CHƯƠNG 38: TẨU THI BÍ THUẬT DƯƠNG LIÊN ĐÌNH, NẢY SINH NGHI HOẶC...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Liên Đình mặt không chút thay đổi đi ở trên đường, sau khi rời khỏi phạm vi Hắc Mộc Nhai, nhìn trái nhìn phải nói: "Xuất hiện đi."

Hai đạo nhân ảnh từ trong chỗ nấp đi ra, trong đó một người khuôn mặt tuấn mỹ, trên trán tóc hơi xoăn, đúng là Hi La Đa, mà tên còn lại chính là Nhạc Bất Quần.

"Dương Liên Đình, thế nào? Ta không lừa ngươi đi?" Nhạc Bất Quần đi đến bên người Dương Liên Đình, nghiền ngẫm nói: "Đông Phương Bất Bại kia đang ở cùng Lệnh Hồ Xung, căn bản là không cần ngươi ..."

"... ..." Dương Liên Đình cắn răng không nói lời nào, trong đầu không ngừng thoáng hiện thân ảnh Lệnh Hồ Xung đứng bên cạnh Đông Phương Bất Bại, cùng với trong lúc vô ý nhìn thấy vài vết hồng sậm trên cổ nàng, không phải hôn ngân thì là cái gì.

"Ngay cả chính ngươi cũng nói, ngươi bất quá chỉ là một vật thay thế, nhưng Lệnh Hồ Xung vừa xuất hiện, ngay cả vật thay thế cũng không thể làm..." Nhạc Bất Quần nhìn chằm chằm Dương Liên Đình, nói: "Ngươi giờ chỉ là rác rưởi, bị tùy tay vứt bỏ mà thôi."

"Câm miệng!" Dương Liên Đình thẹn quá hóa giận, một chưởng công kích Nhạc Bất Quần.

"Hừ! Không biết tự lượng sức mình!" Nhạc Bất Quần hừ lạnh một tiếng, nghiêng người né tránh một chưởng kia, sau đó nắm lấy cổ tay Dương Liên Đình, trên tay dùng một chút lực, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng xương cổ tay đã bị bẻ gãy, đồng thời một chưởng đánh vào giữa ngực Dương Liên Đình, đánh hắn bay ra ngoài.

"Ngay cả Hoa sơn kiếm pháp của ngươi cũng là ta giúp ngươi tu luyện thành công, ngươi dám to gan động thủ với ta?" Nhạc Bất Quần khinh thường nhìn Dương Liên Đình, tiếp tục nói: "Chỉ bằng cái dạng này của ngươi, làm sao có thể so sánh với Lệnh Hồ Xung, nếu không phải nhờ chúng ta, ngươi hiện tại chỉ là một bộ xương khô mà thôi!"

"... Ngay cả giáo chủ nàng cũng nhận định ta đã chết, các ngươi... Rốt cuộc đã làm gì với ta?!" Dương Liên Đình lau vết máu bên miệng, không cam lòng hỏi.

"Dương công tử, ta không ngại nói cho ngươi biết tình hình thực tế, ngươi hiện tại vẫn như cũ là một người chết, chẳng lẽ, ngươi không cảm giác được trái tim của mình không hề đập sao?" Hi La Đa mỉm cười nói.

"Ta vẫn là người chết? !" Dương Liên Đình kinh ngạc nhìn Hi La Đa, sau đó sờ sờ lên ngực của mình, không hề cảm giác được nhịp đập của trái tim.
"Các ngươi rốt cuộc đã làm gì với ta?!"

"Không làm gì cả, bất quá chỉ hạ Tẩu Thi Trùng trong cơ thể ngươi thôi. Tẩu Thi Trùng là một loại bí thuật ta mang tới từ Ba Tư, có thể khiến thi thể chết đi sống lại, hơn nữa có ý thức của mình, chẳng qua không có tim đập mà thôi." Hi La Đa nhìn thoáng qua Dương Liên Đình "Nhưng là, Tẩu Thi Trùng này cần nhờ một loại dược vật đặc thù mới có thể sống sót, cho nên, nếu ngươi muốn tiếp tục sống, phải ngoan ngoãn nghe lời chúng ta, ta thì sẽ đúng hạn cho ngươi dùng dược vật."

"Dương Liên Đình ta vốn là người đã chết, hiện nay bị các ngươi làm cho người không ra người quỷ không ra quỷ, chẳng thà chết đi!" Nghĩ đến chính mình chỉ là một cỗ thi thể biết đi, Dương Liên Đình thống khổ nhắm mắt lại.

"Muốn chết cũng có thể, ta không cho ngươi dược vật, vậy Tẩu Thi Trùng sẽ cắn nuốt nội tạng trong thân thể ngươi, cho đến khi ngươi bị cắn nuốt sạch sẽ..." Hi La Đa sớm biết Dương Liên Đình sẽ muốn chết, thản nhiên nói.

"Ngươi!"

"Dương Liên Đình, ngươi chết cũng không sao, nhưng ngươi chết rồi, Lệnh Hồ Xung và Đông Phương Bất Bại có thể song túc song phi, ngươi chết đi, Đông Phương Bất Bại vẫn coi ngươi như rác rưởi mà thôi..." Nhạc Bất Quần dùng chân đá đá Dương Liên Đình, trong mắt tràn đầy khinh bỉ "Không hổ là một tên nhu nhược, còn dõng dạc nói muốn đoạt lại Đông Phương Bất Bại, ha ha ha, thật là tức cười!"

"Nhạc Bất Quần ngươi đừng khinh người quá đáng!" Dương Liên Đình giãy dụa đứng lên, một tay chỉ vào Nhạc Bất Quần giận dữ hét.

"Ha ha ha, ta chính là khinh người quá đáng, ngươi có thể làm được gì? Người ngươi yêu đang ở trong lòng người khác, ngươi lại muốn chết, một kẻ nhu nhược như vậy, chẳng trách luôn bị người khác dẫm đạp dưới lòng bàn chân!" Nhạc Bất Quần nói xong, một cước đem Dương Liên Đình đá ngã xuống đất.

"Nhạc Minh chủ, quên đi, người như thế, chung quy không thể làm nên đại sự gì, chúng ta đi thôi." Hi La Đa che chắn phía trước Dương Liên Đình, hướng Nhạc Bất Quần nói.

"Đúng thế! Dương Liên Đình, ngươi đằng nào cũng chết, cứ chờ bị Tẩu Thi Trùng cắn nuốt sạch sẽ đi! Hừ, trước khi ngươi chết, ta sẽ thông tri cho Lệnh Hồ Xung biết, để hắn ôm Đông Phương Bất Bại cùng nhau tới nhặt xác ngươi! Ha ha ha ~" nói xong, Nhạc Bất Quần liền cùng Hi La Đa xoay người rời đi.

"Đứng lại!" Nhìn bọn họ càng đi càng xa, cắn răng một cái, Dương Liên Đình chống tay gượng dậy: "Không được đi... Nếu, các ngươi thật sự có thể giúp ta đoạt lại giáo chủ, ta sẽ... sẽ đáp ứng hợp tác với các ngươi."

Nhạc Bất Quần dừng lại cước bộ, liếc mắt nhìn Hi La Đa một cái.

"Chỉ cần ngươi chịu hợp tác với chúng ta, ngươi sẽ có được Đông Phương Bất Bại." Nhạc Bất Quần âm hiểm cười.

"... Cần ta làm cái gì?" Dương Liên Đình do dự một chút hỏi.

"Ngươi theo chúng ta trở về, sau đó sẽ nói cho ngươi biết."

"Hảo, ta đi với các ngươi." Dương Liên Đình loạng choạng đứng lên.

"Dương công tử, ngươi nếu sớm đáp ứng hợp tác với chúng ta thì đã không chịu những nổi khổ này rồi." Hi La Đa nói, đi đến đỡ lấy Dương Liên Đình.

"... ..." Dương Liên Đình tuy là chán ghét Nhạc Bất Quần, nhưng lại cảm thấy Hi La Đa này cũng không phải người ác độc, nên cũng không từ chối.
"Hi La Đa công tử, cẩn thận làm người tốt không được báo đáp." Nhạc Bất Quần thấy Hi La Đa làm vậy liền nói một câu.

"Nhạc Minh chủ lo nhiều rồi." Hi La Đa mỉm cười, cũng không buồn bực.

"Hừ." Nhạc Bất Quần phất ống tay áo xoay người liền đi.

Hi La Đa lắc đầu, liền đỡ Dương Liên Đình đứng dậy đi theo.

————

"Đông Phương, Dương Liên Đình ngày đó thật sự đã chết sao?" Trên Hắc Mộc Nhai, Lệnh Hồ Xung càng nghĩ càng cảm thấy chuyện của Dương Liên Đình có điểm kỳ quái.

"Dương Liên Đình chết, là ta tận mắt nhìn thấy, không có khả năng nhầm lẫn."

"Sau khi hắn chết, thi thể vẫn được bảo giữ tốt chứ?"

"Gần hồ băng có một thạch thất, chỉ dùng để bảo giữ thi thể của các trưởng lão và hộ pháp trong giáo, thi thể của Dương Liên Đình cũng được đặt tại đó." Đông Phương Bất Bại nghĩ nghĩ rồi nói.

"Có lẽ, chúng ta nên đi đến đó xem sao."

Hai người liếc nhau, rồi sau đó liền cùng nhau chạy tới hồ băng.

Đông Phương Bất Bại mang theo Lệnh Hồ Xung xuyên qua đáy hồ, đi tới một căn thạch thất.

Đẩy cửa ra, bên trong quả thực sắp xếp thi thể của những trưởng lão trong giáo, Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, sau đó đi đến gần một phiến đá trống nói: "Thi thể Dương Liên Đình vốn được đặt ở đây, nhưng bây giờ..."

"Thi thể làm sao có thể tự mình rời đi được?!" Lệnh Hồ Xung nhìn nhìn bốn phía, lại hỏi: "Vị trí thạch thất này tất cả người trong giáo đều biết sao?"

"Đúng vậy, người trong giáo đều biết. Nhưng Dương Liên Đình rõ ràng đã chết, ai lại có năng lực như thế, khiến người chết sống lại. Cho dù là Bình Nhất Chỉ, chỉ sợ cũng vô lực hồi thiên." Đông Phương Bất Bại cố gắng suy nghĩ, lại vẫn như cũ nghĩ không ra trong chốn giang hồ khi nào thì có nhân vật lợi hại như vậy.

Hai người trăm tư không thể giải đành phải trước trở về hắc mộc nhai.

"Ta vẫn cảm thấy Dương Liên Đình không giống một người sống." Lệnh Hồ Xung nhỏ giọng nói.

"Tại sao?"

"Sắc mặt hắn quá mức tái nhợt, một tia hồng nhuận cũng không có, thử hỏi, một người bình thường tại sao trên mặt không có chút máu?"

"Quả thật, cổ hắn quá mức cứng đơ, còn lạnh như băng, lúc ta kháp trụ yết hầu của hắn, không hề cảm thụ được mạch đập trên gáy." Đông Phương Bất Bại nhớ lại tình cảnh lúc đó, Dương Liên Đình thật là có cổ quái.

"Sao sự tình lại càng ngày càng phức tạp, hết chuyện này đến chuyện khác." Lệnh Hồ Xung than nhẹ một tiếng, sự tình quả thực không thể tưởng tượng được.

"Chỉ sợ là có người ở sau lưng bày trò." Đông Phương bình tĩnh nói.

"Nàng đang hoài nghi... Nhạc Bất Quần?" Lệnh Hồ Xung thử thăm dò hỏi.

"Nhạc Bất Quần kia luôn muốn lấy mạng ta, sao có thể dễ dàng ngừng tay như vậy, huống hồ, Lâm Bình Chi đã rơi vào trong tay hắn, như vậy tung tích của sư phụ ta còn có thái sư thúc của ngươi và những người khác Nhạc Bất Quần chắc chắn biết rõ." Nghĩ đến những người đã mất tích, Đông Phương Bất Bại cho rằng Nhạc Bất Quần tuyệt đối là kẻ khả nghi nhất.

"Cho dù hắn biết, chỉ sợ cũng sẽ không nói cho chúng ta biết." Lệnh Hồ Xung nhíu mày nghĩ nghĩ "Nhưng nếu những người này ở trong tay hắn, hắn có năng lực đem người giấu ở nơi nào? Mấy ngày qua, nàng phái đệ tử trong giáo tìm kiếm chung quanh, lại không tìm được dấu vết gì để lại. Hơn nữa, Nhạc Bất Quần cũng không có khả năng khiến người chết...."

"Nhạc Bất Quần đã có biện pháp mượn sức Xung Hư đạo trưởng, nói không chừng còn có thể mượn sức những kẻ khác, hơn nữa còn có một người, đó là thê tử của ngươi Nhậm Doanh Doanh."

"Doanh Doanh... Lần trước muội ấy hãm hại ta, lại suýt nữa hại nàng mất mạng, nhưng sau đó không rõ tung tích, xem ra... Hẳn là đang ở cùng Nhạc Bất Quần." Lệnh Hồ Xung dù không nguyện đối mặt, không muốn thừa nhận, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được chuyện này.

"Lệnh Hồ Xung, ngươi có còn nhớ, ngày mà đám người sư phụ mất tích, Doanh Doanh từng chạy ra ngoài, sau đó ngươi cũng đuổi theo nhưng không tìm được." Đông Phương Bất Bại khoanh tay trên bàn, lại nói "Sau đó ta và ngươi cùng đến Hằng Sơn, khi trở về những người khác đã đồng loạt mất tích."

"Đông Phương, ý của nàng là..." Lệnh Hồ Xung đại khái hiểu được ý tứ của Đông Phương Bất Bại.

"Ta cũng không chắc chắn, chỉ nghĩ rằng, trong khoảng thời gian ta và ngươi ra ngoài, Doanh Doanh có trở về Thiên Chi Nhai hay không."

"Nếu muội ấy núp ở một nơi gần đó, thừa dịp chúng ta ra ngoài liền trở lại Thiên Chi Nhai, lại thừa cơ hạ độc, cũng không phải không có khả năng..." Lệnh Hồ Xung tiếp lời Đông Phương Bất Bại, thế này mới ý thức được mình đã xem nhẹ khả năng Nhậm Doanh Doanh nửa đường trở về.

Hai người liền đồng thời trầm mặc, vấn đề của Nhậm Doanh Doanh, bất luận là thế nào cũng không thể giải được khúc mắc. Đông Phương Bất Bại biết Lệnh Hồ Xung không muốn tin tưởng Nhậm Doanh Doanh là một người ác độc, Lệnh Hồ Xung cũng biết Đông Phương Bất Bại không muốn hắn khó xử, chỉ sợ nàng đã sớm hoài nghi Nhậm Doanh Doanh, nhưng lại không muốn nói với hắn mà thôi.

"Đông Phương, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, lần trước nàng bị lừa xuống Hắc Mộc Nhai, mà ta lại bị Doanh Doanh nhốt trong phòng..." Thật lâu sau, Lệnh Hồ Xung phá vỡ trầm mặc, đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

"Ngươi làm sao có thể bị Doanh Doanh nhốt lại?" Nói đến đây, Đông Phương Bất Bại thực tò mò "Võ công của nàng bất quá chỉ là mèo ba chân, đánh trực diện khẳng định đánh không lại ngươi, hơn nữa, nội lực của nàng kém ngươi rất xa, cho dù đánh lén, ngươi cũng không thể bị nàng điểm huyệt, ngươi rốt cuộc làm sao bị nàng nhốt lại?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro