Phần Không Tên 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Chúc tiểu thập là người tốt

Chúc anh đình nhìn trước mặt một đám, sau lưng bách hợp đen một đóa tiếp một đóa, nở rộ thịnh phóng tràn ngập một mảnh bầu trời. Đứng bên cạnh mã văn tài nhìn biển hoa ngập trời, cũng không khỏi rùng mình. Nếu bây giờ là thời hiện đại, hẳn Mã công tửu sẽ lập tức lên google search đỉnh một câu:

"Tiểu sư đệ hắc hóa, phải làm sao? Online chờ, khẩn cấp"

Xung quanh đồng học không có đặc dị công năng nhìn thấy bách hợp đen nhưng động vật nhỏ bản năng mách bảo, khiến đám người liên tiếp lùi một bước lại một bước, cách 5 trượng mới cảm thấy ấm áp. Quả không hổ là nghi sơn thư viện, xây dựng trên đỉnh núi như vậy, thời tiết thay đổi lạnh cũng quá nhanh.

"Cửu ca, ngươi là muốn chết đâu vẫn là muốn chết đâu??"

"Thập đệ a..... Chuyện này không liên quan dến ta. Thật sự. Thỉnh nhìn đôi mắt vô tội của ta, cầu tha thứ." Anh đài nhìn đến thập đệ cười càng vui vẻ lập tức sợ hãi lạnh gáy, mở ra hình thức bán manh cầu tha thứ, cả người lấy tốc độ chạy đua olympic lao vào bắt lấy vạt áo anh đình xin tha

Người xung quanh : a yêu, chúc cửu gia, tiết tháo của ngài đâu?

Chúc tiểu cửu: ha ha... ngươi giỏi ngươi đỉnh thập đệ nụ cười ngươi trang bức a.

Người xung quanh : Ngài tốt xấu cũng là thập gia ca ca, hắn sẽ không làm gì ngài... đi

Chúc tiểu cửu : ha ha... (Xuẩn dạng) Ngươi nói như vậy, chính người tin sao ?

Người xung quanh : Cửu gia cao kiến, quả nhiên kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt

Chúc anh đình nhìn chính mình cửu ca, thập phần không nói gì. Quả nhiên không phải hắn quá thông minh, là nhà mình cửu ca chỉ số thông minh ở dưới tuyến bình thường đi. Hắn đã bị cái thế giới ngu xuẩn này làm cho tâm mệt không muốn yêu. Bất quá cửu ca xuẩn dạng không phải ai cũng có thể thấy, dù gì cũng là cửu ca của hắn đâu. Người trong nhà tốt xấu giữ hắn một chút mặt mũi bên ngoài. Cả vương lam điền nữa, xuẩn dạng không muốn quá nhìn thẳng, IQ thấp lộ rõ như vậy, ba mẹ ngươi biết sao ? Bất đắc dĩ, chúc anh đình phủi tay của anh đài ra, một mặt khổ bức lôi cổ anh đài vào trong thư viện báo danh. Trước khi đi còn không quên liếc mắt ra hiệu cho mã văn tài lôi kéo vương lam điền vào cùng, dù sao cũng là người một nhà, xấu mặt như vậy cũng không tốt, sẽ làm ảnh hưởng hình tượng của bọn họ trong mặt lão sư. Còn về phần họ lương kia... ha ha... hiện trường có người này sao ? dù sao hắn mắc chứng mù mặt, hắn nhìn không thấy, cũng nhớ không ra loại tiểu nhân vật này.

Nhận được anh đình ra hiệu, mã văn tài cũng không nói gì, nhún vai, lôi cổ áo của vương lam điền kéo lê vào trong thư viện. Đúng vậy, người ta vương lam điền còn đang bận "ngất" đâu, như thế nào có thể bỏ lại hắn một mình nằm đất đâu. cái gì? ngươi nói muốn cõng hắn a? gió quá lớn, ta nghe không rõ. quả nhiên là già rồi sao?!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro