CHƯƠNG 54: BỐN NGƯỜI BỐN DẠ BỐN Ý ĐỒ, BẮT BUỘC KHÔNG THÀNH YÊU HÓA HẬN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhậm Doanh Doanh vừa gỡ lớp da giả ra, liền thấy A Mị chạy về phía nàng, Hi La Đa đuổi theo ở phía sau tức giận mắng to.

"Doanh Doanh cô nương! Giúp ta bắt lấy A Mị!"

"Ân?" Nhậm Doanh Doanh mỉm cười ôm lấy A Mị: "Nó lại chạy đi chơi?"

"Đúng vậy, mới sáng sớm đã bỏ chạy ra ngoài, sau khi giúp cô dịch dung xong ta liền đuổi theo nó đuổi đến bây giờ... Hộc hộc... Mệt chết ta..." Hi La Đa cúi người, hai tay chống lên đầu gối há miệng thở phì phò.

"Nó không phải vẫn thường xuyên chạy ra ngoài chơi sao?"

"Sau này không thể để nó chạy loạn... aiss... nhắc đến lại bực... hôm qua nó chạy xuống núi, chui vào nhà người khác, trộm thức ăn còn chưa tính, lại dọa cho đứa nhỏ của người ta sợ khóc... hại ta hôm qua nửa đêm phải vụng trộm ra ngoài tìm gặp người ta bồi tội..."

"Nga? Ngươi ngày hôm qua nửa đêm, đi ra ngoài?"

"Đúng vậy, thay A Mị thu thập cục diện rối rắm... mệt chết người..."

"... Ha ha ~ A Mị đáng yêu như vậy, ngươi tha thứ cho nó một lần này đi!" Nhậm Doanh Doanh lúc này mới hoàn toàn yên tâm, thì ra Hi La Đa nửa đêm hôm qua đi ra ngoài là tìm A Mị, không phải Lệnh Hồ Xung.

"A Mị chết tiệt... Lại đây!" Hi La Đa bước về phía trước, vươn tay ôm lấy A Mị từ trong lòng Nhậm Doanh Doanh.

"Ngao ~~" A Mị bị Hi La Đa bắt được, không hài lòng kêu to .

"Hi La Đa công tử, đúng lúc ta cũng đang muốn tìm ngươi, phiền ngươi giúp giọng nói của ta trở về như cũ..." Nhậm Doanh Doanh cười nói: "Giọng nói của ả khiến ta nghe thật khó chịu..."

"... Ách... Ta cảm thấy giọng nói của Đông Phương Bất Bại dễ nghe hơn nhiều..." Hi La Đa trong lòng thầm nói, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười sáng rỡ, đưa một viên thuốc cho Nhậm Doanh Doanh.

"Đa tạ , Hi La Đa công tử, vậy ta đi về trước ." Nhậm Doanh Doanh cầm lấy viên thuốc nuốt xuống, nói đa tạ xong liền trở về phòng.

Hi La Đa ôm A Mị, sau khi nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh nuốt viên thuốc của hắn rồi đi về phòng, liền cũng xoay người đi về phòng mình, vừa đi vừa nhỏ giọng nói với A Mị: "Nhậm Doanh Doanh này ở ngay cạnh phòng Lệnh Hồ Xung, nếu cô ta hôn mê, Đông Phương Bất Bại gặp Lệnh Hồ Xung không phải sẽ tiện hơn sao... Hắc hắc, A Mị ngươi nói có đúng không ~ "

Hi La Đa biết trước buổi tối Đông Phương Bất Bại sẽ đến tìm Lệnh Hồ Xung, nên mới động tay động chân một chút trong viên thuốc vừa đưa cho Nhậm Doanh Doanh, cam đoan Nhậm Doanh Doanh sẽ ngủ suốt đêm không tỉnh...

"Ngao ~" A Mị nhỏ giọng kêu một tiếng, ở trong lòng Hi La Đa tìm một tư thế thoải mái hơn bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

————

"Bên phía Dương Liên Đình tại sao vẫn còn chưa có động tĩnh gì?" Trong một căn phòng, Nhạc Bất Quần, Lâm Bình Chi còn có Xung Hư đạo trưởng đang ngồi cùng nhau bàn bạc.

"Đông Phương Bất Bại lần trước bị trúng độc, khẳng định sẽ càng thêm cẩn thận đề phòng, Dương Liên Đình kia chỉ sợ là không có cơ hội hạ độc." Lâm Bình Chi uống một ngụm trà nói.

"Có lẽ." Nhạc Bất Quần nhìn nhìn Xung Hư đạo trưởng, lại nói: "Đạo trưởng, ngài cảm thấy có khi nào Dương Liên Đình đã bị phát hiện là giả mạo hay không?"

"Hẳn là sẽ không, Đông Phương Bất Bại có tình ý với Lệnh Hồ Xung, sẽ không hoài nghi Lệnh Hồ Xung, điểm ấy ngươi không phải rất rõ ràng sao?" Xung Hư đạo trưởng thản nhiên nói.

"Đạo trưởng, dường như, ngài rất khinh thường những chuyện chúng ta đã làm?" Lâm Bình Chi đột nhiên chen vào nói.

"... Ngươi nghĩ nhiều rồi."

"Hừ ~ ngài đừng quên, chúng ta là đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền." Lâm Bình Chi hừ nhẹ một tiếng.

"Lâm Bình Chi, Võ Đang của ta từ xưa đến nay đứng đầu võ lâm, các ngươi muốn nhất thống giang hồ, với ta mà nói không là gì cả, ta chỉ muốn truy tìm cảnh giới tối cao của võ học, đừng đánh đồng ta với các ngươi." Xung Hư đạo trưởng tức giận nhìn chằm chằm Lâm Bình Chi nói.

"Ai u ~~ ha ha a ~ đạo trưởng ngươi nói thật buồn cười..." Lâm Bình Chi điên cuồng bật khóc: "Ngươi nghĩ ngươi là người tốt sao? Người tốt lại học công pháp của ta? Người tốt lại hãm hại người khác? Lại bắt giam người khác?"

"Ngươi..." Xung Hư đạo trưởng vỗ bàn đứng bật dậy: "Nhắc đến công pháp, ngươi chỉ cho ta một nửa, một nửa khác rốt cuộc khi nào thì ngươi mới đưa cho ta? !"

"Đương nhiên là sau khi đại sự hoàn thành, nếu không, ta sẽ rất lo lắng ngươi nửa đường bỏ gian tà theo chính nghĩa đâu..." Lâm Bình Chi ngừng cười nghiêm túc nói: "Hơn nữa, đạo trưởng, ngài đã đáp ứng giao Bắc Minh thần công cho ta, ta thấy hẳn ngài đã quên rồi?"

"Chờ ngươi đem một nửa khác của Quỳ Hoa bảo điển giao cho ta, ta tự sẽ đưa ngươi Bắc Minh thần công!" Dứt lời, Xung Hư đạo trưởng liền phẩy tay áo bỏ đi.

"Đạo sĩ thối này!" Chén trà trong tay nát thành bột phấn, Lâm Bình Chi căm hận nhìn chằm chằm phương hướng Xung Hư đạo trưởng rời đi.

"Ngươi trước đừng xúc động, Xung Hư đạo trưởng là một quả núi lớn để chúng ta dựa vào, Bắc Minh thần công kia, nhất thời không vội." Nhạc Bất Quần lạnh nhạt an ủi.

"Đạo sĩ thối này có Bắc Minh thần công hay không còn chưa chắc chắn!" Lâm Bình Chi giận dữ nói.

"Cũng vậy mà thôi, chúng ta cũng không có một nửa khác của Quỳ Hoa bảo điển. Cũng nhờ hắn gần trăm năm nay không rời Võ Đang, không hề biết chuyện trên giang hồ, nếu không, làm sao có thể bị chúng ta lừa rằng Tịch Tà kiếm phổ là thượng bộ của Quỳ Hoa bảo điển?" Dừng một chút, Nhạc Bất Quần cười lạnh một tiếng: "Chúng ta bất quá là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, cần gì tức giận?"

"... Đúng vậy, xem ra, ngươi mới đồng bọn tốt nhất của ta, ha ha ha ~~ "

Xung Hư đạo trưởng không hề biết mình bị tính kế, hắn bế quan tu luyện Bắc Minh thần công hơn mười năm, công lực luôn dậm chân tại chỗ, lần này nhờ vào Quỳ Hoa bảo điển của Lâm Bình Chi mới miễn cưỡng đột phá được một chút, cho nên bất luận như thế nào, hắn cũng phải đoạt được một nửa kia của Quỳ Hoa bảo điển.

Bước nhanh đi tới phía sau núi Võ Đang, nhìn trái nhìn phải, sau đó đi đến một nơi, đào đất tìm kiếm Bắc Minh thần công đã bị hắn chôn ở đó từ trước.

Đáng tiếc, hắn đào nửa ngày, ngoại trừ mái ngói hắn dùng để che lấp bên trên, bản công pháp Bắc Minh thần công đã không cánh mà bay.

"Sao... Làm sao có thể? ! Ta rõ ràng chôn ở chỗ này..." Xung Hư đạo trưởng trên trán không khỏi bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, Bắc Minh thần công là do sư phụ hắn trước lúc lâm chung giao cho hắn, dặn hắn sau này nhất định phải cất giữ thật tốt. Sau khi hắn luyện xong liền đem công pháp này giấu trong phòng, nhưng khi cùng đám người Nhạc Bất Quần đạt thành hiệp nghị lại chuyển dời đến nơi này để tránh bị phát hiện. Nhưng hiện tại lại không cánh mà bay.

"Chẳng lẽ... Bị bọn Lâm Bình Chi phát hiện ?" Xung Hư đạo trưởng đứng lên: "Không có khả năng, ta chôn bản công pháp này khi bọn chúng không có ở Võ Đang, làm sao có thể phát hiện..."

Trầm mặc suy tư, Xung Hư đạo trường liền rời khỏi phía sau núi đi đến đại điện, hạ lệnh cho đệ tử điều tra gần đây có ai lai vãng gần địa phận núi Võ Đang hay không.

————

Hôm đó ban đêm, Đông Phương Bất Bại một thân hắc y rời khỏi phòng, liền gặp Dương Liên Đình đang đứng đợi ngoài cửa.

"Giáo chủ, người muốn đến Võ Đang sao?" Dương Liên Đình ấp úng hỏi.

"Như thế nào?"

"Không có gì, ta..." Dương Liên Đình do dự.

"Nói."

"Giáo chủ muốn đến gặp Lệnh Hồ Xung phải không?" Dương Liên Đình cắn răng một cái, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại hỏi.

"Phải thì sao?" Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi hỏi.

"Xung Hư đạo trưởng không có bế quan, xin người... Cẩn thận một chút." Dương Liên Đình cúi đầu nhẹ giọng nói.

"... Ngươi ở lại Hắc Mộc Nhai đừng chạy loạn." Đông Phương Bất Bại trầm mặc một chút, ngữ khí có hơi dịu đi, sau đó nhún người một cái liền biến mất ở trước mắt Dương Liên Đình.

Đông Phương Văn đang ngồi ở trong phòng nhàm chán ăn hoa quả, chợt thấy cửa phòng bị đẩy ra.

"Tỷ, tỷ không phải muốn đến núi Võ Đang sao?" Lau miệng, Đông Phương Văn cười hỏi.

"Ta đang chuẩn bị đi đây, ngươi hãy giám sát Dương Liên Đình, không được để hắn hạ nhai nửa bước, biết không?" Tuy rằng Dương Liên Đình đã thẳng thắn thừa nhận tất cả với Đông Phương Bất Bại, nhưng vẫn nên cẩn thận, Đông Phương Bất Bại cảm thấy nên cho người giám sát hắn thì hơn.

"Nga, ta biết rồi, tỷ cứ yên tâm đêm khuya hò hẹn cùng Lệnh Hồ đại ca đi!" Đông Phương Văn cười hắc hắc nói.

"Cái... Cái gì mà đêm khuya hò hẹn, ngươi cái xú tiểu tử!" Đông Phương Bất Bại dở khóc dở cười nhìn đệ đệ của mình, quả thật so với Lệnh Hồ Xung còn vô lại hơn.

"Tỷ, thay ta chuyển cáo với Lệnh Hồ đại ca, đừng lưu lại dấu vết gì trên cổ của tỷ... A..." Đông Phương Văn còn chưa trêu chọc xong, đã bị Đông Phương Bất Bại dùng chiết phiến gõ lên đầu một cái.

"Xú tiểu tử!" Đông Phương Bất Bại vội vàng che cổ, mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra, khiến nàng quên trên cổ mình có...

"Tỷ tỷ, ta lập tức đi giám sát Dương Liên Đình ngay a, hắc hắc!" Nói xong, Đông Phương Văn liền nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng, còn thuận tay bốc lấy một trái táo cắn rôm rốp.

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Đông Phương Bất Bại nghĩ đến sắp có thể gặp lại Lệnh Hồ Xung, khóe miệng không khỏi nổi lên mỉm cười, thân hình nhoáng một cái liền chạy tới núi Võ Đang.

————

"Xung ca, ăn thêm một chút nữa đi." Trong phòng Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh đang hầu hạ hắn ăn cơm, nhưng cũng không biết có phải là do không hợp khẩu vị hay không, mỗi lần hắn đều ăn rất ít.

"Không cần, Doanh Doanh, vất vả cho muội rồi." Lệnh Hồ Xung hai mắt trống rỗng mà lại không có mục tiêu nhìn phía trước, nhẹ giọng nói với Nhậm Doanh Doanh, trong lòng lại suy nghĩ Hi La Đa đã gặp được Đông Phương Bất Bại hay chưa.

"Xung ca, ta thấy hai ngày nay tinh thần huynh không được tốt lắm, ta... ta ở lại đây với huynh được không?" Nhậm Doanh Doanh buông bát trong tay, sau đó nhẹ nhàng cầm tay Lệnh Hồ Xung, ở trong lòng nàng, Lệnh Hồ Xung hai mắt đã mù, lại bị đả kích nghiêm trọng, đây là thời cơ tốt nhất để nàng đoạt lại hắn.

"Không, không cần! Thật sự không cần!" Lệnh Hồ Xung theo bản năng rút tay lại, vội vàng lớn tiếng từ chối.

"Chúng ta là phu thê, huynh làm gì phản ứng lớn như vậy? Xung ca, tâm ý của ta đối với huynh, chẳng lẽ huynh đến bây giờ còn chưa rõ hay sao?" Nhậm Doanh Doanh đau lòng nói.

"... Doanh Doanh... Ta biết tâm ý của muội, ta..."

"Chẳng lẽ trong lòng huynh vẫn còn cô ta?"

"Chuyện này không liên quan đến nàng ấy..."

"Vậy huynh vì sao luôn nhiều lần cự tuyệt ta?" Nhậm Doanh Doanh không thuận theo tiếp tục truy vấn.

"... ..." Lệnh Hồ Xung trầm mặc, nhắm mắt lại, để tránh biến hóa trong mắt khiến cho nàng hoài nghi.

"Xung ca!" Nhậm Doanh Doanh ôm lấy Lệnh Hồ Xung: "Thực xin lỗi, mặc kệ ta làm gì đều là vì huynh... Ta không hiểu, ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt, vì sao huynh cứ lần lượt cự tuyệt ta..." Nói xong, nước mắt liền tràn mi mà ra.

"Doanh Doanh, muội...muội đừng khóc ..." Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa đẩy Nhậm Doanh Doanh ra, hai mắt lại giả vờ như không nhìn thấy.

"Xung ca, ta sẽ nghĩ biện pháp trị khỏi đôi mắt cho huynh, chúng ta quy ẩn núi rừng... Chỉ cần trở thành phu thê thật sự, huynh sẽ không bao giờ có thể rời xa ta được nữa..." Nhậm Doanh Doanh ôm chặt lấy Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung vốn đang ngồi trên giường, lập tức bị nàng đẩy ngã, tay nàng sờ soạng trên người hắn, rồi đó bắt đầu cởi y phục của hắn.

"Muội điên rồi?!" Một loại cảm giác chán ghét đột nhiên nảy sinh, Lệnh Hồ Xung vội vàng đẩy Nhậm Doanh Doanh ra, khiến nàng lập tức ngã xuống đất: "Muội điên rồi có phải không?!"

"Ta rốt cuộc có điểm nào không bằng Đông Phương Bất Bại!" Nhậm Doanh Doanh bi phẫn lớn tiếng hét to: "Huynh hiện tại chỉ là người mù là một phế nhân. Ta ngay cả một người mù cũng không chiếm được sao! !"

"Ta là người mù cũng không có liên quan gì đến ngươi. Ân tình của ngươi đối với ta Lệnh Hồ Xung ta nhớ rõ. Cùng lắm thì cái mạng này tùy ngươi định đoạt!" Lệnh Hồ Xung không nghĩ tới Nhậm Doanh Doanh lại đột nhiên trở nên điên cuồng như thế: "Bất luận ngươi làm gì ta cũng không thể yêu ngươi!"

"Được!! Ngươi nhớ kỹ cho ta, chờ ta lấy mạng Đông Phương Bất Bại, kế tiếp chính là ngươi! !" Nhậm Doanh Doanh hét lớn một câu, sau đó liền tông cửa xông ra.

"Ngươi muốn làm gì nàng? ! Ngươi đứng lại!" Lệnh Hồ Xung dưới tình thế cấp bách đã quên giả vờ mù lòa, cầm lấy trường kiếm liền muốn đuổi theo.

Vừa mới bước khỏi cửa, một thanh chiết phiến liền chắn ngang trước ngực hắn, đem hắn bức trở về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro