Chương 0: Thiên tài huyền thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rồng đen lấy nước thì nắng, rồng trắng lấy nước thì mưa."

Kokuryuu mang nghĩa là hắc long, cũng là họ của một gia đình có truyền thống tiêu diệt quái vật từ thời xa xưa tới nay. Tuy nhiên, họ phát triển và thích nghi liên tục nên không bao giờ bị tụt lại phía sau so với thời đại. Từng thành viên trong dòng họ đều được ví như một con rồng vô cùng đáng sợ, sẽ là khắc tinh kinh hoàng nhất đối với tất cả quái vật, đúng như cái họ mà những con người ấy đang mang. Bên cạnh truyền thống tiêu diệt quái vật có từ đời cha ông, sự kỷ luật và quy củ theo quân đội cũng đã ăn sâu vào trong tâm thức của những người đi trước và việc truyền lại nó cho đời sau là việc rất hiển nhiên. Tất cả con cháu, dù là nam hay nữ, đều được đối xử bình đẳng, đặc biệt nhất chính là trong các bài tập huấn luyện cường độ cao đầy khắc nghiệt.

Những người đứng đầu dòng họ qua các đời sẽ luôn dạy con cháu những luật lệ quan trọng phải tuân theo trên chiến trường. Các bài tập tăng cường thể chất, kỹ năng và giác quan kể từ khi còn rất nhỏ cũng vô cùng khó khăn nhưng không được bỏ qua, đôi khi nó không đem lại hiệu quả mà chỉ toàn là hệ lụy không đáng có vì quá sức với các đứa trẻ. Tuy nhiên, mọi người vẫn thường nói rằng, sinh ra chảy trong mình dòng máu rồng thì kể cả khi không phải là thiên tài cũng phải trở thành thiên tài. Ý nói, những người mang họ Kokuryuu sẽ buộc phải trở thành những người xuất chúng dù bản thân họ không thật sự có đủ khả năng đối với việc đó.

Từ xưa đến nay vẫn thế, cho đến khi Kokuryuu Umi xuất hiện trên thế gian đầy rẫy quái vật này thì đã có thứ gì đó thay đổi theo sự trưởng thành của đứa trẻ tên Umi ấy. Cô con gái lớn của Kokuryuu Renjiro - cựu chỉ huy khét tiếng của Lực lượng Phòng vệ, Umi từ nhỏ đã bộc lộ nhiều thiên phú đến mức có thể dễ dàng hoàn thành mọi thử thách nguy hiểm mà cha giao cho, chúng đều nhằm mục đích xem xét năng lực cũng như khả năng của con gái ngài cựu chỉ huy đến đâu. Umi chính là hiện thân và là định nghĩa của cụm từ "thiên tài hoàn hảo" mà mọi người trong dòng họ Kokuryuu xưa nay thường nhắc đến.

Umi luôn xuất sắc vượt qua yêu cầu của các bài tập huấn luyện cường độ cao mà không bao giờ kêu ca nửa lời. Học thuộc các luật lệ phải tuân theo trên chiến trường của dòng họ, tập sử dụng dao kiếm, tập sử dụng các loại súng, được cha cho thực chiến với những quái dư cỡ nhỏ. Học tập và huấn luyện trên trường không bao giờ bằng những bài học của dòng họ mà Umi đã trải qua mỗi ngày kể từ khi biết nhận thức. Và rồi cái ngày ấy cũng đã đến, ngày mà cuộc thi tuyển chọn thành viên Lực lượng Phòng vệ diễn ra. Umi xuất hiện tại địa điểm tập trung, không có một biểu cảm nào trên khuôn mặt xinh đẹp ấy nên trông Umi thật sự rất lạnh lẽo.

Đôi mắt quả thật là cửa sổ tâm hồn của mỗi con người, màu xanh hy vọng trong đáy mắt của Umi dịu dàng hơn hẳn dáng vẻ lạnh lùng bên ngoài. Bài thi viết của Umi đạt điểm tuyệt đối một cách khó tin, chính bản thân Umi cũng chẳng nhớ rõ mình đã viết cái gì trong đó để đạt được số điểm ảo như vậy. Nhưng không còn quan trọng nữa, bây giờ kỳ thi chọn lọc lần hai mới thật sự là thử thách bởi phải cạnh tranh với nhiều thí sinh khác. Tuy nhiên, không giống với tưởng tượng của Umi rằng sẽ rất khó khăn, mọi thứ đều thật quá dễ dàng để giành lấy vị trí đầu bảng. Các thí sinh bắt đầu tò mò về xuất thân của Umi, phần thi hiện tại cho thấy thể chất của cô gái có thân hình bé nhỏ vượt xa các thí sinh đô con tham gia cuộc tuyển chọn.

Phần thi kế tiếp chính là tiêu diệt quái vật trong khu vực mô phỏng thành phố lớn, Umi nhìn thấy những con quái vô tri đang đi đi lại lại bên trong thành phố giả kia có kích thước từ nhỏ cho đến trung bình, số lượng khá đông đảo, dự là sẽ rất dễ dàng giải quyết bọn chúng. Giám khảo phụ trách phần thi này giải thích sơ lược qua mọi thứ cho các thí sinh, ngoài quái dư thì có hai quái chính ở trung tâm thành phố, và rồi giám khảo dẫn tất cả đến phòng trang bị bộ đồ của Lực lượng Phòng vệ để hỗ trợ chiến đấu cho các thí sinh. Không thể nào đối mặt với bọn quái vật mà không có gì trong tay được.

[Lực phát động: 100%]

"Hả?!"

"Thí sinh 0892, hãy thử bộ đồ khác."

[Lực phát động: 100%]

"Có sai sót nào sao?"

"Thật sự có con người tương thích với bộ đồ làm từ khối cơ quái vật đến mức đó à?"

"Có khi nào là quái vật dạng người không?"

"Quái vật mà xinh vậy à?"

[Lực phát động: 100%]

"Không có sai sót trong tính toán. Thí sinh 0892, lực phát động là 100%!"

Mọi thí sinh đều đang nhìn Umi với đôi mắt chứa đầy sự hoài nghi nhưng Umi chẳng để tâm dù chỉ một chút, họ nghĩ gì, bàn tán điều gì không quan trọng. Việc sử dụng được hoàn toàn khả năng của bộ đồ cũng tốt thôi. Và đúng như những gì mọi người nghĩ sau khi thấy con số 100% kỷ lục ấy, Umi có tốc độ xử lý quái dư vô cùng nhanh chóng và gọn gàng trước sự ngơ ngác của các thí sinh khác. Không để lãng phí một giây một phút nào, bởi vì trong luật lệ của dòng họ Kokuryuu mà Umi buộc phải thuộc lòng từ khi còn nhỏ có một câu.

"Mỗi giây trên chiến trường đều là một giây sự sống của người dân và đồng đội, không được lãng phí."

Các thí sinh đang di chuyển đến địa điểm của quái chính, suốt dọc đường là xác của đám quái dư nằm la liệt trên mặt đất chẳng còn chút sự sống nào. Ai cũng biết người làm được điều đó bây giờ chỉ có thể là Umi. Khi đến nơi, mọi thí sinh đều chỉ dám đứng nhìn từ xa bởi con quái chính mà họ sắp phải đối mặt thật sự vô cùng to lớn và dữ tợn. Nó đang cực kỳ hung hãn nhắm vào một thứ gì đó, Umi ném khẩu súng ngắn đã hết đạn vào mắt con quái chính. Nhân lúc nó đang chật vật, đau đớn thì nhảy từ nóc tòa nhà cao tầng lên đầu con quái vật, mặc cho nó loạng choạng muốn ngã xuống và dùng khẩu shotgun bắn thẳng vào phần não bộ của nó.

Con quái chính còn lại lao đến ngay khi con đầu tiên bị hạ gục, Umi không hề nao núng dù chỉ là một thoáng qua trong suy nghĩ. Dứt khoát rút chốt an toàn và ném quả lựu đạn gây choáng vào miệng con quái vật, Umi nhanh chóng nạp đạn cho khẩu shotgun và di chuyển đến vị trí gần nhất với phần đầu của quái chính để bắn nát đầu nó mà kết thúc phần thi ngay bây giờ. Chỉ trong 6 phút 47 giây, Umi đã truy quét cả thành phố lớn dù là mô phỏng mà không để sót bất cứ một con quái dư nào và một mình xử lý cả hai con quái chính không một chút khó khăn. Tuy nhiên, phần thi này đã bị hủy bỏ và phải tổ chức lại vì Umi đã khiến giám khảo không thể đánh giá năng lực của các thí sinh khác, cũng do Umi đã quét sạch quái dư không chừa cho ai lấy điểm cả.

Kokuryuu Umi sau đó được biết là đã được tuyển thẳng vào đội 1 - đội mạnh nhất của Lực lượng Phòng vệ vang danh tận nước ngoài, với vị trí phó đội trưởng, tuy nhiên, Umi đã từ chối nhậm chức. Vì lúc đó, Lực lượng Phòng vệ bắt đầu thử nghiệm một dạng đội hình hoạt động khác gọi là tổ đội. Umi muốn tham gia vào cuộc thử nghiệm này vì không muốn bị quản thúc bởi cấp trên. Một tổ đội có thể có từ hai đến bốn người, rõ ràng nó không hề khả thi bởi cả một đội nhiều người còn không đảm bảo được tính mạng cho tất cả thì tổ đội sẽ càng dễ dàng bị quét sạch. Umi không quan tâm, bởi vì bản thân đủ mạnh để đảm bảo tính mạng của những người còn lại.

Tổ đội cũng là ngẫu nhiên dựa theo con số mà người tham gia bốc được, Umi là số 21 và hiện tại đang đơn độc một mình giữa căn phòng rộng lớn. Mọi người đều đã tìm ra người có cùng số với mình và lập thành một tổ đội rồi, có vẻ số 21 không may mắn lắm, cũng tốt thôi. Dù sao đây cũng có một phần mong muốn của Umi bên trong, nhưng đúng lúc chuẩn bị vứt tờ giấy in số 21 đi thì có người tiến đến bắt chuyện với Umi. Người đó nhắm tịt mắt và có mái tóc màu tím tối mà đối với Umi thì khá là ngố, Umi chờ đợi câu nói tiếp theo sau câu chào của đối phương thay vì chào lại khiến anh ta cảm thấy bối rối.

"Có phải tờ giấy đó là số 21 không?"

"Phải. Anh cũng vậy à?" Umi lập tức xác nhận.

"Đúng rồi, cứ tưởng là không có đội chứ. Tôi là Hoshina Soshiro, giúp đỡ nhau nhé." Soshiro cười để lộ hai chiếc răng nanh đáng yêu.

"Tôi là Kokuryuu Umi, hân hạnh." Umi chỉ gật đầu rồi rời đi.

"Lạnh lùng thật." Soshiro nhìn theo bóng lưng đối phương, thoáng có nét buồn trên gương mặt.

Umi không bao giờ nhìn về phía Soshiro thêm một lần nào nữa, xem như lần bắt chuyện đó là lần duy nhất Umi nhìn về phía người đồng đội tạm thời. Bởi đội hình này chỉ là thử nghiệm, chỉ hoạt động trong sáu tháng nên sau đó Umi vẫn phải nhậm chức phó đội trưởng đội 1 dù có muốn hay không. Thay vì di chuyển cùng mọi người trên con xe chuyên dụng, Umi lại có một chiếc xe phân khối lớn và đi riêng so với mọi người. Nó từng thuộc về cha của Umi nhưng sau khi ông rời khỏi Lực lượng Phòng vệ thì nó đã bị bỏ lại một góc trong khu nhà xe của lực lượng. Mặc kệ việc bị khiển trách, Umi vẫn lái chiếc xe đó để đi tiêu diệt quái vật giống như cha.

"Tôi đi chung xe với cô nhé." Soshiro đưa cho đồng đội một ly cacao sữa nóng.

"Lý do?" Umi đọc báo về cuộc tấn công hôm qua, tay cầm lấy ly cacao mới đến.

"Chúng ta là một đội mà, không phải sao? Đừng để tôi đi cùng họ nữa." Soshiro ngồi xuống bên cạnh Umi, "Thật luôn đó."

"Tôi sẽ không đợi đâu." Umi đặt ly cacao xuống.

Soshiro biết đó chính là lời đồng ý cho đề xuất của mình nên rất hạnh phúc. Thời gian đầu thì quả thực đến trễ là Umi bỏ đi trước luôn nhưng bằng sự chân thành và tinh thần không bỏ cuộc của mình, Soshiro đã giành được sự kiên nhẫn của Umi. Nếu là trước đây, dù trễ một phút thôi thì Soshiro phải tự mình lo liệu phần di chuyển, bây giờ có trễ bao lâu Umi cũng vẫn sẽ đứng đó cùng chiếc xe phân khối lớn của cựu chỉ huy Renjiro. Soshiro cũng nhận ra, Umi không thật sự lạnh lùng như vẻ ngoài, tình yêu động vật khiến cô gái nhỏ trông như thiên sứ khi cố gắng cứu một chú cún dù suýt bị mảng tường đổ xuống đè bẹp bên dưới. Umi thường chở Soshiro dạo quanh trước khi về căn cứ mỗi khi xong trận chiến.

"Này, cậu không thấy mình làm vướng chân Kokuryuu-san à? Thời kỳ của đao kiếm đã hết rồi."

"Tôi không thấy." Umi cởi bỏ mặt nạ, cau mày bước đến, "Tôi không thấy Hoshina vướng chân, đừng có mà nhận xét Hoshina thay tôi."

"Umi-chan..." Soshiro ngạc nhiên.

"Nhưng rõ ràng gần như chỉ có một mình Kokuryuu-san xử lý đám quái vật còn gì? Cậu ta có giúp được gì đâu? Sao phải nói đỡ cho cậu ta chứ?"

"Không thấy không có nghĩa là không có, Hoshina giúp được gì thì đó cũng là việc của tổ đội 5. Tôi cũng dùng vũ khí dạng kiếm, nó còn hữu dụng thì không có thời nào hết cả." Umi rút con dao sắc lẻm trong vỏ bọc bên đùi ra, "Còn nói nữa thì tôi cắt lát anh như cắt đám quái vật đấy."

"Umi-chan, dừng lại đi. Không cần tới mức đó đâu." Soshiro giữ lấy cổ tay đồng đội.

Khi thấy tên đồng nghiệp đáng ghét vừa chỉ trích cộng sự của mình rời đi thì Umi mới cất con dao vào trong vỏ bọc của nó. Chỉ là vài câu nói đỡ nhưng trái tim Soshiro thật sự đã rung động mãnh liệt trước Umi, dù chẳng bao giờ nhìn về phía anh một lần nhưng em vẫn khiến trái tim anh hướng về phía em. Tuy có thể sử dụng 100% sức mạnh của bộ đồ nhưng Umi thường xuyên chỉ kích hoạt khoảng 80-90% còn lại phụ thuộc vào kỹ năng của bản thân. Umi không bao giờ thể hiện cảm xúc trên gương mặt nhưng hành động lại đầy tình cảm, Soshiro thường tập luyện đến tối muộn và luôn có người chuẩn bị sẵn khăn và nước uống cho anh.

"Umi-chan, bên đó thế nào rồi?" Soshiro cởi bỏ mặt nạ và hỏi.

"Xong rồi, ta về thôi." Umi cũng cởi mặt nạ rồi đáp.

Thoáng chốc đã là tháng thứ năm đội hình tổ đội hoạt động, dù cho là khả năng vượt trội của Umi thì cũng không thể cứu vãn được thiệt hại của đội hình này. Gần đây còn xuất hiện một con quái vật vô cùng kỳ lạ, độ mạnh đo được của nó là 9.7. Một con số quá mức khủng khiếp vào thời điểm đó khiến Lực lượng Phòng vệ đang rất căng thẳng, đau đầu tìm cách đối phó. Trong lúc đó, Umi và Soshiro đã có mặt ở nơi được báo là có nhiều quái dư bất thường, các tổ đội khác cũng đã phân tán lực lượng đi khắp nơi để đảm bảo giải quyết mọi thứ trước khi đám quái vật gây thiệt hại lớn hơn. Umi quan sát tình hình một lúc rồi mới đưa ra một quyết định mà đến mãi sau này vẫn còn cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.

"Hoshina, chỗ này giao cho anh được chứ?" Umi vẫn không nhìn đối phương.

"Được thôi." Soshiro vui vẻ đáp.

"Vậy thì trông cậy vào anh, tôi sẽ đến bên kia." Umi đeo mặt nạ, rời đi ngay khi dứt lời.

Khoảng mười phút sau, Umi và tất cả nhận được một thông báo đến từ phòng điều hành rằng phát hiện quái vật có độ mạnh 9.7 đang ở khu vực gần các tổ đội. Một cảm giác bất an mạnh mẽ đánh vào tâm trí Umi khiến cô gái nhỏ lập tức quay lại vị trí của Soshiro khi giải quyết xong con quái đang dang dở. Rất nhiều quái dư đã bị hạ gục ở khu vực được giao lại cho Soshiro, Umi thở phào nhẹ nhõm, biết là bản thân có thể trông cậy vào bậc thầy đao kiếm của Lực lượng Phòng vệ mà. Đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi.

"Hoshina, di chuyển thô--" Umi bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Đồng tử của đôi mắt mang màu xanh hy vọng như mất sạch sự bình tĩnh và nhẹ nhõm ban nãy, nhịp tim gấp rút như muốn ngừng lại ngay lập tức. Soshiro nằm bất tỉnh dưới một đống đổ nát của nhà dân, tình trạng cơ thể vô cùng tồi tệ, Umi vội vàng chạy đến bên cạnh đối phương và Soshiro cũng vừa mơ màng tỉnh lại. Máu đang không ngừng chảy ra khiến tâm trí Umi rối bời, trong đầu chỉ có dòng chữ "anh ta sẽ chết" lặp đi lặp lại khiến Umi càng thêm hoảng loạn. Kể cả những luật lệ của dòng họ Kokuryuu đã từng phải học thuộc lòng, khắc sâu trong tâm trí cũng bị đánh bay ngay lập tức khi thấy Soshiro như vậy.

"Umi, tôi mất... khả năng... di... chuyển rồi... Con... quái vật đó... thật sự... rất... mạnh..." Soshiro cố gắng nhắc nhở Umi.

"Mười phút. Với lượng máu đã mất đó, chưa tới mười phút nữa, Soshiro sẽ chết. Khốn kiếp! Mình không để chuyện đó xảy ra đâu!" Umi nghĩ kế hoạch để bảo đảm sự sống cho cộng sự.

"Này... Umi..." Soshiro muốn thu hút sự chú ý của đồng đội.

"Đây là S-06! S-06! Yêu cầu gửi đội ngũ y tế đến đây ngay lập tức! Tôi sẽ dọn đường nên hãy đến ngay vị trí tôi đã gửi! Xin các người đấy!" Umi giữ tai nghe và gần như quát phòng điều hành.

"Umi... Không kịp đâu..." Soshiro nhăn mặt đau đớn.

"Cố chịu chút đi, Soshiro. Tôi không để anh chết đâu. Tuyệt đối không." Umi rút con dao trong vỏ bọc ra, "Hắc Long cuộn mình*."

Những con quái vật muốn đến gần Soshiro đều bị Umi xé xác, những vết chém rất ngọt vô cùng quen thuộc. Mọi thứ đều thật mượt mà và hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Umi, cho đến khi con quái vật có độ mạnh 9.7 xuất hiện lần nữa khiến mọi thứ bị đảo lộn. Còn chưa tới bảy phút nữa là Soshiro sẽ mất mạng, nhưng con quái vật này quá mạnh, nó sẽ rút sạch thời gian mà Soshiro còn mất. Umi biết mình không thể day dưa, chỉ có thể dốc toàn bộ khả năng, thậm chí là phá bỏ giới hạn của chính mình để kết liễu con quái chết tiệt đang cản đường đó. 

"Khốn kiếp! Ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh!" Umi kích hoạt 100% sức mạnh của bộ đồ.

"Ngươi là kẻ mạnh nhất ở đây? Ta đã xử lý rất nhiều kẻ yếu ớt mặc giống ngươi. Còn có tên dùng hai miếng sắt nữa..."

"Ngươi biết nói?" Umi thoáng chốc ngạc nhiên, "Ra là ngươi! Ngươi dám làm vậy với Soshiro?!"

Umi nổi giận, cảm giác như máu trong người đang sôi lên tựa dung nham trong núi lửa, gân xanh nổi lên trên gương mặt bây giờ đã không còn vô cảm. Umi thề bằng cả sinh mạng mình sẽ khiến con quái vật ngu xuẩn này chết không toàn thây. Nhưng nó quả thực rất mạnh, Umi cảm thấy rất sợ, không phải sợ nó mà là sợ rằng thời gian của Soshiro sẽ hết. Những vết cắt do dao, những vết thương do đạn gây ra đều hồi phục nhanh chóng, hóa ra đó là khả năng của một con quái có độ mạnh 9.7. Trước khi để nó kịp thích nghi với chuyển động của bản thân, Umi buộc phải phá hủy lõi của nó nhưng lại không tài nào cắt sâu hơn. Con quái vật biết âm mưu của Umi nên càng tăng cường phòng thủ xung quanh phần lõi.

Trong một khoảnh khắc quá bận tâm suy tính, con quái vật đã đánh trúng vào mục tiêu là Umi khi mà cô vẫn đang di chuyển rất nhanh. Cả cơ thể như bay lên và đập mạnh vào bức tường phía xa, những mảng tường vỡ cũng đổ xuống và đè hết lên người Umi. Cảm giác đau nhức truyền đến từng neuron thần kinh và chạy khắp thân thể gần như không thể dùng được nữa, Umi cố gắng đứng dậy, đã có thể sử dụng được 100% khả năng của bộ đồ thì cũng phải giết được con quái phiền phức đó mới đúng. Con quái to bằng một căn nhà dân bình thường bắt đầu mờ dần trong tầm mắt, có vẻ chính bản thân Umi cũng không thể giữ được tỉnh táo nữa. Nhưng, điều đáng trách hơn là Umi đã nghĩ mình đủ mạnh để bảo đảm tính mạng cho đồng đội. Thực tế...

"Mình... Mình không thật sự mạnh đến vậy..." Umi cảm thấy tay mình run lên.

Dù đã chịu rất nhiều thương tổn nhưng Umi không thể bỏ cuộc, ngay bây giờ, luật lệ của dòng họ tiếp tục chạy trong tâm trí Umi. Câu nói "tuyệt đối, không được để đồng đội chết trước mắt mình" chính là thứ liên tục kéo cơ thể đau nhức ấy đứng dậy. Còn cầm được dao, còn cầm được súng thì sẽ không có chuyện Umi bỏ cuộc, hơn nữa, đã nói không để Soshiro chết mà. Vậy nên bây giờ phải hoàn thành việc đó như một nhiệm vụ mà cha vẫn thường giao cho. Hoshina Soshiro thật ra đã chiếm một phần quan trọng trong cuộc sống của Umi rồi, nếu anh biến mất thì đó có thể chính là điều kinh khủng nhất trong cuộc đời Umi. Không muốn! Không muốn đâu!

Ngay cả khi, việc sử dụng 100% khả năng của bộ đồ có ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ thể của Umi như thế nào đi chăng nữa. Nếu có thể dùng việc này để trả giá cho sự tắc trách của mình vài phút trước vì đã bỏ lại Soshiro một mình, Umi nguyện chấp nhận sự trừng phạt đó. Vốn dĩ, không dám kích hoạt 100% khả năng của bộ đồ là do Umi không đủ năng lực kiểm soát những gì mình có thể gây ra, các khối cơ quái vật vậy mà lại cắm sâu vào cơ thể Umi khiến cô con gái lớn nhà Kokuryuu phải chịu đau đớn khủng khiếp trong khi chiến đấu. Các chuyên gia cũng khuyên Umi kích hoạt tối đa 90% vì kỹ năng cá nhân đủ bù vào khoảng 10% còn lại. Nhưng bây giờ, nếu không là 100% thì không thể nào thắng được.

Quái vật vẫn không ngừng tấn công, muốn khuất phục Umi để nó có thể no bụng. Mây đen kéo đến giăng kín bầu trời, những hạt mưa nặng trĩu bắt đầu đổ xuống nền đất, cơ thể Umi cũng nặng nề như vậy. Nếu không có bộ đồ của Lực lượng Phòng vệ, Umi giờ có lẽ đã nát bấy như miếng thịt xay rồi, sức mạnh khủng khiếp của mỗi đòn đánh đều như khiến cơ thể Umi vỡ vụn ra từng chút một. Tai nghe liên lạc với phòng điều hành cũng đã không kết nối được nữa, nghe bảo ai đó đang đến đây để hỗ trợ nhưng Umi vẫn hy vọng đội ngũ y tế đến đưa Soshiro đi hơn. Không cần phải hỗ trợ Umi bởi vì cô con gái lớn của cựu chỉ huy Renjiro chắc chắn tự mình lo liệu được.

"Ta sẽ ăn ngươi để mạnh hơn."

"Ăn cái này đi, thứ rác rưởi!" Umi nhét nòng súng vào miệng con quái và bóp cò.

Tạm thời bộ não đã bị phá hủy và cần một khoảng thời gian dù ngắn để tái tạo lại, do đó không thể gửi tín hiệu đi để tiếp tục bảo vệ phần lõi, Umi cũng đang ở rất gần nên đã đâm thẳng con dao của mình vào phần lõi của quái vật. Đáng tiếc, con dao đã gãy. Umi vội vàng quay lại chỗ của Soshiro đã lấy thanh kiếm mà đối phương thường dùng. Trái tim của Umi như nhói lên khi thấy Soshiro yếu dần, nước mưa đang pha loãng máu của anh. Thời gian thật sự không còn nhiều, đã đến lúc kết thúc rồng đen cuộn mình rồi.

Umi quay lại, chém bay đầu con quái, dùng khẩu shotgun bắn vào vị trí của phần lõi nhưng vẫn không xi nhê. Tuy nhiên, Umi đã biết, chỉ cần phá hủy phần não thì phần lõi sẽ trở nên dễ dàng tấn công. Bây giờ đã bắt đầu bình tĩnh trở lại nên suy nghĩ cũng nhanh nhạy hơn, Umi có hai lưỡi dao bên dưới gót chân, giờ là lúc tận dụng chúng. Dù cơ thể có vỡ vụn như thủy tinh thì việc tiêu diệt con quái phiền phức này cũng sẽ không dừng lại. Umi di chuyển cơ thể một cách uyển chuyển, kết hợp chắc chắn các đòn tấn công và rồi khẩu shotgun bắn thẳng vào mặt con quái vật. Ngay lập tức, Umi rút thanh kiếm của Soshiro ra và đâm thật mạnh vào lõi của con quái vật, lõi bị phá hủy khiến nó chết ngay lập tức.

"Rồng đen lấy nước thì nắng... nước là máu..." Umi nhìn thanh kiếm dính máu của Soshiro.

Bầu trời dần tan mây đen, những vệt nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa. Chỉ còn vài con quái dư cũng bị Umi xử lý sạch sẽ, quay lại bên cạnh Soshiro, đôi mắt chứa đầy hy vọng cũng dần bị nước mắt che mờ, những giọt nước mắt nóng hổi rơi lên gương mặt đã tái nhợt của Soshiro. Đội ngũ y tế đã đến, Umi òa khóc níu lấy tay một vị quân y và cầu xin họ hãy cứu lấy Soshiro bằng mọi giá. Người của Lực lượng Phòng vệ cũng đến để thu hồi xác của con quái 9.7 mà sau đó Umi mới biết, do yêu cầu quân y bất ngờ của Umi đã khiến con quái được đặt số hiệu là Kaiju no. 0. Lỗi đường truyền đã khiến mọi người chỉ nghe được mã "zero" lúc đầu.

"Vậy số hiệu của nó sẽ là Kaiju no--"

["0... S-06! Yêu cầu... đội ngũ y tế đến đây... lập tức! Tôi sẽ dọn đường nên... đến ngay vị trí tôi đã gửi! Xin các người đấy!"]

"Kaiju no. 0."

Năm ngày sau, Soshiro dần dần hồi phục và đang tiếp tục dưỡng thương trong bệnh viện. Suốt khoảng thời gian đó, Umi không ngày nào là không ghé thăm Soshiro rồi lại trở về căn cứ. Dù chưa tới hạn kết thúc thử nghiệm nhưng cấp trên đã nhất quyết kết thúc kiểu đội hình hoạt động đó và buộc Umi nhậm chức phó đội trưởng. Tuy nhiên, Umi đang cố gắng dời việc nhậm chức lại hết mức có thể, hiện tại Ashiro Mina - đội trưởng đội 3 mới thành lập không lâu, cũng đang có ý định chiêu mộ Umi nhưng có người khác phù hợp hơn. Mina yêu mến Umi vì vậy hai chị em thường trò chuyện rất thoải mái với nhau.

"Mina-san, về việc gia nhập đội 3..." Umi đặt ly cacao sữa đá xuống bàn.

"Em từ chối đúng không? Chị hiểu rồi, bên kia gây sức ép nhỉ." Mina mỉm cười nói.

"Em muốn đề cử một người khác thay em, chắc chắn sẽ phù hợp với chị." Umi lo lắng đưa ra đề xuất.

"Ai thế?" Mina có thể nhìn ra tâm trạng của người em gái trước mặt.

"Em muốn chị xem xét Hoshina Soshiro. Anh ấy là một vệ binh cận chiến đáng tin cậy, em tin chị có thể tận dụng khả năng của anh ấy vì đội trước kia không xem trọng Soshiro." Umi hồi hộp nhìn đối phương.

"Em... thích cậu ta rồi đúng chứ?" Mina hỏi thẳng khiến hai má hậu bối nóng ran.

"K-Không phải, chỉ là hãy mời anh ấy gia nhập đội của chị. Hãy... cho anh ấy cảm giác bản thân hữu dụng. Vì chung đội với em mà Soshiro đã bị đánh giá thấp hơn năng lực thật sự." Umi cúi mặt xuống, "Nhưng mà đừng nói gì về em hết nhé."

"Em có nhiều cảm xúc hơn kể từ lần cuối chị gặp em đó, Umi. Hoshina Soshiro rất đặc biệt với em ha, người duy nhất khiến em khóc nức nở trên chiến trường cũng là cậu ta." Mina bật cười trước phản ứng của hậu bối.

"A! Đừng nói cả chuyện đó nhé." Umi vò tung đầu mình vì ngại, gương mặt đỏ bừng.

"Chị không nói đâu, đừng lo." Mina xoa đầu Umi, "Chị sẽ xem xét đề xuất của em."

"Em cảm ơn chị, Mina-san." Umi mỉm cười vui vẻ.

Đến bệnh viện để thăm Soshiro như mọi khi, bình thường anh ấy vẫn chưa tỉnh lại nên Umi thường không gõ cửa mà cứ thế mở cửa đi vào thẳng bên trong. Tuy nhiên, hôm nay Soshiro đã tỉnh và đang nhìn Umi với tình trạng băng bó khắp người, anh ấy vẫn chỉ nhắm mắt nhìn theo bóng Umi đang thay nước và thay hoa cho bình hoa trong phòng. Sau đó, Umi mới ngồi xuống bên cạnh giường của Soshiro, đôi môi mím chặt khi nhìn kỹ tình trạng của đối phương khiến Umi càng thêm tự trách.

"Xin lỗi vì đã để anh lại một mình, đáng lẽ ra chúng ta phải đi cùng nhau mới đúng. Tất cả đều là do sự bất cẩn, thiếu suy nghĩ của tôi... Xin lỗi anh, Soshiro." Umi cúi gầm mặt.

"Sao phải xin lỗi chứ? Khi những giọt nước đó rơi lên mặt tôi, tôi biết mình không hề trách Umi-chan một chút nào cả." Soshiro mỉm cười xoa đầu Umi.

"..." Umi chợt cảm thấy khóe mắt cay cay.

"Umi-chan lúc nào cũng là người nói được làm được hết. Tuyệt đối không để tôi chết ha." Soshiro cố chọc cười đối phương.

"..." Umi mím chặt môi.

"Thật ra, tôi đã tự nhủ với lòng. Nếu mình còn sống, tôi sẽ nói ra điều này." Soshiro nâng gương mặt của Umi lên, "Tôi rất quan tâm em, Umi."

"Đừng có đùa." Umi gạt tay Soshiro ra và lau nước mắt, "Tổ đội đã chính thức ngừng hoạt động rồi, sau khi hồi phục hai ta sẽ không đi cùng nhau nữa."

"Vậy em..." Soshiro nhìn vào mắt Umi.

"Tôi sẽ nhậm chức phó đội trưởng đội 1 do đó ngày mai tôi phải đến Koto rồi. Soshiro, hẹn gặp lại." Umi mỉm cười dịu dàng khi nhìn người kia rồi rời đi.

"Kể cả khi em không thích sao?" Soshiro tự tin mình đủ hiểu cô gái đó.

"Ừm." Umi đóng cửa phòng bệnh.

"Tôi... Tôi nhất định sẽ cố gắng đuổi kịp em, Umi!" Soshiro sợ rằng đối phương không nghe thấy.

"Cố lên nhé. Tôi sẽ chờ." Umi đáp lại từ bên ngoài.

Tại căn cứ Hàng hải Ariake, Umi nói rõ bản thân không có ý định trở thành một phần của đội 1 huống chi là phải nhậm chức phó đội trưởng. Không rõ họ nhìn trúng điểm gì ở Umi để rồi muốn trói buộc Umi tại đội 1 này bằng mọi giá. Cuối cùng, Umi quyết định đưa ra thỏa hiệp, sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bất cứ ai ngoại trừ đội trưởng của mình ra - Narumi Gen, và vô số yêu cầu khác. Vì để kiểm soát được thiên tài ngàn năm có một của dòng họ Kokuryuu, hai bên đã đi đến thỏa thuận cuối cùng và Umi chính thức nhậm chức phó đội trưởng đội 1. Làm việc và điều hành đội 1 cùng với vị đội trưởng trẻ tuổi nghiện game Narumi và phó đội trưởng Hasegawa.

"Kokuryuu-san?" Eiji khó hiểu khi Umi không đi nữa mà nhìn về phía Tây.

"Này, all-rounder, ta không có nhiều thời gian đâu. Đi thôi." Narumi dừng bước và nhìn lại phía sau.

"Biết rồi." Umi nhắm mắt rồi đi trước Narumi.

_____________________
Kokuryuu Umi


Kanji: 黒龍 海
Biệt hiệu: Thiên tài toàn diện nhất trong lịch sử Lực lượng Phòng vệ, Strongest Dragon, S-06, all-rounder, thí sinh 0892.
Sinh nhật: 15/8
Giới tính: Nữ
Chiều cao: 156cm
Màu tóc: Xám
Màu mắt: Xanh nhạt
Đơn vị: Tổ đội 5 (trước đây), đội 1
Chức vụ: Phó đội trưởng đội 1
Cơ sở: Căn cứ Hàng hải Ariake
Mối quan hệ: Kokuryuu Renjiro (bố), Kokuryuu Hideki (em trai), SoU (thú cưng)
Yêu thích: Cacao sữa, SoU, xử lý giấy tờ, tập luyện, người đơn giản.
Trang bị: Vũ khí Numbers 0, Shotgun-8010, P-3205, KF-0637 (bị phá hủy), KF-2115, HSG-3000.

Vũ khí cá nhân:
Vũ khí Numbers 0: làm từ xác của Kaiju no. o, một bộ đồ chiến đấu đặc biệt có thể tối ưu hóa khả năng của Umi với bộ đồ.
Shotgun-8010: khẩu súng đã theo Umi từ những ngày đầu trở thành vệ binh, hỏa lực tương đối mạnh.
P-3205: súng ngắn hỗ trợ tầm gần, thường bị ném đi.
KF-0637: dao cận chiến chuyên dụng bị phá hủy bởi Kaiju no. 0.
KF-2115: cặp dao cận chiến mới của Umi, có cấu tạo tương đối giống con dao trước đó nhưng có thể gắn lại với nhau thành một con dao hai đầu.
HSG-3000: súng bắn tỉa hạng nặng mạnh nhất của Lực lượng Phòng vệ với sức công phá khủng khiếp được làm từ xương của Kaiju no. 3.

Chú thích (*):
Hắc Long cuộn mình: một dạng chiến đấu tập trung của người thuộc dòng họ Kokuryuu, chủ yếu nhằm bảo vệ thứ gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro