Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sư Thanh Huyền nghĩ "Bọn họ nếu thông minh, coi như sẽ lập tức thu tay lại, muốn chết cũng không hối cải... Nhìn biểu tình của Hạ Huyền, những người này cho dù bất tử thì hôm nay cũng phải đi nửa cái mạng."

Nhưng mà mọi chuyện phát sinh quá nhanh, những người đó hiển nhiên không biết rõ là xảy ra chuyện gì, chỉ biết là có người ám toán. Vội vã hô loạn lên "Ai làm? Ai to gan lớn mật dám ám toán lão tử?"

Hắn chỉ vào mấy người uống rượu cùng bàn hỏi "Là ngươi sao? Hay là ngươi?" Người chung quanh vội vàng phủ nhận, hắn lại nhìn về phía đôi phụ tử hát rong, vươn tay ra muốn nắm cánh tay cô nương, chưa kịp đụng tới thì tay giống như bị cái gì đó bắn trúng mà theo bản năng rút tay về. Mấy tên thủ hạ bên cạnh hắn cũng giống như bị ám khí đánh trúng, phát ra những tiếng kêu rên

Sư Thanh Huyền lại thấy được rõ ràng tất cả,  đánh những người kia chính là vài giọt rượu ở trong chén, còn Hạ Huyện cũng chẳng qua là giật giật ngón tay.

Nhưng mà tên nam nhân cầm đầu kia hiển nhiên là người bình thường hay kiêu ngạo, ôm đầu lao ra khỏi chỗ ngồi mà hét to "Là ai làm, mau bước ra trước mặt lão tử! Không muốn sống nữa phải không!"

Vì trận huyên nháo vừa rồi, rất nhiều người nguyên bản đang ăn cơm tại đây đều sợ chuốc sự vào thân, đều sôi nổi đứng lên tính tiền rời đi, kết quả còn mỗi bàn của Sư Thanh Huyền bọn họ.

Người nọ lắc lắc người đi tới, Hạ Huyền như trước trấn định tự nhiên mà uống rượu, coi người nọ như không tồn tại. Sư Thanh Huyền đưa lưng về phía người nọ, cũng không có lên tiếng, hắn nghĩ "Nhìn người này đại khái là một người không có đầu óc, có thể cách xa như vậy mà vẫn thương tổn đến hắn chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ, không nhanh chóng chạy thoát thân mà còn dám ở trong này ồn ào."

Nam nhân kia hiển nhiên không ý thức được nguy hiểm đang cận kề, hắn đánh giá Hạ Huyền một phen, hỏi "Ta trước kia như thế nào chưa từng thấy qua các ngươi, là người từ nơi khác sao? Ta vừa mới bị người tập kích, ta thấy hai ngươi thực khả nghi, có phải hay không là các ngươi làm? Tốt nhất nói rõ ràng cho ta, không thì hôm nay đừng nghĩ rời đi."

Nhìn Hạ Huyền vẫn còn uống rượu, Sư Thanh Huyền nghĩ nên nhanh chóng đem người này đuổi đi, nếu không chọc giận Hạ Huyền thì chỉ sợ hôm nay người này khó mà giữ được mạng nhỏ. Sư Thanh Huyền thong dong mà nói "Chúng ta chính là đang uống rượu ăn cơm mà thôi, chuyện vừa mới phát sinh một mực không biết. Có lẽ là cao nhân nào đó không nhìn được hành vi của ngươi, gặp chuyện bất bình, âm thầm giải vây. Ngươi cũng không phải quan sai, liền tính chúng ta là người từ nơi khác, cũng không vô duyên vô cớ bị ngươi tra khảo, thỉnh ngươi mau rời đi, không phiền đến chúng ta ăn cơm."

Nam nhân lại bị chọc giận, chụp bàn "Ngươi nữ nhân này làm sao dám cùng ta nói chuyện? Biết ta là ai không?" Hắn vốn tiếp tục ồn ào, lại nhìn đến bộ dáng của Sư Thanh Huyền, dừng lại một chút, sau đó phát ra một tiếng cười đáng khinh, nói "Vị cô nương này nếu muốn ở đây chậm rãi nói chuyện thì cũng có thể."

Sư Thanh Huyền chưa từng thấy qua nụ cười đáng ghê tởm nào như vậy, bộ dạng lớn lên giống người, nội tâm lại lộ ý tưởng xấu xa đến heo chó cũng không bằng. Sư Thanh Huyền thấy người nọ muốn vươn tay đụng vào hănns, nhịn không được muốn hất chén rượu trong tay vào mặt hắn. Nhưng chưa kịp hành động thì bàn tay của nam nhân kia liền xuất hiện một cái lỗ thủng đang trào máu.

Hạ Huyền chậm rãi đứng lên, thanh âm khàn khàn, ánh mắt như đao, khóe miệng thế nhưng mang theo cười, nói rằng "Dưới mắt ta mà dám làm loại chuyện ghê tởm, xem ra ngươi lại ngại mệnh mình quá dài."

Người nọ một bên kêu thảm thiết, một bên thủ hạ xông đến hỗ trợ, bốn năm người một lúc xông lên, lại giống như bị vật gì đó vô hình mà trấn trụ, đứng ở ngoài một trượng không thể động đậy, nói cũng không nói nên lời, hơn nữa nhiệt độ xung quanh chợt giảm giống, đông đến mọi người lạnh run.

Nghe được tiếng nam nhân try lên, Hạ Huyện nói "Chết đi."

Hắn đưa tay lên, người nọ liền bị nâng lên giữa không trung, cách mặt đất ba thước, một đạo dòng nước tinh tế nhiễu qua cổ người đó, lại giống như dây thừng quấn chặt làm người nọ không nói ra lời. Ngay sau đó lại là mấy đạo cột nước rất có uy lực mà sôi nổi đánh vào người nó từ tứ chi lên ngực, tuy rằng không thấy máu, nhưng Sư Thanh Huyền lại nghe thấy tiếng xương cốt gãy. Cuối cùng một đạo dòng nước ngưng tụ thành hình dáng lợi kiếm, thẳng hướng nam nhân mà đâm tới, người nọ lập tức bị dọa mà hôn mê bất tỉnh.

Sư Thanh Huyền nhìn đến mu bàn tay Hạ Huyền lộ ra gân xanh, ánh mắt cũng càng ngày càng mờ, ý thức được Hạ Huyền là động sát tâm, hô lên "Chờ một chút!"

Thủy kiếm kia dừng ở giữa không trung, Hạ Huyền nói "Loại người cặn bã này không nên thương tiếc."

"Ta biết, nhưng ngươi không thể giết hắn ở trong này."

"Vì sao?"

Sư Thanh Huyền thốt ra "Sẽ bị trừ điểm công đức."

Hạ Huyên quay đầu nhìn hắn, cười ra tiếng "Ta không phải thần quan."

Sư Thanh Huyền cảm thấy ánh mắt Hạ Huyền vừa rồi giống như đang nhìn một kẻ ngốc, hắn vội vàng nói "Ta nói giỡn."

Hắn đi ra phía trước, đem tay nhẹ khoát lên tay Hạ Huyền nhỏ giọng nói "Hiện tại dù sao cũng là ban ngày, nơi này người đến người đi, thực dễ dàng làm náo loạn, vạn nhất tai nạn chết người thì lão bản tửu lâu sau này làm sao có sinh ý tốt a!"

Hạ Huyền cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay Sư Thanh Huyền đang khoát lên tay mình, thu lại phép thuật, nam nhân đang bị treo trên không bị té mạnh xuống đất. Hạ Huyền đối với thủ hạ của người nọ nói "Lăn! Để ta xem thấy một lần nữa ta liền sẽ đưa các ngươi xuống địa ngục."

Vài tên thủ hạ liên tục gật đầu dạ vâng, nâng lên tên đang bị trọng thương kia vội vã không ngừng mà chạy.


Bất luận như thế nào, chuyện này tạm thời xem như giải quyết xong, bàn của bọn họ vị trí tương đối cao, mọi người cũng chỉ dám xa xa vây xem, không thấy rõ hạ huyền là như thế nào dùng thuật, chỉ biết đám ăn chơi trác táng kia bị anh hùng giang hồ dạy dỗ, sôi nổi vỗ tay vui mừng.


Sư Thanh Huyền hỏi tiểu nhị: "Đó là ai, vì sao kiêu ngạo như vậy mà không ai dám ngăn trở?"


Tiểu nhị đáp: "Đây là tri huyện thân thích vừa mới nhậm chức, hoành hành ngang ngược khắp nơi, chúng ta chỉ là dân đen cũng không ai dám nói, giống nhau đều là nhiều một chuyện nhi không bằng thiếu một chuyện nhi, liền tính nháo đến quan phủ đi, họ cũng chỉ làm bộ làm tịch ngoài miệng trách phạt hắn một chút, ngày thứ hai lại coi như chưa từng có gì xảy ra. Hôm nay có mấy vị đây đến dạy dỗ hắn, chúng ta cũng có thể sống yên ổn mấy tháng."


Tiểu nhị có chút lo lắng Sư Thanh Huyền bọn họ sẽ bị người trả thù, liền dặn đám Sư Thanh Huyền bọn họ ngày mai liền rời đi thôn trấn, như vậy hắn sẽ yên tâm. Sư Thanh Huyền lại dặn dò người phụ nữ hát rong kia, nói bọn họ tốt nhất cũng mau rời đi, dọc đường đi nên cẩn thận một chút.


Hạ huyền để lại một ít tiền ở trên bàn, nhìn Sư Thanh Huyền nói: "Nói xong chưa, nói xong rồi thì đi thôi."


Sư Thanh Huyền bất đắc dĩ trả lời: "Nói xong, ngươi làm sao lại gấp gáp thế." Lập tức vội vàng đuổi kịp hạ huyền.


...


Về tới đạo quán, Sư Thanh Huyền xác định dọc theo đường đi không có ai chú ý bọn họ, thở phào nhẹ nhõm một hơi, đóng cửa lại, xoay người nhìn hạ huyền nói: "Cám ơn!"


Hạ huyền đáp: "Cảm ơn cái gì?"


"Cảm ơn ngươi dẫn ta đi ra ngoài, cũng cảm ơn ngươi ra tay tương trợ."


"Xem ra ngươi đã quên là ai đem ngươi nhốt ở trong này, hơn nữa ngươi mới vừa rồi cho những người đó một con đường sống, chỉ sợ bọn họ sẽ không có ý định từ bỏ ý đồ trả thù."


Sư Thanh Huyền tránh vấn đề thứ nhất, đáp: "Lấy pháp lực để đối phó phàm nhân vốn là giết gà dùng đao mổ trâu, như ngươi nói, quả thật những người đó chết cũng không đáng tiếc, nhưng là ngươi có nghĩ tới trước mặt bao nhiêu người sử dụng pháp thuật hay không, lỡ như bại lộ thân phận làm như thế nào?"


Hạ huyền trầm giọng nói: "Bại lộ thì càng tốt, thiên giới liền có thể tìm được ngươi."


Sư Thanh Huyền nghe được lời này ngược lại cười, nói: "Ngươi không cần nói kích ta, những thần quan đó ai cũng bận bịu, ai sẽ rảnh mà tìm đến ta? Ta vừa không có pháp lực, phi thăng cũng là giả, bất quá cũng chỉ là một người dư thừa, tìm ta trở về xem trò cười sao?"


Hạ huyền không đáp, Sư Thanh Huyền cũng không biết nên nói cái gì, trong lúc nhất thời trong phòng thập phần an tĩnh. Sư Thanh Huyền lâm vào trầm mặc, hắn vừa mới nói những lời cố kỵ đó, hạ huyền tất nhiên cũng hiểu, vậy tại sao còn phải đem phép thuật dùng đến như thế rõ ràng? Giống như là đang bị chọc giận, hắn hồi tưởng cảnh tượng vừa rồi, cảm thấy chính mình hình như đã xem nhẹ cái gì đó quan trọng...


"Hạ công tử..." Nói còn chưa nói xong, hắn liền nhìn ra hạ huyền có chuyện gì đó, hắn nhăn chặt mày lại, thân thể khẽ run, một tay đỡ bàn thờ, giống như đang nhẫn nại cái gì, vừa rồi liền ẩn ẩn có loại cảm giác này, hiện tại càng rõ ràng.


Cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra, Sư Thanh Huyền lập tức liền kịp phản ứng —— Núi Đồng Lô. Núi Đồng lô xuất hiện quỷ sẽ xao động, nhưng khi xuất hiện đại quỷ vương sẽ càng chấn động dữ dội. Thời điểm bọn họ vừa đặt chân đến nơi này, hạ huyền đã phát tác qua một lần, bệnh trạng cùng hiện tại quả thực giống nhau như đúc.


Hạ huyền nghe được Sư Thanh Huyền gọi hắn, giống như bừng tỉnh một chút, nhìn Sư Thanh Huyền, hắn vươn bàn tay ra, nói: "Sư Thanh Huyền, ngươi lại đây."


Sư Thanh Huyền đứng yên tại chỗ, tính cử động nhưng lại không dám, trước đây có một lần hạ huyền nói hắn cút ngay, hắn không có cút ngay, hậu quả đối hắn mà nói có thể nói là thập phần không xong, lúc này đây hạ huyền lại bảo hắn đi qua, hắn ngược lại không dám đi qua.


Tựa hồ là nhìn thấu nội tâm Sư Thanh Huyền đang giãy dụa, hạ huyền nói chậm lại, nhìn hắn nói: "Không có việc gì, ngươi lại đây."


Sư Thanh Huyền nghe được những lời này, giống như bị mê hoặc, mới vừa rồi còn sợ hãi trong nháy mắt đã biến mất đến lên chín tầng mây, từng bước một đi về phía hạ huyền, sau đó đem tay mình đặt lên tay đối phương.


Hạ huyền nắm chặt tay Sư Thanh Huyền, đem hắn kéo vào trong ngực. Sư Thanh Huyền cảm giác đôi tay đang ôm hắn của hạ huyền rất có lực đạo, khiến cho hai người thân thể dính sát vào nhau, nhưng không đến mức khiến hắn cảm thấy khó chịu.


Sư Thanh Huyền lúc này vẫn là nữ, dáng người so bản thật nhỏ hơn một vòng, mặt của hắn chôn ở ngực hạ huyền, nhìn không tới hạ huyền biểu tình. Hắn trong đầu hoảng loạn, đoán không ra hạ huyền là có ý gì, cũng không biết hạ huyền kế tiếp muốn nói gì, muốn làm cái gì, đành phải mặc thân thể tùy ý hắn ôm.


Nhưng mà hạ huyền chỉ ôm hắn, cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không có làm, giống như chỉ là muốn xác nhận hắn còn tồn. Sư Thanh Huyền chậm rãi thả lỏng, bị hạ huyền ôm như vậy lại có một loại cảm giác ngoài ý muốn là an tâm, tựa như lúc trước hạ huyền với hắn vẫn còn ở trên thiên kinh.


Trước kia hắn cho rằng "Minh nghi" là bằng hữu tốt nhất của hắn, làm chuyện gì đều thích kéo theo hắn, muốn cùng hắn chia sẻ sở thích của mình, không nghĩ cùng hắn tách ra. Sau khi hắn biết hạ huyền thân phận thật, lại nhìn huynh trưởng chết ở trước mặt, trong lúc nhất thời nhìn thấy hạ huyền liền sợ hãi không thôi, chỉ ngóng trông hắn sớm ngày cho chính mình chết một cách thống khoái. Cho đến khi tỉnh tảo lại, khi đối mặt hạ huyền, hắn lại không dám nói rằng mình sợ hãi, cũng chẳng biết loại tình cảm này gọi là gì.


Thiên đình, quỷ, phong sư, thủy sư, những người đều đã cách hắn rất xa, hắn bây giờ chỉ là một phàm nhân nhỏ bé, hắn không có thân nhân, khả năng cũng không có bằng hữu, hắn cải trang dung mạo, đổi tên, quá khứ hết thảy đều đều vỡ vụn biến mất với trong bóng tối, tương lai cũng không biết sẽ như thế nào, nếu không phải hạ huyền kêu ra tên thật của hắn, chỉ sợ hắn liên chính mình là ai cũng đã quên...


Hắn dựa vào trong ngực hạ huyền , lại không nghe được tiếng tim đập của hạ huyền, hắn nói: "Nơi này đã từng có một trái tim, hạ huyền cũng đã từng phong nhã hào hoa, lòng mang hy vọng, mà không phải như bây giờ lạnh như băng, tối tăm, vì cái gì vận mệnh lại làm như thế, nếu để hắn tái sinh một lần, hắn tình nguyện không cần phi thăng, chỉ cần huynh trưởng cùng người trước mắt này đều có thể an toàn mà sống..."


Giờ này khắc này, hắn rốt cục minh bạch, vì cái gì trước kia hắn vừa thấy được "Minh nghi" liền cao hứng; vì cái gì cô đơn mà muốn lôi kéo "Minh nghi" cùng giả trang nữ nhân; vì cái gì chỉ cần "Minh nghi" ở bên người liền thập phần an tâm; vì cái gì "Minh nghi" nói mỗi một câu hắn đều rất tin tưởng không nghi ngờ, cho dù đó là bẫy rập; vì cái gì tình nguyện bị hạ huyền giết chết, cũng không muốn hạ huyền ép hắn làm những chuyện ấy; cho dù tận mắt nhìn thấy huynh trưởng chết, hắn đối hạ huyền vẫn là không thể hận, chỉ có thua thiệt cùng áy náy...


Cho dù biết đã định trước không có kết quả, nhưng lại như cũ vô pháp tự kềm chế. Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy hạ huyền. Hắn nghĩ thầm: "Chỉ một chút thôi, vậy cũng đủ rồi, cho ta tái tùy hứng một lúc, làm theo tâm ý chính mình đi!"


Thấy được động tác của Sư Thanh Huyền, hạ huyền bất động thanh sắc, đem hắn ôm chặt hơn nữa. Sư Thanh Huyền phiên bản nữ so với hắn lùn hơn không ít, hạ huyền cúi đầu nhìn đến cây trâm cài đầu hình hoa mai trắng của đối phương, đồng thời cũng ngửi thấy mùi hoa.


Tự khi hóa quỷ tới nay, hắn không ngừng dành dụm lực lượng, chỉ vì một mục tiêu chính là báo thù, hắn cũng từng nghĩ đến việc sau khi báo thù nên làm như thế nào, có lẽ sẽ ở ẩn trong thủy phủ, không màng thế sự; có lẽ tự tay hủy tro cốt, tự mình biến mất. Nhưng mà sự xuất hiện của Sư Thanh Huyền khiến cho kế hoạch ban đầu của hắn thay đổi, tựa như cây châm cài đầu hình hoa mai kia của Sư Thanh Huyền, người này tồn tại, khiến cho hắn cảm thấy thế gian này vẫn còn thứ để hắn lưu luyến. Vừa nảy sinh tâm tư, vậy rốt cuộc báo thù của hắn mục đích là gì?


Hai người lặng lẽ ôm nhau hồi lâu, giống như thiên địa chi gian chỉ còn lại hai thân ảnh. Rốt cục, hạ huyền mở miệng đánh vỡ im lặng, ở Sư Thanh Huyền bên tai nói rằng: "Ta cần phải rời khỏi đây trong vài ngày, ngươi cứ ngốc ở đây đi, gặp chuyện gì cũng không được cậy mạnh." Sư Thanh Huyền hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"


Hỏi xong hắn lại cảm thấy có chút không thích hợp, người ta đi đâu cũng không tới phiên hắn hỏi. Hạ huyền buông hắn ra, nhìn ánh mắt hắn nói: "Núi Đồng lô, hoặc là địa phương khác, đi thăm dò một số việc. Ta mặc dù muốn báo thù, cũng không đến mức muốn chịu chết dưới đao người khác."


"Ngươi này là có ý gì?"


"Ngươi không cần biết."


Sư Thanh Huyền cười khổ nói: "Ừ."


Hắn bản còn muốn nói mấy lời linh tinh như chúc ngươi thuận lợi, lại bị hạ huyền hôn lên môi một cái, chưa nói ra khỏi miệng lại bị đổ trở về.


Cái hôn này tới quá mức đột ngột, hắn mở to hai mắt. Cái hôn này của Hạ huyền mặc dù thập phần ôn nhu, nhưng tràn ngập cường thế cùng chiếm hữu khí tức, không cho phép hắn cự tuyệt, càng vô pháp tránh né.


Đối với Sư Thanh Huyền mà nói đây cũng là lần đầu tiên giả nữ nhân mà bị người khác hôn môi, khiến hắn ngượng hơn khi làm nam nhân gấp vạn lần, hắn liền chỉnh khuôn mặt cho tốt, cho dù nhìn không thấy cũng biết nhất định là đang đỏ mặt. Hắn nhắm hai mắt lại, ngầm thừa nhận cái hôn của hạ huyền, nội tâm hắn đang kích động, hắn cảm giác cái hôn này có chút hơi lâu, nếu không phải hạ huyền đang ôm chặt thắt lưng của hắn, hắn chỉ sợ đã sớm nằm ở trên mặt đất.


Ngay khi Sư Thanh Huyền cảm giác hít thở không thông, hạ huyền rốt cục buông hắn ra, Sư Thanh Huyền hít sâu vài cái, khôi phục khí tức, níu lấy cánh tay của hạ huyền để đứng vững.


Hạ huyền lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa Sư Thanh Huyền cánh môi còn ướt, nói rằng: "Ngươi trong cơ thể dư thừa pháp lực ta đã lấy ra, đợi chút nữa ngươi liền sẽ khôi phục nguyên trạng, nếu không muốn bị người nhìn thấy, tốt nhất không nên ra khỏi nhà."


Sư Thanh Huyền gật gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, đưa tay cởi áo choàng trên người xuống, tính đem trả cho hạ huyền, lại bị hạ huyền đè tay xuống.


Hạ huyền nói: "Gió lạnh, ngươi giữ đi."


Nói xong liền cúi người xuống, ở trên gương mặt Sư Thanh Huyền hôn một cái, sau đó xoay người đi vài bước, xuyên qua cửa nhà liền biến mất. Lưu lại Sư Thanh Huyền một người kinh ngạc mà đứng ở tại chỗ, không rõ lí do.


------------------------- Lời của tác giả: Thường xuyên nghĩ lại có phải hay không đem hắc thủy viết rất ôn nhu, nhưng nhìn nguyên tác thời điểm, cũng cũng không cho là hắn là một cái tàn khốc người.


Ta nghĩ lấy hắc thủy tính cách, nếu hắn thật sự yêu thượng một người, nếu giữa bọn họ không có cừu hận, hắn hẳn là sẽ đối người kia thực hảo đi, một lòng một dạ, nội liễm lại thâm trầm.


Nếu như nói hoa liên tình cảm là: thoáng lướt nhìn qua, muôn đời luân hãm, Từng qua biển lớn, không màng nước , Chưa đến Vu sơn, chẳng biết mây.


Song huyền cho ta cảm giác chính là: thiên phàm đã qua, phồn hoa tan mất, bỗng nhiên quay đầu, người nọ lại tại đăng hỏa lan san chỗ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro