CHƯƠNG 36: TÌNH KHÓ KHỐNG CHẾ ÁI TRIỀN MIÊN, THÂM TÌNH SÂU NẶNG ĐỊNH LỜI THỀ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lệnh Hồ Xung buông hai tay đang nắm chặt cổ tay Đông Phương Bất Bại, rồi sau đó gắt gao ôm lấy thắt lưng nàng, khiến nàng không thể không dán lên trên người mình.

"Đông Phương, ta thật sự rất nhớ nàng..." Thoáng buông ra đôi môi của Đông Phương Bất Bại, Lệnh Hồ Xung nhẹ giọng nói, sau đó chưa đợi nàng kịp nói chuyện, liền lại hôn lên môi.

Đông Phương Bất Bại cả người nằm trên người Lệnh Hồ Xung, hai tay tự do trong nhất thời không biết nên để chỗ nào mới tốt, chỉ đành phải mở to mắt nhìn Lệnh Hồ Xung hôn lên môi mình.

Lại một lần nữa nghe được hắn nói nhớ nàng, nghe ra chân tình trong giọng nói của hắn, thời khắc này Đông Phương Bất Bại cảm thấy có chút hư ảo. Tay trái nhẹ nhàng xoa xoa lên mặt Lệnh Hồ Xung, cảm thụ được đôi môi ấm áp mà lại bức thiết của hắn, thế này mới cảm thấy người trước mắt là chân thật.

Lệnh Hồ Xung cảm nhận được Đông Phương Bất Bại đang chần chờ, tay phải buông ra thắt lưng nàng, sau đó nắm chặt lấy tay trái đang không biết nên để đâu của nàng.

"Lệnh Hồ Xung, ngươi có phải thường xuyên đối với người khác như vậy không?" Đông Phương Bất Bại khẽ cười một tiếng, trêu tức hỏi.

"Sao... Làm sao có thể? Thật sự không có... Ta chưa từng làm vậy với ai, ngoại trừ một mình nàng..." Lệnh Hồ Xung lắp bắp nói, trên mặt có chút đỏ lên.

"Ta cũng chưa thẹn thùng, ngươi xấu hổ cái gì!" Nhìn Lệnh Hồ Xung sắc mặt dần dần đỏ ừng, Đông Phương bất bại cơ hồ muốn cười ra tiếng.

"Ta..."

"Đứng lên, kẻo chốc nữa có người đến đây nhìn thấy thì phải làm sao." Đông Phương Bất Bại nói xong, liền lấy tay đẩy Lệnh Hồ Xung muốn đứng dậy.

"Không có Đông Phương giáo chủ phân phó, ai dám lại đây?" Lệnh Hồ Xung ôm thắt lưng nàng tay trái dùng sức, sau đó mạnh mẽ xoay người một cái.

"Lệnh Hồ Xung!" Đông Phương Bất Bại vừa mới định gượng dậy đã bị hắn không hề báo trước đặt ở dưới thân, không khỏi có chút oán trách, "Lệnh Hồ Xung, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước, cẩn thận ta..."

Nói đến một nửa, Đông Phương Bất Bại liền không nói thêm gì nữa, bởi vì lúc này Lệnh Hồ Xung là chân thật như vậy, nụ hôn thâm tình trên trán khiến nàng không biết nên nói cái gì.

Cái hôn kia từ trên trán nàng chậm rãi dời đến chóp mũi khéo léo của nàng, rồi lại dừng trên môi nàng, trong nhất thời, Đông Phương Bất Bại không dám đối mặt với ánh mắt nóng rực của Lệnh Hồ Xung. Chậm rãi nhắm mắt lại, tay trái như trước bị hắn gắt gao nắm, tay phải vòng qua cổ hắn.

Lệnh Hồ Xung thân thủ cởi xuống dây cột tóc của Đông Phương Bất Bại, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa ra, nhìn hai mắt nhắm chặt của nàng, còn có vết sẹo trên khuôn mặt, cảm thụ được xúc cảm mềm mại trên môi. Nghĩ tới nụ hôn cuối cùng khi xa nhau năm đó, phút chốc trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

"Lệnh Hồ Xung, đang nghĩ cái gì?" Đông Phương Bất Bại mở mắt ra, thấy Lệnh Hồ Xung đang lăng lăng nhìn vết sẹo trên mặt nàng, lập tức liền biết hắn đang nghĩ cái gì."Có phải rất xấu hay không?"

"Không xấu, vẫn xinh đẹp như vậy..." Lệnh Hồ Xung nhẹ giọng nói, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên khuôn mặt Đông Phương Bất Bại "Đông Phương, ta thực hối hận vì đã không biết trân trọng nàng thật tốt, còn tổn thương nàng nhiều như vậy..."

"Ta không cần ngươi hối hận, đã qua thì cứ để nó trôi qua đi." Đông Phương Bất Bại lạnh nhạt cười.

"Chí ít hiện tại ngươi tin tưởng ta, hiểu ta là đủ rồi." Nhìn thấy trong mắt Lệnh Hồ Xung tràn ngập hối hận cùng tự trách, Đông Phương Bất Bại tay trái lặng lẽ ngửa ra, lòng bàn tay hướng về phía trước cùng Lệnh Hồ Xung đan mười ngón tay vào nhau, rồi sau đó ôm lấy cổ hắn, tay phải hơi dùng một chút lực liền đem môi mình dâng lên.

Nàng bây giờ, tuy là một thân nam trang, lại không dấu được vẻ xinh đẹp tuyệt luân, thời khắc này lại thêm một phần nhu tình vạn chủng, làm sao giống Đông Phương Bất Bại lãnh diện kiệm lời oai phong một cõi kia.

Đầu lưỡi của nàng khẽ liếm qua môi Lệnh Hồ Xung, trong nháy mắt liền giống như châm ngòi lửa, hắn khẩn cấp giữ lấy cái lưỡi thơm tho đang khiêu khích của nàng, không cho nàng chút cơ hội thở dốc, tựa như muốn đem nàng nuốt vào bụng khe khẽ cắn mút, cùng nhau dây dưa triền miên.

Thẳng đến khi hai người đều nhanh hít thở không thông, thế này mới lưu luyến không rời buông ra, lúc Đông Phương Bất Bại hé môi thở dốc, Lệnh Hồ Xung đã hôn lên tai của nàng, tiếng hô hấp dồn dập khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy.

"Lệnh Hồ... Ân..." Đông Phương Bất Bại vừa muốn nói gì đó thì trên tai đột nhiên truyền đến cảm giác ẩm ướt nóng hổi, Lệnh Hồ Xung đúng là ngậm vành tai của nàng, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, nàng bất giác liền khẽ hừ một tiếng, vốn là hơi thở chưa bình ổn lại càng thêm dồn dập.

Lệnh Hồ Xung nghe tiếng hô hấp dồn dập của nàng, đột nhiên cái gì cũng không nghĩ được nữa, chỉ nghĩ muốn nàng, nghĩ muốn có được nữ tử hoàn mỹ không thể soi mói này.

Buông ra vành tai đã bị mút đến đỏ bừng, Lệnh Hồ Xung từ bên tai nàng một đường hôn xuống cổ, thấy tay nàng đang gắt gao nắm chặt lấy tay hắn, tựa hồ cả thân thể đều buộc chặt.

"Ân... Lệnh Hồ Xung... Ân..." Đông Phương Bất Bại khó có thể khống chế thanh âm nỉ non, đầu lưỡi ẩm nóng của Lệnh Hồ Xung lướt qua cổ nàng đi tới xương quai xanh xinh đẹp.

"Đông Phương..." Ngửi được từng trận mùi thơm trên người nàng cùng với thân thể ôn hương nhuyễn ngọc nằm bên dưới hắn, dù Lệnh Hồ Xung định lực cao tới đâu lý trí bình tĩnh tới đâu cũng không tránh khỏi khí huyết dâng trào, càng huống hồ nàng lại là nữ nhân hắn yêu thương.

Lệnh Hồ Xung khởi động thân thể, cúi đầu hôn lên đôi môi Đông Phương Bất Bại khiến nàng không thể nói chuyện, rồi sau đó ôm lấy nàng bế lên đi xuyên qua rừng đào, lập tức đi tới phòng Đông Phương Bất Bại.

"Đông Phương, không có người đến quấy rầy chúng ta..." Lệnh Hồ Xung đem Đông Phương Bất Bại đặt ở trên giường, hôn lên trán của nàng, hai má, chóp mũi, đôi môi, một trận mưa hôn rơi xuống, khiến cho nàng ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.

Đông Phương Bất Bại trong lòng đã là một mảnh mê loạn, tùy ý hắn hôn môi, đòi lấy, thẳng đến khi tay hắn sờ soạng cởi đai lưng bên hông nàng.

"Lệnh...Lệnh Hồ Xung... Dừng lại..." Đông Phương Bất Bại thở hổn hển nhẹ giọng nói, lại bị tiếng hít thở càng thêm dồn dập mà trầm trọng của hắn lấp mất.

Vụng về cởi bỏ đai lưng, ngoại bào không có trói buộc lập tức rời rạc rơi xuống, Lệnh Hồ Xung hôn trụ đôi môi của Đông Phương Bất Bại, đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng, tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương kia cuồng nhiệt giao triền quấn quít, tay theo chỗ hở y phục liền dò xét vào, gạt đi tiết y ngăn trở, xoa lên từng tấc da thịt mịn màng trắng muốt, từ bụng lần mò đến trước ngực, cách lớp áo yếm mỏng manh bắt lấy một bên mềm mại no đủ của nàng.

"Ngô... Ân..." Đông Phương Bất Bại bị gắt gao hôn trụ chỉ cảm thấy tay Lệnh Hồ Xung lướt qua chỗ nào chỗ ấy liền nóng bỏng như bị lửa thiêu, suýt nữa không nhịn được đã kêu ra tiếng.

"Đông Phương, ta khống chế không được..." Lệnh Hồ Xung thận trọng dán lên môi Đông Phương Bất Bại, khẩn trương mà lại hàm hồ nói, tay phải vuốt ve tóc dài của nàng, tay trái thoáng dùng sức giựt tung chiếc áo yếm.

"A..." Trong khoảnh khắc nơi mềm mại trên người bị trực tiếp chạm vào, Đông Phương Bất Bại cuối cùng kiềm chế không được kêu lên "Ân... Lệnh Hồ... Xung... A..." Tay Lệnh Hồ Xung nhẹ nhàng vân vê nhào nặn một bên ngực tròn trịa, nụ hôn kia cũng chậm rãi chuyển xuống trước ngực, hắn vùi mặt vào ngực nàng, đầu lưỡi khẽ liếm nụ hoa hồng nhuận rồi nhẹ nhàng cắn mút, nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể nóng như lửa đốt, bất giác cả người liền căng thẳng, có thứ gì đó ẩm ướt từ nơi tư mật trào ra.

"Lệnh Hồ Xung... Dừng... Dừng lại..." Cắn chặt môi, Đông Phương Bất Bại kiệt lực khống chế thân thể càng ngày càng nóng rực không chịu nghe theo sự điều khiển của mình "Lệnh... Lệnh Hồ Xung... Không thể..." Môi cơ hồ bị cắn nát, Đông Phương Bất Bại dùng một chút lực, ôm cổ Lệnh Hồ Xung đẩy hắn ra.

"Dừng lại, Lệnh Hồ Xung... Không thể, hiện tại không thể..." Nhìn Lệnh Hồ Xung thở hổn hển khó nhọc, Đông Phương Bất Bại gắt gao ôm lấy cổ hắn, tay kia thì đồng thời gắt gao đè lại cánh tay hắn."Lệnh Hồ Xung, tỉnh táo lại..."

"Đông Phương, ta..." Lệnh Hồ Xung miệng nóng lưỡi khô, ánh mắt ý loạn tình mê, chợt nhìn thấy Đông Phương Bất Bại cắn môi đến chảy máu, thế này mới thanh tỉnh một chút.

"Lệnh Hồ Xung, hãy nghe ta nói..." Đông Phương Bất Bại bình ổn lại tiếng hô hấp dồn dập của mình, tiếp tục nói: "Có một số việc vẫn chưa kết thúc, quá nhiều sự tình chúng ta vẫn chưa biết đáp án, hơn nữa, ngươi và Doanh Doanh chung quy vẫn là khúc mắc giữa chúng ta, người cần phải có trách nhiệm để đi gánh vác bất luận kết quả ra sao. Cho nên hiện tại, vẫn chưa thể..."

"Là do ta quá nôn nóng... Thực xin lỗi Đông Phương, ta nhất thời khống chế không được..." Lệnh Hồ Xung ôm lấy Đông Phương Bất Bại, giờ khắc này hắn thanh tỉnh lại, Đông Phương nói đúng, sự tình vẫn chưa chấm dứt, những người khác đến giờ còn chưa rõ tung tích, hắn và Doanh Doanh, vẫn còn danh nghĩa phu thê...

"Lệnh Hồ Xung, ta đáp ứng ngươi, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, ta..." Đông Phương Bất Bại chần chờ một chút, rồi sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Ta sẽ là của ngươi, ta sẽ buông tha cho thiên thu bá nghiệp, mãi mãi ở bên cạnh ngươi."

"Đông Phương... Ta sẽ không lại phụ nàng, chân tướng cuối cùng sẽ lộ rõ, cái gì nên chấm dứt cũng sẽ chấm dứt. Lúc này đây, ta Lệnh Hồ Xung, thà phụ thiên hạ chứ không phụ nàng." Gắt gao ôm lấy thiên hạ của hắn, Lệnh Hồ Xung trong lòng sớm đã có quyết định, hắn sẽ không bao giờ rời xa nữ tử này, bất luận khốn cùng như thế nào chăng nữa.

"Vậy là đủ rồi..." Đông Phương Bất Bại nước mắt chậm rãi tràn ra khóe mi, có lẽ bởi vì cảm động, có lẽ là vui mừng, chỉ có chính nàng biết, là vì cái gì.

————

"Lệnh Hồ đại ca, ngươi ở đâu? !" Bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm của Trương Đức Quyền, phòng Lệnh Hồ Xung cách phòng Đông Phương Bất Bại không xa, một tiếng kêu này của hắn khiến cả hai người đều hoảng sợ.

"Hắn sao lại gọi ngươi là đại ca?" Đông Phương Bất Bại tò mò hỏi.

"Nga, lúc nàng đang bế quan, ta thường xuyên so chiêu với hắn, đôi bên rất hợp ý nhau, nên liền sửa lại xưng hô. Đông Phương, ta đi ra ngoài xem một chút hắn có chuyện gì, nàng sửa soạn lại đi." Lệnh Hồ Xung đặt một nụ hôn lên trán Đông Phương Bất Bại rồi nói.

"Ân." Đông Phương Bất Bại nghĩ đến chính mình y phục không chỉnh tề, đỏ mặt lên, liền xoay người sang chỗ khác sửa sang lại quần áo.

Lệnh Hồ Xung cũng đỏ mặt, vội vàng mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.

"Ôi chao? ! Lệnh Hồ đại ca? Ngươi..." Trương Đức Quyền đang đứng đợi bên ngoài cửa phòng Lệnh Hồ Xung, đột nhiên nhìn thấy Lệnh Hồ Xung từ trong phòng giáo chủ đi ra, không khỏi có chút kinh ngạc.

"Khụ khụ... Cái kia, Trương huynh đệ, có chuyện gì sao?" Lệnh Hồ Xung không được tự nhiên ho nhẹ hỏi.

"Có một người muốn gặp giáo chủ, nhưng là..." Trương Đức Quyền nói xong, kỳ quái nhìn Lệnh Hồ Xung liếc mắt một cái "Nhưng là người nọ lớn lên giống huynh như đúc..."

"Ân? Giống ta như đúc? ! Chẳng lẽ..." Lần này đến phiên Lệnh Hồ Xung kinh ngạc, điện quang thạch hỏa nổi lên, trong đầu liền xuất hiện thân ảnh Dương Liên Đình.

"Lệnh Hồ đại ca, ngươi quen biết hắn sao?" Trương Đức Quyền thử thăm dò hỏi.

"Người đó ở đâu?"

"Ta để hắn ở dưới Hắc Mộc Nhai, muốn dẫn hắn lên sao?"

"Không cần! Ta với ngươi hạ nhai xem xem." Lệnh Hồ Xung cũng sẽ không tùy tiện dẫn người đi lên, vạn nhất là kẻ có ý đồ gây bất lợi cho Đông Phương Bất Bại thì hỏng bét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro