15.【 Junpei x Itadori 】 Noãn hải loan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Junpei x Itadori 】 Noãn hải loan

[Tên gốc: 【顺虎】暖海湾]

 

Tác giả: 卡睡

Nguồn: https://kashui87504.lofter.com/post/4b80ae2d_1cb45cfd8

Nếu bạn thích tác phẩm, đừng ngần ngại bình luận, thả tim thả like ủng hộ tác giả nhé 💓

Cp: Yoshino Junpei x Itadori Yuuji

Junpei trung tâm

Nhân ngư Itadori cùng nhân loại Junpei


Noãn hải loan

°°°°°°°°°

Cố hương của Yoshino Junpei, là một trấn nhỏ nằm phụ cận noãn hải loan(*) . Sóng biển ngày qua ngày dạt vào bờ biển, hôn đường chân trời, cuốn đủ lọai màu sắc vỏ sò lên bờ. Mấy đứa bé đi chân đất tụ cùng một chỗ chơi đùa, người trưởng thành suy nghĩ một lưới đánh cá có thể mang đến bao nhiêu ích lợi. Con người ở nơi này, mỗi một hơi thở đều mang theo ẩm ướt nóng hổi cùng vị mằn mặn của nước biển, gần bến cảng tiếng còi đã ngừng. Thịt cá, sò biển, nhím biển thành đồ ăn làm dịu thân thể của nhân loại. Thiên nhiên đối xử luôn như nhau, yêu tất cả thánh nhân cùng tội phạm.

(*)Noãn hải loan(暖海湾): vùng biển ấm

Sau khi mẹ mất đi, Yoshino Junpei không còn thường xuyên đến trường học, thường thường một người ở bên bãi biển chậm rãi đi dạo. Cũng không tận lực đi suy nghĩ cái gì, chỉ là cảm nhận độ ẩm của gió biển. Mỗi ngày đi trên đường Yoshino Junpei đều có thể gặp mấy đứa bé ồn ào, bọn chúng giơ cao lên trong tay vỏ sò, kêu la đủ lọai "A sao bảo hôm nay có cơm chiên" "Thật nhiều vỏ sò". Cát mịn nóng hổi dinh dính ở trên bàn chân. Thời gian này đang là mùa hè. Yoshino chán ghét mùa hè. Bởi vì mùa hè sẽ không có gió lạnh từ biển cả, người nếu chết đi sẽ nhanh chóng bị hư thối.

 

Vào mùa này, thời gian trôi qua cũng quá nhanh. Mọi thứ đều quá dễ dàng mục nát. Vô luận là tử vong, vẫn là yêu. Yoshino Junpei đại khái là kiểu người chậm tiết tấu. Trong nhà máy ảnh cũ đã hỏng, chụp không ra được tấm ảnh mới. Yoshino Junpei dọc theo bờ biển đi thẳng, hắn cảm thấy khó nói lên lời nhẹ nhõm, nương theo mà tới là xung động muốn khóc.

 

Nghe người thế giới bên ngoài nói, mùa hạ là mùa tràn ngập ve kêu. Nhưng mà bờ biển không có ve, đa số đều thuộc về biển cả, đặc biệt là thanh âm. Mẹ nói qua, đem lỗ tai để sát ở trên mặt đất liền có thể nghe được, là tiếng biển cả hô hấp. Nhưng Junpei chưa từng làm. Hắn không thích biển cả.

 

Yoshino Junpei đi chân trần, bị một miếng vỏ sò cấn đau gan bàn chân. Hắn ngồi xổm xuống nhặt lên. Kia là một khối vỏ sò xinh đẹp, mặt ngòai màu trắng sữa có hoa văn màu đỏ. Trách không được a mấy đứa bé đều thích. Junpei ý thức được chính mình từ nhỏ đến lớn tranh đi nhặt vỏ sò tựa hồ cũng chưa từng thắng nổi. Nhân sinh của ta, là bị nho nhỏ vỏ sò hủy đi. Hắn ở trong lòng phán xét lấy, phất tay đem vỏ sò ném ra ngoài.

 

Là hoàng hôn. Ráng đỏ mặt trời cùng biển cả hợp thành một sợi chỉ, cũng không còn tiếp tục tồn tại biển cả màu xanh lam. Sắc vàng, màu đỏ, nếu như nhan sắc có thể phân chia, kia mỗi một sợi đều giống như rắn quấn quanh. Nước biển tanh mặn ấm áp, vỏ sò không rơi vào trong biển, liền một điểm gợn sóng tung tóe cũng không có. Yoshino Junpei bình tĩnh nhìn mặt biển.

 

Thời điểm mẹ chết đi cũng không thống khổ, cứ việc nàng đã bệnh rất lâu, tay vẫn là kẹp một cây thuốc lá không châm lửa chào hỏi với mình. Chính mình vô luận như thế nào đều không thể trở thành người như mẹ.

 

Xảy ra một vạn chuyện xấu không nhất thiết sẽ xảy ra một chuyện tốt. Tồn tại một phần trăm câu chuyện nhưng không nhất thiết đã xảy ra thì mãi tồn tại.

 

Junpei đi đến bên cạnh vùng biển cạn, bàn chân của hắn lún vào trong nước biển.

 

Yoshino Junpei lần thứ nhất nhìn thấy, hoặc là nói sau mười lăm tuổi lần thứ nhất nhìn thấy Itadori Yuuji chính là lúc ấy. Hắn thoạt đầu chỉ là xem lăn tăn sóng nước, sau đó xa xa thấy được một đuôi cá to lớn. Nó di chuyển tốc độ rất nhanh, không đợi Junpei suy nghĩ liền nổi lên trên mặt nước. Kia là một thiếu niên. Yoshino mở to hai mắt. Ướt sũng nam hài đại khái có bề ngòai mười lăm mười sáu tuổi, nhìn qua là biết cậu đến từ biển lớn. Junpei thấy không rõ ngũ quan của cậu. Thiếu niên màu hồng tóc rũ xuống bên tai, màu lúa mì làn da rất nhuận. Ánh mắt của cậu, trọng yếu nhất, là đôi mắt —— Kia là một đôi mắt vàng kim, mang theo tròng đen thay đổi dần sắc màu, mạ vàng óng ánh, giống như là trời chiều phía sau lưng cậu. Cậu ấy không có nhân loại lỗ tai, thay vào đó là ngắn ngủi vây cá. Thân thể cậu ở dưới mặt nước, thì là đuôi cá.

 

Yoshino Junpei không biết nên bỏ chạy hay không. Nhân ngư ở trong truyện cổ tính mà mấy lão già kể là quái vật mang theo bão táp, hoặc là hải yêu hung ác. Ở làng chài, nhân ngư là tồn tại bị cấm kỵ, nghe nói chúng sẽ mang đến bão táp cùng tai nạn. Thế nhưng mà nhân ngư đã bu lại, hắn chỉ cách nam hài có một đoạn, nước cạn bao phủ không hết cái đuôi của cậu. Ở trong nước biển màu đỏ, Junpei không có thấy rõ nhan sắc đuôi nhan sắc của cậu có phải đỏ hay không, nhưng cậu lại đi nhìn kỹ mặt của nhân ngư.

 

Con ngươi của hắn mở lớn. Mắt Yoshino là màu nâu xám. Cha của hắn là người ngoại lai, không hề giống những người khác có màu xanh biếc đôi mắt.

 

"Là Yuuji sao? Là cậu sao?" Hắn run rẩy hỏi.

 

Nhân ngư nghe không hiểu, cũng sẽ không biết nói cái gì. Cậu kéo tay hắn. Nhân ngư không có ngón tay tách riêng, mà thay vào đó giữa các ngón có màng. Người cá nhiệt độ cơ thể giống như biển cả. Nhân ngư cúi người xuống, nam hài thả ra vỏ sò từ trên tay, là cái mà Yoshino vừa mới ném xuống biển. Thật xinh đẹp. Yoshino nghĩ đến bạn bè trước kia của mình, thế là vươn tay, vuốt ve nhân ngư vây cá ở trên tai. Trong đầu hắn lóe lên kí ức từ mười lăm năm trước cho đến nay, thế nhưng mà trí nhớ trước kia lại dần dần mục nát ố vàng.

 

Nhân ngư nở nụ cười. Miệng của cậu mở ra, phát ra mấy cái âm tiết không biết mùi vị.

 

"su ki ."

 

Junpei càng thêm vội vã đi hướng bờ biển. Trên đường có mấy ngư dân hàng xóm cùng bà chủ tửu quán hỏi hắn muốn đi đâu. Junpei lắc đầu, không nói gì. Thôn dân đều là người tốt chiếu cố hắn cũng rất khéo hiểu lòng người, nhưng nếu như Yuuji bị ngư dân bắt gặp sẽ như thế nào đây. Yoshino Junpei đã từng thấy qua ngư dân mang theo mỉm cười sau khi lao động vui sướng cầm gậy gỗ gõ mở đầu một con cá lớn, dùng cái cưa đem cá thái lát ướp gia vị. Yuuji có một nửa là cá, một nửa kia là người. Nhưng Yuuji như thế, hẳn cũng không tính là chân chính cá hay chân chính người.

 

Yuuji, hắn gọi người cá là Itadori Yuuji, luôn luôn đến gần chỗ sát bờ biển chơi đùa nghịch. Đối với Yoshino Junpei tới nói, tìm tới cậu cũng không khó. Hắn đục hai cái lỗ nhỏ ở trên vỏ sò, luồn vào dây chuyền mà mẹ khi còn sống hay đeo, đeo ở trên cổ. Hắn lật ra rất nhiều sách cũ, bên trong sách không có một quyển nào nói người chết đi sẽ biến thành nhân ngư. Tranh minh họa nhân ngư trên sách cũ đều là kiểu mỹ nhân ngực to tóc dài bay bay. Junpei gặp qua rất nhiều nữ nhân bờ biển, mấy cô này đều tính toán chi li, chất phác lại thô lỗ. Junpei làm hư mất máy ảnh, một điểm không nghĩ đi chụp bọn họ.

 

Mẹ trước khi chết, rất nhiều ảnh hắn đã chụp treo ở trên tường. Nhựa phim sử dụng hết còn có thể mua cái khác, nhưng máy ảnh rớt bể liền không có biện pháp. Nếu là có thể rời đi, Yoshino Junpei muốn đi càng xa xôi thành thị, không tới gần biển, nhưng nhà bên cạnh khẳng định có cửa hàng sửa chữa máy móc. Junpei đối với Itadori Yuuji nói. Nhân ngư đang trêu chọc một con cá cảnh nhiệt đới, mở ra bàn tay của mình cho hắn nhìn con cá nhỏ đang nhảy nhót tưng bừng. Hắn không ăn nó. Yoshino Junpei giúp cậu lấy xuống miếng rong biển trên mái tóc. Yuuji mùi trên người vẫn là giống như trước đây. Là hương vị biển cả được mặt trời phơi ấm.

 

"Cậu là Yuuji sao? Nếu như không phải, vì cái gì tớ luôn có thể tìm tới cậu. Thật kỳ quái." Hắn thì thào nói. Thật sự là rất giống, chuẩn xác mà nói chính là giống nhau như đúc. Thế nhưng Itadori là một đứa trẻ đã chết bị biển cả mang đi a.

 

Nhân ngư giống như là chó con, cậu nghe không hiểu Yoshino Junpei, chỉ là cảm giác được hắn có chút khổ sở. Thế là cậu lặn xuống nước chui xuống biển sâu, khi đi ra trong mắt sáng lấp lánh, phồng má. Yoshino mờ mịt nhìn cậu, cho rằng cậu lại muốn nhả ra thêm vỏ sò, kết quả cậu hé miệng, trong miệng màu hồng phấn cùng răng trắng cắn một viên trân châu tròn vo.

 

"Có ý tứ gì? Từ từ, Yuuji?" Junpei khoát tay.

 

Nhân ngư đem trân châu từ trong miệng của cậu nhả ra, mang theo một chút nước bọt thơm đến kỳ lạ của nhân ngư. Junpei tỉnh táo lại, trân châu trượt xuống, lạch cạch một tiếng rơi ở trên bờ biển. Tóc hồng nhân ngư mê mang nhìn hắn, kêu ra mấy cái âm tiết, lần nữa quay lại trong nước.

 

Junpei kéo lên ống quần, lo nghĩ cũng muốn xuống biển đi giữ chặt Itadori Yuuji. Nhưng hắn thân hình dừng lại, cuối cùng vẫn là không có xuống nước. Không đến nửa phút, nhân ngư tóc màu hồng trồi lên, Itadori hé miệng, bên trong là một viên trân châu càng thêm hoàn hảo sáng tỏ.

 

"Tớ, không phải muốn cái này." Junpei rũ mắt xuống, thật giống như nguyền rủa a. Hắn kéo lại Itadori cằm, xúc cảm mềm mại như ngọc mang theo nhiệt độ, nhưng so với nhân loại vẫn lạnh hơn rất nhiều. Nhân ngư nghe không hiểu, chỉ là đem trân châu hảo hảo thả vào trong tay hắn. Tựa như là truyện cổ tích khi còn bé được nghe, mỹ lệ nhân ngư gặp được thanh niên cô đơn, đưa cho hắn bảo vật của biển cả. Lọai truyện cổ tích này nhiều vô số kể, phần cuối phần lớn đoàn viên mỹ mãn. Chỉ có một lần, mẹ mang theo Junpei đi đến rạp chiếu phim, Junpei mới lần thứ nhất gặp được cực đại màn hình, cùng phim ảnh động. Kia là phim. Kết cục của bộ phim ngày hôm ấy, nhân ngư bị chồng của mình giết chết, nước mắt rơi xuống thành trân châu.

 

Lúc này nhân ngư ngay trướt mắt hắn cùng trong trí nhớ nữ diễn viên trùng hợp đến chồng chéo lên nhau. Ánh nắng ấm áp rơi xuống. "Cái gì cũng phải cần trả giá, vì cái gì tớ có thể lại một lần nữa nhìn được Yuuji đây."

 

"Cậu rõ ràng đã chết từ rất lâu a."

 

Nhân ngư không biết hắn đang nói cái gì. Cậu chỉ là tự mình đem tay Junpei ôm, để hắn nắm được viên trân châu kia. Junpei quỳ gối ở bên bờ biển, nơi này không ai có thể nhìn thấy. Hắn nói: "Tớ có thể hôn cậu không ? Yuuji?"

 

Nhân ngư trung thành nhìn hắn, không oán hận cũng không phản bác. Bóng của bọn hắn chồng chéo lên nhau. Thời điểm tới gần, Junpei mới phát hiện, nguyên lai Yuuji con ngươi là gần như màu nâu. Thật xinh đẹp, hắn nghĩ.

 

Cho nên đây coi như là yêu đương sao. Junpei lại nghĩ. Bởi vì nhân ngư không biết ý nghĩa của hôn, cho nên cũng tự nhiên sẽ không biết từ chối. Như vậy chính mình nên tính là kẻ dụ dỗ mới đúng. Thế nhưng, người đã chết đi lại lần nữa lấy dáng vẻ phi nhân loại xuất hiện, vốn chính là chuyện không thể tưởng tượng nổi, hắn là đang nằm mơ sao? Thần a, nếu như là mộng cảnh, xin đừng nên để cho ta tỉnh lại.

 

Yoshino Junpei và Itadori Yuuji cùng một chỗ thời gian càng ngày càng nhiều. Nhân ngư so với nhân loại càng đáng yêu hơn. Junpei giúp cậu chải tóc, cho cậu bắt bọn trùng nhỏ núp sau vảy cá. Itadori cái đuôi tựa hồ là màu vàng kim nhạt, nhưng ở trong nước biển nhìn không rõ ràng lắm. Itadori Yuuji không biết nói chuyện, nhưng mà cậu sẽ từ đáy biển mang theo đồ vật thú vị, giống như là nho nhỏ hộp cùng rong biển. Biển cả ấm áp, tựa hồ cũng không phải làm cho người ta chán ghét đến thế.

 

Junpei ý đồ dạy người cá nói chuyện, ít nhất là phát ra được mấy cái âm tiết tên của hắn. Nhân ngư cẩn thận nhìn hắn, nhưng là chỉ có thể miễn cưỡng phát ra âm thanh. Lúc Junpei hôn cậu luôn mang theo một loại cảm giác không hiểu thấu tội lỗi, giống như là tội phạm dụ dỗ. Nhân ngư đơn thuần giống như là giấy trắng, cái gì cũng không biết. Cậu ước lượng coi hôn cùng vuốt ve có ý như nhau. Nhân ngư thân thể đường cong mượt mà, giống như là bọt nước, giống như là bọt biển, giống như là đường ven biển.

 

Thời điểm Yoshino Junpei đi bờ biển sẽ cẩn thận tránh đi trường học. Không chỉ lo lắng thôn dân phát hiện Itadori Yuuji. Trường học gần biển, thay vì nói giáo dục đứa trẻ tri thức, càng nhiều chính là dạy phương pháp bắt cá. Mà Yoshino Junpei là một học sinh kém, một thằng quái thai. Những đứa trẻ của biển cả đều yêu quý biển cả, duy chỉ có Yoshino bị bài xích bên ngoài. Có ít người sinh mà không biết nói chuyện, có ít người trời sinh không có một chút khí quan. Đây là lỗi của bọn họ sao? Không phải a, không phải. Bọn họ chỉ là thiếu khuyết một vài thứ mà thôi. Bên bờ biển trẻ nhỏ không biết bơi lội, quả thực khiến người không thể nào hiểu được.

 

Có thể Yoshino Junpei chính là một thằng quái thai. Hắn không thích biển cả, cũng không biết bơi. Có rất ít người sẽ rời khỏi trấn nhỏ, người rời đi cũng sẽ không quay về. Máy ảnh bị những kẻ kia ném hỏng bản thân càng bất lực, những kẻ coi là bạn học kia đem đầu của hắn nhúng vào trong nước hắn cũng giãy dụa không ra. Chỉ có sóng biển cùng Itadori sẽ ngoan ngoãn nghe hắn nói.

 

Gần như ngạt thở khi nhìn xung quanh là không giống. Ở trong mơ hồ bọt nước nhìn thấy mặt người gần như vặn vẹo. Junpei chán ghét nước lạnh. Cho nên lúc đi thành trấn vì để không phải gặp bọn bạn học trước kia hắn chọn một con đường càng vắng vẻ. Như vậy, vừa đi vừa về đại khái mất hai đến ba ngày. Hắn trước khi đi hướng Itadori nói tớ muốn đi sửa máy ảnh, cậu phải thật ngoan chờ tớ. Ngoại trừ tớ, không được để người khác nhìn thấy.

 

Itadori cái hiểu cái không, bọn họ đành phải hôn, một cái hôn tanh nồng mang theo hơi thở mùi máu. Itadori cũng không phải là nhân loại, có lúc ở trước mặt của hắn ăn cá. Junpei nhớ tới chuyện trước kia. Là bao lâu trước đó? Thân thể hắn rất sớm đã không tốt, nhưng miễn cưỡng còn có thể bơi lội. Sau khi cha chết đi, Itadori cùng ông nội của cậu vào trong làng, khi đó Itadori Yuuji đã là một đứa trẻ hiền lành, cậu sẽ chăm nuôi chim biển bị thương, sẽ đi nhặt vỏ sò tặng cho hắn. Thiện lương cùng sát sinh cũng không mâu thuẫn. Sinh hoạt vốn là chà đạp người khác sinh mệnh đi hướng càng cao hơn. Itadori tuổi tác rất nhỏ, nhưng nín thở cùng bơi lội đều rất không tệ, người trong thôn tán dương nói tương lai cậu sẽ trở thành một thủy thủ không tầm thường.

 

Itadori Yuuji cũng thích máy chụp ảnh, cũng biết phim. Cậu vốn đến từ thành trấn, bởi vì chiến tranh mới đi đến thôn nhỏ. Đứa bé trai mặt tròn vo, giống như là bánh bao thịt. Cậu sẽ nắm chặt tay mang theo Junpei đi bơi lội, lòng bàn tay dính vào nhau ấm áp giống như gió biển ngày xuân.

 

"Junpei nếu là về sau muốn rời đi, tớ cũng sẽ đi cùng." Có một lần cậu tự nhủ. 

 

Junpei con mắt lóe sáng: "Về sau tớ, muốn đi làm điện ảnh. Còn hi vọng có thể mang theo mẹ đi trong thành thị xem bệnh. Nơi này, quá nhỏ." Tốt lắm cũng không nhỏ, chính mình lúc ấy cũng quá mâu thuẫn. Thế nhưng Itadori chỉ nhìn hắn mà cười, xung quanh như nở ra mấy bông hoa nhỏ hồng hồng. Khi đó, rất muốn cùng nhau xem phim của Junpei a. Cậu nói.

 

Nhưng, Yuuji như thế, tại sao lại chết ở trong biển chứ. 

 

Tại sao phải vì mình mà chết ở trong biển chứ.

 

Junpei che mắt. Trong thành thị rất lớn, hắn đã sửa xong máy ảnh, nhìn phim còn mua mấy quyển sách. Có một quyển sách có liên quan tới nhân ngư, hắn ở trên đường trở về từ từ xem, trong sách nói rằng nhân ngư biến thành dáng vẻ người đã chết ở trong biển cả, nhờ vào đó mê hoặc đem thủy thủ kéo vào đáy biển, sẽ còn mang đến tai hoạ. Junpei trầm mặc một hồi, đem sách không cẩn thận rơi vào trong một nhà hàng. Sớm nhất hắn dự định tự sát, hoặc là rời khỏi làng bắt đầu lại từ đầu, nhưng mà Itadori Yuuji xuất hiện. Hắn không nỡ rời đi, cũng không nỡ để thiếu niên kia lại rời đi.

 

Junpei bỏ ra bốn ngày mới sửa xong máy ảnh quay trở về, lúc trở về lại thay đổi. Thôn dân chung quanh ánh mắt nhìn hắn lại hoảng sợ lại bối rối. Junpei siết chặt ba lô, cảm giác có chỗ nào không đúng. Nhà cách vách bé gái chạy tới muốn xin hắn bánh kẹo, đây là lệ cũ trở về từ thành trấn. Thế nhưng người đàn bà tuổi già xông đến ôm đi bé gái, ánh mắt trốn tránh nói.

 

"Không được, hắn là người bị nhân ngư nguyền rủa. Không thể a, đứa trẻ."

 

Bại lộ. Junpei bối rối về đến nhà. Hắn đã không có thời gian chụp hình cho Itadori. Nơi hẻo lánh trên bãi biển, hắn tìm không thấy nhân ngư của hắn. Ở đâu cũng không tìm được hình bóng của Itadori. Junpei chân trần chạy thật lâu, hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện. Tuổi nhỏ đứa trẻ, vỡ vụn vỏ sò, mưa to biển cả. Người trong thôn sẽ xử trí như thế nào Yuuji? Lại giết cậu thêm một lần? Khi mà để đứa bé kia chết chìm lại tiếp tục đi giết nó thêm một lần?

 

Đây là nguyền rủa sao? Đây chính là nguyền rủa đi.

 

Junpei nhịn xuống cảm xúc muốn khóc. Hương vị của nước biển cùng nước mắt không khác biệt lắm, hắn đã không nghĩ tiếp tục thưởng thức. Bầu trời theo thời gian trôi qua dần dần u ám, ngoài cửa sổ lại lóe ra ánh lửa. Thuần phác thiện lương thôn dân trói Junpei đem hắn kéo đến vách núi cao gần đại dương. Nghe nói nơi đó trước kia là nơi xử án, chỉ bất quá nhiều năm không cần gần như hoang phế. Thôn dân bứt ra bụi gai dại, thiêu hủy cỏ dại. Nhân ngư lâu dài bị mất nước cái đuôi bị đóng đinh ở trên thập tự giá, con mắt vàng kim ảm đạm không ánh sáng.

 

"Đứa trẻ, nhân ngư là biển cả nguyền rủa a. Nó sẽ mang đến tai nạn cho thôn trang, còn giả bộ dáng vẻ của nhân loại đi mê hoặc cháu."

 

"Không phải! Không phải a! Buông Itadori Yuuji ra!" Junpei bị đè ép chân xuống đất. Bà chủ tửu quán mang ra một rương rượu hất lên trên đuôi nhân ngư. Người đánh cá nhìn qua rất mệt mỏi, ông ta nhìn qua có chút thật có lỗi nhìn Junpei bị đè ở trên đất. Ông ta không nghe Junpei, vẫn là cứu được ngâm nước người, sau đó bị tóm lên. Junpei lúc này mới nhìn rõ, Itadori vảy đuôi nguyên lai là màu vàng nhạt, chỉ bất quá bây giờ khô cạn đã mất đi ánh sáng. Năm đó tuổi nhỏ đứa bé, vì mình lúc tìm vỏ sò mà bị đuối nước được đứa trẻ cứu ra, còn đứa bé ấy cuối cùng táng thân nơi biển sâu, nếu như không chết đi, vậy bây giờ nhân ngư sẽ không có cái đuôi màu kim sắc, mà sẽ có một đôi chân xinh đẹp.

 

Nếu như không phải là do ta, Itadori cũng sẽ không chết đi. Người thiện lương lại ôn nhu như vậy, tại sao lại đi cứu kẻ yếu đuối bất lực như ta đây.

 

Đứa bé chết yểu quá sớm, ở trong mưa to giữa mùa hè mà chết đi.

 

"Em ấy không phải là nguyền rủa! Em ấy chỉ là nhân ngư mà thôi! Em ấy chỉ là Itadori Yuuji mà thôi!"

 

"Em ấy không nghĩ giết tôi, em ấy chỉ là, chỉ là trùng sinh làm cá mà thôi, giống như chuyện mà các người hay nói như vậy!"

 

Thôn dân không tiếp tục để ý thằng quái thai không còn thuốc chữa. Bọn họ thở dài một hơi, tiếc hận hắt thấp kém rượu nho lên nhân ngư đuôi, bó đuốc từ trong tay rơi xuống. Tất cả mọi người thét lên hoan hô "Cảm tạ biển cả" "Cảm tạ Thần Linh", cảm tạ tai nạn kịp thời bị tiêu diệt, dù rằng vi phạm với quy luật tự nhiên. Đồng thời, chỉ là một hơi thư giãn, tuổi trẻ lại ngu xuẩn lao về phía lửa lớn, cùng nhân ngư cùng nhau lăn xuống vách núi.

 

Junpei cảm thấy ấm áp, hắn nhớ tới hồi ức khi còn nhỏ ở dưới biển sâu được Itadori ôm lấy bơi về phía ven đường, một cái ôm ấm áp. Bé trai đối với hắn nói, không sao cả, tớ sẽ cứu cậu, Junpei. Nếu hiện tại anh không có cách nào cứu em, vậy thì cùng em cùng nhau rơi xuống Địa ngục đi. Nhân ngư đuôi mắt bỗng nổi lên màu hồng nhạt, giống như đang khóc. Junpei nghe không hiểu ngôn ngữ của nhân ngư, nhưng mà không còn quan trọng rồi.

 

Đừng khóc a, Yuuji. Nếu có thể sớm một chút nói em mau rời đi, bây giờ em cũng sẽ không bị giết chết thêm một lần.

Yoshino Junpei nhắm mắt lại, hôn lên bờ môi Itadori Yuuji. Nhân ngư chậm rãi mở mắt, ôm lấy hắn. Hai người bọn họ cùng nhau rơi vào trong noãn hải loan. Thanh âm lửa đỏ thiêu đốt ở trong không khí phá lệ vang dội. Biển cả lần nữa bốc cháy lên, ráng đỏ cùng biển cả nối thành một mảnh, giống như là lông nhung thiên nga trên áo choàng của Hoàng gia, chói lọi lại ấm áp. Junpei nghe được âm thanh biển cả hô hấp và da mình bị hòa tan. Hắn cảm nhận được Itadori ôm, giống như về lại trong bụng mẹ.

 

A a, thì ra là thế. Yoshino Junpei nghĩ. Biển cả thật sự là ấm áp a.

 

Không ai hiểu tên kỳ quái Yoshino Junpei này, hắn tự mang quái gở lại tự cho mình là thanh cao, cuối cùng còn ôm tai hoạ té chết vào biển cả. Người trong thôn vẫn là cho hắn chuẩn bị đơn giản tang lễ, cùng mẹ của hắn mai táng cùng một chỗ.

 

Trong phòng nhỏ hắn từng ở đồ vật có thể sử dụng đều bị dọn đi rồi, còn lại phá dỡ để cho thời gian mối mọt rách nát tự nhiên liền tốt. Có người thấy được bao sách cũ của hắn, bên trong có máy móc hắn luôn lắc qua lắc lại, chính là cái máy lúc trước hắn đi vào thành trấn sửa chữa. Trong thôn không có người sẽ chụp ảnh, thế là đem nó cùng ảnh chụp cũ của Yoshino Junpei tất cả đều ném vào trong biển.

 

Ảnh chụp cũ là ảnh hai mẹ con nhà Yoshino chụp chung, chúng bị rải rác trôi ở trên mặt nước. Một con sứa cùng màu hồng cá tiến tới nhẹ nhàng gảy. Trong thôn bé gái không hiểu sao cảm thấy chúng trông khá quen, đến lúc muốn vớt lên cũng đã không thấy chúng đâu nữa.

 

Người ở trong biển chết đi lại biến thành cá sao?

 

Không ai biết. Mà, tất cả cũng đều không còn quan trọng nữa rồi.

 

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro