CHƯƠNG 57: TIỂU NHÂN TỌA QUAN XEM HỔ ĐẤU, GẶP ĐƯỢC LÀ DUYÊN TẤT CƯỠNG CẦU.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ta nói các ngươi... Các ngươi tranh cãi lớn tiếng như vậy, không sợ Lệnh Hồ Xung nghe được sao?" Lâm Bình Chi đột nhiên nói, sau đó đảo mắt nhìn phòng Lệnh Hồ Xung cách đó không xa.

"Nguy rồi..." Nhậm Doanh Doanh nhướng mày, nhớ tới vừa rồi mọi người nói chuyện, sợ Lệnh Hồ Xung thật sự nghe được: "Ta đi xem." Nói xong, Nhậm Doanh Doanh lững thững đi đến trước phòng Lệnh Hồ Xung, gõ gõ cửa nói: "Xung ca, Xung ca, huynh đã dậy chưa?"

Mọi người tất cả đều không lên tiếng, lắng nghe động tĩnh trong phòng, cho đến khi Nhậm Doanh Doanh gõ cửa mấy lượt, trong phòng mới truyền ra thanh âm mơ hồ ngái ngủ của Lệnh Hồ Xung: "Ân... Doanh Doanh sao? Có chuyện gì vậy?"

"Nga, không có việc gì, sợ huynh tỉnh lại sẽ đói, nên mới tới hỏi huynh có muốn ăn gì hay không." Nhậm Doanh Doanh nghe giọng của Lệnh Hồ Xung rõ ràng là mới vừa tỉnh dậy, không khỏi yên lòng.

"Không đói bụng, Doanh Doanh, nếu không có việc gì ta muốn ngủ thêm một chút..." Lệnh Hồ Xung mơ mơ màng màng đáp.

"Vậy được rồi, Xung ca, ta đi đây." Dứt lời, Nhậm Doanh Doanh mỉm cười, sau đó liếc mắt ra hiệu với mọi người.

Mọi người hiểu ý, vô thanh vô tức đi theo phía sau Nhậm Doanh Doanh đến đại điện Võ Đang, để thương thảo bước tiếp theo của kế hoạch. Hi La Đa đi ở sau cùng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lén phòng Lệnh Hồ Xung, kỳ thật khi mọi người đến tìm Nhậm Doanh Doanh, Hi La Đa đã vụng trộm thả một con trùng vào phòng Lệnh Hồ Xung, vì muốn đánh thức Lệnh Hồ Xung, để hắn nghe rõ cuộc nói chuyện vừa rồi.

Lúc này Lệnh Hồ Xung đang nằm ở trên giường, nghiêng tai nghe ngóng tiếng bước chân, cho đến khi thanh âm hoàn toàn biến mất, hắn mới xoay người từ trên giường ngồi dậy: "Nguy rồi, Dương Liên Đình muốn hạ độc?? Đông Phương nàng làm sao bây giờ?" Nghĩ đến an nguy của Đông Phương Bất Bại, Lệnh Hồ Xung không khỏi nôn nóng muốn lập tức chạy đến Hắc Mộc Nhai.

Nhưng đêm qua Đông Phương Bất Bại nói nàng đã có kế hoạch, như vậy hắn làm sao dám tùy tiện đi ra ngoài, lỡ chẳng may mọi chuyện bại lộ sẽ khiến nàng gặp bất lợi.

Lệnh Hồ Xung cau mày, thật sự không biết nên làm như thế nào cho phải, hắn đang rầu rĩ, bỗng thấy cửa sổ nhẹ nhàng rung rung, Lệnh Hồ Xung nghi hoặc đứng dậy hơi hé cửa, một con chim nhỏ liền chui qua khe hở cửa sổ vừa mở ra, trong miệng ngậm một cuộn giấy nhỏ, liên tiếp gật đầu với Lệnh Hồ Xung.

"Di?" Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên nhìn, sau đó cầm lấy tờ giấy kia, mở ra đọc: "Đêm nay chờ ta." Bút tích đúng là của Đông Phương Bất Bại.

Ngón tay xẹt qua những nét chữ thanh tú kia, nụ cười xinh đẹp của Đông Phương Bất Bại lại hiện lên trong đầu hắn, khóe miệng khẽ nhếch, Lệnh Hồ Xung mỉm cười, sau đó nhìn con chim đang hăng say mổ mổ lên khung cửa kia, lấy giấy bút vẽ một khuôn mặt tươi cười, bên dưới còn viết thêm một câu: "Bạch Nhi, chú ý an toàn, ta chờ nàng."

Đem tờ giấy đưa ra phía trước, để con chim cúi đầu ngậm lấy, sau đó liền giang cánh bay về hướng Hắc Mộc Nhai.

"Con chim này thật thông minh, không biết Đông Phương là từ đâu mà có được." Lệnh Hồ Xung cười cười, sau đó nghĩ đến, khi Đông Phương Bất Bại nhìn thấy hắn kêu nàng là Bạch Nhi, phỏng chừng sẽ nhảy dựng tại chỗ... Ha ha ~~ nghĩ đến biểu tình ngượng ngùng đáng yêu của nàng, Lệnh Hồ Xung không khỏi cười ra tiếng, sau đó đóng kỹ cửa sổ, lấy quyển Bắc Minh thần công giấu dưới giường cẩn thận đọc một lượt.

————

"Ngươi quyết định như vậy thật sao?" Trong rừng hoa đào trên Hắc Mộc Nhai, Đông Phương Bất Bại hơi kinh ngạc chăm chú nhìn Dương Liên Đình.

"Ha ha, dù sao Dương Liên Đình ta sớm muộn gì cũng là người chết, nếu đã không có cách nào thương tổn người, vậy chẳng thà ta dùng quãng thời gian cuối cùng này vì người làm một chút gì đó." Dương Liên Đình chua sót cười, mấy ngày qua, hắn đã nghĩ rất nhiều, nhớ đến trước kia hắn từng ỷ vào dung mạo tuấn mỹ đi lừa gạt tình cảm của không biết bao nhiêu cô nương, cho đến khi gặp gỡ Đông Phương Bất Bại, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu say đắm giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, yêu đến hận không thể giết nàng để hoàn toàn chiếm được nàng? Nhưng, hắn thoải mái sao? Cái hắn có được chỉ là cô đơn và trống rỗng. Bởi vì bất luận hắn có làm gì thì trong lòng Đông Phương Bất Bại vĩnh viễn cũng không có hắn.

"Nếu ta chết có thể khiến người vĩnh viễn nhớ đến ta, vậy thì có gì không tốt?" Dương Liên Đình si ngốc nói.

"... ... Ngươi sẽ không chết ." Đông Phương Bất Bại bình thản nói: "Thứ ngươi muốn ta không thể cho ngươi, nhưng mạng của ngươi ta nhất định sẽ giữ lại."

"Thế nào cũng được..." Dương Liên Đình uống một ngụm rượu: "Giáo chủ, hy vọng sau này người sẽ không quên Dương Liên Đình ta."

"Ta sẽ không quên những người đã toàn tâm toàn ý đối tốt với ta." Đông Phương Bất Bại nhìn hắn, nàng nói đều là lời thật, bất luận hắn tin hay không cũng thế.

Dương Liên Đình nghe xong cười cười: "Vậy cũng không nhất định, tiểu tử Lệnh Hồ Xung kia từng đối với người không tốt, người vẫn như cũ không quên được hắn a."

"... Sao cuối cùng lại nói đến chuyện này, thật muốn một chưởng đánh chết ngươi." Đông Phương Bất Bại uống một ngụm rượu, không ngẩng đầu lên, nói.

"Câu này ta tin..." Dương Liên Đình bật cười, hắn đã suy nghĩ cẩn thận, hiện tại, với hắn mà nói, có thể cùng uống rượu với Đông Phương Bất Bại đã là chuyện khiến hắn cao hứng nhất.

"Tỷ!"

Nghe được tiếng gọi Đông Phương Bất Bại liền quay đầu lại, nhìn thấy Đông Phương Văn đang cầm một tờ giấy không ngừng vẫy vẫy, trên vai còn đậu một con chim chính là con mà nàng đã thả trước kia.

"Tờ giấy này sao vẫn còn? Không đưa đến nơi sao?" Đông Phương Bất Bại cầm lấy tờ giấy, buồn bực tự hỏi.

"Ta cũng không biết a, ta không dám đọc!" Đông Phương Văn nói xong, đặt mông ngồi xuống ghế đá, trên mặt lại lộ ra biểu tình nhịn cười đến khổ sở.

"Bản mặt này của ngươi là có ý gì??" Đông Phương Bất Bại vừa nói vừa mở ra tờ giấy, thấy Lệnh Hồ Xung vẽ một mặt cười vừa xấu lại vừa quái, suýt nữa đã bật cười, nhưng ngại còn có người khác ở đây, chỉ phải mạnh mẽ nhịn xuống.

"Bạch nhi, chú ý an toàn, ta chờ nàng." Đông Phương Bất Bại đọc những chữ này, lập tức dở khóc dở cười, Bạch Nhi... Nàng cuối cùng hiểu được Đông Phương Văn tiểu tử kia vì sao lại có biểu tình như vậy.

"Tỷ, Bạch Nhi ~~ tỷ ~" Đông Phương Văn ở bên cạnh trêu ghẹo thốt lên.

"... Đông Phương Văn! !" Đông Phương Bất Bại dùng chiết phiến gõ lên đầu hắn một cái

"Tỷ đừng dã man như vậy a! Nếu không ta sẽ kể hết cho Lệnh Hồ đại ca, để huynh ấy không dám thú tỷ nữa!" Đông Phương Văn vội vàng hét lên.

"Hắn dám sao! Ngươi... Khụ." Đông Phương Bất Bại đang nói, chợt nhớ tới Dương Liên Đình vẫn còn ở đây, vội vàng ho nhẹ một tiếng.

Dương Liên Đình cúi đầu cười cười, nói không đau lòng là lừa mình dối người, nhưng dù sao hắn cũng sắp chết, cần gì phải tiếp tục để ý. Chỉ cần nàng bình an là đủ rồi.

Một số người, có thể gặp được đã là duyên phận, cần gì phải truy cầu kết quả, chỉ càng khiến chính mình thêm thương tâm mà thôi.

————

"Ngày mai nếu Dương Liên Đình thành công, chúng ta sẽ lập tức thông tri với các môn phái trên giang hồ, Xung Hư đạo trưởng sẽ đối phó với ma đầu Đông Phương Bất Bại, đến lúc đó, núi Võ Đang sẽ lại một lần nữa danh chấn giang hồ." Trong đại điện Võ Đang, Nhạc Bất Quần mỉm cười nhìn Xung Hư đạo trưởng, nói.

"Bần đạo đã sớm nói qua, ta không cầu danh lợi, chỉ hy vọng đến lúc đó..." Xung Hư đạo trưởng nhìn thoáng qua Lâm Bình Chi: "Đừng quên ước định giữa chúng ta là được!"

"Đạo trưởng yên tâm, Lâm mỗ dĩ nhiên nhớ rõ, chỉ cần giết chết Đông Phương Bất Bại, mọi chuyện đều có thể thương lượng." Lâm Bình Chi ung dung đáp.

"Nhạc Minh chủ, không biết Lam Phượng Hoàng... đã có tung tích gì chưa?" Hi La Đa nhìn Nhạc Bất quần hỏi.

"Nga, Hi La Đa công tử xin cứ yên tâm, ta đã điều tra rõ ràng, Lam Phượng Hoàng đang bị nhốt tại Hắc Mộc Nhai, ngoại trừ cô ấy còn có rất nhiều người khác cũng bị yêu nữ kia giam giữ, chỉ cần ả chết, chúng ta có thể cứu được những người đó, bao gồm cả Lam Phượng Hoàng của ngươi." Nhạc Bất Quần cười cười, vỗ vỗ bả vai Hi La Đa.

"Vậy đành nhờ cả vào Nhạc Minh chủ." Hi La Đa ngoài mặt tỏ vẻ biết ơn, nhưng trong lòng lại cười lạnh khinh bỉ.

"Hi La Đa công tử, ta có chút việc riêng muốn thỉnh giáo Xung Hư đạo trưởng, cảm phiền ngươi...." Nhậm Doanh Doanh ở một bên nhẹ giọng nói.

"Vậy ta đi trước, vừa hay A Mị đã náo loạn nửa ngày, ta dẫn nó ra ngoài đi dạo một chút." Nói xong, Hi La Đa liền nhanh chóng rời khỏi đại điện Võ Đang.

"Doanh Doanh cô nương, chuyện của ngươi, ta tất nhiên sẽ có một câu trả lời thỏa đáng, nhưng bây giờ..." Xung Hư đạo trưởng cho rằng Nhậm Doanh Doanh muốn nhắc đến việc kia, không khỏi nhíu nhíu mày

Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi cũng cho là như vậy, liếc mắt nhìn nhau định cùng rời khỏi.

"Đợi chút! Chuyện kia, tạm thời không nhắc đến, chẳng qua..." Nhậm Doanh Doanh ngăn cản bọn họ, sau đó lại nói: "Ta hỏi các ngươi, những người bị giam phía sau núi, các ngươi định xử trí như thế nào?"

"Những người đó đã vô dụng, vốn muốn dùng để áp chế Lệnh Hồ Xung, nào ngờ hắn lại ngu ngốc như vậy, không cần tốn nhiều công sức đã khiến hắn nghiêng về phía chúng ta." Nhạc Bất Quần nhíu mày nói.

Lâm Bình Chi cười, nhìn Nhậm Doanh Doanh nói: "Ngươi sẽ không nổi lòng trắc ẩn với bọn chúng đi? Những kẻ này giữ lại cũng vô dụng, nếu là ta, sẽ lập tức giết sạch bọn chúng, để tránh đêm dài lắm mộng."

"Hừ, ta nổi lòng trắc ẩn với bọn chúng sao? Nực cười!" Nhậm Doanh Doanh hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Ngày mai tình huống cụ thể như thế nào vẫn còn chưa biết, vạn nhất... Có chuyện gì đột ngột phát sinh, những người này không chừng lại có ích cho chúng ta."

"Ngươi lo lắng Dương Liên Đình? Chỉ có Hi La Đa mới có giải dược cho hắn, hắn tuyệt đối sẽ không ngu ngốc làm phản." Xung Hư đạo trưởng nhíu mày nói.

"Mọi chuyện không có tuyệt đối." Nhậm Doanh Doanh nói, liếc mắt nhìn Xung Hư đạo trưởng: "Cũng như ta tuyệt đối không thể ngờ tới, Võ Đang của ngươi cũng có những kẻ biến chất!"

"Ngươi... Sự thật như thế nào còn đang đợi điều tra, ngươi đừng có ngậm máu phun người!" Xung Hư đạo trưởng lập tức nổi giận.

"So sánh một chút mà thôi, đạo trưởng cần gì phải tức giận." Nói xong, Nhậm Doanh Doanh cũng không thèm nhìn Xung Hư đạo trưởng thêm lần nào nữa, lập tức bỏ ra ngoài.

"Đạo trưởng..."

"Hừ!" Không đợi Nhạc Bất Quần nói xong, Xung Hư đạo trưởng liền hừ lạnh một tiếng phẩy tay áo bỏ đi.

Còn lại Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi hai mặt nhìn nhau.

"Để bọn chúng đấu đá lẫn nhau cũng tốt, như vậy..." Lâm Bình Chi mỉm cười nói, sau đó nhìn Nhạc Bất Quần.

"Chúng ta ngồi nhìn xem hổ đấu, giang hồ này, sớm muộn gì cũng là của chúng ta." Nhạc Bất Quần sao lại không hiểu ý Lâm Bình Chi, cá mè một lứa, tư tưởng nếu như bất đồng, sao có thể xứng danh tiểu nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro