Chap 3: Kết giao bằng hữu. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi được nửa đường, bỗng nhiên một chi đội ngũ phi thường khí phách từ phía trước chạy nhanh về phía đám người Tiêu Trọng Kì. Trong đội ngũ kia ít nhất cũng có năm vị triệu hồi sư.

Địa phương bọn họ đi qua đều lưu lại một mảnh liệt diễm nóng bức cùng một trận băng phong lạnh buốt hỗn hợp lại với nhau.

Trừ những người đó ra, trên bầu trời vẫn còn hai vị triệu hoán sư nắm giữ phi hành linh thú, một trước một sau đi theo.

  Linh thú đi trước nhất là, trên người Tử Diễm xoay tròn bay lượn, trên thân thể khổng lồ ẩn hiện hồng quan. Hồng quan cùng Tử Diễm quấn quýt, khí thế như hồng, toàn bộ thiên địa đều vì ngọn lửa kia mà ảm đạm thất sắc.

"Là Tử Diễm Hoả Kì Lân!"
"Là Tử Diễm Hoả Kì Lân của thái tử điện hạ, là một trong Ngũ linh, quá cường hãn!"

Đoàn dong binh lập tức dừng lại quan sát, người nào người nấy trên mặt đều lộ ra thần sắc sùng bái.

Triệu hoán sư, chức nghiệp khiến vạn người hâm mộ a. Trở thành một tên Triệu hoán sư là giấc mơ tha thiết của bao người nha!

Triệu hoán sư có thể gọi ra linh thú đã vô cùng mạnh mẽ, ở trên đại lục tuyệt đối được tính là cao thủ trong cao thủ.

Mà Thái tử Chiến Dã của bọn họ chỉ mới có mười sáu tuổi đã là Cửu Tinh trung cấp Triệu hoán sư. Không chỉ như vậy, triệu hoán thú của hắn là một trong Ngũ linh -Tử Diễm Hoả Kì Lân!

Hắn là Triệu hoán sư thiên tài nhất của cả Tạp Nhĩ Tháp đại lục gần trăm năm nay.

Người của Nam Dực quốc chỉ cần vừa nhắc tới Thái tử Chiến Dã liền trở nên kích động, trên mặt đều lộ ra thần sắc sùng bái. Thái tử điện hạ là niềm kiêu hãnh của Nam Dực quốc a!

Tuy cách xa nhau một khoảng nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Tử Diễm quấn Hoả Kì Lân tuỳ tiện phát ra, nó là chí tôn trong đám Linh thú Hoả thuộc tính, bởi vậy đặc biệt kiêu ngạo.

Trên lưng hắn, một hắc bào tuấn mỹ thiếu niên thần tình lạnh nhạt ngồi đó
được Tử Diễm cùng hồng quang bao,  phủ, có cảm giác phiêu dật xuất trần.
Thân thể toát ra vẻ cao quý khiến đám thiếu niên xung quanh sinh lòng kính ngưỡng.

Tất cả mọi người chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt một thân lãnh khốc, chiếc áo choàng màu đen tung bay trấn định như thường.

"Cộc, cộc, cộc" _tiếng bước chân của ngựa vang lên làm thu hút sự chú ý của mọi người. Một con ngựa màu trắng tuyết đi tới. Trên ngựa là một thiếu niên tóc đen mắt xanh đang cưỡi, ngồi trước thiếu niên đó là một đứa nhóc tầm 5-6 tuổi một thân bạch y trái ngược với Hoàng Bắc Nguyệt đang đi tới chỗ Bắc Nguyệt. Nhan Song Tuyết mở miệng chào Hoàng Bắc Nguyệt :
- Thật có duyên nha Hí Thiên các hạ.

Hoàng Bắc Nguyệt khó chịu nhìn Nhan Song Tuyết rồi thúc ngựa hướng rừng rậm phóng đi.

Sắc mặt Chiến Dã thoáng trầm xuống. Không hiểu sao trong lòng xuất hiện một tia kì dị, hắn lập tức điều khiển Tử Diễm Hoả Kì Lân đuổi theo. Đoàn dong binh thấy thế lập tức đuổi theo còn Khổng Tước và Nhan Song Tuyết thì nhàn nhã đi sau.

Rừng rậm dày đặc nằm ở ngoại vi đế đô,kích thước cũng không lớn , có thể là vì giáp với Phù Quang Sâm Lâm -nơi ma thú hoành hành ghê gớm nhất trên đại lục Karta, cho nên độ nguy hiểm cũng rất lớn. Cao thủ bình thường tuyệt đối không dám đơn độc mà xông vào.

Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại không sợ. Kinh nghiệm tác chiến phong phú của kiếp trước làm cho nàng có thể chuẩn xác phán đoán phương thức hành sự.

Thớt ngựa nàng cưỡi khi vừa đến rìa rừng liền dừng bước không chịu tiến lên, Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ đành bỏ ngựa đi bộ tiến vào rừng.

-Lên đây đi. _Chiến Dã cưỡi Tử Diễm Hoả Kì Lân cuối cùng cũng đuổi kịp Hoàng Bắc Nguyệt vừa đưa tay ra. Bên trong rừng rậm đâu đâu cũng có hàn băng, hắn có Tử Diễm Hoả Kì Lân hộ thể mà vẫn cảm thấy từng cơn ớn lạnh, người này thân thể đơn bạc như vậy, e rằng cũng chịu không được bao lâu.

Đôi mắt ẩn dưới hắc bào khẽ nâng lên nhìn hắn, sau đó ung dung xoay người nhảy lên khiến Hoả Kì Lân tức giận phát ra một tiếng gầm nhẹ. Chiến Dã phải vỗ vỗ lưng của nó vài lần mới khiến nó dịu đi.

-Không nên tới quá gần, khi nào ta kêu dừng lại liền dừng lại.

Âm thanh khàn khàn từ dưới áo choàng đen truyền tới. Chiến Dã nhíu mày, nàng là người đầu tiên dám ở trước mặt hắn nói chuyện ngông cuồng như vậy. Hai người, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ mà không biết trên cái cây gần đó đang có hai người đang xem kịch.

-Ngừng _Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói. Chiến Dã quả nhiên theo lời liền dừng lại.

Hoàng Bắc Nguyệt từ trên lưng Hoả Kì Lân nhảy xuống. Nàng đứng trên lớp băng dày, áo bào phần phật vũ động trong gió rét, bóng lưng gầy gò tản ra khí tức cao quý lãnh khốc. Nhưng hắn lại cảm thấy khí tức này chưa đủ, vẫn chưa bằng cô bé bạch y ban nãy.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi hướng về phía trước đi mấy bước, đột nhiên trái tim đập mạnh một cái. Một cỗ khí tức kì lạ xẹt qua trong lòng. Nàng lập tức triển khai bộ pháp, hướng phía rừng rậm lao nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro