CHƯƠNG 13: THẢM KỊCH HUYẾT TẨY NGŨ PHÁCH CƯƠNG, VÔ THI TÌNH MÊ LAM PHƯỢNG HOÀNG.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại nói đến Tổ Thiên Thu bị nhốt trong đại lao của Mai Trang bên tây hồ, Lâm Bình Chi nhiều lần tới đây ép hỏi tung tích của Bình Nhất Chỉ nhưng đều không có kết quả, ngay cả Tổ Thiên Thu trong lòng cũng kêu to oan uổng, Bình Nhất Chỉ đang ở đâu hắn quả thật không biết.

"Tổ Thiên Thu, bổn tọa hỏi lại ngươi lần nữa, Bình Nhất Chỉ rốt cuộc đang trốn ở đâu? !"

"Lâm giáo chủ, tại hạ thật sự không biết a, chỉ biết trước đây hắn vẫn luôn ở tại phụ cận hồ băng...."

"Hừ! Ta nhiều lần phái người đến đó nhưng vẫn không phát hiện tung tích của Bình Nhất Chỉ!"

"Này... Này tại hạ thật sự không biết a..."

"Không biết? Tốt, ta rất muốn xem, những kẻ ở tại Ngũ Phách Cương, có phải tất cả đều không biết hay không!"

Sau đó, cửa đại lao "Cạch" một tiếng bị khóa lại.

Bên ngoài Mai Trang, Lâm Bình Chi nhẹ vỗ về tóc trên trán nói: "Trương hộ pháp, ta sẽ trở về sau, ngươi truyền lệnh của ta, triệu tập toàn bộ giáo chúng, đến Ngũ Phách Cương bắt lão đầu tử kia cùng Kế Vô Thi mang về, còn lại, một người cũng không lưu!"

"Dạ, giáo chủ."

Ngũ Phách Cương.

"Kế Vô Thi! Ngươi tên hỗn đản đi ra cho ta!" Lam Phượng Hoàng chửi ầm lên, Kế Vô Thi này, thừa dịp giữa trưa Lam Phượng Hoàng đang ngủ, dùng bút lông vẽ hai chòm râu lên mặt nàng...

"Uy, ngươi nhớ ta như vậy sao? Một ngày không gặp như cách ba thu??" Kế Vô Thi nhìn Lam Phượng Hoàng trước mắt buồn cười đến cực điểm, dùng sức nén cười.

"Kế Vô Thi... !" Lam Phượng Hoàng vung tay lên, vừa định thả ra độc vật, Kế Vô Thi lòng bàn chân như được bôi dầu, chạy.

"Có bản lĩnh ngươi đừng chạy! Kế Vô Thi!"

"Ta không có bản lĩnh, ha ha ha!" Kế Vô Thi vừa chạy vừa không nhịn được cười to, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

"Ngươi... Ngươi cái đồ hèn nhát đồ vô lại..." Lam Phượng Hoàng tức giận dậm chân, đã hơn một năm qua, nàng cùng Kế Vô Thi cả ngày đánh nhau đấu võ mồm, đem Ngũ Phách Cương quậy đến gà bay chó sủa.

"Ngươi tên hỗn đản, chờ ngươi trở về xem ta làm sao thu thập ngươi..." Lam Phượng Hoàng lau lau mũi, xoay người muốn đi vào phòng rửa sạch râu trên mặt, lại phát hiện có người đứng phía sau.

"Các ngươi..." Lời còn chưa dứt, một cây đao liền đặt tại trên cổ: "Lão nhân cùng Kế Vô Thi đâu?" Người nói chuyện chính là Trương Đức Quyền vừa mang theo giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo tới Ngũ Phách Cương.

"Bọn họ không ở đây a... Đã sớm đi rồi." Lam Phượng Hoàng đảo mắt hỏi: "Vị đại ca này tìm bọn họ có chuyện gì? Tiểu nữ tử có thể giúp... "

"Câm miệng, nếu còn nhiều lời sẽ giết ngươi!" Trương Đức Quyền trừng mắt nhìn nàng một cái, nói với giáo chúng phía sau: "Lục soát khắp nơi cho ta! Đem toàn bộ người sống đến đây."

Trong nhất thời, cửa phòng đều bị đạp nát, phòng ở cũng sắp bị lật ngược lên trời, đồng thời vô luận nam nữ lão ấu, tất cả đều bị trói lại dồn đến một chỗ, nếu phản kháng sẽ bị đánh đập một chút.

"Bẩm hộ pháp, bọn thuộc hạ đã lục soát tất cả phòng ở, không có phát hiện lão nhân cùng Kế Vô Thi."

"Không có? Chẳng lẽ đúng như nữ nhân này nói đã sớm đi rồi??" Trương Đức Quyền nhíu nhíu mày: "Nếu như không thể mang người trở về, làm sao giao phó cho được? "

"Uy! Lão đầu tử cùng Kế Vô Thi đã đi đâu?" Trương Đức Quyền tóm lấy vạt áo của nữ tử này, trực giác nói cho hắn biết nữ nhân này nhất định còn che giấu điều gì đó.

"Ta làm sao mà biết bọn họ đi đâu, họ cũng không báo cáo với ta.... Còn nữa, ta tên là Lam Phượng Hoàng, không phải là uy..." Lam Phượng Hoàng bĩu môi.

"Ngươi!"

"Hộ pháp! Những người này, chúng ta có nên đem bọn họ..." Một gã giáo chúng thấp giọng hỏi.

Trương Đức Quyền nhíu mày, trong lòng cũng không muốn thương tổn những người này, nhưng nghĩ tới Lâm giáo chủ nói bất lưu người sống, liền cắn chặt răng.

"Giết! Một người cũng không lưu!"

"Dạ!"

Lam Phượng Hoàng thấy bọn chúng thật sự không nói đùa, vung tay lên, trên người Trương Đức Quyền lập tức xuất hiện một đống độc vật.

"Cái quái gì đây? ? !"

Thừa dịp Trương Đức Quyền luống cuống tay chân phủi độc trùng trên người, Lam Phương Hoàng vội vàng co chân bỏ chạy, vừa chạy vừa không ngừng hướng phía sau quăng đủ loại kiểu dáng độc trùng.

"Đứng lại cho ta! Ngươi nữ nhân chết tiệt!" Trương Đức Quyền bị độc trùng trên người dọa cho da đầu run lên, hổn hển hét to: "Bắt lấy nữ nhân kia cho ta! Nhanh lên!"

Ba bốn giáo chúng nghe tiếng chạy tới, đuổi theo phía sau Lam Phương Hoàng, lại bị độc trùng chính diện bay đến cản lại.

Lam Phượng Hoàng liều mạng chạy, đến khi quẹo qua một chỗ rẽ, đột nhiên một đôi tay từ dưới dất vươn lên mạnh mẽ giữ lại chân nàng, hơn nữa dùng sức kéo xuống, Lam Phượng Hoàng chỉ kịp kêu một tiếng liền không còn thấy bóng dáng.

"Đáng chết a ai a... Ngô..."

"Suỵt! Suỵt!" Kế Vô Thi thấy Lam Phượng Hoàng muốn mở miệng mắng, vội vàng bịt miệng của nàng.

Lam Phượng Hoàng trừng mắt nhìn bốn phía, nơi này hình như là địa động, trừ bỏ lối vào bên trên, càng vào sâu càng nhỏ hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua. Trước mắt Kế Vô Thi cầm một ngọn đuốc nhỏ, quay đầu đánh mắt với nàng. Nàng chỉ chỉ Kế Vô Thi, lại dùng sức trừng mắt nhìn xung quanh, ý tứ là đây là có chuyện gì...

"Chút nữa giải thích với ngươi sau, mau đi theo ta." Kế Vô Thi buông tay ra, nhỏ giọng nói với Lam Phượng Hoàng, sau đó xoay người từng chút từng chút đi về hướng trái ngược, vẫy tay ý bảo nàng đuổi theo.

Trên mặt đất, vài tên giáo chúng đuổi theo liền phát hiện, nữ nhân kia đột nhiên không thấy, vội vàng trở về bẩm báo Trương Đức Quyền.

"Trương hộ pháp, kia... nữ nhân kia đột nhiên biến mất."

"Biến mất? Một người sống sờ sờ làm sao có thể biến mất!"

"Thuộc hạ không dám nói dối, đám người thuộc hạ vội vã đuổi theo, ai ngờ cô ta khi chạy qua một chỗ rẽ liền ...liền biến mất..."

"Vô dụng! Cư nhiên để cho một nữ nhân chạy thoát? !" Trương Đức Quyền tức giận mắng to.

"Trương hộ pháp! Thuộc hạ bắt được một nữ tử, tự xưng là con gái của lão nhân." Một gã giáo chúng vội vàng bẩm báo.

"Con gái của lão nhân? Mang cô ta lại đây."

Không bao lâu sau, một nữ tử sắc mặt tái nhợt đã bị đưa tới trước mặt Trương Đức Quyền.

"Ngươi là con gái của lão nhân?"

"Dạ, công tử."

"Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao?? Biết rõ chúng ta muốn bắt hắn, ngươi còn nói là con gái hắn?"

"Tiểu nữ chỉ hy vọng công tử có thể buông tha cho những người khác, tiểu nữ nguyện ý thay phụ thân cùng công tử đi một chuyến."

Trương Đức Quyền ngẩn người, hắn không nghĩ tới nữ tử này vì nguyên nhân đó mà...

"Lần này đi, có thể không còn cơ hội trở về, ngươi xác định ngươi nguyện ý?"

"Đúng vậy công tử, chỉ cần ngươi buông tha cho những người khác, nếu không tiểu nữ cho dù chết, cũng tuyệt không lộ ra nửa câu về phụ thân."

"Vậy Bình Nhất Chỉ..."

"Công tử đã đáp ứng rồi sao?"

Trương Đức Quyền suy nghĩ một chút, cho dù có giết hết tất cả cũng không thể mang về được tin tức hữu dụng gì, sợ là giáo chủ sẽ...

"Hảo, ta đáp ứng ngươi, người đâu, giải cô ta đi, trở về Hắc Mộc Nhai."

"Dạ!"

Lam Phượng Hoàng cùng Kế Vô Thi chậm rãi xuyên qua địa động, thanh âm trên mặt đất cũng càng ngày càng xa, rốt cuộc trở nên hoàn toàn im lặng.

"Uy, hỗn đản Kế Vô Thi, ngươi sao lại đào địa động ở đây?" Lam Phượng Hoàng thở phào nhẹ nhõm, dùng tay hung hăng véo thắt lưng Kế Vô Thi một chút.

"Ai u uy, ta nói cô nãi nãi, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế sao, cái gì mà sao lại đào địa động, nếu không có địa động này ngươi sớm đã chết." Kế Vô Thi đau đến nhe răng, thầm nghĩ thật sai lầm khi cứu nàng.

"Địa động này thông đến nơi nào? Vẫn chưa đi đến điểm cuối sao..."

"Nhanh nhanh, ngươi nếu không muốn đi có thể trở về..."

"Kế Vô Thi! Ngươi còn chưa nói ngươi sao lại ở chỗ này!"

"Ta trở về phát hiện đám người kia thì biết có chuyện không tốt, đương nhiên phải chạy nhanh chạy trối chết, chẳng lẽ ta còn... Nguy rồi!" Kế Vô Thi đột nhiên nhớ tới, con gái lão bất tử của lão nhân còn ở trong phòng.

(*) giái thích một chút, con gái của lão nhân tên là lão bất tử.

"Cái gì nguy rồi? Lão nhân hắn phát hiện không thích hợp khẳng định cũng giống như ngươi mau chóng bỏ chạy, lo cái gì?"

"Ai nha không phải lão nhân, là con gái của hắn! Ta hỏi ngươi, bọn họ có nói qua sẽ xử trí như thế nào với những người khác không??"

"Nói... Giết sạch..." Lam Phượng Hoàng sửng sốt, lão nhân có thể chạy, nhưng con gái của hắn...

"Không được, phải trở về!" Kế Vô Thi dừng một chút rồi nói: "Phía trước chính là cửa ra địa động, sau khi đưa ngươi rời khỏi đây, ta lại trở về cứu lão bất tử."

"Vạn nhất ngươi cũng xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Ta với ngươi cùng nhau trở về, cùng lắm thì cùng chết!" Lam Phượng Hoàng thốt ra.

Thấy Kế Vô Thi nhìn chằm chằm mình, Lam Phượng Hoàng đỏ mặt, vội vàng biện giải nói: "Ta... Ta là nói, mọi người đều là bằng hữu, ta... làm sao có thể chạy trốn một mình."

"Ngươi... Còn nhìn cái gì vậy! Cẩn thận ta..."

"Ha ha, tốt lắm tốt lắm, vậy mau trở về đi cô nãi nãi!" Nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của Lam Phượng Hoàng, còn cả hai chòm râu trên mặt nàng, Kế Vô Thi không khỏi nở nụ cười.

Hai người xoay người, bắt đầu quay trở về lại.

"Ta nói, ngươi không phải là đã thích ta đi?"

"Thúi lắm! Ta làm sao có thể thích tên quái dị như ngươi!" Lam Phượng Hoàng hận không thể một cước đá vào khuôn mặt đáng ghét của Kế Vô Thi.

"Ha ha, nữ nhân chanh chua đầy độc như ngươi đi theo người quái dị như ta vừa xứng đôi, Lệnh Hồ công tử tuy rằng rất tuấn tú, nhưng người ta là hoa đã có chủ...." Kế Vô Thi cười xấu xa nói.

"Kế Vô Thi! Ngươi chờ xem! Xem ta đi ra ngoài không giết chết ngươi!" Lam Phượng Hoàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, cư nhiên dám mắng nàng là nữ nhân chanh chua đầy độc...

Đến khi đi đến cửa vào địa động, Kế Vô Thi giữ chặt tay Lam Phượng Hoàng đang muốn leo ra ngoài, ý bảo trước nghe ngóng một chút trên mặt đất có động tĩnh gì không.

Hai người ngồi ở lối vào đợi trong chốc lát, sau khi xác định không có động tĩnh gì, Lam Phượng Hoàng vừa muốn trèo lên, liền lại bị Kế Vô Thi một phen giữ chặt.

"Kế Vô Thi! Ngươi giữ tay ta làm cái gì? !" Lam Phượng Hoàng vừa muốn nổi bão, liền cảm thấy một cỗ hơi thở ấm áp ở bên tai mình nhẹ giọng nói: "Sau khi đi lên cứ tránh ở phía sau ta, ta Kế Vô Thi liều chết cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."

Lam Phượng Hoàng đỏ mặt, không dám nhìn tới Kế Vô Thi, xoay người một cái nhảy ra khỏi địa động, Kế Vô Thi theo sát sau đó.

Trên mặt đất, không hề có cảnh tượng thi thể chồng chất như hai người đã tưởng, cách đó không xa, một đám người tụ tập lại một chỗ, còn có, lão nhân.

"Lão nhân!" Lam Phượng Hoàng hô một tiếng, lão nhân lại không quan tâm đến nàng, giống như không hề nghe thấy.

"Sao lại thế này?" Kế Vô Thi đi đến, nhíu mày dò hỏi.

"Lão bất tử cô nương, vì cứu chúng ta, bị Nhật Nguyệt thần giáo bắt đi rồi."

Lam Phượng Hoàng cùng Kế Vô Thi liếc nhau: "Lâm Bình Chi này khinh người quá đáng!" Lão nhân đột nhiên nói một câu, khuôn mặt đầy thịt vì tức mà không ngừng run run .

"Nơi này không nên ở lâu, chúng ta rời khỏi đây, để tránh đêm dài lắm mộng." Kế Vô Thi nói.

"Rời đi, con gái của ta thì làm sao bây giờ? ! Trời giết Lâm Bình Chi..." Lão nhân lập tức ngồi bệt xuống đất: "Ta muốn đi tìm con gái của ta..."

"Không thể! Lâm Bình Chi kia võ công cao cường, nếu ngươi đi..." Kế Vô Thi vội vàng ngăn cản.

"Ta biết đánh không lại hắn! Ta... Ta đi đổi con gái của ta... Nó cái gì cũng không biết..."

"Ngươi cho dù đi đổi, con gái của ngươi cũng không nhất định có thể trở về! Lam Bình Chi kia rõ ràng chính là một tên biến thái." Lam Phượng Hoàng hai tay chống hông, tức giận bất bình nói.

"Nay trước hết, việc cấp bách là phải nhanh chóng rời khỏi đây, Lâm Bình Chi kia, sợ là sẽ không từ bỏ ý đồ. Về phần lão bất tử cô nương, chờ chúng ta tìm được chỗ an thân rồi lại tính." Kế Vô Thi nhìn lão nhân nói.

"Ngoại trừ Ngũ Phách Cương này, chúng ta còn có thể đi chỗ nào... Huống chi, chúng ta thân trúng tam thi não thần đan, Bình Nhất Chỉ trước đây lưu lại giải dược áp chế cũng đã không còn, aiss...." Lão nhân hai mắt vô thần nói.

Kế Vô Thi cúi đầu suy nghĩ, nói: "Bình Nhất Chỉ, Bình Nhất Chỉ mất tích đã một khoảng thời gian, Lâm Bình Chi dùng mọi biện pháp cũng không thể tìm ra hắn, có thể thấy được hắn nhất định đang ở một nơi rất an toàn."

"Hắn an toàn, chúng ta lại không an toàn!" Lam Phượng Hoàng trừng mắt liếc Kế Vô Thi.

"Nếu như hắn biết chúng ta gặp nạn, hẳn sẽ không ngồi yên không lo, trước đây hắn vẫn luôn ở tại phụ cận hồ băng, chúng ta không ngại đến hồ băng, xem xét thế nào." Kế Vô Thi mỉm cười, "Có chút hy vọng, so với chúng ta đi không mục đích vẫn tốt hơn."

Mọi người suy tư một chút, liền gật đầu đồng ý, sửa soạn một vài vật phẩm cần thiết, vì tránh bị kẻ khác phát hiện, quyết định xuyên qua địa động, mà cửa ra của địa động, chính là thông tới hồ băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro