CHƯƠNG 65: ĐÔNG PHƯƠNG THẤT KHỐNG CHÚNG NHÂN NGUY, TỬ LÝ ĐÀO SINH LỆNH HỒ QUY.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khụ khụ... Khụ..." Đại điện sụp đổ, đất đá bay mịt mù, mọi người đứng ngoài điện nhắm chặt hai mắt, bị sặc đến ho khan không ngừng.

Mạc Đại vừa mở mắt, liền thấy Đông Phương Bất Bại sắc mặt tái nhợt đứng ở trước mặt mình.

"Giáo chủ, ngài sao rồi?" Dương Liên Đình sau khi đứng vững lập tức lo lắng nhìn Đông Phương Bất Bại.

"Đông Phương giáo chủ không sao chứ?" Mạc Đại nhíu mày hỏi.

"Không sao, đáng tiếc Lâm Bình Chi đã bị Xung Hư đạo trưởng cứu đi. Mạc chưởng môn, tên ngụy quân tử Nhạc Bất Quần giao cho ngươi, còn có..." Nói xong, Đông Phương Bất Bại vung tay đẩy Dương Liên Đình tới chỗ Mạc Đại, nhìn thoáng qua phương hướng sau núi: "Dương Liên Đình, ngươi trước cứ đi theo Mạc chưởng môn." Dứt lời không đợi Mạc Đại cùng Dương Liên Đình đáp lại, tung người vài cái liền biến mất ở trước mắt mọi người.

"Mạc chưởng môn, này..." Các lộ nhân sĩ giang hồ mở miệng hỏi, không biết tiếp theo nên làm thế nào.

"Các vị, ta nghĩ chúng ta nên đến sau núi Võ Đang xem sao, Mạc mỗ biết các người không muốn giúp Đông Phương Bất Bại..." Mạc Đại nhìn mọi người, lại nhìn thoáng qua Nhạc Bất Quần đang bị trói chặt, than nhẹ một tiếng nói tiếp: "Nhưng, Xung Hư đạo trưởng cùng đám người Nhạc Bất Quần cấu kết với nhau làm chuyện xấu, vọng tưởng muốn xưng bá võ lâm, vậy thì có khác gì so với ma giáo."

"Các ngươi luôn nói Ma giáo Ma giáo, đúng vậy, đệ tử trong phái ta chết trong tay ma giáo rất nhiều, nhưng tất cả đều do Lâm Bình Chi, không có liên quan đến Đông Phương giáo chủ!"

"Chuyện Nhật nguyệt thần giáo... Trước hết tạm thời bỏ qua. Không thể tưởng được, đường đường là chưởng môn phái Võ Đang, nhưng lại..."

Mọi người đều lắc đầu thở dài, không ngờ bản thân đã bị lợi dụng lâu như vậy mà không hề hay biết: "Thật sự là làm bậy..."

"Lệnh Hồ đại ca!"

"Lệnh Hồ tiểu tử!"

Phía sau núi, Đông Phương Văn cùng Độc Cô Cầu Bại không ngừng kêu tên Lệnh Hồ Xung, nhưng không hề có tiếng đáp lại.

"Sư phụ! Tiểu Văn!" Thình lình nghe được giọng nói của Đông Phương Bất Bại, cả hai xoay người, quả nhiên là Đông Phương Bất Bại, nhưng dường như đang bị thương, sắc mặt tái nhợt, khóe môi còn dính vết máu.

"Đông Phương, con không sao chứ?" Độc Cô Cầu Bại vội vàng bước tới hỏi.

"Sư phụ, đồ nhi không sao, nhìn thấy các người bình an, ta cũng yên tâm." Đông Phương Bất Bại thấy sư phụ và đệ đệ không xảy ra chuyện gì bất trắc, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Tỷ, chúng ta không sao, vốn có thể đem tất cả mọi người cứu ra, nhưng Nhậm Doanh Doanh..." Đông Phương Văn cắn cắn môi nói.

"Ta đã biết, ta vừa gặp Điền Bá Quang và Độc Cô Hành, bọn họ đã kể toàn bộ mọi chuyện cho ta nghe." Nói xong, Đông Phương Bất Bại vội nhìn chung quanh, hỏi: "Lệnh Hồ Xung và Hi La Đa đâu?"

"Hi La Đa công tử không ở cùng chúng ta, Lệnh Hồ đại ca huynh ấy..." Đông Phương Văn cau mày, đem chuyện Lệnh Hồ Xung không địch lại Nhậm Doanh Doanh bị ả đánh rơi vào phòng đá, sau đó căn phòng đột nhiên nổ tung, ấp a ấp úng kể lại toàn bộ với Đông Phương Bất Bại.

"Làm sao có thể? !" Đông Phương Bất Bại thế này mới chú ý tới phế tích căn phòng bị sụp đổ đằng sau lưng hai người, vội vã chạy ra trước, lăng lăng nhìn: "Lệnh Hồ Xung, ra đây, ngươi ra đây cho ta!"

"Tỷ, ta... Chúng ta đã gọi rất lâu..."

"Lệnh Hồ Xung! Ta không cho ngươi chết!" Đông Phương Bất Bại giống như phát điên lao tới đẩy ra cây cối đổ ngã cản đường, nàng không tin Lệnh Hồ Xung đã chết: "Ngươi không thể chết được! Lệnh Hồ Xung! Ngươi có nghe hay không ngươi không thể chết được!"

"Đồ nhi..." Độc Cô Cầu Bại nhìn Đông Phương Bất Bại điên cuồng như vậy, không khỏi lắc đầu thở dài.

"Lệnh Hồ Xung..." Đông Phương Bất Bại hít sâu một hơi, định ra tay phá hủy đống đá vụn để tìm Lệnh Hồ Xung, nhưng bất chợt dừng lại, làm như vậy lỡ chẳng may tổn thương đến Lệnh Hồ Xung thì sao.

Cắn cắn môi, Đông Phương Bất Bại hướng về đống phế tích lớn tiếng hô: "Lệnh Hồ Xung! Ngươi nếu không xuất hiện, đời này đừng hòng gặp lại ta!"

Nhưng ngoại trừ tiếng hô hấp trầm trọng của Đông Phương Bất Bại, vẫn như cũ không có ai đáp lại, tim đau đớn như bị xé nát, ngay cả lý trí cũng trở nên mịt mù, nàng lảo đảo ngồi phịch xuống đất "Lệnh Hồ Xung... Ngươi lại rời bỏ ta..."

Thời gian từng giờ từng khắc trôi qua, bầu trời đã sáng hẳn, Đông Phương Bất Bại vẫn ngồi dưới đất, không hề rơi một giọt nước mắt, nàng đã sớm không còn cảm thấy đau, ý thức cũng dần trống rỗng. Mạc Đại dẫn theo chúng nhân sĩ giang hồ không biết từ khi nào đã chạy tới phía sau núi, sau khi nghe Đông Phương Văn kể rõ nguyên do, cũng không kìm được than nhẹ một tiếng.

"Giáo chủ..." Dương Liên Đình đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không vươn tay đỡ nàng đứng dậy.

"Đông Phương, tỷ đang bị thương, hay là chúng ta trở về rồi hẵng nghĩ biện pháp." Sau khi Độc Cô Hành cùng Điền Bá Quang nửa đường gặp được Đông Phương Bất Bại, vì lo lắng cho nên cũng đuổi theo nàng, nhìn thấy Đông Phương Bất Bại thẫn thờ ngồi dưới đất, Độc Cô Hành nhịn không được nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng, khuyên nhủ nàng trở về.

"Muốn đi thì các ngươi cứ đi, không tìm thấy hắn, ta không đi đâu cả..." Nói xong, Đông Phương Bất Bại bắt đầu dùng tay bê đi từng khối đá vụn của căn phòng bị sụp đổ: "Lệnh Hồ Xung, ngươi không được chết , ta không cho ngươi chết... Ngươi mau ra đây..."

"Aiss..." Đám người Độc Cô Hành nhìn thấy Đông Phương Bất Bại sắc mặt tái nhợt, thở dài một tiếng, kéo nhau tới giúp nàng khiêng bỏ đống phế tích kia.

Đất đá từng khối bị ném đi, Độc Cô Hành phát hiện có một tảng đá dính đầy vết máu, cho rằng Lệnh Hồ Xung thật sự đã... Nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy nàng liều mạng bê đá, quên cả vận công bảo hộ bản thân, tay nàng đã bị mảnh đá cứa rách, hai tay loang lổ vết máu đỏ thẫm.

"Tỷ điên rồi! Dừng lại!" Độc Cô Hành đoạt lấy hòn đá trong tay nàng, tức giận kéo mạnh tay nàng.

"Đừng động vào ta! !" Đông Phương Bất Bại điên cuồng hô to, không khí chung quanh đột nhiên bị nén lại, chân khí từ trong cơ thể nàng phóng thích ra ngoài cuốn toàn bộ đá vụn xoay tròn giữa không trung, tựa hồ tùy thời có thể công kích bốn phía, Độc Cô Hành cùng Dương Liên Đình đứng gần nhất trực tiếp bị đánh văng.

"Lệnh Hồ Xung! Ngươi không thể chết, ngươi không thể chết được..." Đông Phương Bất Bại lảo đảo đứng lên, mờ mịt bất lực nhìn đống phế tích trước mắt, sau đó ánh mắt dần dần trở nên vô cảm, không khí xung quanh bị dồn nén càng lúc càng trầm trọng, đám người Mạc Đại không thể tiền gần thêm một bước, chỉ có thể vận công miễn cưỡng đứng vững thân mình: "Độc cô tiền bối! Nàng ấy bị sao vậy?"

"E là nàng chịu đả kích quá lớn, khống chế không được! Mau rời khỏi đây!!!" Độc Cô Cầu Bại trong lòng biết rõ nếu Đông Phương Bất Bại không thể khống chế được chính mình, chỉ sợ mọi người ở đây đều khó tránh khỏi tai ương, không khỏi vô cùng lo lắng.

"Đông... Đông Phương..." Đúng lúc này, một tiếng gọi nhẹ truyền đến, Đông Phương Bất Bại xoay người, nhìn đại thụ khổng lồ ngã chắn giữa sông, một bàn tay đặt trên thân cây, vận lực bay lên, thân hình nghiêng ngả lảo đảo, thiếu chút nữa đã rơi xuống sông.

"Đông Phương..." Khuôn mặt tái nhợt ngước lên, đúng là Lệnh Hồ Xung vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.

"Lệnh... Lệnh Hồ Xung..." Không gian chợt khôi phục bình tĩnh, đôi mắt vô cảm của Đông Phương Bất Bại lập tức trở nên đỏ bừng: "Lệnh Hồ Xung! Ta biết ngươi sẽ không chết, ngươi nhất định sẽ không chết..." Vội vàng chạy qua ôm chặt lấy hắn, nàng vừa rồi một giọt nước mắt cũng không hề chảy ra, lúc này lại khóc như mưa.

"Đông Phương... Ta không sao, đã khiến nàng lo lắng rồi ... Đông Phương..." Lệnh Hồ Xung cảm nhận được toàn thân nàng không ngừng run rẩy, trong lòng đau xót, một tay ôm nàng, tay còn lại dịu dàng vỗ lưng nàng: "Không sao rồi, Đông Phương, không sao rồi ..."

Nước mắt thấm ướt bả vai Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, hai tay khoát lên vai hắn, nhìn khắp người hắn, sau đó lại ngẩng đầu lo lắng hỏi: "Lệnh Hồ Xung, ngươi có bị gì hay không? Bị thương ở đâu?"

"Ta không sao, Đông Phương, còn nàng?" Chau mày, Lệnh Hồ Xung vươn tay lau vết máu bên khóe môi nàng: "Nàng bị thương? Có nghiêm trọng lắm không?" Lệnh Hồ Xung đau lòng vuốt nhẹ khuôn mặt nàng.

"Ngốc..." Đông Phương Bất Bại chăm chú nhìn hắn, trong mắt vẫn phủ một tầng sương mỏng, cầm tay hắn nói: "Ta không sao, đâu giống như ngươi, gọi lâu như vậy mà không hề đáp lại, hại ta nghĩ rằng ngươi đã..."

"Ta bị ngất ngay bên cạnh sông, bị đại thụ che mất, sau khi nghe tiếng của nàng mới dần tỉnh lại." Trở tay nắm lấy tay nàng, Lệnh Hồ Xung mỉm cười giải thích, thì ra khi hắn phát hiện căn phòng không chịu nổi áp lực sắp sụp đổ, hắn liền vận lực nhảy ra khỏi phòng ngay thời khắc chỉ mành treo chuông, nhưng vẫn bị chấn động làm hôn mê.

"Ngươi thật là..." Đông Phương Bất Bại nghĩ đến mà sợ, không khỏi nhíu mày trách mắng, sau đó lại cảm thấy nghi hoặc: "Ngươi không thể đánh thắng Doanh Doanh? Nói vậy công lực của nàng cao hơn ngươi! Sao có thể như vậy??"

"Ta cũng không hiểu, theo lý mà nói, nàng ấy luyện Quỳ Hoa bảo điển hẳn chưa được bao lâu..." Lệnh Hồ Xung đang nói, đột nhiên phát hiện hai tay nàng đầy máu, nhướng mày, gấp gáp hỏi: "Tay nàng sao lại..."

"Không sao, trầy da một chút mà thôi, không ngại." Đông Phương Bất Bại vội vàng rút tay về, sau đó giấu ở phía sau lưng.

"Lệnh Hồ đại ca, vừa rồi tỷ tỷ cho rằng huynh đã chết..." Đông Phương Văn đi tới, vừa mới nói một nửa, chợt thấy Đông Phương Bất Bại trừng mắt nhìn hắn, liền cấp tốc ngậm miệng.

"..." Lệnh Hồ Xung kéo tay Đông Phương Bất Bại nhìn kỹ, lại nhìn thoáng qua phế tích kia, mơ hồ nhìn thấy những khối đá vụn loang lổ vết máu: "Bị thương thành như vậy còn nói không sao?!"

"Rống cái gì? Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi." Đông Phương Bất Bại rút tay về, sau đó lại nói: "Chỉ cần ngươi không sao là tốt rồi."

Lệnh Hồ Xung cũng mặc kệ Đông Phương Văn đang ở bên cạnh, kéo Đông Phương Bất Bại vào lòng, gắt gao ôm lấy thân thể kiều nhỏ gầy yếu của nàng, vừa đau lòng vừa thương tiếc.

Độc Cô Cầu Bại nhìn thấy Lệnh Hồ Xung bình an vô sự, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn hai người đang ôm chặt lấy nhau, không nhịn được mỉm cười, sau đó nụ cười dần dần rút đi, quay đầu nhìn Độc Cô Hành đang đứng bên cạnh.

"Phụ thân, người không cần lo lắng cho con, con... Chỉ cần Đông Phương hạnh phúc là tốt rồi." Độc Cô Hành hiểu rõ ý của Độc Cô Cầu Bại, cúi đầu mỉm cười chua sót.

Mà Mạc Đại ra vẻ như cái gì cũng không thấy, cố nén cười nhìn sang hướng khác, nhân sĩ giang hồ đứng phía sau cũng choáng váng mặt mày, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Lệnh Hồ Xung và giáo chủ ma giáo đang ôm nhau, dù sao, tất cả mọi người từ trước đến nay đều cho răng, Đông Phương Bất Bại là nam nhân...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro