Chap 3 : Hoàng Bắc Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3 : Hoàng Bắc Nguyệt

 Tang Mộng Điệp thẫn thờ, nhìn mãi về phía xa. Nàng chậm rãi đứng dậy, lấy tay quẹt nước mắt. Trời cũng không còn sớm nữa, nàng cũng phải về nhà rồi.

 Nàng nhìn chiếc nhẫn, khẽ vuốt ve, rồi tự mỉm cười. Đây cũng có thể coi là món quà cuối cùng của sư phụ tặng nàng nhỉ...

  Mộng Điệp quay sang Hỏa Liệt Diễm Chu Tước, cười nhẹ :

 - Bây giờ ta chưa mạnh, không thể quá phô trương thân và thực lực. Đành để ngươi chịu khổ trong không gian linh thú rồi.

 Hỏa Liệt Diễm Chu Tước gật đầu, chui vào không gian linh thú. Nàng thoáng chút ngần ngừ, rồi phi thân ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm.

 Dưới ánh trời đỏ rực, bóng áo choàng đen phiêu lãng trong cơn gió...

 ****

 Hai ngày sau :

 Mộng Điệp mệt mỏi lấy khăn lau khô mồ hôi trên trán. Từ lúc hàng phục được Hỏa Liệt Diễm Chu Tước, nàng đã là Thập Tinh Triệu hồi sư. Thật là may mắn a...

 Chậc, luyện công một mình thế này thật khổ, giá như có sư phụ ở lại thì tốt quá...

 Trong nhà, mọi người ai cũng bận cả, chỉ có mẫu thân và sư huynh của nàng là rảnh rỗi một chút. Nhưng chả lẽ lại mời mẫu thân cùng luyện công, sư huynh thì...chậc, hình như lại biến đi đâu tán mấy cô tiểu thư nhà giàu rồi !

 Nàng đưa chén trà lên miệng, ngước mắt ngắm nhìn bầu trời đêm vằng vặc, nhàn nhạt mỉm cười. Đã một năm nàng ở đây rồi nhỉ...

 Một năm...

 Tang Mộng Điệp suýt nữa thì phun ra một ngụm trà. Một năm từ thời điểm nàng xuyên không chính là lúc Hoàng Bắc Nguyệt, nữ chủ chân chính xuất hiện !

 Nàng nuốt ực miếng nước trong miệng. Chuyện này mà cũng quên được, đầu óc ta bị làm sao thế a...

 Mộng Điệp cười ngu ngơ, tự chấn an bản thân. Hí Thiên vẫn chưa xuất hiện, mà đúng hôm nay là tròn một năm nàng xuyên không. Hoàng Bắc Nguyệt sẽ xuất hiện vào buổi tối, nàng đến xem một chút cũng không vấn đề gì nhỉ.

 Mộng Điệp choàng chiếc áo của hắc y nhân, uống một viên linh dược. Linh dược này kết hợp với ẩn thân thuật mà nàng học có thể ẩn giấu khí tức với những người có thực lực cao hơn. Nghĩ vẫn chưa an tâm, nàng lại lôi ra một đống thuốc mà uống ừng ực ="=

 Nàng phi thân, biến mất vào trong màn đêm...


  Chậc, thủ vệ ở phủ Trưởng công chúa phát quàng hay sao ! Nàng đi mà cứ như vào nơi không có người vậy. Hay là do nàng uống thuốc nhỉ.

 Mộng Điệp cẩn thận tìm cho mình một cây cao và to lớn xum xuê, giấu kín mình vào trong đám lá, chỉ để lộ hai con mắt. Mộng Điệp đang tự hình dung mình là một tên ăn trộm...

 Xong xuôi, nàng xoáy mắt nhìn vào bên trong của Từ đường. Một nữ tử nhỏ nhắn, nhìn xa có chút xanh xao gầy gò, đang nằm bất tỉnh trên nền đá lạnh ngắt

 Mộng Điệp nhìn nàng không khỏi xót xa, đường đường là một quận chúa mà lại bị đối xử như vậy...

 Nữ nhân nọ đột nhiên ngồi dậy, làm gì đó trong Từ Đường rồi bước ra ngoài...

 Tang Mộng Điệp cười nhẹ, Hoàng Bắc Nguyệt xuất hiện rồi...


 Sửa lại một chút làn váy trắng thuần, Hoàng Bắc Nguyệt từ trong từ đường chậm rãi đi ra ngoài.


" Chán ghét , không nên ở chỗ này nha , trong từ đường còn có người a ~ "

Một giọng nữ mềm mại vang lên ở góc sân tối tăm.

" Sợ cái gì? Cái quỷ bệnh bên trong có thể thế nào ? Ngươi không phải nói rằng nàng bị ngu ngốc sao ? Cả nô tài cũng không sánh nổi nữa là. Hắc ! "

Quỷ bệnh? Ngốc tử? Cả nô tài cũng không bằng ? Quả nhiên trước kia Hoàng Bắc Nguyệt quá nhu nhược a.

" Nhân gia thẹn thùng nha ~ ~ ~ "

" Thẹn thùng cái gì chứ ? Bảo bối, nhanh lên, ta chịu không nổi nữa ~~ "

Sột sột soạt soạt, tiếng cởi quần áo vang lên, sau đó chính là một trận dồn dập tiếng thở dốc cùng tiếng cơ thể va chạm.

Vừa đến đã gặp được chuyện như vậy , thật xui xẻo!

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua , nương theo ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, rọi trên mặt nàng.

Sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu, bởi vì quanh năm uống thuốc mà hốc mắt có vẻ lõm vào, hơn nữa quỳ một ngày một đêm, sắc mặt nàng lại càng tiều tụy, đầu tóc rối bời, quần áo màu trắng phiêu phiêu đãng đãng.

Bên trong góc , một nam nhân to khỏe đem một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi áp lên trên tường, đang phấn khởi làm động tác, hoàn toàn không biết nguy hiểm trí mạng đang chậm rãi tới gần !

Cô gái kia cũng bắt đầu mê loạn, từng tiếng rên rỉ dâm mỹ thốt lên, hai cái chân trắng nõn như rắn nước quấn chặt lấy eo của nam nhân.

Trong từ đường vốn yên tĩnh, lại bị cái thanh âm này phá hỏng.

Trưởng công chúa linh vị đang ở bên trong, hai người kia cư nhiên liền ở ngay đây làm nên chuyện tình đáng xấu hổ như thế, một chút cũng không biết tôn trọng vong linh người đã khuất.

Cũng bởi vì nữ nhi mà trưởng công chúa lưu lại mắc bệnh ngu ngốc bẩm sinh, cho nên đám nô tài bọn họ đều trở nên vô pháp vô thiên như vậy sao ?

 Tang Mộng Điệp ba vạch hắc tuyến chậm rãi chảy trên mặt. Nếu tính theo tuổi thật, nàng mới chỉ mười chín thôi a. Xem mấy cái này chân thật như thế, có phải muốn hủy bỏ sự " trong sáng " của nàng không a~

 Hoàng Bắc Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, một bước đi tới, vừa vặn thiếu nữ kia ngẩng đầu lên, chợt vừa nhìn thấy nàng một thân bạch y khinh khinh bước tới, liền sợ đến mức hoa dung thất sắc.


" Qủy , quỷ....... "

" Nào có qủy? Quỷ bệnh thì có một cái trong kia, mau, nhanh, bảo bối, ta...... Ách...... "

Trong cổ họng chỉ kịp phát ra một ít thanh âm mơ hồ, liền 'cùm cụp' một tiếng, cổ của nam nhân liền bị bẻ gảy !

" A — " Thiếu nữ kia trừng lớn hai mắt sợ hãi kêu.

" Muốn chết thì cứ việc gọi. " Đem thi thể nam nhân kia ném xuống đất, Hoàng Bắc Nguyệt xoa tay vào áo của thiếu nữ.

Cái nam nhân buồn nôn đê tiện kia, ngay cả việc giết hắn đều cảm thấy buồn nôn, nếu không phải hắn dám sỉ nhục Huệ Văn trưởng công chúa, nàng cũng không thèm giết hắn. Ô uế tay của chính mình !

Thiếu nữ nghe vậy, quả nhiên nhanh chóng ngậm chặt miệng của mình lại, cả người run cầm cập.

Nương theo ánh trăng nhìn lại, khuôn mặt này, không phải là tam tiểu thư quỳ ở trong từ đường sao ? Vì sao, chẳng lẽ là quỷ hồn tiểu thư đến đòi mạng ?

" Ta không phải quỷ hồn. " Lau sạch tay, Hoàng Bắc Nguyệt khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười băng lãnh mười phần, " Ngươi nếu dám tiết lộ một chữ ra bên ngoài, kết cục liền giống như hắn, đừng nghĩ đi cáo trạng với Cầm di nương, ta không phải Hoàng Bắc Nguyệt của trước đây. "

Không có người nào dám cầm cái mạng nhỏ của chính mình đem làm trò đùa, đặc biệt là sau khi tận mắt nhìn thấy nàng không chút lưu tình bẻ gảy cổ một người!

Bội Hương trong lòng giờ khắc này chỉ có một ý nghĩ: Vị tam tiểu thư này, tuyệt đối là bị quỷ phụ thân rồi !

Mới vừa rồi nàng quả thực như tu la chuyển thế, phần tàn nhẫn cùng băng lãnh kia, làm cho nàng lông tơ dựng đứng ! 

 Mộng Điệp trên cây khẽ mỉm cười, không hổ danh là nữ chính, bá đạo a~

  Thân thể tuy gầy yếu nhưng không phải kiểu yếu đuối mong manh chỉ cần gió thổi một cái là bay như trước kia. Mà hiện tại, toàn thân vị tam tiểu thư kia tỏa ra một loại khí tức ưu nhã quý tộc, cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm, khiến cho mọi người có cảm giác phải cúi đầu xưng thần trước mặt nàng.

 Bội Hương run cầm cập, liếc mắt nhìn xuống dưới...

 Nàng không có nhìn lầm chứ, đây thật sự là tên phế vật quỷ bệnh vô dụng kia sao ?


Bất kể như thế nào đi nữa, hiện tại nàng cảm thấy nàng không đắc tội nổi tam tiểu thư a.

" Tam...tam tiểu thư, trước đây là ta sai rồi, van cầu ngươi lưu lại cho ta cái mạng nhỏ này đi, ta về sau cũng không dám nữa. "

Nhớ lại trước đây nàng và những người khác đều cùng nhau ức hiếp tam tiểu thư, Bội Hương liền cảm thấy trên cổ từng trận ớn lạnh.

Nàng chỉ là một nha hoàn, chỉ có mấy phần sắc đẹp, vì sinh ra địa vị đã thấp kém nên
bình thường nàng vô cùng ghen tị với các tiểu thư quý tộc, mà vừa vặn Hoàng Bắc Nguyệt yếu đuối không có năng lực tự bảo vệ lại là tiểu thư dòng chính trong trưởng công chúa phủ. Đây là ước ao của nàng a ! Cũng bởi vì đố kị, nàng luôn bắt nạt Hoàng Bắc Nguyệt gấp bội lần.

Nàng luôn cho rằng, tiểu thư thì thế nào ? Cho dù là tiểu thư thì nàng cũng có thể tùy ý đánh chửi ! Địa vị của nàng còn trên cả tiểu thư dòng chính !

Nhưng hiện tại, cho dù cho nàng thêm mười lá gan, nàng cũng không dám đi bắt nạt tam tiểu thư nữa !

" Muốn ta lưu lại cái mạng nhỏ cho ngươi, liền nhìn xem cái miệng của ngươi có nghe lời hay không. "

Vốn là sẽ giết luôn con nha hoàn này, bởi vì theo như ký ức của Hoàng Bắc Nguyệt thì nha đầu này cũng không ít lần khi dễ nàng. Bất quá nghĩ đến nàng vẫn còn một chút tác dụng, tạm thời liền tha cho nàng ta đi.  

 " Nô tỳ nhất định nghe lời , nhất định nghe lời ! "


" Đem thi thể xử lý. " Nhàn nhạt phân phó một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp đi ra khỏi từ đường yên tĩnh.

" Nguyên lai phế vật trong trưởng công chúa phủ lại bá đạo như vậy. "

Thanh lãnh thanh âm như một cơn gió nhẹ nhàng vang lên.

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cả kinh. Là ai lại có thể lặng yên không một tiếng động trốn ở chung quanh khiến nàng không hề phát hiện chút nào ?

 Mộng Điệp cười, nam chủ xuất hiện rồi, không ngoài dự đoán a.

   Hoàng Bắc Nguyệt hơi hơi nhíu mày.


Dung nhan tinh xảo khiến người ta hô hấp đình trệ, bạch y làm nổi bật lên làn da trắng nõn, mày kiếm hơi nhíu, đôi tử mâu trong màn đêm lại nhiều hơn một phần quang mang mênh mông, tựa như ma mà không phải ma , tựa như thần lại không phải thần. Sống mũi cao, đôi môi màu hồng nhạt nhưng lại tựa như ác ma, khiến người ta mê mẩn.

Từng trận gió nhẹ khẽ lướt qua, đem vài sợi tóc đen khẽ vuốt qua hai gò má, ngũ quan đó thấy thế nào cũng đều vô cùng hoàn mỹ không có tỳ vết, đoạt hết vẻ đẹp phong hoa tuyết nguyệt trên nhân gian, nhưng lại không có vẻ âm nhu nữ khí, sắc mặt tỏa khí thế sát phạt bén nhọn vừa vặn làm hiển lộ ra khí phách của hắn.

Hắn dựa vào một nhánh cây, tròng mắt tử sắc dưới ánh trăng lại hiện ra vài phần tà khí.

  Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay nhìn hắn.


Người này không tồn tại ở trong ký ức của Hoàng Bắc Nguyệt, hắn không phải người trong trưởng công chúa phủ, hơn nữa tuyệt đối cũng không phải người Nam Dực quốc !

Có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở chung quanh nàng, người này tuyệt đối không đơn giản !

Bất quá, mặc kệ hắn là ai, chuyện này đều không liên quan đến nàng.

" Bớt lo chuyện của người khác thì mạng mới dài. "

Thu hồi ánh mắt, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không quay đầu lại liền trực tiếp ly khai.

Thật là một tiểu nha đầu lãnh khốc cao ngạo !

Phong Liên Dực cười nhạt, dung nhan pha trộn giữa hai loại khí chất của ác ma cùng thiên thần khiến linh hồn người khác cũng theo đó đắm chìm vào mênh mông.

Hoàng Bắc Nguyệt....... Không nghĩ tới vô tình đi đến trưởng công chúa phủ một chuyến, cư nhiên sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Thời điểm cần ngoan độc liên không hề nương tay, thời điểm nên lạnh lùng cũng không hề quay đầu lại, hắn đột nhiên cảm thấy rất hứng thú đối với tiểu gia hỏa này a.  

 Mộng Điệp khóc thầm trong lòng. Người đằng kia a, thu hào quang lại một chút !


" Điện hạ...... " Trong bóng tối truyền đến một tiếng gọi khẽ. Phong Liên Dực vung tay lên, bạch tụ (tay áo màu trắng) tung bay, bóng dáng quỷ mị trong nháy mắt liền biến mất trong màn đêm

 Chờ hai người đi khuất, Mộng Điệp cũng rời khỏi chỗ nấp, chậm rãi quay lưng trở về...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro