Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một khu rừng âm u, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện sóng vai đi dạo. Ngụy Vô Tiện xoay xoay sáo trúc, lắc lắc thân:

- Lam Trạm, ngươi nói xem có phải ta rất soái không?

- Ừm! - Lam Vong Cơ mặt không đổi ậm ờ một tiếng

- Ta nói này....

Ngụy Vô Tiện chưa nói hết câu, Lam Vong Cơ lập tức vươn tay ôm lấy eo hắn nhảy bật ra sau, Tị Trần xuất vỏ. Đạo sáng màu xanh thoắt một cái bắn vào bên trong một bụi rậm, "Keng" một cái hai binh khí va nhau. Ngụy Vô Tiện lắc lắc lư lư trên tay Lam Vong Cơ mở mắt nhìn về phía bụi rậm nhăn mày - Rõ ràng lúc trước ở đây xung quanh năm mươi dặm không hề có hơi người. Vậy mà đột nhiên xuất hiện một người. Không đúng.... là hai...

Lam Vong Cơ tay vững vàng ôm eo Ngụy Vô Tiện, điều khiển Tị Trần giao chiến với thứ trong bụi rậm. Hai binh khí va vào nhau, bắn tóe lên ánh lửa. Ngay lúc này, một dải lụa trắng bắn ra, Ngụy Vô Tiện lập tức rút từ ngực bắn ra một lá bùa. Tấm vải lập tức chuyển hướng lên trên, quấn lấy một cành cây. Vừa lúc Tị Trần bị đánh bật trở lại, "Xoạt" một tiếng hai thân ảnh lao ra khỏi bụi rậm, theo dải lụa đu một cái nhào lộn trên không, rồi đáp xuống cành cây gần đấy. Lam Vong Cơ thu lại Tị trần, ngước lên. Đồng dạng Ngụy Vô Tiện tay vô số bùa cũng nhìn lên. Hơi sửng sốt. Hai thân ảnh bên trên một người mặt không cảm xúc, người kia chỉ mở to mắt nhìn nhìn.
Ngụy Vô Tiện nhìn hai người trên cây - một người mặc bộ y phục trắng đã bạc màu, rách rưới, còn nhiễm bẩn, khuôn mặt xinh đẹp, có chút tiên khí, phía sau lưng còn đeo một cái nón lá. Trên tay y đang quấn là dải lụa vừa lao ra, mái tóc tùy ý buộc lên. Người bên cạnh một thân y phục đỏ, mái tóc đen dài tung bay, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng không thể dấu nổi vẻ xinh đẹp động lòng người, một bên mắt bị che bởi một mảnh vải màu đen, xung quanh người này quỷ khí dày đặc.

Lam Vong Cơ nhìn hai người, Ngụy Vô Tiện đã lên tiếng:

- Hai vị là...?

- A.. thật xin lỗi. Đã làm phiền hai vị, chúng ta chỉ là vô tình đi ngang.... - người mặc y phục trắng gãi gãi đầu

........

Chợ Quỷ

Tạ Liên cùng Hoa Thành đang đi loang quanh, Tạ Liên nói :

- Tam Lang, thật phiền đệ quá...

- Ca ca, đừng nói vậy. Là Tam Lang tự nguyện đi theo ca ca. - Hoa Thành mỉm cười

- Ta lại phải nhờ vào Tam Lang mới xong... - Tạ Liên cảm thấy thật có lỗi

- Cái kia ca ca....

Hoa Thành chưa nói xong, xung quanh hai người lập tức tối lại. Hoa Thành vội ôm chặt lấy Tạ Liên, nhỏ giọng:

- Ca ca, cẩn thận!

- Chuyện gì đang xảy ra? - Tạ Liên lần đầu gặp tình huống này.

- Đệ cũng không biết---

Chưa nói xong, thân thể hai người liền có cảm giác rơi xuống. Hoa Thành mặc dù không biết chuyện gì nhưng vẫn ôm chặt Tạ Liên, xoay người cho y nằm bên trên. "Rầm" một cái, cả hai rơi vào bụi rậm. Hoa Thành môi khẽ nhếch, nhìn khuôn mặt Tạ Liên phóng đại, hai môi giao nhau. Đang lúc mặn nồng, một đạo kiếm khí xanh đánh vào trong, Hoa Thành lật Tạ Liên lại, rút Ách Mệnh đang rung dữ dội ra giao chiến. Hai binh khí va chạm, Hoa Thành hơi nhướn mi - Người tới không tồi!!

Thêm một lúc, Tạ Liên nắm mặt Hoa Thành quay qua, ấn môi hôn xuống. Hoa Thành để y hôn, tiện thể trêu đùa một chút, tay kia vẫn nhàn nhã giao chiến. Tạ Liên lấy pháp lực, vung tay, Nhược Da bắn ra bên ngoài. Cảm nhận Nhược Da hơi rung, Tạ Liên xoay cổ tay, Nhược Da liền chuyển hướng lên trên, bắt được thứ gì đó. Tau kia vội ôm lấy cổ Hoa Thành. Hoa Thành vung đao một cái đánh bật thanh kiếm kia ra, ôm eo Tạ Liên theo Nhược Da phóng ra. Hai người lộn vòng trên không, ánh mắt nhìn hai người phía dưới, sau đó nhanh chóng đáp xuống cành cây. Hoa Thành đưa Ách Mệnh lên, ý định tiếp tục giao chiến lại bị Tạ Liên ấn xuống. Không nói gì, Hoa Thành im lặng nhìn, tay siết lấy eo Tạ Liên. Tạ Liên cười nhẹ, nghe người dưới hỏi liền đáp :

- A.. thật xin lỗi. Đã làm phiền hai vị, chúng ta chỉ là vô tình đi ngang....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro