắt, cười cười. Vẻ mặt Magazuki lập tức xanh lại.

Hắn, vừa gọi Magatsuhi....

Yui vốn còn đang muốn giãy dụa liền ngừng lại. Nàng do dự vươn tay lên, chạm vào khuôn mặt hắn.

"Ngươi là...Magatsuhi..."

Câu nói này như một con dao hai lưỡi găm vào thân thể Magazuki. Hắn khẽ nhắm mắt, cam chịu lùi lại.

Quên đi...

Quên...đi...

Nàng hạnh phúc là tốt rồi...như thế, hắn cũng đã thoả mãn....

Như vậy...thật không?

Huyết sắc nồng đậm trong đôi mắt thuần tuý. Sự hắc ám dần len lỏi trong linh hồn mà hắn vẫn tuyệt nhiên không nhận ra.

Lúc này Yui đã thu hồi bàn tay lại. Nàng nhịn không được quay đầu nhìn Magazuki, hỏi:

"Ngươi rốt cuộc....là ai? Tại sao lại cho ta cảm giác quen thuộc như vậy?"

"Ta a." Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nở một nụ cười đầy tà khí: "Ta a, chính là Magatsuhi a. Nhưng nàng cũng có thể gọi ta bằng cái tên khác---Magazuki."

Magazuki?

Magazuki, Magatsuhi...

"Lẽ nào, hai người..."

"Phải rồi." Họ cười rộ lên, đồng loạt trả lời: "Chúng ta, chính là Ngọc Tứ Hồn chi linh."

...

"Inuyasha, đánh hơi được sao?"

"Đây rồi. Mùi của Yui đang ở rất gần đây---chờ chút, cái gì gọi là đánh hơi!"

Inuyasha tạc mao, ngón tay đẩu a đẩu nhìn Kagome. Kagome phát hiện bản thân lỡ miệng liền cười ngượng ngùng, gãi gãi đầu rồi vờ tự nhiên nói:

"Nhanh lên đi. Yui còn đang đợi chúng ta nữa."

"Hừ...À rế?!" Inuyasha giật mình, cánh mũi giật giật: "Ta ngửi thấy mùi hôi thối của Naraku và mùi hương nồng đậm của...Ngọc Tứ Hồn? Mùi vị này...Kagome, đây là mùi vị ta ngửi thấy trong phòng nàng ta vào lúc đó!"

Đầu óc Kagome luân chuyển nghĩ đến mọi khả năng, cuối cùng cứng đờ:

"Lẽ nào nguyên nhân Yui xuất hiện ở đây...là do chủ nhân mùi hương này sao? Hơn nữa, Naraku..."

"Mau đi thôi!"

Sango và Miroku nhìn nhau, gật đầu. Cả hai nhảy lên người Kirara rồi chạy theo Inuyasha.

...

"Chờ một chút. Nói như vậy..."

"Ừ? Nàng không cần nghĩ nhiều. Magazuki chỉ là một thứ không cần thiết. Chúng ta đi thôi."

"Nhưng hắn--"

"Ngoan~" Magatsuhi ôn nhu cười. Mà nụ cười này khiến nàng dựng tóc gáy: "Ngủ đi thôi, Yui."

Yui vẫn duy trì tư thế muốn xoay người. Đôi mắt đỏ dần mất đi tiêu cự. Magazuki vẫn im lặng nhìn Yui mất đi ý thức, sau đó mới cười lạnh:

"Diễn hảo a, ngươi."

"Hửm? Có sao?"

Magatsuhi tuỳ ý đánh giá Magazuki, cười nhạo:

"Lẽ nào ta nói sai? Lúc trước ngươi bảo vệ không được nàng, cho nên ta mới được sinh ra. Kể từ lúc đó, ngươi là thứ không cần thiết."

"Thứ không cần thiết, a?"

Magazuki ưu nhã cười:

"Vậy ngươi cũng không thể giành lấy cái tên 'Magatsuhi' a.... Rõ ràng, bên cạnh nàng từ lúc đó cho đến khi nàng rời đi, chính là ta. Suy xét cho cùng ngươi có cũng được mà không có cũng chẳng sao."

"Thôi đi." Magatsuhi cười nhạo: "Đồng dạng là ngươi, nên ngươi đừng hòng che dấu tâm tư của mình. Cái vỏ bọc thiện lương đáng chết kia thật khiến ta buồn nôn. Từ lúc nào ngươi bắt đầu nói lí lẽ rồi? Thế giới này, nhược nhục cường thực. Kẻ mạnh mới có được tất cả còn kẻ yếu sẽ mất đi."

"Ta và ngươi, kẻ thắng chỉ có một."

"---Thì phải là ta, Magatsuhi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro