Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn ngày ngày ngẩn ngơ thất thần bên Hồng Liên Thủy Tạ, trong lòng ôm một chiếc hộp gấm chứa đựng một chút bóng dáng cuối cùng  còn sót lại của người ấy.......

------------------------------------------------------------------

Sở Vãn Ninh chết đến tháng thứ bảy, Đạp Tiên Quân tựa lưng vào cây hải đường, rót một bình Lê Hoa Bạch vào miệng, thần trí sớm đã mơ hồ, nhưng một tay vẫn một mực trân trọng bảo vệ chiếc hộp gấm trong ngực đến cực điểm, ngón tay không tự giác vuốt ve hoa văn tinh xảo trên hộp gấm, tựa như yêu mến vỗ về ái nhân vậy.

Không hỏi ngày đêm, không hỏi đông hạ, Hồng Liên Thủy Tạ, dưới cây hoa hải đường vĩnh viễn không héo tàn cô linh, hương Lê Hoa Bạch, một chiếc hộp gấm, say sinh mộng tử, ngày lại qua ngày.

Tống Thu Đồng bị chặn bên ngoài kết giới của Hồng Liên Thủy Tạ, bực bội sốt ruột nắm chặt quả đấm, từ sau khi Sở Vãn Ninh chết, chỗ dựa vững chắc của nàng ta sụp đổ trong phút chốc. Suốt bảy tháng trời, không giết chóc tàn sát, không mở rộng lãnh địa, thậm chí Đạp Tiên Quân còn chưa từng thao túng cờ Trân Lung khiến người khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật đó. Cả ngày tinh thần suy sụp, say mèm dưới tán hải đường, để mặc cho Đạp Tuyết Cung triệu tập nghĩa quân, khởi nghĩa tạo phản.

Đám người trong cung đều lo âu sợ hãi, bọn họ vốn cho rằng những ngày Đạp Tiên Quân ủ rũ sẽ khép lại. Nhưng ngàn vạn không ngờ, suốt bảy tháng liền, hắn gần như chưa từng ra khỏi Hồng Liên Thủy Tạ. Trong lòng Tống Thu Đồng biết, nếu như không để cho Đạp Tiên Quân trở về nguyên trạng bạo quân, sợ là cách thời gian đỉnh Tử Sinh bị tiêu diệt không còn nhiều nữa.

Nàng ta không quan tâm đến chuyện sống chết của Đạp Tiên Quân, nhưng không muốn sau khi chỗ dựa vững chắc chết đi, bản thân cũng gặp phải tai họa.

"Hoàng hậu nương nương" Sau lưng, một đại cung nữ tiến đến, cúi người nói khẽ, "Đã mang người đến rồi."

Tống Thu Đồng quay lại, nhìn nam tử xinh đẹp thanh tú phía sau, nét ôn nhu hết thảy trong mắt của người đó, giống nàng ta đến năm phần.

"Sư công tử, chào ngươi."

Tống Thu Đồng khẽ hành lễ, vị nam nhân trước mặt nàng ta tên Sư Minh Tịnh này, có dáng vẻ thiên nhân khiến người khác thán phục. Lần đầu tiên Tống Thu Đồng gặp y, răng hàm suýt nữa cắn nát. Đây chính là bạch nguyệt quang của Đạp Tiên Quân, là kẻ hắn khắc sâu trong linh hồn, là người hắn điên cuồng trân ái nhất, trên thế gian này không ai sánh bằng. Nàng ta cực kỳ căm hận, biết rõ người này quay về sẽ khiến cho địa vị của nàng ta không còn vững chắc, suy cho cùng những ân sủng mà nàng ta có được chẳng qua đều là vì giống người này mấy phần.

Nhưng điều làm Tống Thu Đồng không nghĩ đến là, sau khi Sư Minh Tịnh chết đi sống lại, Đạp Tiên Quân lại không lộ ra nhiều sự quan tâm thân thiết, hắn dành cho y một cuộc sống cao sang xa hoa nhất thế gian, ung dung giữa nhung lụa có người chăm sóc bảo hộ. Nhưng trong bảy tháng sau khi y sống lại này, số lần Đạp Tiên Quân đến thăm Sư Minh Tịnh chỉ đếm trên ngón tay, dẫu có đi, cũng không quá thời gian một chén trà. Sư Minh Tịnh không được ban cho hàm tước tôn xưng, vẫn chỉ là một Sư công tử cao quý như trước, ngôi hậu của Tống Thu Đồng cũng chưa từng bị lung lay.

Nhưng càng làm Tống Thu Đồng kinh ngạc, là Sở Vãn Ninh, nàng ta đã từng cho rằng người này chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi ti tiện Đạp Tiên Quân dùng để phát tiết ái dục bẩn thỉu. Cái chết của y, cuối cùng lại khiến cho Đạp Tiên Quân triệt để sụp đổ hoàn toàn. Nàng ta bỗng nhiên vừa sợ hãi vừa không thể tin vào điều vừa nhận ra, đối thủ của nàng ta căn bản không phải là Sư Minh Tịnh, mà chính là Sở Vãn Ninh tuổi sắp tứ tuần, người nàng ta luôn không ngừng coi thường, dương dương tự đắc, thậm chí còn từng ức hiếp lăng nhục.

"Cùng ta đi khuyên nhủ bệ hạ đi." Tống Thu Đồng nói với người bên cạnh, nàng ta chỉ có buông xuống mâu thuẫn với tên bạch nguyệt quang này, hòng liên thủ với y, kéo lại chỗ dựa bất biến của nàng ta "Hai ta u sầu không dứt, bệ hạ cũng không phấn chấn trở lại, chỉ e thiên hạ đại loạn."

Nói đoạn, Tống Thu Đồng quỳ xuống, quỳ gối bên ngoài kết giới của Hồng Liên Thủy Tạ. Nàng ta đột nhiên nhớ tới, nhiều năm trước lúc bản thân cùng Đạp Tiên Quân ở nội điện tìm hoan mua vui, Sở Vãn Ninh quỳ trong đêm tuyết đã tàn ánh lửa. Bây giờ, nàng ta cũng quỳ xuống cầu kiến, nhưng còn không bằng chính mình năm đó. Bên cạnh Đạp Tiên Quân của hiện tại không có mỹ nhân ca múa vây quanh, thứ ở bên chẳng qua chỉ là một nắm vụn cây khô tàn người đó để lại.

Sư Minh Tịnh nhìn nàng ta một cái, rồi cũng quỳ xuống theo. 

Tống Thu Đồng nói với lão Lưu trông coi Hồng Liên Thủy Tạ: "Đi bẩm báo bệ hạ, ta và Sư công tử quỳ ở đây, xin bệ hạ gặp một lần."

Lão Lưu đáp ứng, bẩm báo với Đạp Tiên Quân ngồi dưới tán hoa hải đường, hắn chỉ dùng ánh mắt trống rỗng ngắm nhìn hoa sen trong hồ, không hề trả lời. Mãi đến khi trời tối, phụng theo mệnh lệnh của Tống Thu Đồng, lão Lưu lại mở lời lần nữa: "Bệ hạ, nương nương thân thể yếu ớt, đã quỳ ở bên ngoài hơn nửa ngày rồi."

Đạp Tiên Quân lúc này thu lại ánh mắt đặt trên hoa sen, có chút thất thần vuốt ve hộp gấm trong lòng, hồi lâu mới đáp: "Đã không phải là tiết đông lạnh giá, cũng chẳng có tuyết tích tụ, mới quỳ có nửa ngày, thì có làm sao."

Lão Lưu biết là Đạp Tiên Quân đang oán giận năm đó Sở tông sư quỳ trong đêm tuyết, thở dài, sau lại đáp: "Dù nương nương không sao, nhưng còn Sư công tử hắn..."

"Bảo bọn họ về đi." Đạp Tiên Quân đứng dậy, đi vào phòng ngủ của cố nhân, "Không cần uổng công, bổn tọa không gặp ai hết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro