Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Mẹ nó”
Cuồng phong sau lưng cuốn nước biển mặn tanh, thỉnh thoảng lại vỗ lên. Phong Tín ôm người trong ngực càng chặt, hắn thầm mắng một tiếng, tốc độ chạy càng nhanh hơn.
Bọn hắn chạy tới nơi này nửa tháng trước.
***
“Phong Tín, ta cảm thấy nơi này không đúng lắm.”
Mộ Tình nắm chặt đao trong tay, nhẹ nhàng không dấu vết bước nửa bước về phía trước.
Ánh mắt Phong Tín phức tạp nhìn về phía y, trong lòng nghĩ: ‘Y xem ta là nữ tử.’
[Hệ thống: Đây là y muốn..] bảo vệ ngươi.
Phong Tín kiên định: ‘Y xem thường ta! Để ta cho tiểu tử này biết tay!
Tay cầm cung giương lên, đầu ngón tay đặt lên trên dây, vài mũi linh tiễn được đặt lên dây cung, “Đúng là mạnh hay không, thử một chút liền biết.”
Dứt lời, nhẹ buông tay, linh tiễn bay khỏi dây, bọc gió ác liệt phá không mà đi.
“A----”
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, rất nhiều linh tiễn không có chút tiếng động nào giống như bị cắn nuốt.
Sắc mặt Phong Tín trầm xuống, liếc mắt nhìn nhau với Mộ Tình, hai người lập tức lưng chạm lưng tạo thành tư thế chiến đấu.
Ánh trăng trùng trùng điệp điệp, mơ hồ từ đằng xa có tiếng nước vang đến, cùng lúc đó, từng cái lại từng cái bóng đen đứng lên trong rừng cây.
Một người giương cung một người cầm đao, động tác nhất trí kinh người.
Ánh trăng rơi trên mặt đất, tạo nên một mảng ảm đạm.
Tiếng nước rút đi, chợt một tiếng cười chói tai vang lên. Đám bóng đen dường như mà nhận được mệnh lệnh, cùng nhau tiến rất gần đến chỗ Phong Tín Mộ Tình.
Phong Tín nín thở, bên người đã ngưng thành mấy trăm linh tiễn vận sức chờ phát động.
Bỗng nhiên, hắn đột nhiên trợn mắt, linh tiễn tùy tâm phát động, trong nháy mắt đồng loạt bay ra ngoài.
Một tên một ảnh, không hụt phát nào.
Ở một bên, đao ở trên tay Mộ Tình sau khi tụ đầy linh lực cũng tựa như tên bay xông về phía trước, lúc vung đao bóng đen tan thành mây khói.
Không bao lâu, bóng đen tới gần vừa rồi đã bị giết sạch.
Nhưng mà trên mặt của bọn họ lại không có chút vui mừng nào. Tiếng nước đã biến mất rất lâu, mà bóng đen vừa mới bị đánh tan lại chậm rãi ngưng tụ thành hình dạng nửa người nửa cá.
Đột nhiên, cái bóng trên mặt đất uốn éo, giống như, có người đang ở trên bọn họ!
Phong Tín Mộ Tình đồng thời lùi về phía sau, nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi linh lực của ngư nhân từ trên trời giáng xuống kia.
Phong Tín còn nhớ rõ, sau khi ngư nhân kia thấy rõ bộ dáng của hai bọn họ rõ ràng lộ ra một biểu cảm thất vọng, hình như lẩm bẩm một câu: ‘Không phải hắn.’
Sau đó là một trận ác chiến dài đến nửa tháng.
Không biết dây leo vọt ra từ nơi nào trong rừng cây, bờ biển nổi lên sóng lớn cuồn cuộn, cự điểu còn cao hơn cả con người lượn quanh không trung...... Nhiều vô số kể.
Ngư nhân quen thuộc nơi này hơn bọn họ, thậm chí lợi dụng những thứ này tạo cho bọn họ thêm không ít phiền phức.
Mà trước đây không lâu, Mộ Tình đã ngăn được một ám khí bay đến chỗ trí mạng của Phong Tín.
Nhìn máu trong ngực Mộ Tình đột nhiên bắn tung tóe, đầu óc Phong Tín ù ù một chút.
“Mộ Tình!” Phong Tín nổi giận gầm lên một tiếng.
Phong Tín chống lại hai đường công kích, chạy tới bên cạnh Mộ Tình. Máu ở vết thương của Mộ Tình chậm rãi chuyển tím, trên ám khí có độc!
Sắc mặt Phong Tín khó coi, hắn không ham chiến chút nào, ôm Mộ Tình bỏ chạy.
***
Bỗng nhiên, Phong Tín cảm thấy ngực bị nắm một cái, hắn có hơi cúi đầu nghe.
Âm thanh của Mộ Tình bởi vì đau đớn nên vô cùng yếu ớt, “Nó, có phải trước đó đã nói một câu.
Phong Tín nhíu mày, cố gắng nghĩ lại, “Hình như nó nói 'không phải hắn'?”
“ ‘Hắn’ trong miệng nó là ai?”
Hai người đều nhạy bén phát hiện ‘hắn’ trong miệng thứ đó mới là mấu chốt giải quyết vấn đề.
“Híc----”
Bả vai Phong Tín đột nhiên bị dây leo vọt ra đánh cho một cái lảo đảo về phía trước. Trên dây leo có gai, đánh vào trên bờ vai lưu lại một loạt lỗ máu.
Mộ Tình phức tạp nhìn về phía Phong Tín, y bị ôm vào trong ngực, phạm vi ngẩng đầu có thể nhìn thấy có hạn, chỉ có một cái cằm rắn chắc và trơn bóng, bên mặt cọ xát chút tro. Mộ Tình nhớ kỹ, đó là bởi vì có lần hắn phi tới vòng quanh mình, tránh thoát một cái ám khí.
【 Hệ thống: Đối tượng chỉ định công lược: Mộ Tình, độ hảo cảm +5, độ hảo cảm trước mắt là 90】
“Đừng nhìn ta”. Phong Tín xe nhẹ chạy đường quen* ấn đầu Mộ Tình trở lại trong ngực.

(Xe nhẹ chạy đường quen “轻车熟路”là thành ngữ trong tiếng Hán, nghĩa là một chiếc xe chạy trên một con đường quen thuộc, ẩn dụ cho việc làm dễ dàng và quen thuộc.)

Mộ Tình có ý cãi lại, nhưng không có sức lực, chỉ là nhẹ nhàng nói câu: “Ta rõ ràng là đang nhìn hoàn cảnh, Nam Dương Tướng quân thật vô sỉ.”
Phong Tín rất nghiêm túc nói cho có lệ: “Ừ, ngươi nói đúng.”
Mộ Tình có chút bị chẹn họng: ......
Mộ Tình ở trong ngực Phong Tín tìm tư thế hơi thoải mái, đau đớn trong ngực càng ngày càng nghiêm trọng, trên mặtty lại không hiện một chút. Y biết, có lẽ mình sống không lâu nữa.
Nhưng y muốn để Phong Tín sống sót.
Phong Tín lại là một cái khó khăn tránh né.
Rốt cục, Mộ Tình buông lỏng tay không níu lấy cổ áo Phong Tín nữa, ngữ khí y bình ổn nói: “Phong Tín, cho ta xuống đi.”
Phong Tín không hiểu: “Ngươi nói cái gì?”
Càng khó khăn nguy hiểm, đầu óc Mộ Tình ngược lại càng thêm tỉnh táo, “Ta nói, cho ta xuống đi, nơi này cách thần điện của  ngươi không xa, sau khi thả ta xuống ngươi mau chóng chạy đi, khôi phục linh lực xong thì lập tức tìm người đến.”
Phong Tín cắn răng: “Nằm mơ à? Thả xuống ngươi, sau đó chính ngươi chết ở đây?”
“Đây là cách tốt nh....”
“Đánh rắm.” Phong Tín nổi gân xanh, “Mẹ nó ta chỉ biết là hai người chúng ta cùng đi, nhất định phải cùng nhau về.”
Mộ Tình kiên nhẫn trấn an nói: “Ngươi nghe ta nói, ta ở lại không nhất định sẽ chết, ngươi trở về Nam Dương điện, sau đó lập tức trở lại đón ta, chỉ cần ngươi đủ nhanh, chúng ta có thể...... Cùng nhau trở về.”
“Đừng gạt ta, ngươi lại muốn bỏ lại ta đúng không?” Phong Tín oán hận nói: “Trước kia ngươi chính là như vậy, rời khỏi cũng không hỏi ý kiến của ta, ngươi cũng nói nơi đó là địa bàn của ta, đến địa bàn của ta còn có thể để ngươi chết sao?”
Miệng vết thương của Mộ Tình đã lâu cũng không thấy khá, máu đã không thấy đỏ, tím đến biến thành màu đen, Phong Tín bị ngu mới có thể tin y nói nhảm.
Mộ Tình trừng mắt nhìn, nhịn chua xót xuống, ‘Ngươi thật sự là, con lừa cứng đầu.”
“Còn mạnh hơn ngươi một chút.”
【 Hệ thống: Đối tượng chỉ định công lược: Mộ Tình, độ hảo cảm +5, độ hảo cảm trước mắt là 95】
Mộ Tình không nói thêm gì nữa, đầu càng ngày càng choáng, trong thoáng chốc, y cảm giác hình như linh hồn mình xuất khiếu.
Y đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Phong Tín đang ôm mình chạy đến phía đông nam, cũng nhìn thấy ngư nhân kia sau lưng đuổi theo bọn hắn không buông.
Ỷ vào đối phương không thấy mình, Mộ Tình thoải mái đến gần cẩn thận quan sát nó.
Mái tóc nó đen ráo nước khô cạn như cỏ dại, đỉnh đầu lại cài một cái kẹp tóc, Mộ Tình có chút quen mắt, mơ hồ cảm thấy hình như mình đã thấy ở đâu đó.
Rốt cục, tại thời điểm nó lại vung ra một cái linh cầu, mắt Mộ Tình phát hiện trên cổ tay của nó đeo một cái vòng tay.
Kiểu dáng vòng tay không tính hiếm lạ, hiếm lạ chính là hạt châu phía trên nó.
Từng viên tròn nhẵn xinh đẹp.
Quan trọng chính là, nó chỉ được tạo ra tại —— Phương bắc.
Bùi Minh từng ở một bữa tiệc Trung khoe khoang viên đá độc nhất vô nhị kia, khi đó hắn nói là: “Nhìn màu sắc này, làm thành vòng tay lại thích hợp không ngờ.”
Vận may đến rồi, trong đầu Mộ Tình chợt nghĩ ra được phương hướng, kẹp tóc trên đầu ngươi cá kia cũng có dính líu, rốt cục y đã nhớ đến tại sao mình nhìn quen mắt, y đã từng thấy Bùi Minh ở một quầy hàng thế gian chọn kẹp tóc.
Mộ Tình không nghĩ tới, Bùi Minh lại thật sự mua món trang sức nhỏ này, còn tặng người.
Nghĩ tới đây, ngư nhân nói “Không phải hắn” cũng dễ dàng có thể lý giải.
Ngư nhân sống lâu trong biển, chỉ biết Bùi Minh là tiên nhân, lại không biết tiên nhân cũng có lãnh địa. Nó càng không biếm, bởi vì là cá phương Nam cho nên dù cho nó gây ra chuyện lớn, cũng sẽ không kinh động Bùi Minh phương Bắc.
Lúc này, cùng là tiên nhân, Phong Tín Mộ Tình xuất hiện, chẳng những sẽ không trấn an nàng, ngược lại sẽ kích thích nàng.
Mộ Tình phỏng đoán, ý nghĩ của nàng hẳn là: Các ngươi đều là tiên nhân, tại sao tới chính là ngươi, không phải Bùi Minh? Đã như thế, ta sẽ giết các ngươi, cuối cùng có thể đưa Bùi Minh tới?
Không thể trách Mộ Tình suy đoán lung tung, chủ yếu là tiền bối Tuyên nào đó của nàng, chính là suy nghĩ như thế.
Chỉ có điều nàng không bởi vì tình cảm của mình thất bại mà liên lụy các cô gái vô tội khác, bởi vì nàng liên lụy tất cả con dân bờ biển vô tội.
Sau khi thông suốt, Mộ Tình thực sự muốn trở lại thân thể nói cho Phong Tín phát hiện của mình, cho đến lúc này, y mới khinh khủng phát hiện mình không còn cách nào trở lại thân thể.
Thế là y trơ mắt nhìn Phong Tín khó khắn chạy khỏi ngư nhân mà quay trở lại Nam Dương điện, sau đó ôm thể xác lạnh như băng sụp đổ.
Nói thật, Mộ Tình chưa từng thấy Phong Tín khóc, chợt nhìn thấy nước mắt của Phong Tín, phản ứng đầu tiên lại là: “Khóc xấu quá.”
Y bị bộ dạng xấu của Phong Tín bộ dáng chọc cười, y thậm chí còn rất không tử tế cười đến rất lớn tiếng, âm thanh vô cùng lớn.
Sau đó chậm rãi, y không cười được nữa.
Mắt Phong Tín đầy tơ máu, diện mạo dữ tợn, động tác trên tay lại nhẹ giống như ôm một đóa kẹo đường.
Y nhìn thấy đôi môi run rẩy của Phong Tín kề lên trên môi của mình.
Sau đó ngàn ngàn vạn vạn sức mạnh tín ngưỡng dồi dào được chuyển vào, lại như đá chìm đáy biển.
Trong thoáng chốc, y nhìn thấy có một giọt nước quẹt qua khuôn mặt Phong Tín, rơi vào trên mặt của mình, sau đó chui vào búi tóc của mình.
Mộ Tình ở bên cạnh mắng hắn: “Có phải ngươi bị ngu không? Có công phu này, ngươi không thể dưỡng tốt thương thế của mình trước sao?”
Không kịp phản ứng, liền nhìn hắn cầm lấy cung, lại cõng một cái túi đựng tên rất lớn. Đã rất lâu  Phong Tín không dùng đến cái túi đựng tên đó, cách nhiều năm lại cầm lên lần nữa, có thể thấy được thái độ hung ác của Phong Tín.
【 Hệ thống: : Đối tượng chỉ định công lược: Mộ Tình, độ hảo cảm +3, độ hảo cảm trước mắt là 98】
Phong Tín bỗng nhiên dừng lại.
Hắn không dám tin nhìn về phía Mộ Tình, Mộ Tình vẫn là bộ dạng như xác chết, không nhúc nhích.
Là ảo giác sao?
“Hệ thống, vừa rồi, độ hảo cảm của y tăng, đúng không?”
【 Hệ thống: Đúng.】
“Người đã chết, cũng sẽ tăng sao?
【 Hệ thống: Sau khi chết tự động về không.】
“Ta thao!”
“Ta thao!”
“Con mẹ nó thật sự thao!”
Phong Tín thiếu chút nữa nhịn không được, mắng to vài câu sau, hắn rốt cục tỉnh táo chút.
Hắn quay người hung hăng ôm Mộ Tình vào trong ngực, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu tử ngươi không chết đúng không”
Mộ Tình đứng ở bên cạnh, nhìn Phong Tín vừa bất động lại rồi mắng to, rồi ôm mình gào khóc, bỗng cảm giác im lặng, vừa bực mình vừa buồn cười. Y ngồi xổm xuống, gật gật đầu, “Không chết, ở chỗ này đây.”
Mảy may không nghe được, Phong Tín nói:
“Bất kể như thế nào, ta phải giết nó!”
Mộ Tình gật đầu, “Đi, ta giúp ngươi.”
“Sau đó, về nhà.”
“Cái này phải cực khổ cho Nam Dương tướng quân, ngươi đến Huyền Chân điện của ta.”
“Ta đã cho ngươi cơ hội, hiện tại, ngươi chạy không được rồi.”
【 Hệ thống: Chỉ định công lược đối tượng Mộ Tình độ hảo cảm +2, trước mắt độ hảo cảm 100】
【 Hệ thống: Độ hảo cảm của đối tượng công lược đối với chủ nhân: 100】
【 Hệ thống: Chúc mừng hai người đạt thành tựu tâm đầu ý hợp.】
【 Hệ thống: Ban thưởng: Hoàn hảo như lúc ban đầu ×2.】
Hệ thống hóa làm một luồng ánh sáng nhu hòa, ôn hòa lướt qua Mộ Tình và Phong Tín, nơi được chiếu đến, tất cả vết thương trong ngoài đều được chữa khỏi.
Rốt cục, cảm giác ấm áp giống như được ánh nắng gội rửa rời đi, hai người cũng cảm thấy toàn thân ấm áp.
Phong Tín khẩn trương nhìn về phía Mộ Tình, chỉ chốc lát, Mộ Tình ở trong ngực hắn chậm rãi mở mắt ra.
Vừa rồi đối với lúc Mộ Tình không thể nói chuyện, Phong Tín còn có thể chậm rãi mà nói, nhưng đối với đôi mắt như sao của Mộ Tình bây giờ, lại nửa ngày nhả không ra một câu.
“Vậy, đã khôi phục rồi, vậy, chúng ta đi đánh cá?”
“Trước tiên chờ chút đã.”
Mộ Tình đè tay Phong Tín lại, nói hết một lần những phát hiện cùng suy luận của y.
Sau khi nghe xong, Phong Tín nhíu mày, đem ngón trỏ và ngón giữa đặt tại huyệt Thái Dương, cúi đầu đọc vài câu
“Minh Quang?”
“Ừm.”
Bùi Minh tới rất nhanh, kết quả quả nhiên không khác suy đoán của Mộ Tình.
Đợi đến sau khi Bùi Minh xanh mặt xách con cá kia đi, Phong Tín Mộ Tình mới hai mặt nhìn nhau, cơ hồ là đồng thời thở dài.
Đây đều là chuyện gì vậy.
Bị đuổi giết nửa tháng, Bùi Minh lộ diện một cái, liền giải quyết?
Đơn giản, thậm chí có chút hài hước.
Chỉ biết là liền trực tiếp để Bùi Minh tới.
Không, không tới hình như cũng không tệ.
Chăm chú nắm tay mang theo nhiệt độ của đối phương, hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến.
“Ấy? Ta còn chưa đánh cá.” Sau khi suy xét Phong Tín giậm chân hét.
Mộ Tình cười, y nói: “Không sao, đánh Bùi Minh cũng giống vậy.”
“Cũng có đạo lý.”

--------------------- Hoàn ------------------

Đồng nhân còn một bản beta hoàn thiện hơn được đăng ở fb Nhược Vũ Hoàng Yên và group Thiên Quan Tứ Phúc... Và sau này tất cả đồng nhân sẽ được beta lại và đăng ở fb của mình, đồng nhân mới cũng sẽ được đăng trên đó và wordpress. Wattpad đối với mình không còn an toàn nên mình sẽ không cập nhật trên đây nữa. Cảm ơn các bạn đã đọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro