1. Lý Dực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối đời nhà Thương, vua Trụ - tức Trụ Vương đam mê tửu sắc, hoan dâm vô độ, bị yêu tinh mê hoặc nên đã giết hại vô số triều thần. Dân chúng lâm vào cảnh lầm than khôn cùng.

Cũng vào lúc đó một vị quan tổng trấn ải Trần Đường - Lý Tịnh cùng vợ của mình là Ân Thị vừa sinh ra hài tử thứ ba....

Nói là hài tử nhưng thực chất đó là một cục thịt đỏ tươi lóng lánh, nó còn có thể bay nhảy qua lại, phát ra tiếng nói khiến cho Lý phủ một phen đảo loạn. Lý Tịnh nhận thấy đây là một vật tà linh, yêu nghiệt nên đã rút kiếm ra định chét chết nó. Nhưng khi từng đường kiếm xoẹt qua thì miếng thịt đỏ lại rơi xuống, dần dần, bên trong là một tiểu hài tử bé nhỏ xuất hiện.

Làn da trắng mịn, đôi môi đỏ chúm chím, cái tiểu kê kê bé nhỏ cùng cặp mông mịn trơn đầy đặn khiến người ta chỉ muốn ôm ấp mà nâng niu...

--------

Lý Dực - một trạch nam chính hiệu tại đất nước có hơn mười ba triệu dân này. Cuộc sống của y chỉ vỏn vẹn 10 tiếng ban ngày đến công ty và 14 tiếng còn lại dành cho máy tính. Có thể do Lý Dực từ lâu vốn đã không còn vướng bận gia đình nên sự khép kín này là một điều rất hiển nhiên.

Dạo gần đây trên các diễn đàn luôn đề cập đến vấn đề nghi ngờ giới tính của một nhân vật huyền thoại - Na Tra. Cuộc tranh luận từ hàng trăm tác giả và vô số độc giả luôn khiến cho room chat của diễn đàn trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết.

Thật sự rất buồn cười khi mà bỗng dưng những giai thoại trước đây từng được nghe về Na Tra cứ như bị đảo lộn hoàn toàn. Ngay cả Lý Dực cũng lấy làm mơ hồ nghi hoặc về độ thực hư của nhân vật này.

Trên các trang mạng xã hội và diễn đàn hội nhóm thì Lý Dực cũng được xem như là có chút danh tiếng, thế nên mặc dù đối với thế giới bên ngoài thì Lý Dực luôn khép kín nhưng ở thế giới ảo thì y lại được tôn lên hàng đại tổng.

Trong room chat của ban quản trị, mọi người vẫn còn đang chưa chịu ngưng cào phím về vấn đề Na Tra mặc dù đã trãi qua không ít ngày.

Jingjing:" Theo ta thì Na Tra vốn dĩ là con gái, nhưng do lão Lý Tịnh sĩ diện nên quy định là con trai thôi."

HaoHao1212:" Ta thì thấy Na Tra vẫn là con trai nhưng bất quá là vì nhân dáng của tiểu mỹ thụ nên bị hiểu nhầm thôi!"

Fukuang:"Cái gì mà có tiểu mỹ thụ nữa mấy mẹ??? :)))"

Jingjing:" Em gái lạc đề :)))"

HaoHao1212:" Dực ca ca, anh nói thử xem!"

Đọc đến đây Lý Dực thật sự là không thể ngưng cười, cư nhiên một giai thoại lừng lẫy từ Phong Thần Bảng tiếng tăm vang dội mà nay lại bị cư dân mạng lôi ra làm tiêu đề thảo luận, chưa kể có vài tỉ muội hũ nữ lại biến đổi thành dị bản đam mỹ.

Lý Dực lắc đầu rồi nhoẽn lên một nụ cười đầy bất lực, tay bắt đầu gõ gõ.

Mr.Lee:" Anh thấy @HaoHao1212 nói cũng có lý chứ! Biết đâu Na Tra là tiểu mỹ thụ cũng không chừng! Có khi còn có quan hệ mờ ám với Lý Tịnh, Kim Tra, Mộc Tra, Ngao Bính... "

Jingjing:" Thánh ăn gì em cúng!"

Fukuang:" Mất niềm tin vào cuộc sống này, đi đâu cũng gặp hủ, hủ everywhere :))"

HaoHao1212:" Nghe Dực ca ca nói mà em rạo rực quắn quéo :)))"

Mr.Lee:" Hay là để anh xuyên về 3000-4000 năm trước kiểm chứng rồi về báo cho tụi em nha??? :)))"

Jingjing:" Được luôn?"

HaoHao1212:" Hảo ý, hảo ý... sẵn tiện xem xem Đát Kỷ có đẹp như sử sách diễn tả không nha ha ha!"

Daithanxuyenkhong:" Nếu ngươi muốn ta sẽ giúp cho ngươi!"

Fukuang:" Vãi @daithanxuyenkhong :))) nếu được quánh Dực ca ca một vé về thời nhà Thương luôn ngài ạ :)))"

Mr.Lee:" Đại thần xuyên không :))) hãy giúp ta nhé ha ha ha"

Đến đây thì Lý Dực càng được dịp phá lên cười sằng sặc giữa đêm, y không ngờ tài khoản Đại Thần Xuyên Không kia lại vui tính như thế đấy. Nhưng bởi vì cứ mãi lo nghĩ đến vấn đề đang được đề cập nên có lẽ Lý Dực cũng quên mất rằng tài khoản đó không phải là quản trị viên trong nội bộ diễn đàn và sự xuất hiện của hắn ta là một điều vô cùng quái lạ.

Daithanxuyenkhong:" Được!"

Mr.Lee offine...

*******

Lý Dực chợt bừng tỉnh sau một giấc mộng dài...

Y khổ sở ngồi dậy với đôi mắt hãy còn chưa mở to ra được, khi ấy đầu của Lý Dực bỗng dưng nhói lên một cơn đau dữ dội khiến cho y không thể làm gì khác ngoài việc hai tay ôm lấy đầu mà cắn răng chịu đựng. Nhưng cũng cùng lúc đó thì đại não cũng đã kịp thời truyền lại hình ảnh diễn ra trước lúc Lý Dực rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Rõ ràng lúc đó y đang hí hửng lắm với tài khoản của thanh niên nghiêm túc @daithanxuyenkhong, đang còn dự định muốn trêu thêm một tí nữa thì bỗng dưng cái máy tính của y trở nên phụt tắt. Cả cái màn hình chìm hẳn vào một màu đen ngòm bất lực.

Lý Dực bất mãn nhíu chặt mi tâm, cái vi tính cùi bắp này đáng lẽ ra y nên đổi nó từ rất lâu rồi mới phải, nhưng cũng vì tiếc tiền nên cứ chắp vá sửa đi sửa lại. Để bây giờ lại thành ra dạng này đây. Hậm hực đá mạnh vào cục CPU dưới chân, cách này tuy có hơi bạo lực nhưng nó luôn thành công.

Và đúng như Lý Dực đoán thì trên màn hình máy đã bắt đầu hiển thị ánh sáng của điện tử nhưng quái lạ một điều là nó không phải là hình khoá mặc định của hệ điều hành mà thay vào đó là một dòng chữ ánh kim nổi bật hẳn trên nền đen.

"NA TRA ĐỒNG NHÂN KÝ"

Lý Dực có cố di chuyển trỏ chuột nhưng chẳng có suy suyễn gì, lát sau bực càng thêm bực, sẵn đà tức giận thì y lại "tặng" cho cái cục điện tử dưới chân một cú đá nữa. Nhưng lần này thì lại không may mắn rồi, hay nói đúng hơn là rất xui xẻo đi khi mà cục máy đó bị móp méo biến dạng, chẳng những vậy mà còn bắt đầu bốc khói.

Tiếng nổ lách cách bên trong cũng đã có thể nghe thấy được, ngay lúc này Lý Dực còn định bụng sẽ đứng lên rời xa chỗ đó nhưng nào ngờ cái ghế y đang ngồi đùng một cái bị gãy mất một chân khiến cả người và ghế đều ngã bật ra sau.

Và điều đáng nói ở đây đó chính là chân của Lý Dực đã theo trớn mà chạm vào CPU... và rồi...

Hồi ức đến đây thì Lý Dực lại không còn nhớ thêm được gì nữa, nhưng quan trọng là y vẫn còn khá là may mắn khi cái mạng nhỏ này vẫn còn chưa tận số.

Chậm rãi mở mắt ra, Lý Dực lại được một phen thất kinh hồn vía khi mà xung quanh y bây giờ không phải là quang cảnh ở nhà hay bệnh viện mà là một chốn nào đó vô cùng xa lạ.

Cách bày trí trong căn phòng theo lối cổ trang xa xưa, giường gỗ, bàn tròn, bình phong, gương đồng... tất cả đều là những hình ảnh y đã từng nhìn thấy trên phim kia mà. Thoạt đầu Lý Dực còn nghĩ mình bị chơi khăm nên liền đó đặt hai chân xuống đất, cố gắng chạy ra bên ngoài để chứng minh thật hư.

Nhưng khi bước chân vô tình lướt ngang qua tấm gươmg đồng được đặt song song với lối đi thì Lý Dực mới chợt khựng lại. Ngay lúc này ánh mắt của y dám khẳng định rất rõ ràng rằng mình vừa nhìn thấy một thằng nhóc nào đó...

Đến khi nhìn lại hình ảnh phản chiếu trong gương thì Lý Dực mới hiểu cảm giác thế nào là toàn thân bất động... người đó... là ai?

Dung mạo đó, dáng hình đó... hoàn toàn không phải là y...

Làn da trắng như bạch ngọc, đôi môi đỏ chúm chím cùng hai gò má hồng hào phúng phính trông mà muốn hôn ngay vài phát cho thật đã. Giữa mi tâm có một điểm chu sa đỏ thẫm bắt mắt vô cùng, mái tóc được búi thành hai cục u như củ tỏi được cố định bằng dây vải lụa màu đỏ.

Bây giờ đôi mắt mới có dịp từ từ nhìn xuống cơ thể, đôi bàn tay búp măng trắng nõn, từng ngón tay thon dài sạch sẽ. Lui về sau mấy bước, Lý Dực nhón nhẹ gót chân nhìn lại một lần nữa vào gương. Cái yếm đỏ xinh xinh đang tương phản vô cùng với màu da của cơ thể này. Cái quần ngắn cũn cỡn giữa đùi làm lộ ra gần hết cặp chân thon dài của y . Ở thắt lưng còn có mảng vải quấn ngang hình như những cánh sen hồng...

-"Na Tra!"

Đang còn chưa kịp định thần thì bỗng dưng y nghe được tiếng của ai đó kêu lên. Lý Dực suýt giật bắn cả mình quay sang hướng tiếng gọi...

Nhưng mà khoan đã... hắn vừa nói Na Tra sao?

Dần dần xuất hiện trước mắt Lý Dực là một nam tử đổ khoảng 18, 19 tuổi, trên tay còn cầm cái mâm gỗ đựng chén gì đó mà một lát sau Lý Dực mới biết đó là cháo.

-"Đệ vừa tỉnh dậy, tại sao không ở trên giường nằm nghỉ thêm?"

Nam tử đó bước đến đặt mâm xuống bàn tròn đặt giữa phòng, hung hăng bước đến kéo Lý Dực một cái thật mạnh về phía giường.

Lý Dực cứ ngu ngơ nhìn mà chẳng hiểu chuyện gì, thầm đánh giá nam tử này tuy còn trẻ tuổi nhưng xem ra rất mạnh khoẻ, một hơi có thể kéo y ngã vật lên giường. Dung mạo cũng khá là tuấn mỹ, nhất là đôi mắt như chim ưng của hắn thoạt nhìn khá là uy nghiêm. Khiến người đối diện có đôi phần khiếp đảm...

Nhìn thấy biểu hiện ngáo ngơ mà không nói gì của Lý Dực, nam tử liền nhíu mi nghi hoặc hỏi thêm

-"Đệ sao vậy? Cảm thấy chỗ nào không khoẻ?"

Lý Dực lắc đầu, không phải là không khoẻ mà là không ổn. Nơi đây là đâu? Y là ai? Tại sao người này lại gọi y là Na Tra... vậy chẳng lẽ...

Bỗng nhớ lại hình ảnh lúc trước khi mình ngất đi và cái tên có nickname hãm nhất mọi thời đại. Thì trong đầu đã phần nào ngờ ngợ ra được điều gì...

Lý Dực run run giọng

-"Ngươi... ngươi là..."

Người kia lo lắng hơn nữa, tay đưa lên trán sờ sờ kiểm tra thân nhiệt của y, rồi lại mò mẫm khắp người như tìm kiếm gì đó

-"Na Tra đệ mất trí sao? Ngay cả ta cũng không nhận ra?"

Cùng lúc đó bên ngoài dường như nghe được tiếng nói có phần lo lắng thì đã liền bước vào những hai người nữa.

-"Kim Tra, có chuyện gì?"

Trong đầu Lý Dực bây giờ cứ như bị tê liệt thần kinh vậy, người đàn ông này vừa rồi gọi nam tử kia là Kim Tra, vậy chẳng lẽ y thật sự đã xuyên không rồi? Lại còn xuyên vào một huyền thoại vang danh lừng lẫy khắp chốn tam giới bậc nhất nữa chứ.

Đôi mắt thập phần e dè của Lý Dực càng khiến người ta thương cảm...

Người phụ nữ trông có vẻ bi thương đang lấn ngấn lệ ngồi xuống bên giường nhẹ nhàng ôm Lý Dực vào lòng...

-"Hài nhi, con đừng làm mẹ sợ..."

Mọi thứ càng khiến Lý Dực khó chấp nhận hơn nữa, cuộc sống thời hiện đại của y quá đỗi an bình và phẳng lặng. Tại sao lại gây sóng gió để y xuyên đến đây cơ chứ? Đại thần... Đại thần xuyên không sao? Mẹ kiếp!!!

Lý Dực ngó có nhìn thấy anh mắt trông đợi của mọi người nên cũng đành lắc đầu cho qua

-"Con... con không sao!"

Vừa dứt câu thì người đàn ông ban nãy liền khẩn trương lên giọng

-"Kim Tra, nếu vậy thì tại sao ban nãy con lại lo lắng như vậy?"

Lý Dực thầm khẳng định đây là Lý Tịnh, còn người phụ nữ có vẻ đẹp hiền hoà này là Ân Thị. Họ đều là cha mẹ của Na Tra và bây giờ đã vô duyên vô cớ trở thành cha mẹ của y.

Kim Tra hơi nhíu mi lại, thanh âm có đôi phần lạnh lẽo

-"Lúc nãy con thấy Na Tra bộ dáng rụt rè, đệ ấy lại còn hỏi con là ai nữa!"

Nghe đến đây thì Lý Tịnh mới nhè nhẹ lắc đầu, tay vuốt vuốt chòm râu dài qua hầu kết của mình rồi cười nói.

-"Đâu phải con không biết cái tên tiểu tử này luôn bày trò tinh nghịch!"

Khi ấy Kim Tra cũng đã mấy phần nhẹ nhõm, hắn thật sự quên mất tam đệ nhà hắn nổi tiếng lắm trò quậy phá, hắn gật gù đầu một vài cái rồi nhìn sang Lý Dực bặm môi hung hăng.

Lý Dực có chút sợ hãi với cái khí chất ngời ngời của thằng nhóc này, nếu ở thời hiện đại thì một phát y nắm cổ áo xách lên một cái. Chứ đừng tưởng cứ đứng đó phùng mang trợn má là y sẽ sợ.

Ân Nương ngồi bên cạnh cùng lắc đầu cười cười

-"Làm mẹ cứ lo, con có biết hai hôm nay con cứ sốt liên miên, Kim Tra và Mộc Tra đã thay phiên chăm sóc vậy mà vừa tỉnh lại đã trêu chọc đại ca rồi!"

Cũng vì sự dịu dàng này mà Lý Dực càng thêm mấy phần rụt rè, e ngại

-"Con... con xin lỗi..."

Bỗng dưng trong đáy mắt ba người loé lên một tia e dè nhìn Lý Dực...

Riêng Kim Tra thì lại nhíu chặt mi tâm, dường như đang suy nghĩ gì đó thâm sâu lắm.

Ân nương dịu dàng lấy chén cháo trên bàn, chậm rãi thổi thổi cho bớt nóng.

-"Thôi được rồi, bây giờ ăn chút cháo lấy lại sức đi đã..."

Nhìn Ân Thập nương với từng cử chỉ quan tâm, chăm sóc mà đôi mắt của Lý Dực cứ chực trào cảm xúc, đã từ rất lâu rồi y chưa được có lại cái cảm giác được mẹ bồi cơm và cũng đã từ rất lâu rồi y chưa được gọi mẹ...

Đang xúc động dâng trào là thế, nhưng ngay sau đó liền bị ngăn lại bởi Kim Tra. Lúc Ân Thập nương vừa định sẽ đút cho y ăn thì lập tức bị Kim Tra phản đối, hắn nhanh chóng đỡ lấy chén từ tay Ân nương rồi khẳng khái nói.

-"Nương và cha cứ để con, Na Tra là đệ đệ của con thì con phải chăm sóc chứ!"

Ân Thập nương và cả Lý Tịnh thầm nhìn nhau một cái rồi khẽ lắc đầu cười cười, họ thầm nghĩ Kim Tra bình thường lạnh lùng, nghiêm nghị không thua gì Lý Tịnh nhưng chỉ khi với Na Tra mới thấy hắn có một chút gì đó của sự hồn nhiên tuổi niên thiếu

-"Thôi được, con chăm sóc Na Tra nhé!"

Đợi sau khi Ân Thập nương và Lý Tịnh rời khỏi, hiện tại chỉ còn lại Kim Tra và Lý Dực trong phòng, quả thực không khí bây giờ trở nên khá căng thẳng. Ngay cả nuốt nước bọt cũng có thể nghe rất rõ, Lý Dực đang ngồi co hai chân bó lại trước ngực như phòng thủ.

Ánh mắt của Kim Tra lúc này thật sự là vô cùng đáng sợ, làm động tác thổi thổi cháo trong chén nhưng lại thấp giọng

-"Đệ thật là tinh nghịch, rõ biết ta lo cho đệ như thế mà còn dám trêu?"

Lát sau hắn mới chầm chậm di muỗng cháo đã được làm ấm về phía Lý Dực, gương mặt càng hiện lên thập phần si mê...

Lúc bấy giờ Lý Dực lại phân vân không biết mình có nên ăn hay không nên ăn, nếu ăn rồi liệu có nuốt trôi hay không? Hai mắt cứ chớp chớp lo sợ nhìn Kim Tra...

Bỗng dưng Kim Tra lại nhếch nhẹ môi cười cười

-"Sao không ăn? Hay không thích ta đút bằng muỗng?"

Câu nói này nếu đối với hài tử chỉ mới vài tuổi như Na Tra có vẻ là khó hiểu nhưng đối với Lý Dực thì nó quá rõ ràng. Thật sự y đang khá nghi ngờ Kim Tra đang có chiều hướng gay lòi.

Miệng vừa hé nhẹ ra định ăn thì Kim Tra đã vội rút lại. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn Lý Dực có vẻ đang suy nghĩ gì đó...

-"Xem ra đệ thật sự không thích ta đút bằng muỗng rồi!!"

Đôi mắt to tròn của Lý Dực như muốn trợn trắng, rõ ràng vừa hé miệng định ăn rồi mà hắn thu lại đấy chứ? Nhưng nếu không đút bằng muỗng vậy chẳng lẽ...

Đang miên man với suy nghĩ của mình thì bỗng dưng như bị đứng hình, cứ như bị người khác bấm stop lại vậy.

Bởi vì môi của Kim Tra đã áp lên môi Lý Dực, cháo từ miệng hắn đang có ý muốn truyền qua miệng y nhưng xem ra bây giờ y đã bất động nên từng dòng trắng đục đặc sệt tràn ra khoé môi. Trông vô cùng ám muội

Bỗng nhiên bên ngoài bước vào thêm một nam tử khác, vừa nhìn thấy cảnh này liền đen mặt bực bội bước đến, hậm hực lên tiếng.

-"Hai người đang làm gì vậy?"

Kim Tra không có vẻ gì là lo lắng hay sợ hãi mà chậm rãi di chuyển đầu mình, điều khiển môi mình tách khỏi môi Lý Dực, tay múc thêm một muỗng cháo khác.

Tội cho Lý Dực ca ca đây, trong thân thể yếu ớt nhỏ bé này thì làm gì được hai tên khoẻ mạnh, cường tráng chứ. Vội hấp tấp dùng tay lau đi những giọt cháo còn dính trên cằm, hai má đã phúng phính nay lại càng hồng hào bởi một tầng mây hồng ngượng ngùng.

-"Tại sao có muỗng không dùng lại dùng miệng?"

-"Na Tra không thích dùng muỗng!"

Sự bá đạo trong lời nói của Kim Tra càng khiến cho Lý Dực thêm được một phen ngỡ ngàng...

Kẻ kia liền bước tới giật phăng chén cháo lại, múc vội một muỗng làm y như Kim Tra lúc nãy, môi chạm môi Lý Dực truyền cháo đến. Nhưng lần này Lý Dực cũng đỡ ngỡ ngàng nên phần nào số cháo đã được y nuốt.

Kẻ này ăn mặc có mấy phần giống của Kim Tra nên nếu đoán không lầm thì đây chính là Mộc Tra...

Biểu hiện của Mộc Tra sau khi đút cho Lý Dực khá là đắc ý khiến Kim Tra bỗng dưng đen mặt. Trong đầu hắn đang nghĩ rằng vì cớ gì cháo hắn đút thì y lại không nuốt mà của Mộc Tra thì lại ngoan ngoan nhận lấy.

Bây giờ thì lại là Kim Tra giật chén cháo rồi đút cho Lý Dực bằng miệng thêm một lần nữa, nhưng lần này Lý Dực lại có thể nuốt trọn hết tất cả nên trông vẻ mặt Kim Tra càng trở nên đắc ý hơn.

Mộc Tra không phục, lần này hắn giật phăng chén cháo lại về phía mình nhưng Kim Tra không để hắn toại nguyện nên cố giữ chặt chén cháo trên tay mình. Tình hình càng trở nên căng thẳng nghiêm trọng hơn.

Đến lúc nhịn không được Kim Tra phải quát lớn

-"Mộc Tra, đệ đừng quá phận!"

Lúc ấy Mộc Tra cũng một dạng không phục, gân cổ lên phân bì

-"Đại ca, bình thường mọi thứ huynh đều nhường cho ta nhưng tại sao lần này thì lại không?"

-"Việc chăm sóc Na Tra là của mẫu thân giao cho ta!"

-"Nhưng đệ cũng là nhị ca của y, tại sao đệ không được chăm sóc y?"

-"Đệ đừng ngang ngược quá!"

-"Vậy chúng ta hỏi Na Tra xem coi y thích ai chăm sóc?"

Nhưng ngay khi cả hai quay lại thì Lý Dực đã biến mất từ khi nào, thì ra trong lúc hai tên tiểu tử còn đang hăng máu đấu khẩu với nhau thì Lý Dực đã nhanh chóng chuồn lẹ...

Mộc Tra quát lớn đầy hàm ý trách móc

-"Tất cả lại huynh đó!"

-"Nếu không tại đệ thì Na Tra đâu có bỏ đi!"

Kim Tra lúc ấy cũng chẳng một phần nhân nhượng, hắn hậm hực đáp trả rồi môt mạch rời khỏi phòng, để lại mỗi mình Mộc Tra với cơn phẫn nộ không kém...

*****

Lại nói đến Lý Dực sau khi chuồn khỏi căn phòng ồn ào và đầy rẫy những điều kỳ quái kia thì đã nhanh chân chạy ra ngoài, nhưng chẳng biết trời xui đất khiến làm sao mà một mạch đâm đầu chạy thẳng ra đến bờ biển.

Sự mệt mỏi trong cơ thể bây giờ đây làm sao mà so sánh được với cơn tức lồng lộn đang như một ngọn lửa nhá nhém chờ đợi được bùng cháy.

Lý Dực đứng trên bãi cát trắng nguyên thuỷ chưa qua biến đổi môi trường, nhìn từng cơn sóng cứ mạnh mẽ đập vào bờ mà cảm xúc cứ dâng lên không ngừng. Y cố tình nhặt những viên đá to bằng cả nắm tay mà hung hăng ném xuống biển và kèm theo mấy lời chửi bới.

-"Mẹ kiếp, Đại Thần? Đại Thần khốn nạn, lão tử hai mươi mấy năm nay sống vô cùng an nhàn. Ngươi rãnh rỗi quá hả? Không có việc để làm hả? Khốn kiếp, khốn kiếp thật mà!!!"

Càng ném thì càng điên tiết hơn, y cứ thế mà chụp lấy chụp để, chẳng cần biết đá to hay nhỏ nhưng chỉ cần vừa tay thì đều xả láng hết.

Nhưng mãi cho đến khi bầu trời trên cao bắt đầu có dấu hiệu kéo mây đen vần vũ, từng đợt gió rít gào cứ như muốn chém phăng hết mọi thứ, sóng biển thì đùng đùng gầm rú, từ phía xa xa Lý Dực còn có thể thấy được một bức tường sóng dâng cao đến tận mấy mét. Tưởng chừng như nó là một con quái vật có thể nuốt chửng hết vạn vật vậy.

Thưở trước thì ai ai cũng biết Na Tra Tam Thái Tử là một người oai phong lầm liệt, khí phách hiên ngang, chỉ mới hơn sáu, bảy tuổi đầu mà đã dám đứng lên tuyên chiến với Ngao Bính với Long Vương, làm ra bao chuyện mà những đứa trẻ cùng lứa vĩnh viễn không thể nào làm theo được.

Nhưng ngặt một nỗi thằng nhóc đó nó đâu có ở đây, thân xác này tuy đúng là của Na Tra nhưng ẩn sâu bên trong linh hồn lại chính là một tên trạch nam nhát như thỏ đế. Thường ngày chỉ cần trời vang sấm chớp là y đã co rút chân tay, trùm chăn kín đầu rồi. Huống hồ chi bây giờ là biển xanh nổi giận kia chứ...

Thế nên chỉ vừa nghe đùng đùng, thiên địa chuyển biến là liền hớt hãi ngã phịch xuống đất, co chân khúm núm, lỗ tai bịt chặt còn mắt thì nhắm chặt không dám nhìn. Tiếng sấm cùng tiếng gầm gừ ngoài kia thật sự quá đỗi đáng sợ... Nhưng quái lạ là hiện tượng này chỉ xảy ra trong vài mươi giây mà thôi...

-"Này!"

Lúc này Lý Dực vẫn đang còn trong cơn sợ hãi nên chẳng dám buông tay ra, chỉ có mắt thì tí hí hé nhìn về phía trước.

Quả nhiên cơn sóng dữ đã không còn mà thay vào đó là một chàng thiếu niên đang có vẻ như muốn quan tâm y đôi chút. Người đó nửa quỳ, nửa ngồi xổm nhìn Lý Dực với biểu cảm vô cùng ôn hoà

-"Ngươi... sao lại ngồi đây?"

Khi ấy Lý Dực bỗng dưng rơi hẳn vào trạng thái bối rối, y thậm chí còn không thể nào hiểu được cảm giác của mình ngay lúc này nữa kia mà... y lắc đầu nhè nhẹ không dám nói nhưng ánh mắt lại long lên lấp lánh vài giọt nước mắt của sự sợ hãi...

Được dịp cận mặt, Lý Dực lại thêm một lần nữa âm thầm đánh giá thiếu niên này. Dung mạo cũng tuấn tú lắm nha, nếu so với Kim Tra thì là bất phân thắng bại còn nếu so với Mộc Tra thì lại là kẻ tám lạng người nửa cân.

Trên người hắn còn mặc một bộ kim giáp, đầu đội kim mão, mái tóc đen nhánh của hắn dài mượt đến tận thắt lưng. Phong thái rất ra dáng con nhà quyền quý.

Lát sau kẻ đó mới nhoẽn miệng cười cười

-"Thôi được rồi, đừng sợ nữa, để ta đưa ngươi về nhà!"

Thoạt đầu quả thật Lý Dực cũng đã có ý định sẽ đi theo hắn đấy, nhưng bỗng dưng trong tâm trí của y lại loé lên một suy nghĩ...

Kẻ đó là ai? Hắn biết y là ai sao? Hắn biết nhà y sao? Ngộ nhỡ hắn không phải là người lương thiện thì sao? Nếu đi theo hắn thì có phải sẽ bị bắt cóc đem bán nội tạng hay không?

Chỉ mới đến đó thôi mà Lý Dực đã sợ hãi lui chân mấy bước, tạo khoảng cách với người kia rồi.

-"Ta không đi, ta với ngươi không quen không biết, ngươi làm sao biết được nhà của ta ở đâu mà dẫn về?"

Người đó bỗng dưng chợt bật cười lớn hơn một chút, hắn nhìn tiểu tử trước mắt mà không thể nào kiềm lòng được chỉ muốn bước đến véo vào một bên má đang hãy còn ửng hồng của nó, tiếp đó còn ra vẻ thân thiết mà nhẹ giọng.

-"Vậy tiểu đệ đệ nói xem nhà đệ ở đâu, ta có quen rất nhiều người ở Ải Trần Đường này, biết đâu ngay cả cha của đệ ta cũng quen!"

Lý Dực lúc này mới có đôi chút hoài nghi, kẻ này trong cũng khá quen mắt lắm, nhìn cách bắt chuyện thì cũng phần nào đoán được hắn và Na Tra hay nói đúng hơn là hắn và Lý Gia thật sự là có quen biết.

Trầm tư một hồi lâu sau Lý Dực cũng quyết định tin tưởng kẻ này một lần, nhưng chỉ vừa hé môi thì bỗng dưng y nhìn thấy từ phía xa xa có bóng dáng của hai kẻ đang vừa chạy, vừa ngó nghiêng khắp nơi như đang muốn tìm gì đó.

Nhớ lại chuyện được bồi cháo bằng môi ban nãy, Lý Dực đã liền rùng mình ớn lạnh, gai ốc nổi đầy khắp thân, y càng lo sợ nếu như để bọn chúng tìm thấy nhất định sẽ rất phiền phức, thế nên Lý Dực liền nhanh chóng nép hẳn ra phía sau lưng người lạ mặt kia rồi khẩn trương

-"Mau mau che cho ta đi, đừng để bọn họ nhìn thấy ta!!!"

Người đó bất chợt lại nhếch môi cười đầy ẩn ý một cái rồi bắt ấn ngón tay làm phép, chẳng biết kẻ đó đạo hạnh cao thâm đến đâu mà quả thật đã khiến cho Kim Tra và Mộc Tra hoàn toàn không nhìn thấy, cùng lắm là chỉ đảo mắt qua một lượt rồi chạy đi nơi khác

Đợi khi tình hình thật sự ổn định rồi thì mới dám thò đầu ra.

Kẻ kia bộ dáng tò mò nhưng lại kèm theo đó một chút biểu cảm lo lắng

-"Ngươi bị bọn chúng bắt nạt à?"

Bắt nạt thì không nhưng khinh bạc thì có! Những điều bọn họ làm còn đáng sợ gấp vạn lần việc vị bắt nạt nữa kìa, chỉ có điều nếu nói ra cho kẻ đó nghe chẳng khác nào hạ thấp uy danh của Lý gia. Thế nên Lý Dực chỉ còn biết lắc đầu

-"Không... không có...chỉ là bọn họ... bọn họ phiền quá thôi!"

Im lặng một lúc Lý Dực mới chợt cúi thấp đầu, gượng gạo nói

-"Đa... đa tạ..."

Sự rụt rè nhút nhát của Lý Dực có lẽ vẫn còn nguyên ở đó, trước mặt mọi người đều là bộ dáng run rẫy đến nhu nhược vô cùng.

Thế nhưng chẳng hiểu vì sao trong ánh mắt của kẻ đối diện thì y lại vô cùng đáng yêu, nét ngây ngô trên gương mặt hài nhi kia luôn là thứ khiến cho hắn phải nghĩ ngợi rất nhiều...

Kẻ đó xoa xoa đầu của Lý Dực mà nhẹ giọng

-"Không cần khách sáo! Chỉ là ta thấy có hơi quái lạ, ngươi và Kim Tra, Mộc Tra xưa nay rất thân thiết, tại sao hôm nay lại trông có vẻ xa lạ thế?"

Với câu hỏi này thì thật sự Lý Dực cũng không biết phải nên đối đáp lại làm sao cho phải. Kẻ này quả nhiên là nhìn việc rất hay, hắn có thể nhìn ra được giữa y và hai huynh đệ nhà họ Lý kia thật sự là rất xa lạ. Nhưng chẳng qua mọi chuyện lại vô cùng hoang đường nên dù cho có giải thích có lẽ cũng chẳng giúp ích được gì.

Ấy mà khoan đã... kẻ này biết Kim Tra Mộc Tra sao?

Thế nhưng mà kẻ đó càng tài giỏi hơn nữa khi mà chỉ cần nhìn ánh mắt với thập phần ngờ vực của Lý Dực đã liền như có thể đọc thấu được ý nghĩ trong đầu của y mà nói trước

-"Đừng sợ, là ta... Ngao Bính! Lâu ngày không gặp như thế, đệ quên ta cũng là lẽ đương nhiên thôi..."

Lý Dực lại một lần nữa rơi vào thế bất động!

Nguyên lai kẻ này là Tam Thái Tử Long Vương Ngao Bính sao? Vậy ra đây chính là người sau này bị Na Tra rút gân rồng đây á?

Lý Dực miệng cười méo xệch, thanh giọng rõ là đang run rẫy

-"Sao mà trùng hợp quá vậy..."

Lui hẳn về sau vài bước, Lý Dực đang dần cảm thấy tốt nhất nên tránh xa kẻ này một chút, ít ra lịch sử sẽ không thể tái diễn, hoặc cùng lắm là Na Tra tiêu diệt yêu quái giúp Nữ Oa nương nương phạt Trụ- phục Chu thôi. Chứ y không có lá gan đủ lớn để bứt cọng tóc của hắn huống chi là rút gân.

Lý Dực máy móc cười gượng

-"À thôi... Lý phủ cách đây cũng không xa lắm đâu... ta tự về được... tự về được!

Tuy nhiên thì Ngao Bính vẫn không chịu khuất phục, hắn vẫn lộ rõ vẻ kiên quyết

-"Dù sao cũng đã lâu rồi ta không đến thăm Lý Nhị thúc, tiện thể đưa đệ về ta vào chào hỏi vài câu!"

Trên suốt quãng đường đi, Ngao Bính cứ liếc nhìn sang Lý Dực mà cười mĩm chi trông rất ư là bệnh hoạn. Còn Lý Dực thì cứ khép nép bên cạnh không dám nói lời nào, mặt cứ cuối gầm xuống đất.

Vừa vào đến Lý Phủ đã thấy Lý Tịnh và Ân Thập nương đứng đợi từ bao giờ, nhìn thấy Lý Dực là liền chạy đến mừng rỡ ôm con vào lòng...

-"Hài nhi, con chạy đi đâu vậy hả?"

Lý Dực không nói được nên lời mà chỉ còn biết ấp úng

-"Con... con.."

Lý Tịnh bên cạnh mặc dù cũng đang rất tức giận nhưng ngay khi nhìn thấy Ngao Bính thì liền kéo giãn mi tâm, thái độ cũng có mấy phần xem trọng

Khi này Ngao Bính lại vô cùng lễ độ, hắn thân là vãn bối biết mình nhỏ vai nên liền bước lên chấp tay hành lễ

-"Lý thúc, đã lâu không gặp!"

Mặc dù được Tam Thái Tử gọi một tiếng thúc, nhưng Lý Tịnh lại cảm thấy nặng nề vô cùng, ông bước đến đỡ lễ rồi cố gắng tươi cười

-" Thái tử đừng khách sáo, chẳng hay dạo này Long Vương có khoẻ không?"

-"Gia phụ vẫn an khang, đa tạ Lý thúc quan tâm... à phải rồi, chỉ mới vài năm không gặp mà Na Tra nay đã lớn đến chừng này, nếu ban nãy không phải vì nhìn thấy vết chu sa điểm trên trán thì còn suýt nữa là không nhận ra!"

Hắn vừa nói nhưng ánh mắt lại thuỷ chung nhìn về phía Na Tra, môi bạc lại thích thú mĩm cười

Chẳng qua là do cách đây vài năm khi Na Tra chỉ vừa được thành hình nhân dáng, Long Vương và hắn có đến Lý phủ chúc mừng. Ấn tượng đầu tiên của Ngao Bính đối với tiểu hài tử kia chính là gương mặt đầy đặn phúng phính, đôi môi chúm chím cứ cười tươi không ngớt.

Tuy mọi chuyện xảy ra khá là bình thường nhưng riêng Lý Tịnh thì lại có mấy phần khẩn trương

-"Thái tử, có phải Na Tra đã gây ra chuyện gì rồi không? Thằng nhóc này tính tình có chút tinh nghịch, ta..."

Cũng chính vì khi trước ông quá bận bịu với việc triều chính nên hầu hết thời gian đều dành cho triều đình và cũng vì lẽ đó mà Na Tra từ nhỏ đã không được quản giáo nghiêm ngặt nên tính tình khá ngang bướng, ương ngạnh.

Thế nhưng Ngao Bính cũng đã rất kịp thời trấn an

-"À không, Lý thúc đừng quá lo lắng, Na Tra vô cùng khả ái và ngoan ngoãn, chẳng qua là vì lâu đã lâu không gặp nên có đôi chút bất ngờ mà thôi..."

Lý Dực bị gọi tên thì chợt giật thót mình, tay chân lạnh hết cả lên, chỉ dám nép người sau lưng Ân Thập nương mà trốn tránh, bộ dáng nhút nhát vô cùng.

Khi này Lý Tịnh mới có được mấy phần nhẹ nhõm, chỉ cần Na Tra không gây hoạ hay nói đúng hơn là không mạo phạm đến Ngao Bính thì đã là phúc phần mấy đời tổ tông để lại rồi

-"Đa tạ thái tử đã giúp đỡ! Na Tra, còn không mau đến cảm ơn?"

Mặc dù rất bất mãn nhưng Lý Dực cũng đành phải chấp nhận, dù sao Lý Tịnh cũng đang là cha của y, mà lời cha nói sao có thể cãi được? Huống chi quả thật nhờ có Ngao Bính y mới về được nhà...

-"Na Tra... đa tạ... Thái tử!"

Ngao Bính càng lúc càng thích cái bộ dạng rụt rè, sợ hãi của y rồi, cứ e dè gượng gạo thật sự là khiến cho người khác muốn hảo hảo che chở mà thôi, hắn dịu giọng

-"Gọi ta Ngao Bính!"

-"Đa tạ Ngao Bính ca ca!"

Chỉ bốn từ Ngao Bính ca ca thôi cũng đủ khiến tâm tình Ngao Bính trở nên phức tạp hơn hẳn, thật sự tiểu tử này quá đỗi đáng yêu đi...

Lý Dực nhút nhát, vừa nói cảm ơn xong là liền nấp sau chân Lý Tịnh.

Được một lúc Ngao Bính liền nói tiếp

-"Ta thấy Na Tra rất dễ thương, nhất định hôm nào đó sẽ dẫn đệ ấy xuống tham quan thuỷ cung một chuyến!"

Lý Dực nghĩ thầm trong bụng "chỉ cần đừng gặp lại nhau thì ta đã thầm lạy trời phật rồi, không cần ngươi tốt bụng đâu!"

Lý Tịnh cũng vẫn nghĩ rằng đây là ý tốt của Ngao Bính nên cũng chẳng mấy lo nghĩ mà vui mừng ra mặt

-"Nếu vậy thì tốt quá, đa tạ thái tử!"

-"Cha... nhưng mà con..."

-"Thôi không nói nữa, vào nhà đi!"-

Đợi khi bóng dnags của Na Tra và Ân Thập nương khuất hẳn về phía sau chính điện thì Ngao Bính mới thản nhiên nói.

-"Lý thúc, ta thật sự rất muốn kết thân với Na Tra, không biết có thể đến đây chơi cùng y không?"

Lý Tịnh vốn dĩ rất muốn giữ mối giao hảo tốt đẹp giữa mình và Long Vương, vả lại ông cho rằng ngao Bính xưa này đạo mạo chính trực, ắt sẽ không có ý định tổn hại Na Tra nên không một chút e dè mà đồng ý

-"Nếu vậy thì tốt quá, ta còn lo thái tử sẽ chê Lý Phủ nhỏ bé nữa chứ!"

Được sự chấp thuận của Lý Tịnh, Ngao Bính tâm tình phấn chấn hẳn lên, hắn vui vẻ chấp tay nói mấy lời chào rồi bái biệt rời đi... tuy nhiên thì trong thâm tâm vẫn đâu đó còn vương vấn hình ảnh của một cậu thiếu niên mười ba đang nhìn hắn mà tươi cười rạng rỡ...

******

Lúc bấy giờ Lý Dực đã quay trở về phòng, vừa tung cửa ra thì y đã liền nhìn thấy có cái gì đó được cẩn thận đặt trên bàn và trông chúng thật sự rất quen mắt...

Một dãi lụa dài màu đỏ thẫm được đặt bên dưới một cái vòng tròn màu vàng.

Nếu Lý Dực đoán không nhầm thì đây chính là Hỗn Thiên Lăng và Càn Khôn Khuyên, chúng là hai món pháp bảo vô cùng lợi hại của Na Tra, xuyên suốt trong quá trình trưởng thành thì chúng chính là thứ không thể nào không được nhắc tới.

Lý Dực vừa vươn tay dự định chạm vào thì bỗng dưng dãi lụa màu đỏ cùng cái vòng vàng đó bừng toả ra những tia linh lực vô cùng lạ thường, nó lơ lửng bay lên giữa không trung rồi từ từ xà vào cơ thể của Lý Dực.

Hỗn Thiên Lăng thì quấn hờ hững ngang hai cánh tay Lý Dực từ phía sau. Còn Vòng Càng Khôn thì đã nằm an vị trên vai...

Quả thực đây là nhưng món pháp khí rất lợi hại, tạo cho Na Tra những uy nghiêm cùng chiến tích lừng lẫy... nhưng xem ra, nó lại trở nên khá sai lầm khi đây không phải là Na Tra và y càng không xứng đáng được sử dụng chúng.

Liệu trạch nam chết nhát Lý Dực này sẽ làm nên trò trống gì với hai thứ này? Sẽ làm nên chiến tích vẻ vang, ghi danh sử sách hay vô tình khiến nó trở thành vật quyến rũ người ta thì có vẻ hơi mệt a...

....
.

Lần đầu ta viết đồng nhân, xin quý vị và các bạn độc giả ném đá nương tay! Ui dá....!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro