Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:: Thuyền trưởng Jack . . . là ai vậy? . . .

"Jack Sparrow, vĩnh biệt , nếu như ngươi còn có chút tài cán mà có thể ra khỏi nơi này, ta nghĩ ta cũng không ngại mà tha chết cho ngươi. Đương nhiên chỉ là vọng tưởng mà thôi ha ha ha. . . .". "Ha ha ha. . . . Chúc ngươi may mắn!" Thuyền viên trong nhóm hai mắt sáng rọi, cái kho báu kia bọn họ đã biết, có nó, mỹ nữ, rượu ngon còn có những ngày an nhàn tự tại, không còn xa nữa rồi .

Gió biển thổi mang theo những tiếng hoan hô bay đi, mà tên nam nhân bị bỏ lại hai mắt trống rỗng nhìn trời, chẳng ai chịu nỗi cái đả kích khi bị người thân mà mình tín nhiệm nhất ruồng bỏ, Jack ngẩng lên cười to, lớn tiếng xướng lên điệu khúc hải tặc, nhưng không còn hào sảng như xưa nữa, mà mang theo âm hưởng cô đơn, hướng về phía tôi.

Chiếc thuyền kia cũng không lưu lại lâu trên đảo, tôi cũng đánh bạo bơi về đó, nhưng không hiểu sao nó lại dừng gần bờ một lúc, tôi cũng thái độ cẩn thận tới gần , âm thanh gì kia? Trên đảo truyền đến một thanh âm khàn khàn cô đơn, là ai ở đó ca hát?

"Yo ho, haul together, hoist theColors high . . . . ."

Ca từ bừa bãi không nghe ra gì cả, ở trong nước biển bồi hồi một lúc, hơi tới gần một chút. . . Hẳn là không sao đâu? Sẽ không bị phát hiện đâu. . . . Thân thể đã nhẹ nhàng hướng về nơi cách tên hải tặc không xa, không biết bao năm tháng trôi qua dưới đáy biển, tôi thừa nhận sẽ có hơi kích động khi nhìn thấy cái người kia, cũng có tò mò, ví dụ như chiến thuyền kia, hay như tên nam nhân đang hát đó.

Mặt trời đang lặn dần về phía tây, dư quang chiếu trên mặt nước xinh đẹp lạ kì, nhưng Jack làm gì có tâm tình thưởng thức, hắn đang cố gắng thoát khỏi cuộn dây thừng trói lấy mình một cách đầy khó khăn, cách đó không lâu còn bị Barbossa ném cho khẩu súng, ngoài nó ra thì giờ hắn cũng chỉ còn lại bộ trang phục trên người."A, thuyền trưởng Jack vĩ đại nhất định sẽ thoát khỏi đây thôi, đương nhiên, ‘anh hùng trên đảo’ xưng hô kiểu này cũng thật hay đấy."

Jack lẩm bẩm, không cho hắn nói, không chừng hắn điên mắt, "Ồ! Có gì ở đây không? Tốt nhất là mỹ nữ, nếu có thêm rựơu lại càng tốt. Barbossa luôn keo kiệt, rựơu Rum tên tàu Ngọc Trai Đen khó khăn lắm ta mới tìm được, ôi chao, trói chặt quá đấy."

Jack, không để ý hình tượng ở trên bờ cố gắng giãy giụa, ngốc dạng này lần đầu tôi thấy. Tôi không mở miệng, đầu tiên là thăm dò xung quanh đảo một chút, không biết có nên thất vọng hay không vì đây đúng là hòn đảo duy nhất ở nơi này, được rồi, đi xem tên ngốc kia.

Thấy hắn bị trói hai tay sau lưng, thoạt nhìn bên người còn có một khẩu súng ống, còn có trang phục của hắn nhìn cũng không tốt lắm. Tôi đã rất cẩn thận để không phát ra âm thanh gì, nhưng tên nam nhân đó ánh mắt chính xác là đang nhìn tôi, ánh mắt sắc bén làm tôi có muốn chạy cũng không được, trời ạ! Trong khoảnh khắc, tôi cứ nghĩ là mình đã bị hắn giết chết rồi!

Hắn trầm mặc đánh giá tôi, hai mắt lóe sáng, "Úi chà ~ thật là xinh đẹp, chẳng lẽ thượng đế thương tình cho thuyền trưởng Jack ta hay sao?" Hắn nói thật khó hiểu, đối với tiếng Anh tôi cũng không quen thuộc lắm nên thật khó khăn để mà đoán ra nghĩa của nó, tôi nghĩ hắn không bị điên thì cũng là tên hoang tưởng. Tôi cẩn thận đánh giá hắn, không dám tới gần hắn quá, tuy là bị trói lại, tôi cũng không thể mạo hiểm.

Thắt lưng rách nát cùng cái quần bò màu đỏ, trừ bỏ bên hông hắn đeo không biết có phải châu báu hay không, tuy rằng tôi nghĩ khả năng rất lớn là giả mạo , tóc dài nghiêng về một bên còn có trên đầu đội một cái mũ kỳ lạ, nếu có thể nói tôi nhất định sẽ phê bình mắt thẩm mỹ của hắn, nhìn tệ quá .

Jack tuy rơi vào hoàn cảnh này, nhưng cũng rất biết thưởng thức thân hình hơn phân nửa đang ngâm trong nước của mỹ nữ, có thể nói đây là nữ nhân đẹp nhất mà hắn từng gặp, có lẽ, nàng ta không phải người. Ánh mắt hài lòng nhìn về đám bèo nàng bọc trước ngực đang ẩn giấu trong nước, giống như đang đánh giá.

Tôi cảm thấy bị mạo phạm, bởi vì không có vải nên trước ngực chỉ dùng bèo để che, mà hắn dường như không có một chút lễ phép, khi mới chỉ nhìn thấy chiếc thuyền tôi đã đoán được đây chính là Âu Mĩ, mà diện mạo của tên nam nhân này cũng chứng minh được phỏng đoán của tôi là đúng. Thử há miệng, chán nản phát hiện mình thật sự không nói được, vì thế cũng không đáp lại hắn được, tôi hướng về chỗ cao hơn của bờ biển, với động tác của tôi, cái đuôi màu lam cũng bị lộ ra.

"Trời à, cô là nhân ngư? Lần đầu tiên tôi gặp đấy." Jack xoay mình tới sát tôi, tôi trừng mắt liếc hắn, đổi lấy hắn cười to, "Ha ha. . . Xem ra tiểu thư đây tính tình hơi khó chịu." Tôi cũng không có tâm tư mà để ý tới hắn, bởi vì cái đuôi của tôi đang biến đổi.

Chút tia sáng mặt trời cuối ngày chiếu vào cái đuôi của tôi biến nó thành một đôi chân trắng nõn nà, trên đùi được một thứ vải mỏng che lại, nếu có thể, tôi thật muốn thét lên đây này. Mặc dù cũng hi vọng biến thành người, nhưng đích thực nhìn nó biến đổi như vậy làm tôi rất kích động.

"Đúng là hết sức kinh ngạc nha, này , nhân ngư tiểu thư, có thể cho tôi một ân huệ?" Theo bản năng tôi nhíu máy hỏi: "Cái gì?" Khi mà cái thanh âm trong suốt kia vang lên tôi đã phải cố gắng biết bao nhiêu để bình tĩnh lại, nhưng vẫn khó dấu nổi vui mừng, tâm tình vui sướng hướng về tên nam nhân đang ở trên bãi cát.

"Có thể giúp tôi cởi thứ này ra không?" Nói xong liền vừa bĩu môi vừa cười, làm cho khuôn mặt vốn tuấn tú bao nhiêu lại trở nên méo mó, 'Tên điên' là lời định nghĩa của tôi dành cho hắn, nhưng cũng chỉ là tôi nghĩ vậy. Nam nhân này thoạt nhìn có vẻ hơi tệ, nhưng tôi còn phải dựa vào hắn để ra bên ngoài, hơn nữa nếu hắn có gây bất lợi với tôi, thì chỉ cần vứt hắn ra ngoài biển là xong .

"Được thôi, nhưng vì an toàn của tôi, tôi đành phải vứt vũ khí của anh đi chỗ khác." Tôi liếc mắt qua súng lục cùng kiếm của hắn. Nhưng tên nam nhân đó tựa như không muốn thỏa hiệp, hắn vẻ mặt nhàn rỗi nhìn tôi, ánh mắt lại như đang dò xét."Cũng chỉ còn cách đó, thề với chúa, tôi sẽ không làm hại tới tiểu thư, dù sao, tôi cũng là đàn ông."

Tôi cảm thấy thật ghê tởm, tức giận tới gần hắn, "Tôi nghĩ hải tặc như anh, còn có chuyện ác nào chưa làm?" Hắn như bị kinh ngạc trong một khoảnh khắc, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại bộ dạng cà lơ phất phơ, sà sát vào người tôi ngửi ngửi, "Cô đúng là một tiểu thư, cô biết tôi là ai không? Thuyền trưởng Jack vĩ đại đấy, biết chưa?"

"Hừ! Cái tên lưu manh thối! Ai biết anh !" Cởi trói giúp hắn xong tôi liền cách xa hắn một khoảng ."Ôi, có được tự do thật sự rất tuyệt, cảm ơn cô nhân ngư tiểu thư. Có thể cho tôi biết tên không." Jack làm bộ như một quý ông, cố ý gập người hôn tay tôi, thật sự vựơt quá nhẫn nại rồi.

"Đủ rồi tên kia. Tôi giúp anh nhưng cũng có điều kiện. Anh phải kể cho tôi vài chuyện ở ngoài kia." Jack một tay sửa sang lại mũ nhìn tôi nghi vấn hỏi: "Chẳng lẽ nhân ngư tiểu thư đối với nhân loại lại cảm thấy hứng thú?" "Gọi tôi Audrey cảm ơn." Tôi quăng đại một cái tên vừa nghĩ ra, so đo với tên này làm tôi thật bực bội cực kỳ.

"Đúng vậy, tôi cảm thấy thật hứng thú, anh cứ nói những gì tôi yêu cầu, không cần gì thêm đâu." ". . . Được rồi, Audrey, cô thật chẳng thân thiện." Tôi áp chế cơn tức nói: "Vừa này là thuyền gì vậy? Thuyền hải tặc sao?"

Trong một khắc nào đó Jack đã không còn cười, hai mắt nhìn về tôi thật lạnh nhạt, khó khăn lay dịch cơ thể, thật lâu sau đó hắn đặt hai tay sau lưng nằm ngửa trên bờ cát, khàn khàn nhỏ giọng nói: "Đó là tàu Ngọc Trai Đen, là con tàu mà tôi rất thích. . . . Nhưng bây giờ cũng không còn là của thuyền trưởng Jack nữa, nhưng tôi muốn trở lại ." Jack vẻ mặt nghiêm túc, tôi cũng biết là hắn không nói dối, nhưng trong lòng tôi cũng phi thường kinh ngạc.

Hải tặc! Còn có trang phục của hắn, tôi xuyên không cũng thật xa. Tôi lập tức cau mày, Châu u vào thời gian này đầy nguy hiểm. "Năm này là năm bao nhiêu?" "1720, cô thật sự chưa bao giờ ra ngoài sao? Còn có cô ăn thịt người phải không?" "Không có. Thôi đủ! Anh cho tôi là cái gì mà lại đi ăn thịt người?"

Tôi ghê tởm cùng chán ghét nhìn hắn, mà hắn thì như cố ý lộ ra biểu tình “may mắn cô không ăn thịt người” , anh cũng đủ khốn nạn! Một ngày nào đó anh sẽ bị quỷ Satan đem đi! Đêm đến, tôi vẫn tiếp tục hỏi. Cùng với tên nam nhân tuy không tôn trọng phép tắc gì nhưng cũng kiên nhẫn trả lời, tôi đối với việc bản thân còn sống cũng ý thức sâu sắc, phải biết rằng cái chết luôn luôn hiện hữu trước mặt bất cứ ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro