CHƯƠNG 33: THÁNH CÔ PHẢN BỘI HỢP VÕ ĐANG, MẠC ĐẠI NGHI TÂM GẶP ĐỘC THỦ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Doanh Doanh cô nương nàng thâm minh đại nghĩa, chúng ta tất nhiên là rất cảm kích. Lần này dù chưa thành công, nhưng Nhật Nguyệt thần giáo cũng bị thương vong nghiêm trọng. Nhạc mỗ tin tưởng, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định tà bất thắng chính!" Nhạc Bất Quần lòng đầy căm phẫn lớn tiếng nói.

"Còn thỉnh các vị ở lại núi Võ Đang ta tạm thời nghỉ ngơi, để chúng ta thương thảo bước tiếp theo của kế hoạch, diệt trừ được Nhật Nguyệt thần giáo, ngày sau thiên hạ mới được thái bình." Xung Hư đạo trưởng trầm giọng nói.

"Đạo trưởng, xin hỏi Lâm Bình Chi kia hiện tại như thế nào? Vì sao vẫn chưa xử quyết hắn?" Mạc Đại lại đặt câu hỏi.

"Lâm Bình Chi kia mặc dù làm nhiều chuyện ác, nhưng dù sao cũng do chịu sự điều khiển của Đông Phương Bất Bại, hơn nữa hắn lại có thù oán với Đông Phương Bất Bại và Lệnh Hồ Xung...." Xung Hư đạo trưởng nhíu mày nói, dừng một chút lại nhìn thoáng qua Nhạc Bất Quần.

"Đúng vậy, chúng ta không ngại lợi dụng Lâm Bình Chi, để bọn chúng trai cò đánh nhau, còn chúng ta làm ngư ông đắc lợi. Đợi đến khi bọn chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta mới tóm gọn một lần." Nhạc Bất Quần tiếp lời của Xung Hư đạo trưởng.

"Biện pháp này tuy rằng không tệ, nhưng Lâm Bình Chi làm sao có thể dễ dàng thuận theo?" Nghi Ngọc khó hiểu hỏi.

"Vạn nhất Lâm Bình Chi nửa đường phản chiến, liên thủ cùng Đông Phương Bất Bại, chúng ta chẳng phải là..." Mạc Đại nhíu nhíu mày, Lâm Bình Chi này cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nửa đường phản chiến cũng không phải không có khả năng.

"Ha ha, nếu Đông Phương Bất Bại kia có thể khiến Lâm Bình Chi ngoan ngoãn nghe lời, vậy Thánh Cô sao có thể không làm được!" Nhạc Bất Quần cười lớn nói.

"Lâm Bình Chi chịu làm tay sai cho Đông Phương Bất Bại, chỉ vì đã trúng tam thi não thần đan. Nếu ta nói với Lâm Bình Chi, ta có thể đúng hạn cho hắn giải dược áp chế độc tính..." Nhậm Doanh Doanh cười cười nói tiếp: "Mọi người nói, hắn có thể không nghe lời sao?"

"Nếu các vị còn lo lắng, bần đạo không ngại báo cho biết, có một vị bằng hữu đến từ Ba Tư, không bao lâu nữa sẽ đến núi Võ Đang, trợ giúp chúng ta một tay." Xung Hư đạo trưởng thấy mọi người vẫn có chút do dự, khẽ cười cười nói.

"Ba Tư? !" Mọi người hai mặt nhìn nhau.

"Người này tên là Hi La Đa, mặc dù võ công không cao, nhưng tinh thông thiên môn thuật, nếu có hắn giúp chúng ta, như vậy phần thắng liền gia tăng rất nhiều."

"Xin hỏi đạo trưởng, người này lai lịch ra sao?" Nghi Ngọc hỏi.

Xung Hư đạo trưởng nhìn Nghi Ngọc, nói: "Điều này... Bần đạo từng đáp ứng với hắn, không thể tiết lộ thân phận của hắn, cho nên thỉnh các vị thứ lỗi. Bất quá, bần đạo hướng các vị cam đoan, người này là bạn không phải địch, chẳng lẽ, các vị còn không tin bần đạo sao?"

"Đạo trưởng nghĩ nhiều rồi, vậy xin nghe theo lời đạo trưởng" Nghi Ngọc nghe Xung Hư đạo trưởng nói như vậy, cũng không tiện hỏi nhiều.

Xung Hư đạo trưởng gật gật đầu, lệnh cho đệ tử an bài người của các phái nghỉ ngơi, sau đó liền cùng Nhạc Bất Quần đi ra ngoài.

Mạc Đại đi ở cuối cùng thoáng nhìn Nghi Ngọc, phát hiện Nghi Ngọc cũng đang nhìn hắn, hai người dùng mắt ra hiệu, thừa dịp mọi người không chú ý lén đến một chỗ vắng vẻ.

"Mạc chưởng môn, ngài có ý kiến gì không?"

"Ta vẫn cảm thấy có điều kỳ quái, trước không nói Nhậm Doanh Doanh kia có điểm bất thường, Nhạc Bất Quần chết đi sống lại, còn có Xung Hư đạo trưởng, ngày ấy lúc hắn giao thủ với Đông Phương Bất Bại, chiêu thức về sau, hẳn là không phải công phu của Võ Đang, mà ngược lại có nhiều chỗ tương tự với Nhạc Bất Quần kia."

"Đúng vậy, Nhạc Bất Quần sống lại, ta vẫn luôn canh cánh trong lòng , mà Xung Hư đạo trưởng công pháp quỷ dị, cùng với Nhậm Doanh Doanh phản bội, thật sự là có nhiều điểm đáng ngờ." Nghi ngọc dừng một chút lại nói: "Huống chi, Lệnh Hồ thiếu hiệp nhân phẩm thế nào, mọi người đều biết rõ, hẳn là Đông Phương Bất Bại kia thật sự không có làm gì, nếu không hắn sao phải liều mạng bảo hộ như thế?"

"Nguyên lai sư thái cũng nhận ra? Trận chiến ngày ấy, ta cứ nghĩ rằng..."

"Tình thế bức bách, ta không thể không giả vờ tin tưởng Lệnh Hồ thiếu hiệp đã nhập ma đạo. Nếu lúc ấy ta đứng ra giải thích thay Lệnh Hồ thiếu hiệp, ta một mình chết không ngại, chỉ sợ toàn bộ Hằng Sơn phái đều phải gặp tai ương." Nghi Ngọc nói xong, lại nghĩ tới Nghi Lâm: "Nghi Lâm sư muội của ta đến nay vẫn chưa rõ tung tích, mà nàng lại là người năm đó giết chết Nhạc Bất Quần."

"Xem ra, sự tình không đơn giản là duy hộ võ lâm. Đáng tiếc, chúng ta mặc dù rõ ràng, nhưng những người khác lại chẳng hay biết gì, chỉ dựa vào sức lực của hai ta, sợ rằng vô lực xoay chuyển." Mạc Đại thở dài một tiếng.

"Trước mắt, chúng ta chỉ có thể đi từng bước tính từng bước ."

Hai người không nói thêm nữa, vì tránh tai mắt người khác, lần lượt rời đi chỗ ẩn nấp.

"Mạc chưởng môn, ngài vừa đi đâu vậy? Khiến ta chờ thực lâu."

Lúc Mạc Đại vừa trở về phòng, thanh âm của Nhạc Bất Quần từ phía sau truyền tới.

"Nga, tại hạ chỉ đi dạo chung quanh một chút. Nhạc Minh chủ, có chuyện gì sao?" Mạc Đại xoay người, mặt không đổi sắc nói.

"Không có chuyện gì, chỉ là Nhạc mỗ đột nhiên nghĩ đến một việc, muốn cùng Mạc chưởng môn thương lượng một chút. Nơi này nói chuyện không tiện, không biết Mạc chưởng môn có thể đi cùng Nhạc mỗ một chuyến hay không?" Nhạc Bất Quần tươi cười đầy mặt nhìn Mạc Đại.

"... ..." Mạc Đại trầm mặc trong chốc lát, nghĩ đến dù sao đây cũng là núi Võ Đang, Nhạc Bất Quần sẽ không dám làm gì quá mức "Một khi đã như vậy, xin thỉnh Nhạc Minh chủ dẫn đường."

Nhạc Bất Quần dẫn Mạc Đại đi tới một căn phòng, đẩy cửa ra rồi nói "Mạc chưởng môn, vào đi." Sau đó dẫn đầu đi vào.

Mạc Đại do dự một chút, thấy Nhạc Bất Quần vào trước, liền không còn nghĩ nhiều.

Vừa mới tiến vào phòng, liền thấy một đạo chưởng phong đánh úp về phía mình, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, người đã thét lớn một tiếng ngã xuống.

"Hừ, đây là kết cuộc cho lòng nghi ngờ quá nặng của ngươi." Nhạc Bất Quần hừ lạnh một tiếng, cúi người xuống lại bổ một chưởng, xác định Mạc Đại đã không còn động tĩnh gì, sau đó mới khóa cửa lại, nhìn trái nhìn phải rồi vội vàng rời đi.

"Hai mắt ngươi đã không còn đáng ngại, chỉ là tạm thời tầm mắt có vẻ mơ hồ, qua hai ngày nữa sẽ hoàn toàn khôi phục."

Trong phòng Lâm Bình Chi, Bình Nhất Chỉ lạnh lùng nói, rồi sau đó nhìn chằm chằm Lầm Bình Chi: "Lâm Bình Chi, ngươi chớ quên đã đáp ứng với ta cái gì."

"Ha ha ha, đương nhiên, hắn sẽ mang ngươi đi gặp lão bất tử ." Lâm Bình Chi cười lớn, tuy rằng hai mắt nhìn mọi thứ vẫn còn mơ hồ, nhưng chung quy đã có thể nhìn thấy ánh sáng.

Hắc y nhân điểm huyệt Bình Nhất Chỉ, sau đó dẫn hắn đi tới nơi từng giam giữ hắn.

Hắc y nhân đi đến một căn phòng, gõ lên tường vài cái, lập tức trên tường xuất hiện một cửa động. Sau đó hắn đẩy Bình Nhất Chỉ vào trong.

Đi xuyên qua đường hầm, Bình Nhất Chỉ nhìn thấy mọi người đang ngủ say, lão bất tử dựa vào trên vai lão nhân. Thấy bọn họ không có chuyện gì, Bình Nhất Chỉ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại bị hắc y nhân kia lôi khỏi đó, rồi đóng lại cửa động kia.

Bình Nhất Chỉ buồn bực bị hắc y nhân nhốt lại trong phòng:"Lão bất tử ngươi cũng đã gặp được, viết xuống những thứ cần dùng để trị liệu hai chân."

"... ..." Bình Nhất Chỉ cau mày, rồi sau đó nói: "Được, ngươi nói với Lâm Bình Chi, sau khi chữa trị xong, hắn phải thả chúng ta đi, tất cả."

"Có thể."

Không bao lâu sau, Bình Nhất Chỉ đã đem những thứ cần thiết viết ra rồi giao cho hắc y nhân, hắc y nhân nhìn chằm chằm tờ giấy kia suy nghĩ chốc lát, sau đó lại nhìn Bình Nhất Chỉ, xoay người khóa cửa rời đi.

"Chỉ mong có thể thành công..." Bình Nhất Chỉ trong nội tâm yên lặng thầm nói.

Bên này Lệnh Hồ Xung cùng Đông Phương Bất Bại một đường cười nói, lúc sắp đến Hắc Mộc Nhai, Lệnh Hồ Xung lại định chơi xấu, một phen giữ chặt Đông Phương Bất Bại muốn lặp lại kế cũ, nhưng lần này Lệnh Hồ Xung không có cơ hội giở trò, hắn vừa định mượn lực nhảy lên, liền bị Đông Phương Bất Bại lập tức túm trở về.

"Lệnh Hồ Xung, ngươi thua." Đông Phương Bất Bại đến Hắc Mộc Nhai trước, liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Xung nói.

"... ..." Lệnh Hồ Xung không nói lời nào, buồn bực nhìn Đông Phương Bất Bại.

"Sao thế? Không phục à?"

"Ai, vốn muốn để nàng làm cho ta một chuyện, bây giờ thì tốt rồi..." Lệnh Hồ Xung đầy mặt thất vọng.

"Không có biện pháp, ai bải ngươi tài nghệ không bằng người." Đông Phương Bất Bại một trận buồn cười, sau đó nhìn nhìn chung quanh "Trương Đức Quyền tiểu tử kia đâu?"

"Ta đang nghĩ a, Trương Đức Quyền nếu biết tỷ tỷ của hắn lại là thiên hạ đệ nhất Đông Phương Bất Bại, không biết có thể trực tiếp nhảy dựng lên không." Lệnh Hồ Xung vuốt cằm, tưởng tượng phản ứng của Trương Đức Quyền.

"Ta có nói muốn nhận lại nó sao?"

"Không nhận lại?" Lệnh Hồ Xung kinh ngạc nhìn Đông Phương Bất Bại "Thất lạc nhiều năm như vậy, thật vất vả mới tìm được vì sao không nhận lại?"

"Hiện tại trên giang hồ đã xem ta như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, giả sử có một ngày, nếu ta chẳng may.... Không nhận lại nhau, có lẽ nó còn có thể giữ được mạng sống." Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.

"Đông Phương, sẽ không có ngày đó ." Lệnh Hồ Xung nhíu nhíu mày nói tiếp: "Nàng là thiên hạ đệ nhất Đông Phương Bất Bại, ai có thể làm gì được nàng? Huống chi, ta sẽ không để bất luận kẻ nào lại thương tổn nàng."

"Ngươi? Ngươi đánh không lại ta, còn muốn bảo hộ ta?" Đông Phương Bất Bại cười nói.

"Ách... Ta tuy rằng đánh không lại nàng, nhưng là... Tóm lại, tóm lại chỉ cần biết ta sẽ không để cho người khác thương tổn nàng là được." Lệnh Hồ Xung nhức đầu, nói năng lộn xộn.

"Được được, ta biết rồi." Đông Phương Bất Bại cười cười, "Ta tin ngươi."

"Đông Phương..."

"Ta về phòng trước, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, tay ngươi nhớ thay thuốc." Đông Phương Bất Bại nói xong liền trở về phòng.

Lệnh Hồ Xung không có ý định trở về phòng, dựa lưng vào thân cây ngồi xuống, rồi sau đó từ trong lòng lấy ra Ngọc Bình Tiêu kia.

Vốn định thổi khúc nhạc ngày ấy Đông Phương Bất Bại đã thổi, lại không ngừng phạm sai, nhiều đoạn bị đứt quãng. Lệnh Hồ Xung lắc đầu, cảm thán chính mình quả thực quá tệ.

Đang lúc Lệnh Hồ Xung uể oải, một tiếng sáo từ trong phòng Đông Phương Bất Bại truyên ra, tiết tấu cũng chậm rất nhiều.

Biết là nàng đang cố ý giúp hắn điều chỉnh, mỉm cười, Lệnh Hồ Xung lại lần nữa đem Ngọc Bình tiêu đặt ở bên môi, chậm rãi thổi theo tiếng sáo của Đông Phương Bất Bại.

Không biết từ lúc nào, tiếng sáo chậm rãi biến mất, chỉ còn lại tiếng tiêu của Lệnh Hồ Xung, đã không còn phạm phải sai lầm.

Đông Phương Bất Bại nằm ở trên giường, nghe bên ngoài Lệnh Hồ Xung thổi tiêu, khóe miệng nổi lên một chút tươi cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro